Chương 91: Tương xứng với cậu hay hắn
Hoanciara
28/04/2018
Chiều hôm thứ năm, lịch tập nhảy (hay còn gọi là khiêu vũ) với Hạo
Thiên. Lâm Thiên Khánh tất nhiên cũng đi theo. Nó lê cái xác đau ê ẩm,
dư âm của buổi tập đi giày cao gót ngày hôm qua. Hai mắt cá chân nó như
sưng phù lên, nhức nhối.
Nhưng vẫn phải vội vàng lết xuống nhà khi nghe tiếng còi xe của Lâm Thiên Khánh ầm ầm trước cổng. Chết rồi, không thể để Lâm Thiên Khánh vào nhà rồi nhìn thấy hắn đang ngồi nhởn nhơ xem TV được.
Dưới nhà, hắn quả nhiên đàn ngồi gọt táo xem TV. Thấy nó xuống thì buông dao, nhưng ánh mắt vẫn không rời cái TV:
- Tập nhảy đó hả?
- Ừ! - Nó trả lời vội.
- Cẩn thận ngày mai thằng Thiên lại phải bó bột bàn chân đấy. - Hắn tủm tỉm, cắn miếng táo “rộp” một cái.
- Tôi đấm anh giờ. Khẩu nghiệp!
Nó nói xong thì lướt vội ra cổng, hắn ngồi trong nhà thôi xem TV, cũng vứt miếng táo xuống nhà. Không nói không rằng bỏ lên phòng.
Ngồi trên xe Lâm Thiên Khánh, nó có chút buồn ngủ. Gà gật hết bên này sang bên kia, cuối cùng buồn ngủ quá chúi về phía trước.
Cộp...
Tiếng va chạm giữa đầu nó với phần trước của ôtô khá lớn làm nó tỉnh ngủ hẳn. Tay nó cảm nhận thấy quả ổi to đùng mọc trên trán nó ngày một đỏ rát, nó không khỏi mếu máo nhìn cậu. Lâm Thiên Khánh dừng xe, quay sang nhìn nó, cậu bật cười:
- Chừa cái tội đâu cũng vạ ngủ được.
- Lâm Thiên Khánh... - Nó nhăn nhó, xoa xoa cục sưng trên trán.
- Đùa thế, ngồi yên. Tôi băng vết thương cho.
Cậu lục trong ngăn tủ trước mặt một miếng băng dán cá nhân. Hình như chỉ có cậu có miếng băng kiểu này. Vì trên đó có vài nét chữ lờ mờ “Thiên Khánh” và hai cái chuông ở dưới. Cậu cẩn thận bóc ra và dán lên cho nó.
- Người đâu mà vụng về thế không biết...
Cậu vừa dán vừa nói, hình như lực có mạnh hơn chút làm nó kêu lên:
- Đây là giết người không cần dao a~!
- Tại cậu chứ tại ai!
Lâm Thiên Khánh nói, rồi lại tập trung lái xe.
Phòng tập của Hạo Thiên...
Hai người đến nơi, Hạo Thiên đã đến là bao giờ. Nhìn thấy nó cùng vết thương đang được băng trên trán, anh lo lắng:
- Nhóc con, em sao vậy?
- A, không gì. Bất cẩn xíu à... - Nó cười.
“Hậu đậu. Em cứ thế này làm sao anh yên tâm đây...” - Hạo Thiên lo lắng nghĩ. Cô gái này còn ngây thơ quá, ngoài xã hội kia không đơn giản như cô ấy nghĩ. Cuộc thi này không đơn giản chỉ chọn ra King and Queen, cũng như buổi dạ vũ tối hôm đó không đơn giản là thi đấu giữa những cặp đôi.
Mà là...cuộc tranh chấp giữa những người có quyền lực và địa vị với những người tầm thường. Học sinh trường Hoàng Kỳ nổi tiếng chơi rất thâm và độc. Một cô gái như nó tại sao lại chọn thi vào trường như thế này.
Công nhận là trường Hoàng Kỳ chuẩn quốc gia rồi đấy, cơ sở vật chất và chất lượng học tập bậc nhất thành phố nhưng cái gì cũng có mặt trái của nó. Ở Hoàng Kỳ, phân biệt giai cấp rất rõ ràng.
Thấy vẻ mặt Hạo Thiên có vẻ âu tư, nó tinh nghịch hỏi anh:
- Sao? Đang tương tư em nào rồi?
