Oan Gia Nên Giải Không Nên Kết

Chương 19: Chương 19

Tiêu Dao Hồng Trần

23/04/2013



Sáng sớm ngày hôm sau, Giả Thược vốn thích ngủ vùi hôm nay lại dậy sớm hiếm có, bởi vì cô vẫn nhớ rõ một sự thực đau khổ rằng, ví tiền của mình đang ở tiệm chụp hình. Giữa hai biện pháp hỏi vay tiền của mẹ và ngồi xe miễn phí của Chân Lãng, cô không hề do dự lựa chọn biện pháp thứ hai.

Ức hiếp Chân Lãng rõ ràng là tốt hơn phải nghe lời cằn nhằn của mẹ, cô còn chưa ngốc đến mức không phân biệt được vấn đề đơn giản này.

Cô cứ đi đi lại lại trong nhà, nhưng gần đến giờ đi làm mà vẫn chưa thấy Chân Lãng đi ra. Giả Thược không kìm được liên tục ngó nghiêng cái đầu nhìn về phía cánh cửa phòng đóng chặt đó.

“Chân Lãng ra ngoài rồi, nói là có một cuộc phẫu thuật đột xuất, nửa đêm hôm qua đã đi rồi.” Cô Giả nhìn Giả Thược bằng ánh mắt xem thường: “Có ai giống con không, ngủ như heo vậy, có người ra ngoài mà cũng không biết.”

Cửa phòng đóng kín, cô làm sao mà biết được chứ?

Vấn đề là bây giờ Chân Lãng không ở đây, ai sẽ đưa cô đi làm chứ? Chẳng lẽ thật sự phải chịu đựng một cuộc oanh tạc của mẹ để hỏi vay mười đồng sao?

“Hì hì… Mẹ…” Giả Thược đang lắp ba lắp bắp, đột nhiên lại nhìn thấy một chiếc túi xách màu đen đặt trên tủ giày ở ngay cạnh cửa.

A, ví tiền và chìa khóa của cô, còn có điện thoại của cô nữa.

Giả Thược chạy vụt tới, mở chiếc túi ra, kiểm tra kĩ càng.

Không sai, bên trong đúng là ví của cô.

Nhưng cô rõ ràng đã vứt nó trên chiếc bàn ở tiệm chụp hình rồi mà nhỉ, sao lại ở trong nhà thế này?

“Có chuyện gì thế?” Cô Giả lớn tiếng hỏi.

Giả Thược vội xua tay: “Không có gì, không có gì.” Rồi lập tức chạy ra ngoài cửa, thoáng cái đã biến mất không còn tăm hơi gì nữa. Cô Giả đi tới đứng ngay cạnh cửa, căng giọng hết cỡ kêu lên: “Này nhóc con, chị họ con cứ giục mẹ về, ngày mai là mẹ về rồi đấy nhé.”

Đáp lại cô là một tiếng vâng vang ra từ trong thang máy.

* * *

“Là ta đưa cho Chân Lãng đấy.” Phương Thanh Quỳ xúc một miếng kem lên bỏ vào miệng, lại cắn lấy cái thìa: “Dù sao hắn cũng ở ngay đối diện, kêu hắn đưa cho mi là tiện nhất.”

“Tại sao cậu không tự đưa cho tôi chứ?” Giả Thược bẻ ngón tay, những tiếng răng rắc vang lên không ngớt: “Cậu biết rõ là tôi không muốn mang ơn hắn mà.”

“Thế mi muốn mang ơn hắn hay là muốn tự đi bộ về nhà?” Phương Thanh Quỳ liếc mắt nhìn Giả Thược, rồi lại cúi đầu tiếp tục chiến đấu với cốc kem trong tay.

Giả Thược trưng ra cái bộ mặt nịnh bợ, ghé tới nói: “Thanh Thanh, cậu có thể mang đến cho tôi mà, sau đó nhân tiện đưa tôi về nhà luôn.”

“Đưa mi về nhà á?” Phương Thanh Quỳ bực tức trừng mắt lên: “Hôm qua bọn ta phải làm thêm ca, mệt đến phờ người, đã thế mi lại còn ăn sạch đồ ăn mà bọn ta gọi nữa, hại bọn ta phải chịu đói suốt cả buổi tối.”

“Ặc…” Giả Thược lúng túng gãi đầu: “Hôm qua phải làm việc muộn đến thế sao? Vậy cậu có thể đợi tôi về lấy mà, tại sao lại kêu hắn đưa cho tôi chứ?”

“Không nghĩ ra.” Phương Thanh Quỳ trả lời rất ngắn gọn, khiến Giả Thược chẳng còn gì để nói.

Vứt cái hộp kem vừa ăn hết đi, Phương Thanh Quỳ vẫn có chút không hài lòng: “Mau kể lại đi, tình hình hôm qua thế nào?”

