Oan Gia Ngõ Hẹp - Vô Tình Lại Yêu Em
Chương 17: Điều tra
Tĩnh Ái
04/01/2021
Lục Tử quen Hoa Đan Di trong một lần tham gia hoạt động nghệ thuật của trường, mối quan hệ của hai người bọn họ vô cùng tốt. Trong trường vẫn thường có tin đồn Lục Tử và Hoa Đan Di là một cặp, nhưng chưa bao giờ hai người họ lên tiếng phủ nhận hay khẳng định cả.
Nhiều người có thể nhìn ra sự quan tâm đặc biệt Lục Tử dành cho Hoa Đan Di, tuy nhiên cũng không ai dám nói gì. Hoa Đan Di mặc dù giữ mối quan hệ tốt với Lục Tử, tuy nhiên đây cũng là lần đầu tiên cô chủ động tìm đến cậu nhờ vả. Điều này không khỏi khiến cho Lục Tử bất ngờ, nhưng cũng có chút vui mừng.
Lục Tử nhanh chóng tỉnh ngủ, ngồi bật dậy hỏi:
“Có chuyện gì chị cứ nói đi? Giữa tôi và chị còn cần phải tính toán xa cách vậy à?”
Hoa Đan Di mặc dù không muốn kể chuyện này ra, nhưng nếu không nói thì Lục Tử cũng sẽ không thể giúp cô được. Vì vậy Hoa Đan Di đành thở dài đem chuyện này kể lại:
“Gần đây tôi đang tham gia nghiên cứu khoa học, nhưng lại phát hiện ý tưởng có tôi có người đã đăng trước đó 1 năm. Có điều đề tài này hoàn toàn là do tôi nghĩ ra, chưa từng tham khảo qua đâu cả. Bài đăng này cách viết hay văn phong đều có nét của tôi.”
Lâm Chi nói đến đây thì ngừng lại một lúc, sau đó mới tiếp tục nói:
“Bởi vì bài đăng này từ 1 năm trước rồi nên tôi bị nghi ngờ là đạo nhái ý tưởng. Tôi nhớ cậu học bên công nghệ thông tin, cậu có thể giúp tôi tra ra địa chỉ tài khoản này được không?”
Lục Tử nãy giờ vẫn lắng nghe Hoa Đan Di kể chuyện, nhưng trong lòng đã sớm nổi lên máu nóng. Học tỷ quả nhiên là bị người ta hãm hại rồi. Ai có thể đạo nhái ý tưởng, chứ riêng Hoa Đan Di, Lục Tử vô cùng tin tưởng.
Cô là người ngay thẳng, chắc chắn chuyện khuất tất này Hoa Đan Di sẽ không bao giờ làm. Có điều việc tra thông tin qua tài khoản mạng xã hội cũng không đơn giản chút nào. Muốn nhanh cũng phải mất 2 \- 3 ngày. Chưa kể nếu tài khoản đó được bảo mật chắc thì còn rất phức tạp.
Có điều Lục Tử không thể nhìn thấy Hoa Đan Di khó khăn mà không giúp được, do đó cậu liền nhanh chóng đồng ý:
“Được rồi. Chị gửi tài khoản và bài viết đó cho tôi. Tôi sẽ điều tra giúp chị. Yên tâm đi, đừng quá lo lắng nhé.”
Hoa Đan Di mỉm cười đáp lại:
“Vậy là tốt rồi, cảm ơn cậu nhé. Tôi sẽ gửi cho cậu ngay. À đúng rồi, chuyện này cậu đừng nói cho Hề Lâm Dao biết nhé.”
Hề Lâm Dao vốn là người nóng tính. Nếu để cô nàng biết chuyện Hoa Đan Di bị hãm hại thì chắc chắn Hề Lâm Dao sẽ không để yên. Hoa Đan Di muốn giải quyết chuyện này trong êm đẹp thôi, tốt nhất không nên nói. Hơn nữa sẽ làm cho Hề Lâm Dao lo lắng hơn.
Lục Tử cũng hiểu những suy nghĩ của Hoa Đan Di, vì vậy nhanh chóng đồng ý:
“Được thôi, vậy chị nghỉ ngơi đi. Có thông tin gì tôi sẽ báo lại với chị nhé.”
