Oan Gia Nên Giải Không Nên Kết
Chương 10: Lòng tốt của kẻ thù không được tiếp nhận
Tiêu Dao Hồng Trần
23/04/2013
Người quen của nhà họ Giả đều biết rõ, trong nhà họ Giả người có quyền lực nhất không phải là ông chủ nhà hiện nay đã trở thành lãnh đạo, cũng không phải là cô con gái có thể đánh khắp thiên hạ không đối thủ, mà là bà chủ nhà vô cùng đanh đá chua ngoa, cũng chính là mẹ của Giả Thược.
Nghe nói hồi nhỏ cô Giả sống trong một gia đình thợ săn, từ nhỏ đã đi lại trong rừng núi, những việc tưởng chừng chỉ có trong truyền thuyết như tay không bắt rắn, một mình đấu nhau với sói chỉ là chuyện thường như cơm bữa đối với cô, nếu có ai dám đụng chạm đến cô, kết quả ắt chẳng khác gì đám dã thú ấy.
Đương nhiên, trên người cô Giả còn có một đặc điểm khác, đó chính là sự hoang dã. Thấy ai không thuận mắt cô sẽ lập tức vung tay lên đánh, mở miệng ra chửi, và đồng thời cô cũng là một con người hết sức chính trực.
Mà lần này cô tất nhiên đứng về phía Chân Lãng, còn đối tượng xấu xa cần phải diệt trừ thì chính là con gái cô.
“Cái con nhóc du côn này, mẹ đánh chết mày…”
Trong tiếng hò hét giận dữ, Giả Thược đáng thương bị một cú đấm đẩy ngay vào lòng Chân Lãng. Không đợi mẹ mình đấm tiếp cú thứ hai, Giả Thược đã nhanh nhẹn trốn đi, cặp chân thon dài nhảy ra khỏi chiếc giường bằng tư thế tuyệt đẹp như đang chạy vượt rào, sau đó ôm đầu lủi như chuột, còn không quên ngoảnh đầu lại giải thích: “Con không cưỡng bức cậu ta.”
Cô Giả đuổi sát theo phía sau, lại tiện tay rút từ trong túi hành lý của mình ra một vật gì đó, rồi múa may làm phát ra tiếng gió vù vù: “Mẹ mày tận mắt nhìn thấy cả rồi, mày đứng lại đó cho mẹ!”
“Mẹ không đánh con con mới đứng lại.” Giả Thược chống hai tay lên thành ghế sô pha, nhẹ nhàng nhảy qua đó, rồi ngoảnh đầu lại nhìn mẹ mình vẻ cảnh giác vô cùng.
Hóa ra trong tay cô Giả đang cầm một con gà sấy khô, hai tay nắm chặt chỗ đùi gà, cặp mắt trợn trừng lên nhìn Giả Thược: “Mày đứng lại thì mẹ không đánh mày.”
“Con không tin.” Giả Thược lao vút về phía cửa, đưa tay lên mở cửa chuẩn bị chạy ra ngoài, bên tai chợt vang lên một giọng nói ung dung mà bình tĩnh: “Cô còn chưa mặc quần.”
“Mặc rồi!” Giả Thược trả lời đầy tự tin, cặp chân thon dài chạy đi thoăn thoắt, nhưng ngay sau đó liền ngẩn người ra, vội vã chạy ngược trở vào trong. Rồi đầu cô bị một thứ gì đó cưng cứng gõ cho một cú.
Mùi tương tàu, mùi thịt muối, còn có một số thứ mùi khó có thể nói rõ ra được từ trên đầu bay xuống, Giả Thược kêu ré lên một tiếng rồi ngồi sụp xuống đất, hai tay đưa lên ôm chặt lấy đầu: “Giữa con và cậu ta chẳng có gì hết cả.”
Đầu Giả Thược lại bị gõ cho hai cú thật mạnh, cô Giả bực tức lắc lắc con gà sấy khô trong tay, lại cảm thấy có chút khó chịu, liền gõ thêm hai cái nữa.
“Mẹ đang chơi trò đập chuột hay sao vậy?” Giả Thược vươn cổ lên phản đối, khi con gà sấy khô bay tới liền vội rụt cổ lại, chỉ tay về phía người nào đó đang dựa lưng vào tường vẻ rất ung dung: “Không tin mẹ hỏi cậu ta mà xem!”