Anh cười, véo mũi nó:
- Làm gì có cô nào. Nếu có thì...
- Thì sao hả? - Nó cười lớn.
- Thì là em thôi. - Anh trả lời làm nó cụt giọng, thôi cười.
- Sao? Căng thế. Nào, bắt đầu tập đi.
Thế là hiện trường vẫn như hôm qua: Nó và Hạo Thiên tập, nhưng khác cái là nay tập nhảy. Còn Lâm Thiên Khánh ngồi ngoài có nhiệm vụ nhìn, mà không muốn nhìn thì thôi (Hạo Thiên không cấm cản) và rót nước.
Lâm Thiên Khánh đường đường là đại ca giang hồ, thế mà nay lại phải đi rót nước cho người khác. Thật là chẳng biết để mặt vào đâu.
Hạo Thiên tập cho nó nhảy bằng chân không trước. Nó vì không có vấn đề gì nên nhịp theo bước nhảy của anh rất ăn ý. Nó nghĩ “Thật ra nhảy còn dễ hơn đi giày cao gót đấy chứ!”
Nó đã lầm, lầm hoàn toàn. Ý nghĩ đó vừa chiếm hữu đầu nó được vài phút thì Hạo Thiên buông nó ra.
- Rồi, khởi động như thế được rồi. Đeo giày vào.
Anh hất hàm về phía mấy đôi giày cao gót trên giá để giày. Nó mặt xanh như đít nhái, nuốt nước bọt một cách khó khăn. Lâm Thiên Khánh thấy tình hình như này là nó không đi lấy, nên đã tự mình lấy một đôi giày ra cho nó.
“Lâm Thiên Khánh, hôm nay cậu lại muốn đối đầu với tôi à?” Ánh mắt nó nhìn cậu như muốn đốt sống cậu vậy.
“Phải tập!” Cậu kiên định nhìn nó.
Rồi Hạo Thiên đeo giày vào cho nó, thật nhẹ nhàng, thật dịu dàng. Rồi cho nó đứng dậy.
Không vấn đề.
Anh bắt đầu nhảy những bước đầu tiên. Anh chìa tay ra, mời nó đặt tay lên. Nó hơi ngớ người ra, không biết làm thế nào. Hạo Thiên dịu dàng:
- Đưa tay cho anh!
Nó chưa kịp đặt tay lên thì Lâm Thiên Khánh ở ngoài nói lớn:
- Khoan !!!
Nó dừng lại, nhìn cậu đầy khó hiểu. Một lúc sau, cậu lấy ra một chiếc găng tay trắng mịn, đưa cho nó:
- Đeo găng tay vào. Cầm tay sẽ lây rất nhiều vi khuẩn.
Trời ạ.
Lâm Thiên Khánh, cậu từ bao giờ đã mắc bệnh sạch sẽ vậy ?
Tuy thế nó cũng ngoan ngoãn đeo găng tay vào theo ý cậu. Vẻ mặt Hạo Thiên có vẻ không vui...
- Lâm Thiên Khánh, ý cậu là tôi bẩn?
Hạo Thiên buông nó ra, tiến lại gần Lâm Thiên Khánh, khắp người tỏa ra nồng nặc sát khí.
- Tôi không có! - Cậu thản nhiên đáp, và cũng thản nhiên nói tiếp - Chỉ là lo cho sức khỏe của Vy Khánh thôi.
- Cậu...- Hạo Thiên mím môi.
Thấy tình hình căng thẳng như sắp đánh nhau to, nó vội can ngăn:
- Thôi thôi. Anh Hạo Thiên, là em. Em sợ tay em bẩn sẽ lây vi khuẩn sang anh. Hai người đừng cãi nhau nữa.
Không hiểu sao hai cái người này, động một tí là xích mích.
- Em là đang bào chữa cho cậu ta! - Tuy nói vậy nhưng anh cũng đã thôi lăm lăm nắm đấm vào mặt Lâm Thiên Khánh.
- Thật mà. - Nó cười - Chúng ta bắt đầu thôi!
Anh lại đưa tay ra, nó đặt tay lên bàn tay lớn của anh. Thật sự...hết lời để tả.
Tuy đã đeo găng tay nhưng phần cổ tay của nó còn không bằng cổ tay của Hạo Thiên.
Thực sự...không trắng bằng, không đẹp bằng.
Nó thầm than.
