Chương 103: Vì sợ nhầm lẫn
Hoanciara
23/07/2018
Nó giật mình quay sang nhìn thì thấy Dương Hàn Phong đứng trên cầu
thang, mặt mày không được sáng sủa cho lắm. À ờ...không dễ chịu cho lắm.
- Đi đâu mà giờ mới về?
Nó thản nhiên:
- Ăn mừng. À mà, lớp anh được quán quân sao lại im lìm thế?
- Ừm...cũng...vừa về...- Hắn ấp úng. Vì không có hứng thú với việc tụ tập ăn uống chúc mừng cho nên lớp 11A1 dù đạt quán quân nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì.
- Chúc mừng nhá. - Nó cười.
- Em không buồn à? - Hắn ngạc nhiên.
- Buồn làm gì, dù gì cũng không thắng nổi bọn anh. Với lại, tôi không thích là người bị cả trường soi mói.
- Ừm...
Nó đi lên phòng tắm rửa rồi nằm uỳnh xuống giường. Đầu nó lúc này đã hơi ong ong, rõ ràng vừa nãy chỉ uống một chút thôi mà...
- Vy Khánh, em ăn gì chưa? - Hắn ở ngoài gõ cửa ý tứ.
- Chưa. - Nó lười biếng mở mắt.
- Xuống nhà đi. Nhật Huy nấu cơm rồi.
Nghe thấy Nhật Huy nấu cơm, nó tỉnh hẳn, rồi lon ton xuống nhà thưởng thức tay nghề của anh chàng.
- Anh Nhật Huy, anh nấu ăn ngon thật đó! - Nó híp mắt lại, đưa tay ra hiệu “like”.
- Chị dâu, chị thích là được rồi. Đại ca, anh cũng ăn đi. - Nhật Huy ngồi vào bàn. - Bác gái đâu?
Dương Hàn Phong ngước mặt lên:
- Mẹ tôi có công chuyện nên về muộn tí. Thôi ăn đi.
Ba người ngồi ăn vui vẻ, vừa ăn vừa bàn tán về cuộc thi sáng nay.
- Chị dâu, sáng nay lúc trả lời câu hỏi, chị ngầu thật đấy. Cô gái bên cạnh đại ca sánh không kịp luôn.
- Anh Nhật Huy, sao anh cứ gọi em là chị dâu thế? Trong khi em nhỏ tuổi hơn anh. - Nó tròn mắt.
Nhật Huy ấp úng nhìn hắn, còn hắn vẫn tỏ ra cái thái độ gọi là ”liên quan đến anh mày chắc”.
- Cái này...cái này...là biệt hiệu, biệt hiệu! - Nhật Huy cười hơ hơ.
- Vậy sao...biệt hiệu lạ lùng thật đấy...- Nó chớp mắt suy nghĩ.
Trong lúc nói chuyện, hắn và Nhật Huy đều để ý rằng, khi đáp lại lời của cậu, nó đều trả lời ”Anh Nhật Huy” chứ không chỉ gọi tên. Điều này làm cả hai chàng hết sức khó hiểu.
Cuối cùng, Nhật Huy cũng đành mở mồm trước:
- Chị dâu, em để ý sao chị cứ gọi em là “anh Nhật Huy” thế? Có thể gọi em là Huy, hoặc anh Huy cũng được mà? Sao cứ phải thêm cả tên đệm?
Nụ cười trên môi nó lập tức tắt ngúm, thay vào đó là khuôn mặt tái xanh, buồn thăm thẳm. Nhận ra sự thay đổi này, Nhật Huy gặng hỏi:
- Chị dâu, chị sao thế?
- Em không sao.
- Vậy còn cách xưng hô...
- Em gọi anh như vậy, để tránh nhầm lẫn với một tên Huy khác...
Giọng nó buồn buồn xen lẫn đau lòng khiến hắn bất giác lạnh người. Một tên Huy khác...chẳng lẽ là...