“Có cái gì hay ho đâu chứ!” Giả Thược trừng mắt lên bực tức: “Chỉ cần gặp phải cái gã sao chổi kiêm thần xui ấy, chắc chắn là chẳng có chuyện gì tốt cả, cậu có cách gì giúp tôi đuổi hắn đi được không?”



“Thực ra…” Phương Thanh Quỳ ngập ngừng nói: “Cũng không phải là không có cách.”

Cặp mắt Giả Thược lập tức sáng rực lên: “Thật sao?”

“Mi cứ thử xem!” Phương Thanh Quỳ nheo mắt lại cười nói: “Dù gì thì cũng tốt hơn là không lấy được chồng.”

“Có cách gì vậy?” Giả Thược gần như đã nhào vào lòng Phương Thanh Quỳ, hưng phấn kêu lên: “Thanh Thanh, mau nói đi nào…”

Nhìn Giả Thược đang ôm lấy mình bằng hai tay, cặp mắt to tròn long lanh toát ra vẻ ngây thơ hết sức, Phương Thanh Quỳ cười hà hà nói: “Chắc mi còn hiểu rõ Chân Lãng hơn ta đúng không?”

Hiểu rõ, đúng là cô hiểu rõ thật, nhưng cái gã Chân Lãng đó mà có nhược điểm sao?

“Cậu nói xem, tôi đi đánh ngất hắn ta rồi trói lại có được không nhỉ? Dù sao ngày mai mẹ tôi cũng đi rồi.” Giả Thược đột nhiên nảy ra một ý tưởng không được thực tế cho lắm.

“Vậy nếu mi xem mặt không thành công, mỗi lần đều phải đánh ngất hắn à?” Phương Thanh Quỳ cười phì một tiếng, tỏ rõ vẻ xem thường.

Cũng đúng, vậy cô nên làm thế nào bây giờ?

Vỗ nhẹ lên cánh tay đang ôm chặt lấy mình không chịu buông của Giả Thược, Phương Thanh Quỳ trầm ngâm nói: “Mi đối phó với ta thế nào thì hãy đối phó với hắn như thế, chắc là không sai đâu.”

Đối phó với Thanh Thanh thế nào thì đối phó với hắn như thế ư?

Chẳng lẽ…

Ngó lại động tác của mình lúc này, khuôn mặt Giả Thược bắt đầu trở nên méo mó: “Cậu, cậu định bảo tôi đi ôm lấy Chân Lãng rồi ấy ấy thế này đấy hả?”

“Cứ thử xem sao!” Phương Thanh Quỳ gỡ tay Giả Thược ra và đứng dậy: “Lấy lòng hắn một chút dù sao cũng không phải là chuyện xấu.”

Bảo, bảo cô đi lấy lòng Chân Lãng ư?

Đây thật đúng là một tiếng sấm nổ giữa trời quang!

Mà càng tồi tệ hơn, sau khi tiễn đưa Hoàng thái hậu nhà mình trở về và chuẩn bị quay lại cái ổ chó kia, cô đã nhận được tin từ chủ nhà, thông báo rằng căn nhà tồi tàn rách nát mà cô đã ở suốt hai năm sắp bị dỡ bỏ rồi.

Chỉ sau một đêm, cô đã trở thành một người vô gia cư đáng thương.

Ở cùng với Phương Thanh Quỳ ư? Hình như người ta đang sống với cả ông bà cha mẹ đấy ạ.

Vậy…

Đứng ngoài cửa của khu nhà ở cao cấp, sau khi do dự một chút cô liền bước thẳng vào trong. Dù sao thì cũng ở lâu như vậy rồi, ở thêm một thời gian nữa chắc cũng không sao chứ nhỉ?

* * *

Khi Chân Lãng mở cửa bước vào nhà, thứ đầu tiên đập vào mắt anh là một nụ cười cứng ngắc, hai hàm răng trắng bóc hiện ra dưới ánh đèn, kèm với đó là một nét mặt cứng đơ như tượng gỗ.

“Mặt cô bị bôi keo định hình đấy à?” Chân Lãng đưa mắt nhìn cô nàng trước mặt từ trên xuống dưới một lượt, nhân tiện đưa tay đóng cửa lại.

Chiếc cặp trong tay anh lập tức bị người ta giằng lấy, động tác thô lỗ đó thiếu chút nữa còn kéo ngã anh luôn. Giả Thược xách chiếc cặp của anh trong tay, nhìn anh bằng vẻ mặt vô cùng khúm núm, lại kết hợp với cặp mắt to sáng long lanh, có nhìn thế nào cũng thấy giống như một con cún đang đòi ăn.