Anh bước đi những bước nhảy đầu tiên, yêu cầu nó phải bước theo anh. Nó chân được chân mất, lắm lúc lại vẹo chân về một bên, ngã sóng soài ra đất.
Anh lại dịu dàng đưa tay ra, như một thiên sứ.
Nó cố gắng đứng dậy, bước nhịp bước theo điệu nhảy của anh.
- Một, hai, ba...xuống, xuống một chút nữa...nào. Cố lên, làm lại nhé. Một...hai...
Anh kiên nhẫn dạy nó nhảy từng bước. Nhưng hình như nó không theo kịp, cứ chân vững chân ngã, chốc chốc lại tưởng như sắp ngã.
- Nhanh, nhanh chút nữa. Cố gắng lên, xoay, xoay nào...
Hạo Thiên có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều so vố lần tập đi giày cao gót hôm qua. Anh không còn quá gắt gao việc bắt ép nó phải đi thật thành thạo, mà bây giờ lại chuyển hướng sang làm thế nào để học nhanh và thoải mái nhất.
- Xoay, xoay nhanh hơn một chút. Nào...
Nó cố gắng xoay nhanh hơn như lời anh nói. Nhưng thật không may...nó trượt chân, và một chiếc giày đã không theo ý nó, nhắm thẳng vào khuôn mặt đắt giá của anh.
Nói cho chính xác là nó vừa đá vào mặt Hạo Thiên một cú...KHÔNG HỀ NHẸ !
Miệng nó há hốc ngạc nhiên, rồi vội vàng tới đỡ anh dậy. Nó nói hơi lắp bắp, có lẽ do quá hoảng:
- Hạo Thiên...anh...anh có sao không? Chết rồi, em...em xin lỗi...
- Anh...không sao! - Hạo Thiên hơi đau (không phải hơi đâu bà con ạ) trả lời nó.
- Em biết là rất đau mà. Cái gót giày này gõ thủng mặt chứ chả chơi. - Nó e ngại nhìn anh.
- Đồ ngốc này. - Hạo Thiên bật cười - Anh không biết là em đang lo lắng hay hù dọa anh nữa.
- Thôi. Anh ra kia ngồi nghỉ chút đi. Để Lâm Thiên Khánh dạy em cũng được. Tình hình này anh còn tiếp tục thì chắc...viện chỉnh hình chào đón anh mất.
Nó đúng là đang vừa lo lắng vừa hù dọa Hạo Thiên thật.
Anh gật đầu rồi ra hàng ghế chờ ngồi xem. Lâm Thiên Khánh mỉm cười nhẹ nhàng nhìn anh, rồi bắt đầu dạy nó.
*
- Dẫm lên chân tôi đi! - Sau khi thấy nó nhảy cơ bản khá thành thạo rồi, cậu bắt đầu tập cho nó những bước nhảy khó dần.
- Không được. Sẽ...nát chân cậu mất!
Nó nghĩ Lâm Thiên Khánh hình như bị điên rồi, nó mà dẫm lên thì không què cũng quặt cho mà xem.
- Cứ dẫm lên đi! - Ánh mắt cậu kiên định thấy rõ - Như vậy cậu mới tập được động tác này.
- Chúng ta có thể...không tập động tác này nữa, có được không? Sẽ làm đau cậu đấy. - Nó khó khăn nặn ra từng tiếng.
Cả đời nó rất sợ làm đau người khác. Nhưng bấy lâu nay, hình như chẳng ai sợ làm nó đau lòng cả.
- Không sao cả. Cứ dẫm lên đi. - Lâm Thiên Khánh không hề có ý định thay đổi quyết định.
Nó hơi run tháo đôi giày cao gót ra. Đang tháo đến chiếc thứ hai thì bị Lâm Thiên Khánh ngăn lại:
- Đi cả giày cao gót. Dẫm lên chân tôi.
Lần này thì nó sốc nặng. Cái gì? Lâm Thiên Khánh hôm nay ăn nhầm cái gì à? Chân không của nó dẫm lên chân cậu cũng đủ làm cậu không què cũng quặt rồi. Nếu còn thêm đôi giày cao gót này nữa thì chắc không bại liệt thì cũng tàn phế mất!
- Cậu điên rồi sao Lâm Thiên Khánh?
Nó tức giận pha lẫn thương xót nhìn Lâm Thiên Khánh. Cậu mỉm cười:
- Hi sinh cho cuộc thi một chút thôi. Có sao đâu!