Người nào đó kia sớm đã đánh răng rửa mặt xong xuôi, đến cốc cà phê cũng pha xong và cầm trên tay rồi. Chân Lãng nhấp một ngụm cà phê, trong ánh mắt thoáng qua vẻ như đang xem kịch, khẽ gật gật đầu.
“Anh gật đầu cái rắm ấy, nói gì đi chứ, nói cho rõ ràng vào!” Giả Thược bừng bừng giận dữ trừng mắt lên nhìn Chân Lãng, rồi lại vội vã nhảy dựng lên né tránh sự truy sát của mẹ mình.
Con gà sấy khô mang theo tiếng gió vù vù bay tới: “Con còn dám đe dọa A Lãng nữa hả?”
Chân Lãng nhấp một ngụm cà phê thơm nức, thoải mái thưởng thức cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, cho đến khi uống hết cốc cà phê mới chịu lên tiếng: “Cô Giả, da Giả Thược bị dị ứng, cháu phải đưa cô ấy đi kiểm tra một chút, việc trong nhà xin làm phiền cô vậy!”
“Hả?” Cô Giả lập tức dừng việc truy đuổi lại, Giả Thược nhân cơ hội ấy lủi ngay đi chỗ khác.
Xách ngược con gà sấy khô trong tay, cô Giả tỏ vẻ hết sức ngạc nhiên: “Con gái cô mà cũng có thể bị bệnh được sao? Thật kỳ lạ quá đi, cô nhất định phải thông báo cho phía bên kia một tiếng mới được.”
Phía bên kia mà cô Giả nhắc đến chính là chồng cô, còn cả cha mẹ của Chân Lãng nữa.
Chân Lãng mỉm cười bình tĩnh: “Chỉ là bị dị ứng thôi cô ạ, kiêng khem một chút là được, cô đến rồi vừa hay có thể trông nom cô ấy.”
Cô Giả vỗ nhẹ lên vai Chân Lãng, chân thành nói: “Quãng thời gian này vất vả cho cháu rồi.”
Từ trên vẻ mặt hoàn mỹ của Chân Lãng không thể nhìn ra chút sơ hở nào, anh điềm đạm nói: “Đều là việc cháu nên làm thôi ạ, cô khách sáo quá rồi.”
Sau khi ăn mặc xong xuôi Giả Thược liền chạy ra khỏi phòng mình như một cơn gió lốc, sau đó lại chụp lấy ống tay áo của Chân Lãng kéo anh chạy tuốt ra ngoài, cho tới khi không có người nào ở bên cạnh mới hậm hực trừng mắt nhìn anh.
Ngồi trên chiếc xe của Chân Lãng, cô kìm nén suốt một hồi lâu, cuối cùng mới không kìm được tức tối nói: “Vừa rồi tại sao anh không giải thích?”
Chân Lãng lùi xe một cách thành thạo, còn chẳng buồn nhìn qua phía cô: “Cô cho rằng cô Giả còn cần lời giải thích sao? Nếu tôi thật sự đã làm gì cô rồi, bây giờ người đang bị đuổi cho tơi bời hoa lá nhất định sẽ là tôi. Cô Giả chẳng qua chỉ muốn thể hiện sự xúc động khi lâu ngày không được gặp con gái mà thôi, cô cứ cố gắng chịu đựng một chút là được mà.”
Giả Thược đưa tay ôm bụng, uể oải nói: “Vừa mới sáng sớm đã phải vận động mạnh với mẹ tôi, bây giờ tôi đói quá.”
“Đợi kiểm tra xong rồi hãy ăn!” Vẻ mặt Chân Lãng hờ hững như thường, chỉ một câu nói đã khiến mong ước của Giả Thược tan thành mây khói: “Cẩn thận kẻo ăn thứ gì đó xong lại càng ngứa hơn đấy!”
Giả Thược là một cô nàng ham ăn, một cô nàng ham ăn đích thực, yêu cầu không cao nhưng cứ đến giờ là đói, hơn nữa lại hoạt động nhiều tiêu hóa nhanh, chỉ cần không cho cô ăn, cô sẽ giống như quả bóng bay bị xì hết hơi, trở nên xẹp lép.
Giả Thược đáng thương hiện giờ đang không ngừng đưa tay ra gãi, ngồi trên ghế ô tô mà cứ ngọ nguậy không ngừng: “Anh không nhắc đến không được sao, tôi vốn đã không ngứa nữa rồi, nghe anh nói xong đâm ra lại càng ngứa hơn.”
