Oan Gia Nên Giải Không Nên Kết
Chương 2: Cô nàng thô bạo
Tiêu Dao Hồng Trần
23/04/2013
Tại khu vực phồn hoa nhất giữa trung tâm thành phố có một tiệm chụp hình dành cho nữ giới hết sức tinh tế và trang nhã, lạ một điều là giữa nơi phố xá náo nhiệt sầm uất nó lại có vẻ thanh vắng vô cùng. Nhưng đừng cho rằng việc làm ăn ở đây không tốt, đơn giản là tiệm chụp hình này chủ yếu chỉ nhận đặt hàng, mỗi ngày thường chỉ có những người đã được hẹn trước mới tới đây. Cho dù như thế, một số nhiếp ảnh gia rất được yêu thích của cửa tiệm vẫn phải vất vả vô cùng, đơn đặt hàng đã kéo dài đến tận nửa năm sau.
Nhưng lúc này, một người nào đó rất được yêu thích lại đang ngả người trên ghế vẻ lười nhác, một tay đưa lên chống cằm, tay còn lại khẽ gõ xuống mặt bàn thủy tinh, làm phát ra những âm thanh trong trẻo; còn đôi chân thon dài thì gác lên chiếc ghế ở phía đối diện, hoàn toàn chẳng có vẻ nghiêm chỉnh chút nào. Giữa khung cảnh tản mạn ấy, mái tóc ngắn bồng bềnh kia lại càng làm toát lên một nét hoạt bát nghịch ngợm.
Chiếc áo sơ mi trắng của người đó để mở hai cái cúc trên cùng bên dưới cổ áo, làm lộ ra một phần xương quai xanh. Chiếc quần dài màu đen thì tôn lên một thân hình mảnh khảnh thon thả, thoáng nhìn qua cảm giác thật chẳng khác gì một nhà quý tộc nước Pháp ở thế kỷ 18, và nếu có thêm một thanh kiếm nữa, vậy thì đó chính là một thiếu niên tuấn tú bước ra từ trong tranh sơn dầu.
“Ôi…” Một tiếng thở than buồn bực vang lên, nghe giọng hơi khàn khàn, khiến sự hoàn mỹ có đôi phần bị ảnh hưởng. Cặp mắt trong veo kia hơi nheo lại, tỏa ra những tia sáng của sự căm hờn, loáng thoáng còn có thể nghe thấy những tiếng nghiến răng ken két vang lên.
Một cô gái ở cách đó không xa đung đưa thân hình quyến rũ bước tới, chiếc váy lụa dài phất phơ, thực có mấy phần dáng vẻ của một nàng mỹ nữ thời cổ đại. Cô nàng đặt một hộp kẹo ngậm trị đau họng xuống bàn, đẩy tới trước mặt người nọ rồi hỏi: “Sao thế? Cổ họng lại đau à? Hôm qua ngủ muộn quá phải không?”
Bàn tay vẻ uể oải kia không hề khách sáo vớ lấy hộp kẹo, lấy ra một viên bỏ vào trong miệng, rồi hơi hắng giọng một chút, nhưng vẫn chẳng đỡ hơn.
“Hôm qua mẹ tôi gọi điện thoại tới, nói là muốn đến thăm tôi.” Người nọ nói bằng giọng khàn khàn, âm thanh như phát ra từ kẽ răng: “Nhân tiện kiểm tra xem tôi sống thế nào.”
“Do đó mi mới lo lắng đến nỗi không ngủ được, cuối cùng thì thành ra cái bộ dạng này phải không?” Những chiếc móng tay lấp lánh dừng lại giữa không trung, Phương Thanh Quỳ cười vang hỏi: “Có phải là đang nghĩ đến việc lại phải ở cùng với người đó nên mới ỉu xìu, vừa sáng sớm đã đến đây thở vắn than dài đúng không?”
“Ai nói là tôi ỉu xìu chứ?” Người nọ lập tức giống như con gà bị chọc tiết, đứng bật dậy khỏi chiếc ghế, giọng nói nghe như tiếng xé vải, hậm hực kêu lên: “Tôi đang nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể đấm một cú cho con ma ốm đó phải vào bệnh viện.”
Phương Thanh Quỳ nở một nụ cười cổ quái, cặp mắt nhìn ra bên ngoài cánh cửa thủy tinh màu nâu: “Người ta không phải đang ở trong cái bệnh viện ngay đối diện với chúng ta sao, nếu mi thật sự muốn đánh, đi qua đó cũng chẳng cần đến hai phút, chẳng lẽ mi lại tiếc chút thời gian ấy à?”
Một nắm đấm được đưa đến ngay trước mặt cô nàng: “Phương, Thanh, Quỳ! Đừng, có, khiêu, khích, tôi!”
Phương Thanh Quỳ thản nhiên dùng ngón tay gạt nắm đấm đó ra, tặc lưỡi lắc đầu nói: “Thật không hiểu nổi bọn mi nữa! Hai người đã giống như kẻ thù mười tám kiếp như vậy, việc gì còn phải giấu giếm cha mẹ hai nhà, làm bộ như là tình cảm sâu đậm lắm ấy, dứt khoát chia tay hẳn đi rồi cả đời không qua lại với nhau nữa không phải là được rồi sao?”
Khuôn mặt điển trai kia lập tức trở nên méo mó: “Năm đó mẹ hắn nước mắt nước mũi giàn giụa nhờ tôi chăm sóc cho hắn, có trở mặt thì cũng phải là hắn trở mặt trước, không phải tôi!”
Phương Thanh Quỳ chán nản nói: “Thế mà cũng có thể coi là lý do được sao?”
Người ngồi phía đối diện trợn trừng mắt lên: “Thế mà còn không thể coi là lý do được sao?”
“Có thể sao?”
“Không thể sao?”
Hai người trừng mắt nhìn nhau, đều kiên quyết giữ ý kiến của mình, thật là nhạt nhẽo hết sức!
Phương Thanh Quỳ chẳng buồn so đo tiếp nữa, nói: “Hôm nay ít nhất còn có ba cuộc hẹn, sao mi vẫn có thời gian rảnh mà làm căng với ta thế? Còn không bắt đầu làm việc đi?”
Nhưng cái giọng khàn khàn kia vẫn không có vẻ gì là muốn buông tha cho cô nàng: “Phương Thanh Quỳ, mau nói rõ ra cho tôi, lý do của tôi có vấn đề gì?”
Cô nàng hết cách chỉ đành làm ra một động tác hoàn toàn không phù hợp với cách ăn vận của mình lúc này, ngẩng đầu lên trời trợn trắng mắt nói: “Mi có thể coi như ta chưa nói gì không?”
“Không!”
Cô biết mà, chỉ cần là chuyện có liên quan đến người đó, người trước mắt này sẽ trở nên hết sức khác thường, vừa cố chấp mà lại vừa nhỏ nhen, hơn nữa…
Nhìn vào đôi mắt xinh đẹp kia, chỉ thấy trong đó như đang đè nén một ngọn lửa vô cùng đáng sợ, cô thầm mong thời gian này tốt nhất là đừng có ai gây hấn với con người nóng tính này, nếu không chỉ e khu vực có bán kính năm mét xung quanh sẽ bị nổ tung thành bột vụn.
Có điều, ông trời hiển nhiên không nghe thấy lời khẩn cầu của cô.
“Rầm!” Cánh cửa được làm bằng thủy tinh công nghiệp bị đẩy mạnh ra, đập vào tường làm phát ra âm thanh rất lớn, dư âm vẫn còn vang vọng trong căn phòng.
Hai người đang trừng mắt nhìn nhau đồng thời ngoảnh đầu nhìn qua hướng phát ra âm thanh. Chỉ thấy trước cửa có một người đàn ông đang khoanh tròn hai tay trước ngực, cơ bắp cuồn cuộn như muốn xé rách cả chiếc áo bó sát người, nhìn hai múi thịt nổi lên trước ngực gã đó, Phương Thanh Quỳ đoán nó ít nhất cũng phải đến cỡ cup B.
“Ai là chủ cửa tiệm này?” Gã đó quát lên một tiếng, cánh cửa thủy tinh vừa mới thôi rung lại lập tức rung lên một hồi: “Nghe nói chỗ này có một gã thợ chụp ảnh nổi tiếng, cực kỳ đẹp trai. Hắn ở đâu, ông đây muốn gặp hắn.”
Phương Thanh Quỳ đưa mắt liếc nhìn người đang ngồi phía đối diện với mình, nuốt một ngụm nước bọt, rồi lập tức nở một nụ cười ấm áp thường thấy: “Chào anh, chỗ chúng tôi đây là tiệm chụp hình dành cho nữ giới, nam giới xin dừng bước! Nếu anh thật sự muốn chụp hình, xin đi ra ngoài cửa, rẽ trái, rồi đi tiếp chừng hai mươi bước chân, ở đó có tiệm chụp ảnh cưới và tiệm chụp hình dành cho nam giới.”
Người đàn ông đó trừng mắt lên giận dữ, toàn thân như đang tỏa ra những ngọn lửa nóng bừng, trên khuôn mặt biến dạng thì như viết rõ hàng chữ “người lạ chớ tới gần”. Ánh mắt gã bỏ qua Phương Thanh Quỳ, dừng lại trên khuôn mặt anh chàng tuấn tú kia, gằn giọng hỏi: “Nam giới dừng bước, tại sao hắn ta lại ở đây?”