Lâm Thiên Khánh hi sinh cho cuộc thi này nhiều đến thế, vậy mà nó...
Không được.
Phải tập luyện cho đàng hoàng để không phải xấu hổ khi đứng trước một tâm hồn cao cả như cậu!
Nó cố dùng hết sức nâng người lên, để trọng lượng đỡ tụ lại bàn chân nó. Còn cậu? Chắc là đau lắm, vì trong nháy mắt nó thấy Lâm Thiên Khánh khẽ run lên.
Nó thực sự đau lòng rồi.
Cuối cùng trong cả buổi chiều ngày hôm ấy, nó, Lâm Thiên Khánh và Hạo Thiên cũng đã hoàn thành nhiệm vụ học nhảy. Nó có thể nhảy tốt những bước cơ bản và biết một chút về những điệu nhảy điêu luyện.
Đổi lại cả hai chân nó đều đau nhức rã rời, như muốn lìa ra khỏi thân xác nó vậy.
Buổi tập kết thúc, Hạo Thiên bị nó đuổi về dưỡng thương nên đã bị mấy anh áo đen hộ tống về nhà.
Nó nhìn Lâm Thiên Khánh đang ngồi trên hàng ghế trắng lạnh lẽo, vẻ khá mệt mỏi. Nó đòi xem chân cậu, nhưng cậu nhất quyết không cho.
Cậu chắc không đi nổi nữa, bèn gọi tài xế riêng đưa nó về nhà trước. Còn mình thì tự bắt taxi về nhà.
*
Nhà Dương Hàn Phong...
Nó về đến nhà, lòng tràn ngập lo lắng. Không biết vết thương của Lâm Thiên Khánh như thế nào rồi.
Nó nhìn xuống chân mình, aisss, đau chết được.
Nó lê về phòng mình. Bà Vân Thư chắc lại đi Spa nên không thấy có trong nhà. Nó khó khăn lắm mới leo lên được chiếc cầu thang, mở cửa phòng mình, nó ngạc nhiên khi thấy Dương Hàn Phong ngồi lù lù đọc sách trên bàn học của nó.
Nhưng vì chân đau, nên nó không nói gì hắn cả. Xập xềnh lết xác về giường, nó nằm vật ra, lảm nhảm:
- Tùy anh muốn làm gì thì làm. Tôi mệt rồi. Không còn sức để...
Nó chưa nói hết câu, Dương Hàn Phong đã quẳng quyển sách xuống đất. Ám mị tiến lại gần nó. Ngửi thấy mùi ám khí, nó bật dậy. Giật mình khi thấy khuôn mặt đẹp trai không tì vết của hắn đang ngày càng gần mình.
- Ê...ê...Dương...Dương Hàn Phong. Vừa nãy là tôi nói nhảm, tôi lỡ lời... Anh...đừng manh động. Bình tĩnh...
Dương Hàn Phong cười nhếch soái thần một cái, dí đầu nó:
- Nghĩ vớ nghĩ vẩn!
Nói rồi gắn cúi xuống, nhìn vào đôi chân đau của nó:
- Đau ở đây phải không?
Nó gật đầu.
Hắn cẩn thận xem xét “vết thương”. Tuy chỉ là vài vết trầy xước, chủ yếu là đau bên trong nhưng hắn vẫn bẻ quặt bẻ quẹo gì đó. Rồi xoa xoa nắn nắn gì đó nó không rõ. Nhưng chỉ tầm năm phút sau, chân nó thoải mái hơn hẳn.
- Đỡ hơn chưa?
Vâng, đây là tiếng nói của hắn. Chính xác là của hắn - Dương Hàn Phong.
Từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ, à nhầm, từ thời quen hắn đến giờ nó chưa bao giờ nhìn thấy hắn ôn nhu một cách kì lạ như thế này.
Tuy dễ thương thật đấy nhưng vẫn cảm thấy...lạ lạ.
Không ngờ Dương Hàn Phong cũng có thể chăm sóc con gái dịu dàng như thế này.
Nó nhìn hắn mãi, dường như là không chớp mắt. Thế rồi hắn ngẩng lên, bật cười:
- Sao? Lại tưởng bở gì rồi?
- Làm...làm gì có...
Nó vội đánh trống lảng...
___________
Xin lỗi độc giả vì ra truyện hơi chậm. Vì cuối năm rồi, tác giả lại là học sinh cuối cấp nên phải ôn thi nhiều ơi là nhiều. So-ni ha!
