Chương 23: Từ nay em sẽ sống cùng tôi
Hoanciara
17/06/2017
Hắn vứt nó lên xe rồi cũng leo lên về nhà nó...
_____Nhà họ Mạch____
Nó lật đật xuống xe, bắt gặp ngay cái nhìn dị nghị của ông Mạch Gia Vĩnh-ba nó.
- Vy Khánh! Con về làm gì thế? Để quên gì à?
Nó há hốc mồm ngạc nhiên...về làm gì? Sao ba nó lại hỏi câu này chứ?
- Ơ...ba...con...con về nhà mà?!
Nó lắp bắp nói.
Đúng lúc đó, hắn từ trên xe bước xuống, vẻ mặt nghiêm nghị chưa từng thấy.
- Chào cháu!_ Ba nó vừa nhìn thấy hắn đã chào.(nó: xí, trọng khách khinh con!)
- Cháu chào chú ạ!_ Hắn lễ phép
Nó liếc hắn, sao bây giờ ngoan thế. Lúc nào cũng ngoan thế này phải tốt không?
Lật đật chạy vô nhà, hắn và ba nó theo sau...
- Khánh! Con để quên gì thì mau lấy đi! Kẻo muộn!_ ba nó nhẹ nhàng nhắc nhở
Nó giật mình:
- Ơ...cái gì cơ ạ?
- Chẳng phải con ở lại trường để tiện đi học thêm sao? Trường còn bắt buộc ở kí túc xá nữa mà!_ ba nó vẫn không biết gì, cứ theo lời hắn mà nói.
Nó sốc, cái gì chứ? Học thêm? Kí túc xá?
- Dạ đâu...
Nó chưa nói xong thì hắn đã chen vào:
- Cô ấy không muốn học thêm đâu! Lại còn làm trái quy định trường nữa!
Ba nó vốn rất thương yêu mà cưng chiều nó như 1 bảo bối, lần này nghe nó lười học thì ông đã phát điên lên rồi. Ông đứng dậy:
- Vy Khánh! Còn không chịu học à? Mau...mau lên trên lầu lấy gì thì lấy rồi đi ngay cho ba!
Chưa để nó kịp hó jes gì, ba nó đã đẩy nó lên lầu, nhét quần áo vô vali và mấy đồ dùng khác. Rồi kéo nó xuống nhà:
- Rồi, đi đi! Cố gắng học hành cho tốt nha con!
Nó bối rối:
- Ba...ba!!
- Không nói gì hết! Học là học! Lười là chết với ba nghe con!_ Ông nói kèm theo cái liếc sắc hơn dao dành trao cho con gái..:v
- Nhưng ba...
- Thôi đi thôi!_ Hắn cười tà mị, ngắt lời nó lần 2
- Ơ...nhưng mà...ba...ba ơi!!_ nó gọi với theo
- Đi đi! Lười là CHẾT với ba!_ Nói xong ông quay ngoắt vào nhà bỏ mặc nó thơ thẩn 1 mình với hắn
Hắn cười hài lòng...haha...cuối cũng cũng xong!!!
Nó lườm hắn 1 phát, dậm chân thùm thụp:
- Anh đã nói gì với ba tôi??!?!?
Hắn thản nhiên:
- Tôi đâu có nói gì đâu! Là ba em tự đó chứ!
- Bây giờ về nhà tôi, được chứ?_Hắn tiếp
Nó hậm hực, hắn cười gian rồi đi về xe. Bỏ lại nó với đống hành lí được ba nó đem ra sẵn. Nó sợ hãi chạy theo:
- Ê tên điên kia! Anh định bỏ tôi đấy à?
Hắn thích thú ngó đầu ra:
- Vậy em có đi không?
- Không đi...
...thì ở đây để chết à?_ Nó nói
Hắn mới đầu nghe tưởng nó không muốn đi thật nên hơi lo lắng, ai ngờ bản tính của nó vẫn ko thay đổi. Hắn cười cười:
- Vậy thì lên xe đi!
Hai đứa, nó và hắn, cứ đi như vậy, chẳng ai nói với ai một lời.
Sự im lặng này khiến hắn ngột ngạt đến khó thở...chốc chốc lại liếc nhìn nó đang suy tư bên cửa kính. Có pải...hắn đã hơi quá không?
Đột nhiên, hắn thắng xe gấp lại. Quay về phía nó, áp sát khuôn mặt đẹp trai đó trước mắt nó và thì thầm:
- Từ nay, em sẽ sống cùng tôi!