Nụ cười trên khuôn mặt Phương Thanh Quỳ trở nên cứng đờ: “Chuyện này, chuyện này, chúng ta ra ngoài đã rồi hãy nói, kẻo không lát nữa có khách hàng tới đây sẽ bị anh làm cho sợ hãi mất.”
Sắc mặt người đàn ông đó tỏ ra hơi bình tĩnh hơn một chút, chậm rãi xoay người, nhưng bước chân còn chưa nhấc lên gã đã đột nhiên quay trở lại, cặp mắt nhìn chằm chằm vào ngực anh chàng kia, ặc, trên đó có chiếc thẻ công tác. Giọng nói của gã lập tức cao hẳn lên: “Hử? Nhiếp ảnh gia…”
“Chuyện này…” Phương Thanh Quỳ còn chưa kịp nói gì, gã đàn ông có thân hình to lớn đó đã đột nhiên nhảy dựng lên, gân xanh lộ rõ trên nắm đấm: “Được lắm, chính là mày, thằng ranh con mà ông đây muốn tìm chính là mày.”
Tiếng gào thét làm rung động cả căn phòng, một nắm đấm to tướng hung hăng đấm thẳng tới: “Dám dụ dỗ bạn gái của ông đây, để nó cả ngày điên đảo vì mày, còn thoát y cho mày chụp ảnh nữa chứ, hôm nay ông đây phải đánh chết mày mới được.’
Khuôn mặt đã được trang điểm kỹ càng của Phương Thanh Quỳ lập tức biến đổi hẳn, cô vội đưa hai tay lên che mắt, căng họng kêu to: “Đừng mà!”
“Bốp!”
“Bịch!”
“Xoảng!”
Một loạt những âm thanh liên tiếp vang lên trong căn phòng không lớn, cứ như là có động đất cấp 5 vậy. Căn phòng tiếp khách đẹp đẽ vốn sắp được sửa sang xong xuôi của cửa tiệm chẳng mấy chốc đã biến dạng hoàn toàn.
“Bốp!” Đó là tiếng nắm đấm đấm lên một thân thể bằng xương bằng thịt.
“Bịch!” Đó là tiếng một cái bị thịt rơi xuống đất, và nguyên nhân gây ra cơn động đất cấp 5 cũng là đây.
“Xoảng!” Cái mặt bàn làm bằng thủy tinh công nghiệp bị đạp cho nát tan tành, rơi xuống khắp toàn thân người đàn ông nọ. Bức tranh treo tường thì đã nghiêng hẳn đi, chiếc ghế thì đang nằm rên rỉ ở góc tường.
Phương Thanh Quỳ chậm rãi hé những ngón tay đang che mắt ra. Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô nàng không thể giữ nổi hình tượng đoan trang thanh lịch thường ngày, lập tức kêu toáng lên những tiếng hết sức chói tai: “Tôi đã nói là đừng rồi mà! A! Cửa tiệm của tôi! A! Tranh của tôi! A! A! Chiếc bàn tròn kiểu Pháp tôi vừa mới mua! A! A! A!”
Những ngón tay thon dài trắng muốt nhẹ nhàng đưa lên vuốt lại mái tóc ngắn mềm mại, nhiếp ảnh gia kia vừa cất bước rời đi vừa nói với giọng khàn khàn: “Tôi đi làm việc đây.”
Phương Thanh Quỳ ngồi bên cái “xác” nằm trên mặt đật mà khóc rống lên: “Tôi mới mua nó được có một tuần, gã lần trước vẫn còn chưa đền tiền cho tôi.”
Thủ phạm đã chạy mất rồi, căn bản không nghe thấy lời của cô, hết cách, lửa giận của cô chỉ đành trút xuống người cái gã đáng thương đã nằm trên mặt đất hồi lâu mà chưa thể ngồi dậy: “Đã bảo anh đừng có đánh rồi, chưa biết rõ ràng mọi chuyện mà đã động chân động tay bừa bãi, anh có biết đối thủ của mình là ai không? Đó là một thiên tài suýt nữa đã vào đội tuyển quốc gia để đi thi đấu ở thế vận hội đấy, đội Nhu đạo, đội Taekwondo đều muốn nhận người ta vào!”
Gã đàn ông chậm rãi ngẩng mặt lên, cái vết đỏ ở giữa mặt đang dần sưng vù và chuyển thành màu tím, một bàn tay vẫn còn đang ôm bụng, khó khăn lắm gã mới có thể nói ra thành tiếng: “Có thể gọi xe cứu thương giúp tôi không?”