Đừng vì thế mà bỏ rơi truyện nha, tội Zy lắm.
Thế nha, yêu các cậu nhiều nhiều.
#VinZy
Nhưng vẫn phải vội vàng lết xuống nhà khi nghe tiếng còi xe của Lâm Thiên Khánh ầm ầm trước cổng. Chết rồi, không thể để Lâm Thiên Khánh vào nhà rồi nhìn thấy hắn đang ngồi nhởn nhơ xem TV được.
Dưới nhà, hắn quả nhiên đàn ngồi gọt táo xem TV. Thấy nó xuống thì buông dao, nhưng ánh mắt vẫn không rời cái TV:
- Tập nhảy đó hả?
- Ừ! - Nó trả lời vội.
- Cẩn thận ngày mai thằng Thiên lại phải bó bột bàn chân đấy. - Hắn tủm tỉm, cắn miếng táo “rộp” một cái.
- Tôi đấm anh giờ. Khẩu nghiệp!
Nó nói xong thì lướt vội ra cổng, hắn ngồi trong nhà thôi xem TV, cũng vứt miếng táo xuống nhà. Không nói không rằng bỏ lên phòng.
Ngồi trên xe Lâm Thiên Khánh, nó có chút buồn ngủ. Gà gật hết bên này sang bên kia, cuối cùng buồn ngủ quá chúi về phía trước.
Cộp...
Tiếng va chạm giữa đầu nó với phần trước của ôtô khá lớn làm nó tỉnh ngủ hẳn. Tay nó cảm nhận thấy quả ổi to đùng mọc trên trán nó ngày một đỏ rát, nó không khỏi mếu máo nhìn cậu. Lâm Thiên Khánh dừng xe, quay sang nhìn nó, cậu bật cười:
- Chừa cái tội đâu cũng vạ ngủ được.
- Lâm Thiên Khánh... - Nó nhăn nhó, xoa xoa cục sưng trên trán.
- Đùa thế, ngồi yên. Tôi băng vết thương cho.
Cậu lục trong ngăn tủ trước mặt một miếng băng dán cá nhân. Hình như chỉ có cậu có miếng băng kiểu này. Vì trên đó có vài nét chữ lờ mờ “Thiên Khánh” và hai cái chuông ở dưới. Cậu cẩn thận bóc ra và dán lên cho nó.
- Người đâu mà vụng về thế không biết...
Cậu vừa dán vừa nói, hình như lực có mạnh hơn chút làm nó kêu lên:
- Đây là giết người không cần dao a~!
- Tại cậu chứ tại ai!
Lâm Thiên Khánh nói, rồi lại tập trung lái xe.
Phòng tập của Hạo Thiên...
Hai người đến nơi, Hạo Thiên đã đến là bao giờ. Nhìn thấy nó cùng vết thương đang được băng trên trán, anh lo lắng:
- Nhóc con, em sao vậy?
- A, không gì. Bất cẩn xíu à... - Nó cười.
“Hậu đậu. Em cứ thế này làm sao anh yên tâm đây...” - Hạo Thiên lo lắng nghĩ. Cô gái này còn ngây thơ quá, ngoài xã hội kia không đơn giản như cô ấy nghĩ. Cuộc thi này không đơn giản chỉ chọn ra King and Queen, cũng như buổi dạ vũ tối hôm đó không đơn giản là thi đấu giữa những cặp đôi.
Mà là...cuộc tranh chấp giữa những người có quyền lực và địa vị với những người tầm thường. Học sinh trường Hoàng Kỳ nổi tiếng chơi rất thâm và độc. Một cô gái như nó tại sao lại chọn thi vào trường như thế này.
Công nhận là trường Hoàng Kỳ chuẩn quốc gia rồi đấy, cơ sở vật chất và chất lượng học tập bậc nhất thành phố nhưng cái gì cũng có mặt trái của nó. Ở Hoàng Kỳ, phân biệt giai cấp rất rõ ràng.
Thấy vẻ mặt Hạo Thiên có vẻ âu tư, nó tinh nghịch hỏi anh:
- Sao? Đang tương tư em nào rồi?
Anh cười, véo mũi nó:
- Làm gì có cô nào. Nếu có thì...
- Thì sao hả? - Nó cười lớn.
- Thì là em thôi. - Anh trả lời làm nó cụt giọng, thôi cười.
