Chương 52: Wanyang potato? Món ăn bí mật
Hoanciara
26/01/2018
Trưa, mọi thứ im lặng khác thường...
Nó tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, khẽ vươn vai đi vào nhà tắm. Trời, con bé nào trong gương thế kia?
Trông nó...thảm hại đến thế sao?
Ôi trời, để ba tên kia nhìn thấy khuôn mặt đáng thương này của nó thì...chắc không yên quá!
Nó rửa mặt, rửa thật kĩ để nước làm trôi đi nỗi buồn của nó. Khẽ lắc đầu, nhìn vào gương, nó chỉnh lại đầu tóc, quần áo rồi xuống nhà.
Dưới nhà, bàn ăn đã được bày biện đầy đủ. Hắn đang chăm chú bê những bát thức ăn từ trong nhà bếp ra.
- A! Vy Khánh! Em dậy rồi à? - Minh Khang cười tươi
- Vâng! Mấy giờ rồi anh?
- Um...hơn 11 giờ rồi! - Anh ngó chiếc đồng hồ trên tay
- Dạ...
Nó bước xuống nhà, chạm phải ánh mắt của hắn. Lạ thật đây, hắn nhìn nó chẳng giống mọi ngày tẹo nào. Lạnh ngắt...
Ngồi xuống ăn cơm, hắn cũng không thèm nói nửa câu. Nó cúi đầu xuống, ăn chầm chậm ...
Hạo Thiên đẩy đầu nó lên:
- Vy Khánh. Em ăn uống kiểu gì thế? Ngẩng cao cái đầu lên!
Nó gật đầu rồi nhỉnh hơn một chút...
Cảm giác vẫn rất...khó chịu.
Mãi một lúc lâu sau, hắn mới buông đũa, hỏi nó:
- Nghe nói em bị đuổi học ở A1 ?
Nó lấm lét nhìn quanh, giật mình. Nhìn ánh mắt hắn chứa toàn đá lạnh, nó sợ sệt gật đầu.
- Sao em không nói với tôi? - Hắn nói tiếp
- Tôi...thì tôi về, định để trưa mới nói. Ai dè, các anh nhanh như chó săn ấy, thoắt cái đã biết chuyện rồi...
Hạo Thiên gác đũa, thở dài :
- Em về nhà không báo, làm bọn anh tìm em suốt cả sáng nay có biết không hả?
- Sao? Sao lại tìm em? - Nó sững sờ
- Vì...sợ em lại sảy ra chuyện gì...
- Haizzz...em không sao đâu mà. Chẳng lẽ em vô dụng đến nỗi bản thân mình cũng không tự bảo vệ được?
Hắn đập bàn, đứng dậy:
- Tôi phải đi tìm hiệu trưởng!
Nó vội vàng can:
- Tên điên này, anh định làm gì hả?
- Hỏi ông ta cho ra lẽ!
- Không cần đâu. Không phải vì tôi nghỉ học nên bị đuổi, mà là...thiếu kiến thức thôi. Anh nghĩ xem, nếu với cái lượng kiến thức như này thì theo thế nào kịp với A1.
Nó nói một câu, hết hơi.
- Nhưng...
- Dù sao cũng chuyển sang A3 thôi mà. Có gì to tát chứ! Sang bên ấy có khi tôi còn được thư giãn đầu óc hơn.
- Thôi được rồi! - Hắn bất lực nói.
Nhìn vẻ mặt của ba tên đó lúc này, nó không thể nào nuốt nổi hột cơm nào cả. Bèn cố tình cười lớn:
- Haha...nhìn bản mặt mấy anh kìa! Mắc cười quá! Tươi lên cho đời tôi nó sáng cái coi!
Hắn thở dài, rồi cùng Hạo Thiên và Minh Khang lên phòng.
Từ trưa đến chiều, nó nằm trong phòng xem phim, chán thì chơi game, đọc truyện. Nó không tài nào ngủ được cho đến năm giờ chiều. Hôm nay nó làm sao vậy nhỉ?
Đang hát vu vơ mấy bài hát ngẩn ngơ thì nó giật mình nghe gọi:
- Heo lùn! Dậy nấu cơm mau!
Nó song sóc dậy, tuôn xuống cầu thang, vừa hay thấy hắn đang đứng như trời trồng ở đó.
- Anh đi nấu đi, đi mà! - Nó phụng phịu, cả đời nó ghét nhất là nấu ăn và chăm sóc trẻ. Điều này nói lên nó chẳng có tí nào gọi là “thục nữ” cả.
- Đi nấu đi! Tôi sẽ giúp em!
Nó bĩu môi rồi đi thùm thụp xuống nhà bếp. Mọi thứ bày biện khá đầy đủ, ngăn nắp làm nó phát ngán.
Chỉ một lát nữa thôi, cái cảnh sạch sẽ bóng bẩy này sẽ không còn nữa đâu. Chỉ một lát nữa thôi, nhà bếp của hắn sẽ bị thiêu rụi!