____End chap 23______
Hơn 20 chap rồi, cho na9 n9 êu nhau được chưa ta??
_____Nhà họ Mạch____
Nó lật đật xuống xe, bắt gặp ngay cái nhìn dị nghị của ông Mạch Gia Vĩnh-ba nó.
- Vy Khánh! Con về làm gì thế? Để quên gì à?
Nó há hốc mồm ngạc nhiên...về làm gì? Sao ba nó lại hỏi câu này chứ?
- Ơ...ba...con...con về nhà mà?!
Nó lắp bắp nói.
Đúng lúc đó, hắn từ trên xe bước xuống, vẻ mặt nghiêm nghị chưa từng thấy.
- Chào cháu!_ Ba nó vừa nhìn thấy hắn đã chào.(nó: xí, trọng khách khinh con!)
- Cháu chào chú ạ!_ Hắn lễ phép
Nó liếc hắn, sao bây giờ ngoan thế. Lúc nào cũng ngoan thế này phải tốt không?
Lật đật chạy vô nhà, hắn và ba nó theo sau...
- Khánh! Con để quên gì thì mau lấy đi! Kẻo muộn!_ ba nó nhẹ nhàng nhắc nhở
Nó giật mình:
- Ơ...cái gì cơ ạ?
- Chẳng phải con ở lại trường để tiện đi học thêm sao? Trường còn bắt buộc ở kí túc xá nữa mà!_ ba nó vẫn không biết gì, cứ theo lời hắn mà nói.
Nó sốc, cái gì chứ? Học thêm? Kí túc xá?
- Dạ đâu...
Nó chưa nói xong thì hắn đã chen vào:
- Cô ấy không muốn học thêm đâu! Lại còn làm trái quy định trường nữa!
Ba nó vốn rất thương yêu mà cưng chiều nó như 1 bảo bối, lần này nghe nó lười học thì ông đã phát điên lên rồi. Ông đứng dậy:
- Vy Khánh! Còn không chịu học à? Mau...mau lên trên lầu lấy gì thì lấy rồi đi ngay cho ba!
Chưa để nó kịp hó jes gì, ba nó đã đẩy nó lên lầu, nhét quần áo vô vali và mấy đồ dùng khác. Rồi kéo nó xuống nhà:
- Rồi, đi đi! Cố gắng học hành cho tốt nha con!
Nó bối rối:
- Ba...ba!!
- Không nói gì hết! Học là học! Lười là chết với ba nghe con!_ Ông nói kèm theo cái liếc sắc hơn dao dành trao cho con gái..:v
- Nhưng ba...
- Thôi đi thôi!_ Hắn cười tà mị, ngắt lời nó lần 2
- Ơ...nhưng mà...ba...ba ơi!!_ nó gọi với theo
- Đi đi! Lười là CHẾT với ba!_ Nói xong ông quay ngoắt vào nhà bỏ mặc nó thơ thẩn 1 mình với hắn
Hắn cười hài lòng...haha...cuối cũng cũng xong!!!
Nó lườm hắn 1 phát, dậm chân thùm thụp:
- Anh đã nói gì với ba tôi??!?!?
Hắn thản nhiên:
- Tôi đâu có nói gì đâu! Là ba em tự đó chứ!
- Bây giờ về nhà tôi, được chứ?_Hắn tiếp
Nó hậm hực, hắn cười gian rồi đi về xe. Bỏ lại nó với đống hành lí được ba nó đem ra sẵn. Nó sợ hãi chạy theo:
- Ê tên điên kia! Anh định bỏ tôi đấy à?
Hắn thích thú ngó đầu ra:
- Vậy em có đi không?
- Không đi...
...thì ở đây để chết à?_ Nó nói
Hắn mới đầu nghe tưởng nó không muốn đi thật nên hơi lo lắng, ai ngờ bản tính của nó vẫn ko thay đổi. Hắn cười cười:
- Vậy thì lên xe đi!
Hai đứa, nó và hắn, cứ đi như vậy, chẳng ai nói với ai một lời.
Sự im lặng này khiến hắn ngột ngạt đến khó thở...chốc chốc lại liếc nhìn nó đang suy tư bên cửa kính. Có pải...hắn đã hơi quá không?
Đột nhiên, hắn thắng xe gấp lại. Quay về phía nó, áp sát khuôn mặt đẹp trai đó trước mắt nó và thì thầm:
- Từ nay, em sẽ sống cùng tôi!
____End chap 23______
Hơn 20 chap rồi, cho na9 n9 êu nhau được chưa ta??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.