- Sao? Căng thế. Nào, bắt đầu tập đi.
Thế là hiện trường vẫn như hôm qua: Nó và Hạo Thiên tập, nhưng khác cái là nay tập nhảy. Còn Lâm Thiên Khánh ngồi ngoài có nhiệm vụ nhìn, mà không muốn nhìn thì thôi (Hạo Thiên không cấm cản) và rót nước.
Lâm Thiên Khánh đường đường là đại ca giang hồ, thế mà nay lại phải đi rót nước cho người khác. Thật là chẳng biết để mặt vào đâu.
Hạo Thiên tập cho nó nhảy bằng chân không trước. Nó vì không có vấn đề gì nên nhịp theo bước nhảy của anh rất ăn ý. Nó nghĩ “Thật ra nhảy còn dễ hơn đi giày cao gót đấy chứ!”
Nó đã lầm, lầm hoàn toàn. Ý nghĩ đó vừa chiếm hữu đầu nó được vài phút thì Hạo Thiên buông nó ra.
- Rồi, khởi động như thế được rồi. Đeo giày vào.
Anh hất hàm về phía mấy đôi giày cao gót trên giá để giày. Nó mặt xanh như đít nhái, nuốt nước bọt một cách khó khăn. Lâm Thiên Khánh thấy tình hình như này là nó không đi lấy, nên đã tự mình lấy một đôi giày ra cho nó.
“Lâm Thiên Khánh, hôm nay cậu lại muốn đối đầu với tôi à?” Ánh mắt nó nhìn cậu như muốn đốt sống cậu vậy.
“Phải tập!” Cậu kiên định nhìn nó.
Rồi Hạo Thiên đeo giày vào cho nó, thật nhẹ nhàng, thật dịu dàng. Rồi cho nó đứng dậy.
Không vấn đề.
Anh bắt đầu nhảy những bước đầu tiên. Anh chìa tay ra, mời nó đặt tay lên. Nó hơi ngớ người ra, không biết làm thế nào. Hạo Thiên dịu dàng:
- Đưa tay cho anh!
Nó chưa kịp đặt tay lên thì Lâm Thiên Khánh ở ngoài nói lớn:
- Khoan !!!
Nó dừng lại, nhìn cậu đầy khó hiểu. Một lúc sau, cậu lấy ra một chiếc găng tay trắng mịn, đưa cho nó:
- Đeo găng tay vào. Cầm tay sẽ lây rất nhiều vi khuẩn.
Trời ạ.
Lâm Thiên Khánh, cậu từ bao giờ đã mắc bệnh sạch sẽ vậy ?
Tuy thế nó cũng ngoan ngoãn đeo găng tay vào theo ý cậu. Vẻ mặt Hạo Thiên có vẻ không vui...
- Lâm Thiên Khánh, ý cậu là tôi bẩn?
Hạo Thiên buông nó ra, tiến lại gần Lâm Thiên Khánh, khắp người tỏa ra nồng nặc sát khí.
- Tôi không có! - Cậu thản nhiên đáp, và cũng thản nhiên nói tiếp - Chỉ là lo cho sức khỏe của Vy Khánh thôi.
- Cậu...- Hạo Thiên mím môi.
Thấy tình hình căng thẳng như sắp đánh nhau to, nó vội can ngăn:
- Thôi thôi. Anh Hạo Thiên, là em. Em sợ tay em bẩn sẽ lây vi khuẩn sang anh. Hai người đừng cãi nhau nữa.
Không hiểu sao hai cái người này, động một tí là xích mích.
- Em là đang bào chữa cho cậu ta! - Tuy nói vậy nhưng anh cũng đã thôi lăm lăm nắm đấm vào mặt Lâm Thiên Khánh.
- Thật mà. - Nó cười - Chúng ta bắt đầu thôi!
Anh lại đưa tay ra, nó đặt tay lên bàn tay lớn của anh. Thật sự...hết lời để tả.
Tuy đã đeo găng tay nhưng phần cổ tay của nó còn không bằng cổ tay của Hạo Thiên.
Thực sự...không trắng bằng, không đẹp bằng.
Nó thầm than.
Anh bước đi những bước nhảy đầu tiên, yêu cầu nó phải bước theo anh. Nó chân được chân mất, lắm lúc lại vẹo chân về một bên, ngã sóng soài ra đất.
Anh lại dịu dàng đưa tay ra, như một thiên sứ.
