Oan Gia Nên Giải Không Nên Kết
Chương 30
Tiêu Dao Hồng Trần
23/04/2013
Giả Thược cầm cây chổi trong tay, lặng lẽ nhìn quả dưa hấu đã nứt toác ra trên bàn, tâm trạng hết sức chán nản.
Chẳng lẽ cô thật sự không thể có một đôi gò bồng đảo đủ để kiêu ngạo với đời hay sao? Khao khát bao nhiêu năm như vậy rồi, chẳng lẽ kết quả lại là bị bản thân đè nát hay sao?
Vụ việc xảy ra ngoài cửa là một sự đả kích không nhỏ với cô, cô không kìm được đưa tay lên sờ cặp bánh bao nhỏ xinh của mình, vẫn còn cảm thấy hơi đau.
Thì ra không chỉ có dưa hấu bị vỡ, bản thân cô cũng chẳng dễ chịu chút nào. Ai bảo cô đã quen chống tay vào tường với khoảng cách như vậy chứ, đột nhiên lại có thêm hai quả dưa hấu to uỳnh, thân thể không kịp thích ứng cũng là lẽ dĩ nhiên.
Không biết cái ngực vốn đã phẳng lì của cô liệu có càng phẳng hơn không đây?
“Thế nào, đau à?” Khi Giả Thược nghe thấy giọng nói của Chân Lãng, khuôn mặt anh đã ở ngay trước mặt cô rồi, đôi mắt đào hoa ẩn chứa nét cười tủm tỉm, giọng nói vẫn chẳng có vẻ gì là nghiêm túc như mọi khi.
Cô lập tức ngửa đầu ra phía sau, muốn kéo giãn khoảng cách giữa mình và Chân Lãng, nhưng lại quên mất sau lưng mình là một bức tường. Và rồi chuyện gì phải đến cũng đã đến, “rầm” một tiếng thật lớn vang lên, kèm với đó là một tiếng kêu đau đớn: “Áu…”
Vứt chiếc chổi đi, cô ôm đầu ngồi xổm xuống đất, cảm thấy trong đầu mình lúc này vẫn còn những tiếng ong ong không ngừng vang lên.
“Thế nào rồi?” Thân thể cô bỗng nhẹ bẫng, một đôi tay rắn chắc bế cô lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống ghế sô pha, và lúc này có một bàn tay đang xoa đầu cô thật nhẹ.
Xui xẻo quá, đúng là suốt cả ngày đều gặp xui xẻo.
Bắt đầu từ sáng nay khi đi bệnh viện gặp phải tên sao chổi đó, suốt cả một ngày cô chưa được nghỉ ngơi chút nào, đã thế lại còn bị mỏi cổ, tê lưng, đau ngực, bây giờ lại còn đập đầu vào tường nữa.
Chân Lãng lúc này đang vòng một cánh tay qua sau lưng Giả Thược, để cô dựa vào lòng mình, bàn tay thì nhẹ nhàng đưa lên xoa chỗ bị đau trên đầu cô: “Công lực của cô kém nhiều rồi.”
“Cái gì?” Cô nàng vừa bị va đập vào đầu đến bây giờ còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nghe vậy liền ngẩng đầu lên, ngây ngô hỏi.
Bàn tay Chân Lãng không ngừng xoa nhẹ trên đầu cô, tiếng cười của anh vang ra từ trong lồng ngực, làm khuôn mặt cô hơi rung lên: “Tường nhà tôi không ngờ lại không bị nứt.”
Hắn ta có ý gì vậy nhỉ?
Giả Thược chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn, rồi lại hậm hực kêu lên: “Đều là tại anh cả, kề mặt tới gần như vậy làm gì chứ?”
“Tôi đã gọi cô mấy lần rồi, nhưng cô không nghe thấy.” Chân Lãng ôm cô trong lòng, bàn tay đang xoa bóp trên đầu kia khiến cô cảm thấy rất thoải mái, lại nghe anh nói: “Tôi thấy bữa tối cô chẳng ăn gì mấy, nên nấu cho cô một bát canh trứng với thịt, định hỏi cô có uống không.”
“Uống chứ!” Giả Thược chẳng nghĩ ngợi gì lập tức trả lời ngay, dường như linh hồn đã trở lại với cơ thể cô rồi.
Lúc ngẩng đầu lên cô mới phát hiện, mình không ngờ lại đang ngồi trên đùi Chân Lãng, sau lưng là cánh tay anh, bên dưới khuôn mặt là lồng ngực anh, còn mặt cô hiện giờ chỉ cách mặt anh chừng vài xen ti mét.
