Oan Gia Ngõ Hẹp, Tôi Muốn Yêu Chắc
Chương 2: Làm thêm
Jaypham
15/04/2024
“ A, cậu nhẹ một chút” Tạ Phi đau nhức hai hàng lông mài cau chặt lại với nhau
Doãn Đình không nhẹ tay mà còn cố tình ra sức mạnh hơn “ Cậu mau ngậm miệng lại cho tôi còn biết đau hả sao lúc đánh nhau không thấy đau như vậy đi”
Cậu ta cắn chặt răng kiềm nén cơn rát bên trong để nói chuyện với cô “ Tôi đâu có ngờ bọn họ ra tay nặng đến vậy đâu, chỉ là thấy tình huống khẩn cấp thì lao vào thôi”
“ May mà tên đó không đánh chết cậu nếu không tôi cũng không biết trả lời với mẹ cậu làm sao” cô lườm cậu ta không quên giảm lực tay đang chùi rửa vết thương
“ Cậu không thấy tình hình lúc đó ra sao đâu, trong đám đó tôi chỉ nhớ có cậu thanh niên đẹp trai đánh nhau cũng rất giỏi cậu ta cứu tôi một mạng đó, nghĩ lại tôi chưa kịp xin wechat cậu ta đã đi rồi”
Doãn Đình khinh khỉnh nhìn vết thương được băng bó thành một cục trên tay cậu ta nói “ Xin wechat để học hỏi người ta đánh nhau à, cho tôi xin đi bố mẹ cậu cưng cậu như trứng để hai người đó mà biết cậu bị người ta đả thương thành thế này chắc đi lục tung cái thành phố Bắc Kinh này quá”
Cậu ta kéo tay áo xuống che đi vết thương vừa được băng bó “ Che như vậy là được rồi”
“ Xìa, chắc bố mẹ cậu không thấy đấy” cô xếp lại đồ đạc vào chỗ cũ rồi liếc cái tên đang ngồi trên giường mở miệng cảnh cáo cậu ta lần nữa
“ Tôi cảnh cáo cậu, đừng xen vào chuyện đánh nhau của người khác nữa nếu không cậu biết tay tôi”
Tạ Phi cười cười “ Tôi biết rồi “
“ Về phòng học nhanh lên, sắp vào tiết rồi còn ngồi đó”
[..]
Cậu thanh thiếu niên có vẻ mặt hút mắt, tóc thì hơi bù xù nhưng bởi vì nó mà gương mặt của cậu ta có phần quyến rũ hơn. Cậu ta ngang nhiên mở cửa quán net mà đi vào giống như chuyện này đã xảy ra thường xuyên vậy
Hắn bước tới gần đám con trai đang nhiều chuyện thấy anh tới đột nhiên bọn họ liền không nói nữa, một thiếu niên tầm 16 tuổi ở trong đám ấy lên tiếng gọi anh
“ Anh Lưu Văn, hôm nay anh không đi học sao?”
Hắn không để ý mà ngồi xuống ghế, vẻ mặt không chút biểu cảm tay kẹp lấy điếu thuốc vừa được châm chưa lâu
“ Ừ hôm nay tao chán không muốn học”
Lý Hoành Quân ngồi bên cạnh lên tiếng “ Mày vừa đi đâu sao quần áo lại dơ vậy?”
Hắn hút một hơi thuốc rồi thản nhiên đáp “ Cứu người”
“ Tao không nghe nhằm chứ?”
Lưu Văn cười trừ “ Tao nói đùa với mày khi nào hửm”
“ mày cứu ai”
“ Một cậu nhóc” hắn trả lời ngắn gọn qua loa cho có rồi nhắm mắt nằm thư giãn
Lý Hoành Quân kiên nhẫn hỏi anh “ Mày có cần về nhà thay đồ không? “
Giọng hắn mệt mỏi nên có chút trầm đi “ Lát nữa quay về cũng chưa muộn”
“ Tối nay cậu có về ăn cơm không? Bố cậu về nước rồi đó”
“ Ông ta về thì liên quan gì đến tao?” Hắn đột nhiên ngồi dậy sắc mặt vẫn không lộ vẻ cảm xúc nào
Người bạn thân hắn ngồi trước mặt cũng thở dài bất lực vì tính ngang tàng lạnh nhạt của hắn, Hơn 5 năm rồi cậu ta lại còn để bụng chuyện cũ như vậy sao?
“ Chuyện cũ rồi mày vẫn để trong lòng à?”
Hắn im lặng không nói lời nào, một lúc lâu mới lên tiếng “ Không hận cũng không bỏ qua”
“ Mày mà không về, dì Bạch làm ầm ỉ lên cho mà xem”
Đúng thật lần trước hắn không về nhà, Bạch Nguyệt Lâm làm ầm ỉ báo hại Lý Hoành Quân phải đi kiếm hắn cả một buổi tối năn nỉ hắn mãi mới chịu quay về
“ Ừ “ hắn tuỳ tiện nói đại một câu rồi đứng dậy rời khỏi nơi náo nhiệt để lại cậu bạn thân đáng ngớ ngẩn ngồi thở dài
[..]