Chân Lãng cúi đầu nhìn bản thân mình, lại nhìn Giả Thược: “Cô muốn nói gì đây?”



Giả Thược vội nhảy về phía sau một bước theo thói quen, rồi hơi hắng giọng: “À… Tôi muốn mời anh ăn cơm.”

Đôi hàng lông mày của Chân Lãng nhướng lên: “Mời tôi ăn cơm?”

Cô nàng vội vã gật đầu.

Chân Lãng đột nhiên nở một nụ cười tươi rạng rỡ, khẽ lắc đầu: “Cơm cô làm sao? Vậy thì thôi, tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa.”

Nét mặt nịnh bợ của Giả Thược lập tức trở nên dữ dằn, thân thể cô không kìm được hơi run lên, cứ như là muốn lao đến vận động mạnh một phen vậy.

Nhưng rất nhanh sau đó nét mặt nịnh bợ của Giả Thược đã lại trở về, cô cười hì hì nói: “Tôi mời anh ra ngoài ăn.”

Dường như Chân Lãng đang ngẫm nghĩ điều gì, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Giả Thược, khiến cô cảm thấy rất mất tự nhiên: “Nói đi, cô rốt cuộc có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thế?”

Mới chỉ vậy mà đã bị hắn ta nhận ra rồi sao?

Nhận ra thì nhận ra, dù sao cô cũng quen rồi.

“Căn nhà kia của tôi bị dỡ rồi, muốn ở nhờ chỗ này của anh vài hôm, tìm được chỗ mới tôi sẽ dọn đi ngay.” Cô suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Tôi sẽ trả anh tiền thuê nhà.”

“Chỉ vậy thôi sao?” Trong ánh mắt Chân Lãng như có mấy phần thăm dò: “Trước đây cô cứ ra ra vào vào chỗ này liên tục, cũng đâu có thấy áy náy tí nào, sao hôm nay lại đột nhiên khách sáo thế?”

Sao cặp mắt hắn ta sắc bén thế nhỉ? Còn nhìn nữa, còn nhìn nữa cô sẽ không thể làm bộ tiếp được mất.

“Được rồi, tôi tạm thời không muốn đấu đá với anh nữa, chúng ta hòa giải được không?” Cô hơi bĩu môi, giọng nói nghe nhỏ vô cùng.

Chân Lãng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Giả Thược, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

“Anh rốt cuộc có ăn cơm không đây?” Giả Thược trợn trừng mắt lên, nhưng khi gặp phải ánh mắt của Chân Lãng lại lập tức cúi gằm mặt xuống: “Tôi đói quá rồi.”

Chân Lãng không có vẻ gì là muốn mở cửa ra ngoài ăn cơm, ngược lại còn chậm rãi bước vào trong phòng. Giả Thược đáng thương chỉ đành đi theo phía sau anh ta, chờ đợi lời phán quyết cuối cùng.

“Ùng ục…” Bụng cô bắt đầu phát biểu ý kiến, lần này thì đúng là chẳng thể lừa được ai, cô quả thực đã đói lắm rồi.

Giả Thược đưa tay gãi đầu, ánh mắt chưa từng rời khỏi Chân Lãng.

Chân Lãng cởi chiếc áo khoác ngoài ra, sau đó lại chậm rãi cởi cúc áo sơ mi, nhìn bộ dạng này xem ra anh ta không định ra ngoài rồi.

Giả Thược hậm hực vớ lấy một quả táo, đưa lên miệng cắn rộp một miếng.

“Ai muốn hòa giải ấy nhỉ, qua đây giúp đỡ chút nào!” Chân Lãng lúc này đã xắn ống tay áo tới tận khuỷu tay, đứng ngoài cửa bếp vẫy vẫy tay với cô: “Nếu biểu hiện tốt thì tôi sẽ suy nghĩ một chút.”

Cô nàng đang gặm táo chạy vụt tới trước mặt Chân Lãng, lại cắn thêm một miếng thật to nữa, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi nhìn động tác nhặt rau của anh: “Chắc không phải là anh muốn bắt tôi nấu cơm đấy chứ?”

Hắn ta muốn đổi nhà mới ư, hay là muốn thay hết các đồ đạc trong nhà? Chẳng lẽ hắn ta cố tình để cô làm cháy nhà, sau đó thì bắt cô đền tiền ư?

Đáp lại cô là một củ khoai tây và một cái nạo được vứt tới: “Hôm nay cuối tuần nên kẹt xe, các cửa tiệm bên ngoài đều đã chật cứng. Nếu cô muốn ra ngoài ăn, trong vòng một giờ chắc chắn là không thể ăn được gì đâu, ăn ở nhà còn nhanh hơn một chút.”

Chỉ cần có cái ăn, chuyện gì cũng có thể thương lượng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Oan Gia Nên Giải Không Nên Kết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook