Oan Gia Ngõ Hẹp, Tôi Muốn Yêu Chắc
Chương 49: Không thể có tình cảm
Jaypham
11/07/2024
Bọn họ giằng co được một lúc cuối cùng cũng về tới nhà, người nào người nấy trên người đều ước sũng. Riêng hắn vừa vào tới nhà liền hắc hơi, Lưu Văn khịt khịt mũi khó chịu
“ Chết tiệt, không lẽ mình dễ bị cảm vậy chứ?” Hắn nói lí nhí
Doãn Đình bỗng từ đâu bước ra trên tay còn cầm một vĩ thuốc đưa tới trước mặt hắn. Hắn nhăn nhó nhìn nó
“ Gì đây?”
Cô hất cầm tỏ ý “ Thuốc cảm cậu cầm đi, uống vào sáng ngày mai sẽ hết”
Lưu Văn phất tay đẩy ra, không nhận “ Cậu cầm đi tôi không có bị cảm”
Vừa dứt lời, hắn liền hắt hơi một cái. Đúng thật kể cả bản thân còn phản bội lại lời nói của hắn nữa kia mà. Hắn ngại ngùng quay đầu sang một bên
Doãn Đình chẳng thèm muốn đôi co với tên cứng đầu này cô liền cầm lấy vĩ thuốc nhét vào tay hắn rồi bỏ đi đến bàn ăn gần đó rót ly nước cho hắn. Miệng không ngừng mắng mỏ
“ Cậu nói tôi cứng đầu, cậu còn cứng đầu hơn tôi. Hắc hơi nhiều như vậy mà bảo không có cảm!?”
Hắn nhìn xuống vĩ thuốc vừa bị cô nhét vào tay lúc nãy, bất giác cong môi mỉm cười. Đến khi cô cầm ly nước đền gần nụ cười trên môi hắn đột nhiên biến mất thay vào đó là gương mặt không cảm xúc như thường ngày
Tay hắn nhanh nhẹn bẻ từng viên thuốc bỏ vào tay sau đó có ý định bỏ hết viên thuốc vừa nãy bỏ vào miệng nhưng bị cô ngăn lại
“ Cái tên ngốc này, uống nhiều như vậy không sợ chết à”
“ Tôi không chết được đâu”
Tuy hắn nói vậy nhưng cô làm sao có thể đứng nhìn hắn uống hết đóng thuốc trên tay chứ? Nghĩ vậy, cô nhanh chóng bỏ hết tất cả viên thuốc vào trong tay mình chỉ chừa lại một viên cho hắn.
Sau khi tự mình làm xong mọi thứ cô mới yên tâm đưa ly nước vào tay còn lại cho hắn. Giọng ra lệnh nói
“ Uống được rồi, mau uống đi”
Hắn ngoan ngoãn nhận lấy không nói gì bỏ thuốc vào trong miệng uống một hơi. Hắn đưa ly nước lại tay cô sau đó xoay người ngã nhào xuống ghế mệt mỏi nhắm mắt
Doãn Đình nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời bên ngoài càng lúc càng mưa to vài giây sau lại truyền đến một tiếng sấm to. Doãn Đình nhăn mặt, cô khẽ liếc nhìn hắn cảm giác như hắn đang khó chịu vậy
Cô từ từ tiến lại gần lây nhẹ vào người hắn “ Này! Cậu không sao chứ?”
“ Đùng” Tiếng sấm càng lúc càng dữ dội cơ thể hắn cũng vì vậy mà run rẩy không ngừng. Cô đưa tay lên trán hắn
“ Nóng quá”
Nhiệt độ trên trán hắn khiến cô có phần giật mình, ban nãy chẳng phải hắn đang bình thường sao? Chỉ bị cảm nhẹ như vậy thôi mà hắn đã sốt cao đến như vậy. Nếu lúc nãy cô không tự mình giảm thuốc bớt chắc chắn hắn uống hết đóng thuốc đó chẳng phải hắn sẽ tự hại mình sao? Nghĩ tới thôi cô cũng thấy may mắn vì bản thân mình làm đúng như những gì mình nghĩ
Nhìn hắn bây giờ rất khó chịu, cô phải đưa hắn lên phòng nhưng chỉ có một mình cô làm sao có thể đưa hắn lên trển đây? Nghĩ một hồi lâu cô cũng nghĩ ra cách
Cô khom người mình thấp xuống choàng tay hắn qua cổ mình, hai tay còn lại ôm lấy toàn bộ cơ thể hắn giữ thăng bằng sau đó từ từ đứng dậy
Doãn Đình hít sâu một hơi hạ thấp âm thanh liền thốt lên “ Tên này sao mà nặng vậy chứ “
[…]
Cuối cùng cô mới có thể đỡ hắn từ phòng khách lên tới phòng ngủ. Doãn Đình thở hòng hộc nhìn con người kia vừa mới được khiên lên
“ Tên này đúng là hại chết mình, mệt chết đi được” cô tức giận đá thật mạnh vào thân giường
Đột nhiên giọng nói vang lên “ Doãn Đình cậu tính làm loạn có phải không?”