Người tên Huy mà nó đã gọi tên vài tháng trước?
Càng ngày hắn càng tò mò về tên Huy này. Rốt cuộc tên đó là ai mà lại “được” nó coi trọng đến vậy? Tên đó là ai mà mỗi khi nhắc đến thái độ của nó lại trở nên như vậy?
Ăn cơm xong. Hắn nói có việc nên lên phòng trước, nó cũng đi ngủ sớm. Chỉ có Nhật Huy chăm chỉ đi làm bài tập về nhà.
Sáng hôm sau...
Ngay sau cuộc thi lúc nào cũng là ngày chủ nhật. Sáng dậy nó đã không thấy hắn đâu, nghe Nhật Huy bảo có việc phải lên trường gấp.
Ăn sáng xong, có tiếng gõ cửa. Nhật Huy đang ở trên phòng nên nó không tiện nhờ. Nó đành phải xuống mở cửa. Người với chả ngợm, chủ nhật mà còn mò tới nhà người ta quấy rối nữa.
Nhưng suy nghĩ đó của nó bị dập tắt ngay và luôn khi thấy người gõ cửa là ai.
- Anh Hạo Thiên! - Nó reo lên.
- Vy Khánh, chúc mừng em nhé. - Hạo Thiên ôm bó hoa hồng lớn tặng cho nó với vẻ mặt hớn hở. Nó phẩy tay:
- Có gì đâu mà phải chúc mừng. Nhưng...cảm ơn anh nhé.
Nó và Hạo Thiên đi vào phòng khách, để bó hoa trên bàn rồi nói chuyện trên trời dưới đất. Bỗng Hạo Thiên kêu lên:
- À, lải nhải nãy giờ anh suýt quên mất chuyện chính.
- Chuyện gì anh? - Nó tròn mắt ăn cam.
- Bố anh muốn mời em đến nhà ăn trưa. Em xem có được không?
- Bố anh á? - Nó ngạc nhiên. - Sao tự nhiên bố anh lại mời em đến nhà làm gì?
- Tại vì anh hay kể về em với ông ấy, với lại cuộc thi hôm qua cũng truyền đến tai bố anh, ông ấy rất tò mò muốn biết em là ai cho nên...- Hạo Thiên cười vui vẻ.
- Ồ...vậy cũng được. Anh đợi em thay đồ đã.
- OK.
Nó nhảy chân sáo lên phòng thay đồ trong một nốt nhạc rồi nhảy xuống nhà.
- Đi thôi.
Nhật Huy trên tầng nhìn xuống, lắc đầu ngao ngán.
***
9:00
Dương Hàn Phong về đến nhà, chưa bước vào cửa đã gọi ầm ĩ.
- Nhật Huy, Vy Khánh!
- Có emmmmmm...- Nhật Huy gân cổ lên thật to.
Hắn bước vào nhà, ngồi bẹp xuống ghế sô pha, cầm ly nước lên uống rồi hỏi:
- Vy Khánh đâu?
- Bị bắt đi rồi. - Nhật Huy tỉnh bơ.
Hắn sặc nước, phun hết ra ngoài, vội vàng hỏi tiếp:
- Hả? Bắt đi? Ai bắt đi?
- Anh Thiên. Nghe đâu bảo bố anh ấy mời chị dâu đến nhà ăn trưa đấy. Haiza, xem ra chị dâu rất được lòng mấy vị phụ huynh thì phải.
- Hở? Hạo Thiên? Ăn trưa?
Hắn há mồm. Cái gì? Bố Hạo Thiên mời nhóc con nhà hắn đến nhà ăn trưa à? Thế thì chẳng khác nào...đi ra mắt cả!
Ôi trời ơi, hắn tức lắm rồi.
Tức lắm rồi!
Tức lắm rồi!!!