Nó loay hoay mãi không nghĩ ra nên nấu cái gì, rồi nhìn quanh nhà bếp. Bất ngờ, nó reo lên:
- A! Đúng rồi!
Hắn quay lại nhìn nó:
- Đúng cái gì?
- Không gì, không gì!
Nó nhanh nhẹn đi tìm khoai tây, vài giây sau đó, những củ khoai to đẹp đã ở trên tay nó. Cẩn thận lột vỏ thật sạch, nó bắt đầu đem đi rửa.
Cắt cắt...thái thái...
- Em làm món gì vậy?
- Wanyang potato! - Nó cười tươi
Hắn nhíu mày:
- Quan...quan giang pô ta tồ á?
Nó dừng tay lại, lườm hắn:
- Anh đọc cái tên cho nó khoa học chút có được không? Là Wanyang potato!
- Món đó là món gì?
- Thì...cái món khoai tây mà tôi làm cho anh ăn bữa đó đó...- Nó chăm chú cắt khoai thành từng miếng nhỏ.
Hắn giật mình, chạy lại giật lấy cái dao trong tay nó. Nó bất ngờ, trách móc :
- Anh làm cái gì vậy? Trả cho tôi!
- Em đã từng nói...chỉ làm món này cho riêng tôi sao?
- Tôi có nói à?
- Em...nhưng không sao. Em không cần nấu nướng gì hết. Lên trên đi!
- Nhưng...tôi đang nấu dở mà...
- Không mượn em nữa. Lên phòng ngay! Còn nữa, lần sau mà còn dám nấu nướng linh tinh cho bọn kia ăn là chết với tôi! - Hắn đe dọa .
Nó khó hiểu, vừa đi vừa suy nghĩ lung tung. Cái tên này lạ thật, lúc thì bắt người ta nấu cho bằng được, lúc thì nhất nhất không cho người ta đụng vào cái chảo. Lạ thật...
Hắn ở dưới bếp khẽ thở hắt ra một cái. Sở dĩ hắn làm vậy để ngăn cản nó cho người khác ăn món “Quan giang pô ta tồ” ấy. Hắn ích kỉ lắm, chỉ muốn ăn món ấy một mình thôi. Không hề có ý định sẽ cho ai ăn cùng.
Hắn đổ hết dĩa khoai nó đã cắt ra làm nhiều hình thù đẹp đẽ. Hắn không muốn hai tên kia nhìn thấy khoai tây. Hắn chỉ muốn món Wanyang potato ấy chỉ là bí mật của hắn và nó thôi. Chỉ hai người.
Nó tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, khẽ vươn vai đi vào nhà tắm. Trời, con bé nào trong gương thế kia?
Trông nó...thảm hại đến thế sao?
Ôi trời, để ba tên kia nhìn thấy khuôn mặt đáng thương này của nó thì...chắc không yên quá!
Nó rửa mặt, rửa thật kĩ để nước làm trôi đi nỗi buồn của nó. Khẽ lắc đầu, nhìn vào gương, nó chỉnh lại đầu tóc, quần áo rồi xuống nhà.
Dưới nhà, bàn ăn đã được bày biện đầy đủ. Hắn đang chăm chú bê những bát thức ăn từ trong nhà bếp ra.
- A! Vy Khánh! Em dậy rồi à? - Minh Khang cười tươi
- Vâng! Mấy giờ rồi anh?
- Um...hơn 11 giờ rồi! - Anh ngó chiếc đồng hồ trên tay
- Dạ...
Nó bước xuống nhà, chạm phải ánh mắt của hắn. Lạ thật đây, hắn nhìn nó chẳng giống mọi ngày tẹo nào. Lạnh ngắt...
Ngồi xuống ăn cơm, hắn cũng không thèm nói nửa câu. Nó cúi đầu xuống, ăn chầm chậm ...
Hạo Thiên đẩy đầu nó lên:
- Vy Khánh. Em ăn uống kiểu gì thế? Ngẩng cao cái đầu lên!
Nó gật đầu rồi nhỉnh hơn một chút...
Cảm giác vẫn rất...khó chịu.
Mãi một lúc lâu sau, hắn mới buông đũa, hỏi nó:
- Nghe nói em bị đuổi học ở A1 ?
Nó lấm lét nhìn quanh, giật mình. Nhìn ánh mắt hắn chứa toàn đá lạnh, nó sợ sệt gật đầu.
- Sao em không nói với tôi? - Hắn nói tiếp
- Tôi...thì tôi về, định để trưa mới nói. Ai dè, các anh nhanh như chó săn ấy, thoắt cái đã biết chuyện rồi...
Hạo Thiên gác đũa, thở dài :
- Em về nhà không báo, làm bọn anh tìm em suốt cả sáng nay có biết không hả?
- Sao? Sao lại tìm em? - Nó sững sờ
- Vì...sợ em lại sảy ra chuyện gì...
- Haizzz...em không sao đâu mà. Chẳng lẽ em vô dụng đến nỗi bản thân mình cũng không tự bảo vệ được?