Mùi cơ thể của Chân Lãng thật thơm, lại kết hợp với hương kem cạo râu vẫn còn vương vất, khiến sự nam tính của anh càng tăng thêm một phần. Mà mùi sữa tắm tươi mới thì giống như bàn tay của một đứa bé, không ngừng gãi nhẹ trong lòng cô, và cái cằm cong cong cùng với bờ môi cuốn hút kia, tất cả đều đang ở cách cô rất gần, lại còn cái trái cổ đang liên tục trượt lên trượt xuống kia nữa…
A, cô không ngờ lại muốn được nhào tới cắn lấy một miếng.
Mông cô chợt bị vỗ một cái không nặng không nhẹ, rồi giọng nói của Chân Lãng vang lên bên tai cô: “Muốn uống thì đi tắm trước đi, nhảy nhót suốt cả ngày rồi, hôi chết đi được!”
Cô, cô, cô không ngờ dựa cái thân thể hồi rình của mình vào người hắn ta lâu như vậy, trời ơi…
Giả Thược lúc này thậm chí còn muốn đập đầu vào tường chết quách đi cho rồi.
Cô nhảy bật dậy, lắc lắc cái đầu, lúc này đầu cô đúng là đã không đau nữa, nhưng lại rất chóng mặt.
Lặng lẽ cầm hai quả dưa hấu còn nguyên vẹn trên bàn lên, cô nàng hệt như một bóng ma đi vào phòng tắm.
“Này, cô ôm dưa hấu vào phòng tắm làm gì đấy?”
“À…” Giả Thược vẫn bước tiếp vào phòng tắm trong vô thức: “Anh nói ngực không được rời người, người không được rời ngực, tôi vào phòng tắm thì phải mang ngực theo chứ.”
Phòng khách lập tức trở nên tĩnh lặng. Giả Thược bước vào phòng tắm, xả nước một cách máy móc, cởi quần áo một cách đờ đẫn, rồi ngẩn ngơ ngâm mình trong bồn tắm. Trong đầu cô lúc này đang tràn ngập hình ảnh về một khuôn mặt điển trai cùng với một vòm ngực rắn chắc đằng sau chiếc áo choàng tắm thùng thình.
Không ngờ cô lại cảm thấy hắn ta rất cuốn hút, cảm thấy mùi cơ thể hắn ta rất hấp dẫn, cô rất muốn… cắn hắn ta mấy miếng.
Chắc cô đã đói rồi, nhất định là như thế.
Hất ít nước lên mặt cho tỉnh táo, Giả Thược đột nhiên phát hiện trên mặt nước trong bồn tắm của mình không ngờ lại có hai thứ gì đó màu xanh tròn tròn đang trôi nổi.
“Chuyện này là sao chứ?” Cô mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm vào hai vật tròn tròn nửa chìm nửa nổi kia, cố gắng nhớ lại xem mình rốt cuộc đã làm những gì.
Ánh đèn bên ngoài chiếc rèm che trong phòng tắm chợt tối đi, một bóng người cao lớn hiện lên trên tấm rèm, rồi một bàn tay thò vào bên trong, kèm với đó là giọng nói của Chân Lãng: “Cô tắm xong cho ngực chưa thế?”
“Ặc.” Giả Thược vội vớt hai quả dưa hấu đã ướt nhẹp đó lên, đưa cho Chân Lãng. Tiếng bước chân vang lên và nhỏ dần, ánh đèn cũng lập tức sáng rõ trở lại.
Cô, đưa hai tay lên ôm mặt, thở dài một hơi buồn bã.
Cô, lại làm một chuyện mất mặt nữa rồi.
Đội chiếc khăn bông trên đầu, cô lê những bước chân nặng nề đi vào phòng khách, chờ đợi sự chế giễu và bỡn cợt từ Chân Lãng. Nhưng hoàn toàn không giống như suy nghĩ của cô, anh chỉ vỗ nhẹ xuống chỗ bên cạnh, lại chỉ tay vào bát canh đã được để sẵn trên bàn.
Giả Thược lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Chân Lãng, bưng bát canh lên húp một ngụm lớn.
“Nóng…”
“Úi…”
Hai người gần như là đồng thời kêu lên. Chân Lãng nhìn vẻ mặt của Giả Thược, khẽ lắc đầu một cái, rồi lại lấy chiếc khăn bông trên đầu cô xuống, nhẹ nhàng lau tóc giúp cô.
“Sao hôm nay cô cứ thẫn thờ suốt thế?” Chân Lãng vừa lau mái tóc ngắn mềm mại của Giả Thược vừa khẽ cất tiếng hỏi.
Giả Thược rút một tờ khăn giấy lên lau miệng, rồi hậm hực vứt nó vào thùng rác, sau đó lại bưng bát canh lên nhấp một ngụm nhỏ.
Cô cũng rất muốn biết điều này, tại sao hôm nay cô cứ thẫn thờ suốt như vậy nhỉ?