“Nếu cô có thể kiểm tra xong trong vòng một tiếng đồng hồ, vậy thì còn kịp đi ăn sáng ở cửa tiệm bán đồ điểm tâm ở góc đường phía đối diện đấy.” Chân Lãng liếc mắt qua phía Giả Thược: “Sau một tiếng rưỡi nữa là người ta đóng cửa không bán nữa đâu.”
Nói xong, anh giẫm chân lên thắng xe một cách rất tự nhiên, chiếc xe lập tức dừng lại. Và không ngoài dự đoán, cửa xe bên ghế phụ loáng cái đã được mở ra, một chú khỉ không ngừng gãi ngứa đang đứng bên ngoài, đưa một tay ra gõ rầm rầm lên nóc chiếc xe: “Nhanh lên, nhanh lên một chút, kiểm tra cho xong rồi còn đi ăn sáng.”
Nhưng anh chàng nào đó kia thì lại không hề có ý xuống xe, chỉ nở một nụ cười hòa nhã: “Hơn hai mươi năm nay hiếm khi thấy cô bị bệnh thế này, đúng là cảnh tượng hiếm có, thôi thì nể mặt cô, hôm nay đình chiến, tôi đi mua đồ ăn sáng đây.”
Giả Thược nhìn đối phương bằng ánh mắt nghi hoặc, khuôn mặt lộ rõ vẻ đề phòng.
Chân Lãng xoay vô lăng một cách thuần thục: “Hiện đang có cô Giả ở đây, ức hiếp người bệnh cũng chẳng có gì là đáng tự hào.”
Được rồi, lý do này nghe có vẻ khá ổn, hình như cũng không có sơ hở gì. Giả Thược bĩu môi, đi thẳng vào trong cửa lớn của bệnh viện, còn Chân Lãng thì nhấn ga đi mất hút.
Có người lớn ở đây, tạm thời không tranh đấu.
Đây là những quy ước bất thành văn giữa hai người bọn họ, thậm chí vào thời gian này bọn họ sẽ còn thân thiết hơn những người bạn thân, mọi biểu hiện đều hết sức tự nhiên và không có chút sơ hở nào.
Sau khi vừa làm kiểm tra vừa suy nghĩ tới vô số khả năng, Giả Thược cuối cùng đã có thể khẳng định Chân Lãng không thể giở trò với mình vào lúc này, thế là cô bèn nhân lúc chờ kết quả hóa nghiệm mà lẻn vào phòng làm việc của Chân Lãng.
Chân Lãng không ở đây, trên bàn có đặt hai suất điểm tâm đang tỏa ra hương thơm nức mũi. Hồn phách cô lập tức bị hút hết cả đi, mà chiếc túi đựng được trang trí rất đẹp của cửa tiệm điểm tâm nổi tiếng lại càng khiến cô thèm đến nhỏ dãi.
Tuy cửa tiệm điểm tâm đó cách tiệm chụp hình của cô không xa lắm, nhưng mỗi ngày ngay từ sáng sớm đã có rất nhiều người tới đó xếp hàng, khiến một người vốn hiếu động như cô chỉ có thể nhìn mà than thở. Hôm nay có thể ăn đồ điểm tâm ở đó mà không cần phải chờ đợi, cặp mắt cô sớm đã sáng rực lên, còn sáng hơn cả bóng đèn một trăm oát.
Cẩn thận mở chiếc túi ra, bên trong có một bát cháo trắng, một bát hoành thánh nhân thịt, cô chẳng buồn nghĩ ngợi gì, lập tức bưng bát hoành thánh lên uống một ngụm canh lớn.
Đúng là đồ ăn của cửa tiệm nổi tiếng có khác, nước canh đậm đà, phảng phất mùi thơm của những lát hành lá thái nhỏ màu xanh nhạt, khiến cái bụng Giả Thược lập tức phát ra những tiếng kêu khoan khoái. Cô cầm chiếc thìa nhỏ lên, ngồi xuống ghế của Chân Lãng, bắt đầu ăn một cách ngon lành.
* * *
Khi Chân Lãng cầm theo tờ kết quả hóa nghiệm của Giả Thược xuất hiện tại cửa phòng, cô nàng đang ngồi nghênh ngang trên ghế đưa tay xoa bụng, thỉnh thoảng lại ợ hơi một cái.