Hắn vội vàng lao ra cửa định đi ra ngoài, thấy vậy Nhật Huy cười tủm tỉm:
- Đại ca, anh đi đâu đấy?
- Đi rình!
- Đi đâu mà giờ mới về?
Nó thản nhiên:
- Ăn mừng. À mà, lớp anh được quán quân sao lại im lìm thế?
- Ừm...cũng...vừa về...- Hắn ấp úng. Vì không có hứng thú với việc tụ tập ăn uống chúc mừng cho nên lớp 11A1 dù đạt quán quân nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì.
- Chúc mừng nhá. - Nó cười.
- Em không buồn à? - Hắn ngạc nhiên.
- Buồn làm gì, dù gì cũng không thắng nổi bọn anh. Với lại, tôi không thích là người bị cả trường soi mói.
- Ừm...
Nó đi lên phòng tắm rửa rồi nằm uỳnh xuống giường. Đầu nó lúc này đã hơi ong ong, rõ ràng vừa nãy chỉ uống một chút thôi mà...
- Vy Khánh, em ăn gì chưa? - Hắn ở ngoài gõ cửa ý tứ.
- Chưa. - Nó lười biếng mở mắt.
- Xuống nhà đi. Nhật Huy nấu cơm rồi.
Nghe thấy Nhật Huy nấu cơm, nó tỉnh hẳn, rồi lon ton xuống nhà thưởng thức tay nghề của anh chàng.
- Anh Nhật Huy, anh nấu ăn ngon thật đó! - Nó híp mắt lại, đưa tay ra hiệu “like”.
- Chị dâu, chị thích là được rồi. Đại ca, anh cũng ăn đi. - Nhật Huy ngồi vào bàn. - Bác gái đâu?
Dương Hàn Phong ngước mặt lên:
- Mẹ tôi có công chuyện nên về muộn tí. Thôi ăn đi.
Ba người ngồi ăn vui vẻ, vừa ăn vừa bàn tán về cuộc thi sáng nay.
- Chị dâu, sáng nay lúc trả lời câu hỏi, chị ngầu thật đấy. Cô gái bên cạnh đại ca sánh không kịp luôn.
- Anh Nhật Huy, sao anh cứ gọi em là chị dâu thế? Trong khi em nhỏ tuổi hơn anh. - Nó tròn mắt.
Nhật Huy ấp úng nhìn hắn, còn hắn vẫn tỏ ra cái thái độ gọi là ”liên quan đến anh mày chắc”.
- Cái này...cái này...là biệt hiệu, biệt hiệu! - Nhật Huy cười hơ hơ.
- Vậy sao...biệt hiệu lạ lùng thật đấy...- Nó chớp mắt suy nghĩ.
Trong lúc nói chuyện, hắn và Nhật Huy đều để ý rằng, khi đáp lại lời của cậu, nó đều trả lời ”Anh Nhật Huy” chứ không chỉ gọi tên. Điều này làm cả hai chàng hết sức khó hiểu.
Cuối cùng, Nhật Huy cũng đành mở mồm trước:
- Chị dâu, em để ý sao chị cứ gọi em là “anh Nhật Huy” thế? Có thể gọi em là Huy, hoặc anh Huy cũng được mà? Sao cứ phải thêm cả tên đệm?
Nụ cười trên môi nó lập tức tắt ngúm, thay vào đó là khuôn mặt tái xanh, buồn thăm thẳm. Nhận ra sự thay đổi này, Nhật Huy gặng hỏi:
- Chị dâu, chị sao thế?
- Em không sao.
- Vậy còn cách xưng hô...
- Em gọi anh như vậy, để tránh nhầm lẫn với một tên Huy khác...
Giọng nó buồn buồn xen lẫn đau lòng khiến hắn bất giác lạnh người. Một tên Huy khác...chẳng lẽ là...
Người tên Huy mà nó đã gọi tên vài tháng trước?