Cô nàng xinh đẹp nở một nụ cười dịu dàng thường thấy: “Được thôi.”
Gã đàn ông lại gục xuống, dáng vẻ như đang đau đớn vô cùng: “Cảm ơn!”
“Có điều, trước tiên anh phải trả cho tôi hai ngàn đồng (Đơn vị tiền tệ của Trung Quốc, hiện nay 1 đồng Trung Quốc đổi được khoảng 3300 đồng Việt Nam. - ND) tiền chiếc bàn, một trăm đồng tiền đền bù tổn thất tinh thần, hai trăm đồng tiền quét dọn, ngoài ra còn có bốn hào tiền điện thoại nữa.” Nụ cười của cô càng trở nên rạng rỡ hơn, ngón tay thì bấm nhoay nhoáy trên chiếc máy tính, sau đó đưa nó tới trước mặt gã đàn ông nọ: “Tổng cộng là hai ngàn ba trăm đồng lẻ bốn hào, làm tròn coi như là hai ngàn ba trăm mười đồng.”
“Tại sao tôi lại phải trả tiền?” Gã đàn ông đó vẫn đang ôm bụng, hỏi giọng yếu ớt: “Rõ ràng là nhân viên của cô đánh tôi, đồ cũng là do hắn ta làm vỡ.”
“Không trả phải không?” Phương Thanh Quỳ nhặt một chiếc ghế lên, nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi bên trên đó, rồi đặt nó xuống và ngồi rung đùi ở chỗ đối diện với gã đàn ông: “Anh không trả cũng được thôi, cùng lắm thì tôi sẽ truyền tin tức này ra ngoài. Một gã đàn ông cao to như anh mà vừa bị một cô gái đấm cho một cú đã gục luôn, lại còn đến mức phải gọi cả xe cứu thương. Trông bộ dạng anh thì chắc cũng là người lăn lộn ở đâu đó, thử nghĩ xem, nếu tin tức này mà truyền ra ngoài…”
Cô không nói tiếp nữa, mà nháy nháy mắt với gã đàn ông nọ.
Còn gã đàn ông đang nằm trên mặt đất lúc này đã hoàn toàn ngây ra: “Cô, cô nói cái gì, Giả, Giả…”
“Ngay đến việc Giả Thược là một cô gái mà anh cũng không biết, vậy mà đã dám đến đây gây sự rồi à?” Cô đưa ngón tay ra, dí nhẹ lên cái trán nhẵn bóng của gã đàn ông: “Những việc ẩu đả kiểu này chỗ tôi cứ độ một hai tháng là lại xảy ra một lần, mà anh đúng là xui xẻo, đến gây sự vào đúng lúc tâm trạng cô ấy tồi tệ nhất, đáng đời!”
Khuôn mặt gã đàn ông lại càng tỏ ra đau khổ hơn: “Không ngờ cô ta lại là con gái, loại con gái dữ dằn như vậy sao lúc trước không vào đội tuyển quốc gia đi chứ? Để ở ngoài gây hại cho xã hội thế này là không đúng đâu.”
Phương Thanh Quỳ đưa tay lên chống cắm, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, sau khi xác định đã không nhìn thấy bóng dáng người nào đó nữa mới hạ thấp giọng xuống nói: “Bởi vì khi đội tuyển quốc gia lựa chọn thành viên cô ấy đã bị một gã đàn ông lừa gạt, do đó mới bỏ lỡ mất cơ hội.”
Trên trán gã đàn ông nọ lập tức lấm tấm mồ hôi, cái miệng mở to hết cỡ không cách nào ngậm lại được, mãi hồi lâu sau mới phun ra được một câu: “Gã đàn ông đó, vẫn sống chứ?”
Phương Thanh Quỳ gật đầu một cái thật mạnh: “Vẫn sống, hơn nữa sống rất tốt, rất khỏe mạnh là đằng khác.”
Tiếng còi xe cứu thương từ đằng xa vang tới, mấy vị bác sĩ mặt mày hờ hững mang theo chiếc cáng đi tới bên cạnh gã đàn ông, khiêng anh ta lên đó. Gã đàn ông vẫn nắm chặt lấy tay Phương Thanh Quỳ không nỡ buông ra: “Nói cho tôi biết đi, gã đó là ai vậy, tôi muốn bái hắn làm thầy.”
Phương Thanh Quỳ đưa mắt nhìn theo gã đàn ông được khiêng đi bằng cáng, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, rồi lại nhìn qua phía bệnh viện xa hoa ở ngay đối diện, chân thành nói: “Anh yên tâm, anh sắp được gặp người đó rồi, nhớ kỹ nhé, tên anh ta là Chân Lãng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.