Doãn Đình giật mình, cô đảo mắt một vòng căn phòng xem giọng nói đó là ai. Một lúc sau cô mới nhận ra được giọng nói vừa nãy là của hắn
Cô chống nạnh nhìn hắn, nghiến răng nói “ Cái tên điên này bệnh mà còn nói mớ nữa! Làm mình hết hồn”
Hắn bất ngờ chỉ tay về phía cô miệng không ngừng nói “ Cậu! Đừng hòng giở trò trước mặt tôi”
Cô hừ lạnh một tiếng. Bất lực đi đến kéo tay hắn bỏ vào trong trăn nhưng lại bất ngờ hắn kéo cô về phía hắn. Hai mắt cô mở to nhìn Lưu Văn
Hắn mơ màng nói “ Doãn Đình cậu thật sự rất cứng đầu đó biết không hả?”
Doãn Đình ngại ngùng gỡ tay hắn ra khỏi người mình rồi lập tức đứng thẳng dậy, không quên kéo trăn lại ngay ngắn cho hắn sau đó liền rời đi
[…]
Bên ngoài Doãn Đình rời khỏi cửa, cô dựa lưng vào cửa phòng bất giác đưa tay lên ngực mình cảm giác như tim mình đập càng lúc càng nhanh. Cô tự hỏi tại sao khi đối diện với hắn tim cô lại đập nhanh đến như vậy?
Không đúng! Cô không được thích hắn! Chắc chắn là khong thể! Nghĩ tới suy nghĩ đó Doãn Đình lập tức lắc đầu loại bỏ nó ra khỏi đầu mình
“ Không thể mình không thể nào có cảm giác gì với cậu ta được”
“ Chết tiệt, không lẽ mình dễ bị cảm vậy chứ?” Hắn nói lí nhí
Doãn Đình bỗng từ đâu bước ra trên tay còn cầm một vĩ thuốc đưa tới trước mặt hắn. Hắn nhăn nhó nhìn nó
“ Gì đây?”
Cô hất cầm tỏ ý “ Thuốc cảm cậu cầm đi, uống vào sáng ngày mai sẽ hết”
Lưu Văn phất tay đẩy ra, không nhận “ Cậu cầm đi tôi không có bị cảm”
Vừa dứt lời, hắn liền hắt hơi một cái. Đúng thật kể cả bản thân còn phản bội lại lời nói của hắn nữa kia mà. Hắn ngại ngùng quay đầu sang một bên
Doãn Đình chẳng thèm muốn đôi co với tên cứng đầu này cô liền cầm lấy vĩ thuốc nhét vào tay hắn rồi bỏ đi đến bàn ăn gần đó rót ly nước cho hắn. Miệng không ngừng mắng mỏ
“ Cậu nói tôi cứng đầu, cậu còn cứng đầu hơn tôi. Hắc hơi nhiều như vậy mà bảo không có cảm!?”
Hắn nhìn xuống vĩ thuốc vừa bị cô nhét vào tay lúc nãy, bất giác cong môi mỉm cười. Đến khi cô cầm ly nước đền gần nụ cười trên môi hắn đột nhiên biến mất thay vào đó là gương mặt không cảm xúc như thường ngày
Tay hắn nhanh nhẹn bẻ từng viên thuốc bỏ vào tay sau đó có ý định bỏ hết viên thuốc vừa nãy bỏ vào miệng nhưng bị cô ngăn lại
“ Cái tên ngốc này, uống nhiều như vậy không sợ chết à”
“ Tôi không chết được đâu”
Tuy hắn nói vậy nhưng cô làm sao có thể đứng nhìn hắn uống hết đóng thuốc trên tay chứ? Nghĩ vậy, cô nhanh chóng bỏ hết tất cả viên thuốc vào trong tay mình chỉ chừa lại một viên cho hắn.