Nó cố gắng đứng dậy, bước nhịp bước theo điệu nhảy của anh.
- Một, hai, ba...xuống, xuống một chút nữa...nào. Cố lên, làm lại nhé. Một...hai...
Anh kiên nhẫn dạy nó nhảy từng bước. Nhưng hình như nó không theo kịp, cứ chân vững chân ngã, chốc chốc lại tưởng như sắp ngã.
- Nhanh, nhanh chút nữa. Cố gắng lên, xoay, xoay nào...
Hạo Thiên có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều so vố lần tập đi giày cao gót hôm qua. Anh không còn quá gắt gao việc bắt ép nó phải đi thật thành thạo, mà bây giờ lại chuyển hướng sang làm thế nào để học nhanh và thoải mái nhất.
- Xoay, xoay nhanh hơn một chút. Nào...
Nó cố gắng xoay nhanh hơn như lời anh nói. Nhưng thật không may...nó trượt chân, và một chiếc giày đã không theo ý nó, nhắm thẳng vào khuôn mặt đắt giá của anh.
Nói cho chính xác là nó vừa đá vào mặt Hạo Thiên một cú...KHÔNG HỀ NHẸ !
Miệng nó há hốc ngạc nhiên, rồi vội vàng tới đỡ anh dậy. Nó nói hơi lắp bắp, có lẽ do quá hoảng:
- Hạo Thiên...anh...anh có sao không? Chết rồi, em...em xin lỗi...
- Anh...không sao! - Hạo Thiên hơi đau (không phải hơi đâu bà con ạ) trả lời nó.
- Em biết là rất đau mà. Cái gót giày này gõ thủng mặt chứ chả chơi. - Nó e ngại nhìn anh.
- Đồ ngốc này. - Hạo Thiên bật cười - Anh không biết là em đang lo lắng hay hù dọa anh nữa.
- Thôi. Anh ra kia ngồi nghỉ chút đi. Để Lâm Thiên Khánh dạy em cũng được. Tình hình này anh còn tiếp tục thì chắc...viện chỉnh hình chào đón anh mất.
Nó đúng là đang vừa lo lắng vừa hù dọa Hạo Thiên thật.
Anh gật đầu rồi ra hàng ghế chờ ngồi xem. Lâm Thiên Khánh mỉm cười nhẹ nhàng nhìn anh, rồi bắt đầu dạy nó.
*
- Dẫm lên chân tôi đi! - Sau khi thấy nó nhảy cơ bản khá thành thạo rồi, cậu bắt đầu tập cho nó những bước nhảy khó dần.
- Không được. Sẽ...nát chân cậu mất!
Nó nghĩ Lâm Thiên Khánh hình như bị điên rồi, nó mà dẫm lên thì không què cũng quặt cho mà xem.
- Cứ dẫm lên đi! - Ánh mắt cậu kiên định thấy rõ - Như vậy cậu mới tập được động tác này.
- Chúng ta có thể...không tập động tác này nữa, có được không? Sẽ làm đau cậu đấy. - Nó khó khăn nặn ra từng tiếng.
Cả đời nó rất sợ làm đau người khác. Nhưng bấy lâu nay, hình như chẳng ai sợ làm nó đau lòng cả.
- Không sao cả. Cứ dẫm lên đi. - Lâm Thiên Khánh không hề có ý định thay đổi quyết định.
Nó hơi run tháo đôi giày cao gót ra. Đang tháo đến chiếc thứ hai thì bị Lâm Thiên Khánh ngăn lại:
- Đi cả giày cao gót. Dẫm lên chân tôi.
Lần này thì nó sốc nặng. Cái gì? Lâm Thiên Khánh hôm nay ăn nhầm cái gì à? Chân không của nó dẫm lên chân cậu cũng đủ làm cậu không què cũng quặt rồi. Nếu còn thêm đôi giày cao gót này nữa thì chắc không bại liệt thì cũng tàn phế mất!
- Cậu điên rồi sao Lâm Thiên Khánh?
Nó tức giận pha lẫn thương xót nhìn Lâm Thiên Khánh. Cậu mỉm cười:
- Hi sinh cho cuộc thi một chút thôi. Có sao đâu!
Lâm Thiên Khánh hi sinh cho cuộc thi này nhiều đến thế, vậy mà nó...
Không được.
Phải tập luyện cho đàng hoàng để không phải xấu hổ khi đứng trước một tâm hồn cao cả như cậu!