Nhìn thấy Chân Lãng, cô lập tức đứng bật dậy khỏi chiếc ghế: “Kết quả thế nào rồi?”
“Cô ăn nhiều hải sản quá, uống nhiều rượu quá, còn nữa…” Chân Lãng tặc lưỡi nói: “Hoa quả cô cũng ăn nhiều quá. Vốn dĩ những thứ này cô ăn riêng lẻ thì sẽ không gây dị ứng, nhưng lần này cô đã ăn quá nhiều, thêm vào đó lượng men cơ thể tiết ra không phải lúc nào cũng giống nhau, cho nên một số chất mà trước đây cô không bị dị ứng đã kết hợp lại, từ đó làm xuất hiện tình trạng dị ứng đột phát.”
“Vậy phải làm sao đây?” Cô đưa tay gãi bụng, cảm thấy cơ thể mình lại bắt đầu ngứa ngáy.
“Quãng thời gian này nhớ ăn những loại thức ăn dễ tiêu một chút, đừng đụng vào rượu, hải sản…” Nói tới đây, Chân Lãng đột nhiên dừng lại, cặp mắt nhìn chằm chằm vào chiếc bàn.
Trên mặt bàn, một bát cháo trắng đang tỏa ra hương thơm thoang thoảng, hơi nóng vẫn bốc lên nghi ngút, một chiếc bát khác thì đã trống không và nằm im trong thùng rác, như đang nói rằng sứ mệnh của nó đã hết rồi.
“Cô…” Khóe miệng Chân Lãng hơi co giật, trở nên có chút khác thường: “Cô vừa ăn hoành thánh hả?”
“Mùi vị cũng không tệ.” Giả Thược tùy tiện đưa tay lên lau miệng, nói: “Có điều hơi ít, nếu có thêm bát nữa thì tốt.”
Chân Lãng ngẩng đầu nhìn trời chẳng biết nói gì, mà không, chính xác là nhìn trần nhà. Bờ môi anh hơi nhếch lên để lộ một nụ cười quái dị, sau đó nụ cười càng lúc càng rạng rỡ hơn, kèm theo một cái lắc đầu vẻ hết cách, tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp trong căn phòng.
“Anh cười cái gì?” Giả Thược đưa tay chống nạnh, trừng mắt nhìn cái gã gần như sắp nằm bò xuống bàn mà cười kia, cảm thấy có chút khó hiểu.
“Không có gì.” Chân Lãng cầm bát cháo trắng lên, đi vòng qua chỗ Giả Thược rồi ngồi xuống chiếc ghế của mình, bắt đầu chậm rãi húp cháo: “Bát hoành thánh đó là hoành thánh nhân thịt cua đấy.”
“Nhân thịt cua thì sao nào?” Giả Thược bực mình nói: “Nhân thịt cua có độc hay sao…”
Chữ “sao” vừa mới nói ra đến đầu lưỡi, cô đột nhiên ghé sát đầu đến trước mặt Chân Lãng: “Thịt cua là hải, hải sản sao?”
Chân Lãng vẫn đang húp cháo một cách ngon lành, rồi anh trịnh trọng gật đầu nói: “Cửa tiệm đó làm ăn nghiêm túc lắm, nói là thịt cua thì chắc chắn là thịt cua, không pha đồ giả vào đâu.”
Giả Thược cảm thấy có một cơn ngứa lan ra từ sâu trong lớp da, từng chút từng chút bò đi khắp người, hệt như muôn vàn con kiến đang bò đi bò lại. Lũ kiến ấy bắt đầu xuất phát từ lòng bàn chân, sau đó chạy thẳng một mạch tới tận cổ, rồi tiếp tục leo lên khuôn mặt cô. Giả Thược cảm thấy trong đầu mình như nổ uỳnh một tiếng, ngay đến cái miệng cũng bắt đầu không nghe theo sự sai khiến của cô.
Rồi sau đó cô nàng phải mang theo cái đầu sưng vù như đầu heo rúc trong nhà suốt ba ngày liền, không ngừng tự kiểm điểm bản thân trong những bữa cơm thanh đạm chỉ có cháo trắng và dưa muối.
Kẻ thù đặt trong tình huống nào cũng vẫn là kẻ thù, lòng tốt của kẻ thù vĩnh viễn không được tiếp nhận. Đồ của kẻ thù sẽ khiến ta rối loạn tiêu hóa, hoành thánh của kẻ thù sẽ khiến ta… dị ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.