Càng ngày hắn càng tò mò về tên Huy này. Rốt cuộc tên đó là ai mà lại “được” nó coi trọng đến vậy? Tên đó là ai mà mỗi khi nhắc đến thái độ của nó lại trở nên như vậy?
Ăn cơm xong. Hắn nói có việc nên lên phòng trước, nó cũng đi ngủ sớm. Chỉ có Nhật Huy chăm chỉ đi làm bài tập về nhà.
Sáng hôm sau...
Ngay sau cuộc thi lúc nào cũng là ngày chủ nhật. Sáng dậy nó đã không thấy hắn đâu, nghe Nhật Huy bảo có việc phải lên trường gấp.
Ăn sáng xong, có tiếng gõ cửa. Nhật Huy đang ở trên phòng nên nó không tiện nhờ. Nó đành phải xuống mở cửa. Người với chả ngợm, chủ nhật mà còn mò tới nhà người ta quấy rối nữa.
Nhưng suy nghĩ đó của nó bị dập tắt ngay và luôn khi thấy người gõ cửa là ai.
- Anh Hạo Thiên! - Nó reo lên.
- Vy Khánh, chúc mừng em nhé. - Hạo Thiên ôm bó hoa hồng lớn tặng cho nó với vẻ mặt hớn hở. Nó phẩy tay:
- Có gì đâu mà phải chúc mừng. Nhưng...cảm ơn anh nhé.
Nó và Hạo Thiên đi vào phòng khách, để bó hoa trên bàn rồi nói chuyện trên trời dưới đất. Bỗng Hạo Thiên kêu lên:
- À, lải nhải nãy giờ anh suýt quên mất chuyện chính.
- Chuyện gì anh? - Nó tròn mắt ăn cam.
- Bố anh muốn mời em đến nhà ăn trưa. Em xem có được không?
- Bố anh á? - Nó ngạc nhiên. - Sao tự nhiên bố anh lại mời em đến nhà làm gì?
- Tại vì anh hay kể về em với ông ấy, với lại cuộc thi hôm qua cũng truyền đến tai bố anh, ông ấy rất tò mò muốn biết em là ai cho nên...- Hạo Thiên cười vui vẻ.
- Ồ...vậy cũng được. Anh đợi em thay đồ đã.
- OK.
Nó nhảy chân sáo lên phòng thay đồ trong một nốt nhạc rồi nhảy xuống nhà.
- Đi thôi.
Nhật Huy trên tầng nhìn xuống, lắc đầu ngao ngán.
***
9:00
Dương Hàn Phong về đến nhà, chưa bước vào cửa đã gọi ầm ĩ.
- Nhật Huy, Vy Khánh!
- Có emmmmmm...- Nhật Huy gân cổ lên thật to.
Hắn bước vào nhà, ngồi bẹp xuống ghế sô pha, cầm ly nước lên uống rồi hỏi:
- Vy Khánh đâu?
- Bị bắt đi rồi. - Nhật Huy tỉnh bơ.
Hắn sặc nước, phun hết ra ngoài, vội vàng hỏi tiếp:
- Hả? Bắt đi? Ai bắt đi?
- Anh Thiên. Nghe đâu bảo bố anh ấy mời chị dâu đến nhà ăn trưa đấy. Haiza, xem ra chị dâu rất được lòng mấy vị phụ huynh thì phải.
- Hở? Hạo Thiên? Ăn trưa?
Hắn há mồm. Cái gì? Bố Hạo Thiên mời nhóc con nhà hắn đến nhà ăn trưa à? Thế thì chẳng khác nào...đi ra mắt cả!
Ôi trời ơi, hắn tức lắm rồi.
Tức lắm rồi!
Tức lắm rồi!!!
Hắn vội vàng lao ra cửa định đi ra ngoài, thấy vậy Nhật Huy cười tủm tỉm:
- Đại ca, anh đi đâu đấy?
- Đi rình!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.