Nó cố dùng hết sức nâng người lên, để trọng lượng đỡ tụ lại bàn chân nó. Còn cậu? Chắc là đau lắm, vì trong nháy mắt nó thấy Lâm Thiên Khánh khẽ run lên.
Nó thực sự đau lòng rồi.
Cuối cùng trong cả buổi chiều ngày hôm ấy, nó, Lâm Thiên Khánh và Hạo Thiên cũng đã hoàn thành nhiệm vụ học nhảy. Nó có thể nhảy tốt những bước cơ bản và biết một chút về những điệu nhảy điêu luyện.
Đổi lại cả hai chân nó đều đau nhức rã rời, như muốn lìa ra khỏi thân xác nó vậy.
Buổi tập kết thúc, Hạo Thiên bị nó đuổi về dưỡng thương nên đã bị mấy anh áo đen hộ tống về nhà.
Nó nhìn Lâm Thiên Khánh đang ngồi trên hàng ghế trắng lạnh lẽo, vẻ khá mệt mỏi. Nó đòi xem chân cậu, nhưng cậu nhất quyết không cho.
Cậu chắc không đi nổi nữa, bèn gọi tài xế riêng đưa nó về nhà trước. Còn mình thì tự bắt taxi về nhà.
*
Nhà Dương Hàn Phong...
Nó về đến nhà, lòng tràn ngập lo lắng. Không biết vết thương của Lâm Thiên Khánh như thế nào rồi.
Nó nhìn xuống chân mình, aisss, đau chết được.
Nó lê về phòng mình. Bà Vân Thư chắc lại đi Spa nên không thấy có trong nhà. Nó khó khăn lắm mới leo lên được chiếc cầu thang, mở cửa phòng mình, nó ngạc nhiên khi thấy Dương Hàn Phong ngồi lù lù đọc sách trên bàn học của nó.
Nhưng vì chân đau, nên nó không nói gì hắn cả. Xập xềnh lết xác về giường, nó nằm vật ra, lảm nhảm:
- Tùy anh muốn làm gì thì làm. Tôi mệt rồi. Không còn sức để...
Nó chưa nói hết câu, Dương Hàn Phong đã quẳng quyển sách xuống đất. Ám mị tiến lại gần nó. Ngửi thấy mùi ám khí, nó bật dậy. Giật mình khi thấy khuôn mặt đẹp trai không tì vết của hắn đang ngày càng gần mình.
- Ê...ê...Dương...Dương Hàn Phong. Vừa nãy là tôi nói nhảm, tôi lỡ lời... Anh...đừng manh động. Bình tĩnh...
Dương Hàn Phong cười nhếch soái thần một cái, dí đầu nó:
- Nghĩ vớ nghĩ vẩn!
Nói rồi gắn cúi xuống, nhìn vào đôi chân đau của nó:
- Đau ở đây phải không?
Nó gật đầu.
Hắn cẩn thận xem xét “vết thương”. Tuy chỉ là vài vết trầy xước, chủ yếu là đau bên trong nhưng hắn vẫn bẻ quặt bẻ quẹo gì đó. Rồi xoa xoa nắn nắn gì đó nó không rõ. Nhưng chỉ tầm năm phút sau, chân nó thoải mái hơn hẳn.
- Đỡ hơn chưa?
Vâng, đây là tiếng nói của hắn. Chính xác là của hắn - Dương Hàn Phong.
Từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ, à nhầm, từ thời quen hắn đến giờ nó chưa bao giờ nhìn thấy hắn ôn nhu một cách kì lạ như thế này.
Tuy dễ thương thật đấy nhưng vẫn cảm thấy...lạ lạ.
Không ngờ Dương Hàn Phong cũng có thể chăm sóc con gái dịu dàng như thế này.
Nó nhìn hắn mãi, dường như là không chớp mắt. Thế rồi hắn ngẩng lên, bật cười:
- Sao? Lại tưởng bở gì rồi?
- Làm...làm gì có...
Nó vội đánh trống lảng...
___________
Xin lỗi độc giả vì ra truyện hơi chậm. Vì cuối năm rồi, tác giả lại là học sinh cuối cấp nên phải ôn thi nhiều ơi là nhiều. So-ni ha!
Đừng vì thế mà bỏ rơi truyện nha, tội Zy lắm.
Thế nha, yêu các cậu nhiều nhiều.
#VinZy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.