Sau khi tự mình làm xong mọi thứ cô mới yên tâm đưa ly nước vào tay còn lại cho hắn. Giọng ra lệnh nói
“ Uống được rồi, mau uống đi”
Hắn ngoan ngoãn nhận lấy không nói gì bỏ thuốc vào trong miệng uống một hơi. Hắn đưa ly nước lại tay cô sau đó xoay người ngã nhào xuống ghế mệt mỏi nhắm mắt
Doãn Đình nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời bên ngoài càng lúc càng mưa to vài giây sau lại truyền đến một tiếng sấm to. Doãn Đình nhăn mặt, cô khẽ liếc nhìn hắn cảm giác như hắn đang khó chịu vậy
Cô từ từ tiến lại gần lây nhẹ vào người hắn “ Này! Cậu không sao chứ?”
“ Đùng” Tiếng sấm càng lúc càng dữ dội cơ thể hắn cũng vì vậy mà run rẩy không ngừng. Cô đưa tay lên trán hắn
“ Nóng quá”
Nhiệt độ trên trán hắn khiến cô có phần giật mình, ban nãy chẳng phải hắn đang bình thường sao? Chỉ bị cảm nhẹ như vậy thôi mà hắn đã sốt cao đến như vậy. Nếu lúc nãy cô không tự mình giảm thuốc bớt chắc chắn hắn uống hết đóng thuốc đó chẳng phải hắn sẽ tự hại mình sao? Nghĩ tới thôi cô cũng thấy may mắn vì bản thân mình làm đúng như những gì mình nghĩ
Nhìn hắn bây giờ rất khó chịu, cô phải đưa hắn lên phòng nhưng chỉ có một mình cô làm sao có thể đưa hắn lên trển đây? Nghĩ một hồi lâu cô cũng nghĩ ra cách
Cô khom người mình thấp xuống choàng tay hắn qua cổ mình, hai tay còn lại ôm lấy toàn bộ cơ thể hắn giữ thăng bằng sau đó từ từ đứng dậy
Doãn Đình hít sâu một hơi hạ thấp âm thanh liền thốt lên “ Tên này sao mà nặng vậy chứ “
[…]
Cuối cùng cô mới có thể đỡ hắn từ phòng khách lên tới phòng ngủ. Doãn Đình thở hòng hộc nhìn con người kia vừa mới được khiên lên
“ Tên này đúng là hại chết mình, mệt chết đi được” cô tức giận đá thật mạnh vào thân giường
Đột nhiên giọng nói vang lên “ Doãn Đình cậu tính làm loạn có phải không?”
Doãn Đình giật mình, cô đảo mắt một vòng căn phòng xem giọng nói đó là ai. Một lúc sau cô mới nhận ra được giọng nói vừa nãy là của hắn
Cô chống nạnh nhìn hắn, nghiến răng nói “ Cái tên điên này bệnh mà còn nói mớ nữa! Làm mình hết hồn”
Hắn bất ngờ chỉ tay về phía cô miệng không ngừng nói “ Cậu! Đừng hòng giở trò trước mặt tôi”
Cô hừ lạnh một tiếng. Bất lực đi đến kéo tay hắn bỏ vào trong trăn nhưng lại bất ngờ hắn kéo cô về phía hắn. Hai mắt cô mở to nhìn Lưu Văn
Hắn mơ màng nói “ Doãn Đình cậu thật sự rất cứng đầu đó biết không hả?”
Doãn Đình ngại ngùng gỡ tay hắn ra khỏi người mình rồi lập tức đứng thẳng dậy, không quên kéo trăn lại ngay ngắn cho hắn sau đó liền rời đi
[…]
Bên ngoài Doãn Đình rời khỏi cửa, cô dựa lưng vào cửa phòng bất giác đưa tay lên ngực mình cảm giác như tim mình đập càng lúc càng nhanh. Cô tự hỏi tại sao khi đối diện với hắn tim cô lại đập nhanh đến như vậy?
Không đúng! Cô không được thích hắn! Chắc chắn là khong thể! Nghĩ tới suy nghĩ đó Doãn Đình lập tức lắc đầu loại bỏ nó ra khỏi đầu mình
“ Không thể mình không thể nào có cảm giác gì với cậu ta được”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.