“Này, có phải anh gạt tôi không?” Uống được hai ngụm canh, cô đột nhiên ngoảnh đầu qua hỏi: “Tôi càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề. Tại sao anh bắt tôi đeo hai quả dưa hấu chạy lăng xăng khắp nơi như thế, tôi không tin cấy hai bầu ngực giả vào mà lại nặng đến vậy. Còn nữa, hai quả dưa đó cứ lắc lư không ngừng, nhưng thứ được cấy vào ắt là đã được cố định lại rồi, làm sao có thể lắc lư như thế chứ?”
Bàn tay đang lau tóc giúp cô chợt dừng lại, Chân Lãng khẽ ho một tiếng: “Trên thực tế, hai quả dưa hấu đó mỗi quả mới nặng có hơn một cân, cộng lại cũng chỉ gần hai cân rưỡi mà thôi. Dựa theo yêu cầu của cô, trọng lượng như vậy cũng là hợp lý rồi.”
“Thật sự nặng như vậy sao?” Giả Thược vừa hỏi vừa nghiêng đầu qua một bên, lại nghĩ đến sự vất vả khi phải đeo hai quả dưa hấu trên người, cô chợt cảm thấy cổ và vai mình càng đau hơn.
Thấy cô uống hết canh rồi, Chân Lãng liền vỗ nhẹ vào đùi mình, nói: “Qua đây, tôi bóp vai cho cô một chút!”
Giả Thược bỏ chiếc bát xuống, lấy giấy lau miệng, rồi ngoan ngoãn ngồi lên đùi Chân Lãng, để anh bóp vai giúp mình.
Lần này sở dĩ Giả Thược chịu nghe lời như vậy, thực ra chỉ là vì nóng lòng muốn chứng minh một chuyện mà thôi.
Cô lặng lẽ ghé sát mặt đến bờ vai anh, khịt mũi mấy cái, một thứ mùi quen thuộc lập tức xộc vào mũi cô. Bờ má cô lúc này đang dán sát lên làn da ngay cạnh cổ anh, mà cái trái cổ kia lúc này cũng đang ở ngay trước mắt cô rồi.
Chết tiệt thật, tại sao cô vẫn muốn cắn như vậy chứ? Cô rõ ràng đã uống một bát canh lớn rồi cơ mà.
Đúng rồi, nhất định là cô vẫn chưa no.
Ánh mắt cô ngó nghiêng, rồi đột nhiên ôm quả dưa hấu bị mình làm nứt đang được đặt trên bàn lên, lẳng lặng bửa ra làm đôi, cầm lấy một nửa dùng thìa múc ăn.
“Còn về vấn đề rung rung lắc lắc mà cô nói ấy, cô thử nghĩ xem, một khi tuổi tác cao rồi, ngực nhất định sẽ bị xệ xuống, bây giờ chẳng qua là cho cô trải nghiệm trước một chút mà thôi.” Chân Lãng nói một cách rất tự nhiên, những ngón tay không ngừng xoa bóp huyệt vị trên vai Giả Thược, hoàn toàn không phát hiện ra cô nàng lúc này đã bắt đầu để đầu óc ở trên mây rồi.
“Còn nữa, nếu cô làm lớn như vậy, sau này sẽ không thể vừa chạy vừa nhảy được nữa đâu, sẽ khó chịu lắm đấy.” Anh còn ra vẻ “tốt bụng” nhắc nhở thêm: “Tốt nhất cô cũng đừng tới chỗ võ quán Nhu đạo để chỉ dạy cho các đàn em nữa! Cô thử nghĩ xem, nếu cô mà ra sân, lại giằng co với người ta một hồi, không cẩn thận là hỏng hết cả ấy chứ.”
“Mà bây giờ là mùa hè rồi, cô lại hay mặc có mỗi chiếc áo rồi ra ngoài chạy lăng xăng khắp nơi, bình thường cũng chẳng có ai phát hiện, nhưng nếu làm to lên, cô không mặc áo ngực là không được đâu. Cô sợ nóng như thế, nói không chừng ngực lại bị ủ cho nảy mẩn lên ấy chứ.”
Anh cứ nói xong một câu, khuôn mặt cô lại sị xuống thêm một phần. Bây giờ đối với cô mà nói, vấn đề đã không phải là có nên tiếp tục nâng ngực hay không, cô đang muốn chứng minh một chuyện, một chuyện khiến cô không cách nào tin nổi.
“Nhóc con này, hay là đừng đi nữa nhé?” Anh vừa nói vừa nâng khuôn mặt đang vùi đầu vào ăn dưa hấu kia lên: “Thế này thực ra cũng không tệ!”
“Còn không phải là vì anh nói sao?” Bên khóe miệng vẫn còn dính nước dưa hấu, Giả Thược hậm hực ngẩng đầu lên: “Anh nói…”
Chân Lãng hơi nhướng mày: “Tôi nói gì nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.