Hắn đập bàn, đứng dậy:
- Tôi phải đi tìm hiệu trưởng!
Nó vội vàng can:
- Tên điên này, anh định làm gì hả?
- Hỏi ông ta cho ra lẽ!
- Không cần đâu. Không phải vì tôi nghỉ học nên bị đuổi, mà là...thiếu kiến thức thôi. Anh nghĩ xem, nếu với cái lượng kiến thức như này thì theo thế nào kịp với A1.
Nó nói một câu, hết hơi.
- Nhưng...
- Dù sao cũng chuyển sang A3 thôi mà. Có gì to tát chứ! Sang bên ấy có khi tôi còn được thư giãn đầu óc hơn.
- Thôi được rồi! - Hắn bất lực nói.
Nhìn vẻ mặt của ba tên đó lúc này, nó không thể nào nuốt nổi hột cơm nào cả. Bèn cố tình cười lớn:
- Haha...nhìn bản mặt mấy anh kìa! Mắc cười quá! Tươi lên cho đời tôi nó sáng cái coi!
Hắn thở dài, rồi cùng Hạo Thiên và Minh Khang lên phòng.
Từ trưa đến chiều, nó nằm trong phòng xem phim, chán thì chơi game, đọc truyện. Nó không tài nào ngủ được cho đến năm giờ chiều. Hôm nay nó làm sao vậy nhỉ?
Đang hát vu vơ mấy bài hát ngẩn ngơ thì nó giật mình nghe gọi:
- Heo lùn! Dậy nấu cơm mau!
Nó song sóc dậy, tuôn xuống cầu thang, vừa hay thấy hắn đang đứng như trời trồng ở đó.
- Anh đi nấu đi, đi mà! - Nó phụng phịu, cả đời nó ghét nhất là nấu ăn và chăm sóc trẻ. Điều này nói lên nó chẳng có tí nào gọi là “thục nữ” cả.
- Đi nấu đi! Tôi sẽ giúp em!
Nó bĩu môi rồi đi thùm thụp xuống nhà bếp. Mọi thứ bày biện khá đầy đủ, ngăn nắp làm nó phát ngán.
Chỉ một lát nữa thôi, cái cảnh sạch sẽ bóng bẩy này sẽ không còn nữa đâu. Chỉ một lát nữa thôi, nhà bếp của hắn sẽ bị thiêu rụi!
Nó loay hoay mãi không nghĩ ra nên nấu cái gì, rồi nhìn quanh nhà bếp. Bất ngờ, nó reo lên:
- A! Đúng rồi!
Hắn quay lại nhìn nó:
- Đúng cái gì?
- Không gì, không gì!
Nó nhanh nhẹn đi tìm khoai tây, vài giây sau đó, những củ khoai to đẹp đã ở trên tay nó. Cẩn thận lột vỏ thật sạch, nó bắt đầu đem đi rửa.
Cắt cắt...thái thái...
- Em làm món gì vậy?
- Wanyang potato! - Nó cười tươi
Hắn nhíu mày:
- Quan...quan giang pô ta tồ á?
Nó dừng tay lại, lườm hắn:
- Anh đọc cái tên cho nó khoa học chút có được không? Là Wanyang potato!
- Món đó là món gì?
- Thì...cái món khoai tây mà tôi làm cho anh ăn bữa đó đó...- Nó chăm chú cắt khoai thành từng miếng nhỏ.
Hắn giật mình, chạy lại giật lấy cái dao trong tay nó. Nó bất ngờ, trách móc :
- Anh làm cái gì vậy? Trả cho tôi!
- Em đã từng nói...chỉ làm món này cho riêng tôi sao?
- Tôi có nói à?
- Em...nhưng không sao. Em không cần nấu nướng gì hết. Lên trên đi!
- Nhưng...tôi đang nấu dở mà...
- Không mượn em nữa. Lên phòng ngay! Còn nữa, lần sau mà còn dám nấu nướng linh tinh cho bọn kia ăn là chết với tôi! - Hắn đe dọa .
Nó khó hiểu, vừa đi vừa suy nghĩ lung tung. Cái tên này lạ thật, lúc thì bắt người ta nấu cho bằng được, lúc thì nhất nhất không cho người ta đụng vào cái chảo. Lạ thật...
Hắn ở dưới bếp khẽ thở hắt ra một cái. Sở dĩ hắn làm vậy để ngăn cản nó cho người khác ăn món “Quan giang pô ta tồ” ấy. Hắn ích kỉ lắm, chỉ muốn ăn món ấy một mình thôi. Không hề có ý định sẽ cho ai ăn cùng.
Hắn đổ hết dĩa khoai nó đã cắt ra làm nhiều hình thù đẹp đẽ. Hắn không muốn hai tên kia nhìn thấy khoai tây. Hắn chỉ muốn món Wanyang potato ấy chỉ là bí mật của hắn và nó thôi. Chỉ hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.