Tiếng chuông kết thúc bữa học vừa reo lên tên Tạ Phi liền bỏ hết sách vở vào cặp lật đật đi qua bên bàn cô
“ Hôm nay cậu có rảnh không, đi ăn với tôi đi hôm nay tôi mời cậu”
Cô cấm cúi dọn lại tập vở bỏ vào cặp không quên đáp lại lời cậu ta “ Không được bây giờ tôi phải đi làm thêm, tôi đã xin nghỉ 2 ngày rồi không thể nghỉ thêm được nữa”
“ Chi cho cực vậy, cậu cần bao nhiêu tôi cho cậu”
Lời cậu ta nói khiến cô dừng động tác, trừng mắt nhìn cậu ta “ Cậu nhắm nuôi nổi tôi và mẹ tôi không?”
Cậu ta vỗ vỗ ngực mạnh miệng nói “ Tạ Phi tôi đủ sức để lo cho cậu cả đời”
Cô biết cậu ta đúng là dư tiền nuôi nổi gia đình cô tận mấy đời nhưng cô không muốn lợi dụng người khác để chuộc lợi cho bản thân. Đặc biệt là cậu bạn thân nhất này của mình
Cô đeo balo lên vai mình không quên chào tạm biệt cậu ta “ Không nói với cậu tôi đi trước đây”
Tạ Phi nhìn theo bóng lưng cô vừa lướt qua “Nè. Cậu không để tôi tiễn cậu đi sao?”
Cô đi tới cửa lớp không quay lại nhìn cậu ta nhưng vẫn đáp lại “ Không cần, cậu tự lo cho mình trước đi”
[..]
Vì gia đình cô không được khá giả như bao người khác nên cô phải đi làm thêm để chi trả qua ngày. Không phải là mẹ cô không đủ lo cho cô mà do cô thấy mẹ mình vất vã nhiều như vậy cô không nỡ
Cô làm phục vụ trong quán cà phê trong một con hẻm nhỏ, thường thì ở đây không đông lắm nhưng đột nhiên hôm nay tới ca trực của cô sao lại đông như vậy khiến tay chân cô rụng rời
Bởi vì đông nên cô không xoay sở kịp cứ loay hoay bận bịu bưng đồ cho khách đương nhiên sẽ xảy ra nhiều va chạm, Tô Doãn Đình cũng thế cô vô tình đụng trúng người phụ nữ ăn mặc loè loẹt đứng gần đó
Doãn Đình không nhẹ tay mà còn cố tình ra sức mạnh hơn “ Cậu mau ngậm miệng lại cho tôi còn biết đau hả sao lúc đánh nhau không thấy đau như vậy đi”
Cậu ta cắn chặt răng kiềm nén cơn rát bên trong để nói chuyện với cô “ Tôi đâu có ngờ bọn họ ra tay nặng đến vậy đâu, chỉ là thấy tình huống khẩn cấp thì lao vào thôi”
“ May mà tên đó không đánh chết cậu nếu không tôi cũng không biết trả lời với mẹ cậu làm sao” cô lườm cậu ta không quên giảm lực tay đang chùi rửa vết thương
“ Cậu không thấy tình hình lúc đó ra sao đâu, trong đám đó tôi chỉ nhớ có cậu thanh niên đẹp trai đánh nhau cũng rất giỏi cậu ta cứu tôi một mạng đó, nghĩ lại tôi chưa kịp xin wechat cậu ta đã đi rồi”
Doãn Đình khinh khỉnh nhìn vết thương được băng bó thành một cục trên tay cậu ta nói “ Xin wechat để học hỏi người ta đánh nhau à, cho tôi xin đi bố mẹ cậu cưng cậu như trứng để hai người đó mà biết cậu bị người ta đả thương thành thế này chắc đi lục tung cái thành phố Bắc Kinh này quá”
Cậu ta kéo tay áo xuống che đi vết thương vừa được băng bó “ Che như vậy là được rồi”
“ Xìa, chắc bố mẹ cậu không thấy đấy” cô xếp lại đồ đạc vào chỗ cũ rồi liếc cái tên đang ngồi trên giường mở miệng cảnh cáo cậu ta lần nữa
“ Tôi cảnh cáo cậu, đừng xen vào chuyện đánh nhau của người khác nữa nếu không cậu biết tay tôi”
Tạ Phi cười cười “ Tôi biết rồi “
“ Về phòng học nhanh lên, sắp vào tiết rồi còn ngồi đó”
[..]
Cậu thanh thiếu niên có vẻ mặt hút mắt, tóc thì hơi bù xù nhưng bởi vì nó mà gương mặt của cậu ta có phần quyến rũ hơn. Cậu ta ngang nhiên mở cửa quán net mà đi vào giống như chuyện này đã xảy ra thường xuyên vậy
Hắn bước tới gần đám con trai đang nhiều chuyện thấy anh tới đột nhiên bọn họ liền không nói nữa, một thiếu niên tầm 16 tuổi ở trong đám ấy lên tiếng gọi anh
“ Anh Lưu Văn, hôm nay anh không đi học sao?”
Hắn không để ý mà ngồi xuống ghế, vẻ mặt không chút biểu cảm tay kẹp lấy điếu thuốc vừa được châm chưa lâu
“ Ừ hôm nay tao chán không muốn học”
Lý Hoành Quân ngồi bên cạnh lên tiếng “ Mày vừa đi đâu sao quần áo lại dơ vậy?”
Hắn hút một hơi thuốc rồi thản nhiên đáp “ Cứu người”
“ Tao không nghe nhằm chứ?”
Lưu Văn cười trừ “ Tao nói đùa với mày khi nào hửm”
“ mày cứu ai”
“ Một cậu nhóc” hắn trả lời ngắn gọn qua loa cho có rồi nhắm mắt nằm thư giãn
Lý Hoành Quân kiên nhẫn hỏi anh “ Mày có cần về nhà thay đồ không? “
Giọng hắn mệt mỏi nên có chút trầm đi “ Lát nữa quay về cũng chưa muộn”
“ Tối nay cậu có về ăn cơm không? Bố cậu về nước rồi đó”
“ Ông ta về thì liên quan gì đến tao?” Hắn đột nhiên ngồi dậy sắc mặt vẫn không lộ vẻ cảm xúc nào
Người bạn thân hắn ngồi trước mặt cũng thở dài bất lực vì tính ngang tàng lạnh nhạt của hắn, Hơn 5 năm rồi cậu ta lại còn để bụng chuyện cũ như vậy sao?
“ Chuyện cũ rồi mày vẫn để trong lòng à?”
Hắn im lặng không nói lời nào, một lúc lâu mới lên tiếng “ Không hận cũng không bỏ qua”
“ Mày mà không về, dì Bạch làm ầm ỉ lên cho mà xem”
Đúng thật lần trước hắn không về nhà, Bạch Nguyệt Lâm làm ầm ỉ báo hại Lý Hoành Quân phải đi kiếm hắn cả một buổi tối năn nỉ hắn mãi mới chịu quay về
“ Ừ “ hắn tuỳ tiện nói đại một câu rồi đứng dậy rời khỏi nơi náo nhiệt để lại cậu bạn thân đáng ngớ ngẩn ngồi thở dài
[..]
Tiếng chuông kết thúc bữa học vừa reo lên tên Tạ Phi liền bỏ hết sách vở vào cặp lật đật đi qua bên bàn cô
“ Hôm nay cậu có rảnh không, đi ăn với tôi đi hôm nay tôi mời cậu”
Cô cấm cúi dọn lại tập vở bỏ vào cặp không quên đáp lại lời cậu ta “ Không được bây giờ tôi phải đi làm thêm, tôi đã xin nghỉ 2 ngày rồi không thể nghỉ thêm được nữa”
“ Chi cho cực vậy, cậu cần bao nhiêu tôi cho cậu”
Lời cậu ta nói khiến cô dừng động tác, trừng mắt nhìn cậu ta “ Cậu nhắm nuôi nổi tôi và mẹ tôi không?”
Cậu ta vỗ vỗ ngực mạnh miệng nói “ Tạ Phi tôi đủ sức để lo cho cậu cả đời”
Cô biết cậu ta đúng là dư tiền nuôi nổi gia đình cô tận mấy đời nhưng cô không muốn lợi dụng người khác để chuộc lợi cho bản thân. Đặc biệt là cậu bạn thân nhất này của mình
Cô đeo balo lên vai mình không quên chào tạm biệt cậu ta “ Không nói với cậu tôi đi trước đây”
Tạ Phi nhìn theo bóng lưng cô vừa lướt qua “Nè. Cậu không để tôi tiễn cậu đi sao?”
Cô đi tới cửa lớp không quay lại nhìn cậu ta nhưng vẫn đáp lại “ Không cần, cậu tự lo cho mình trước đi”
[..]
Vì gia đình cô không được khá giả như bao người khác nên cô phải đi làm thêm để chi trả qua ngày. Không phải là mẹ cô không đủ lo cho cô mà do cô thấy mẹ mình vất vã nhiều như vậy cô không nỡ
Cô làm phục vụ trong quán cà phê trong một con hẻm nhỏ, thường thì ở đây không đông lắm nhưng đột nhiên hôm nay tới ca trực của cô sao lại đông như vậy khiến tay chân cô rụng rời
Bởi vì đông nên cô không xoay sở kịp cứ loay hoay bận bịu bưng đồ cho khách đương nhiên sẽ xảy ra nhiều va chạm, Tô Doãn Đình cũng thế cô vô tình đụng trúng người phụ nữ ăn mặc loè loẹt đứng gần đó
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.