Hoa Đan Di kết thúc cuộc gọi với Lục Tử, cô ngồi trầm ngâm trước bàn học một lúc. Mãi sau Hoa Đan Di mới nghĩ ra một chuyện. Nếu như cô gọi cho người bạn cũ kia hỏi, biết đâu cậu ấy vẫn giữ tin nhắn của hai người ngày xưa? Vậy thì không phải sẽ có thêm bằng chứng sao?
Nhưng mà cũng đã lâu rồi không liên lạc, liệu người ta còn nhớ đến chuyện đó hay không? Hơn nữa Hoa Đan Di luôn có cảm giác cuộc gọi này sẽ khiến cho tình bạn của bọn họ rạn nứt… Hoa Đan Di vô cùng phân vân giữa việc gọi hay không gọi. Có điều cô vẫn tin tưởng vào Lục Tử, Hoa Đan Di nghĩ cứ để Lục Tử tra thông tin trước rồi sẽ tính sau.
Mấy ngày liền, Hoa Đan Di vẫn kiên trì sửa đổi, bổ sung cho đề tài của mình. Mặc dù trong lòng có chút lo lắng vì Lục Tử mãi chưa có thông tin, nhưng mà Hoa Đan Di cũng chẳng thể làm gì hơn. Hoa Đan Di đang định gọi điện thoại hỏi thăm thì Lục Tử lại gọi đến.
“Chị có quen ai tên Nhã Tiểu Hân không?” \- Lục Tử bên trong điện thoại nghiêm túc hỏi.
‘Nhã Tiểu Hân?’ Hoa Đan Di ngay từ lúc nghe thấy cái tên này đã giật mình. Trong lòng không khỏi lo lắng, dường như những gì cô cố gắng lơ đi, những gì cô quyết tâm loại trừ đang đến rất gần.
Tất nhiên sao Hoa Đan Di có thể không quen Nhã Tiểu Hân được. Đây chính là người bạn cũ thân thiết với cô bao năm qua kia mà. Có điều Lục Tử không biết chuyện này, trong lòng Hoa Đan Di dường như có đáp án rất rõ ràng rồi. Tuy nhiên, cô vẫn cố bình tĩnh trả lời:
“Tôi không quen, có chuyện gì sao?”
Lục Tử nghe cô đáp lại thì mới lên tiếng:
“Mấy ngày nay tôi đã tra ra rồi. Chủ tài khoản đó tên Hoa Nhã Hân, tôi xem thông tin thì thấy từng học chung trường cấp 3 với chị. Vì vậy mới hỏi xem chị biết hay không?”
Hoa Đan Di nắm chặt điện thoại trong tay, cả người run lên. Mãi sau mới chậm rãi trả lời:
“Ngại quá… Tôi lại không quen người đó. Dù sao cũng cảm ơn cậu đã giúp tôi nhé. Chuyện còn lại tôi sẽ tự tìm cách giải quyết.”
Lục Tử không biết cảm xúc của Hoa Đan Di hiện tại, nhưng cậu có cảm giác Hoa Đan Di bình thản đến lạ thường. Có điều Lục Tử không tiện hỏi, nên chỉ có thể đổi chủ đề.
“Không có gì đâu, sau này chị mời tôi bữa cơm là được rồi.”
Hoa Đan Di nói chuyện với Lục Tử thêm đôi ba câu, sau đó nhanh chóng cúp máy. Cảm xúc trong lòng Hoa Đan Di vô cùng hỗn loạn. Ngay từ đầu cô đã cố gắng đem Nhã Tiểu Hân ra ngoài tầm ngắm, nhưng không hiểu sao chuyện này vẫn cứ đến.
Tất nhiên Hoa Đan Di không phải chưa từng nghĩ đến trường hợp này… Chỉ là tình bạn đẹp của cô, cứ như vậy trở thành một sự lừa dối trắng trợn mà thôi.
Nhiều người có thể nhìn ra sự quan tâm đặc biệt Lục Tử dành cho Hoa Đan Di, tuy nhiên cũng không ai dám nói gì. Hoa Đan Di mặc dù giữ mối quan hệ tốt với Lục Tử, tuy nhiên đây cũng là lần đầu tiên cô chủ động tìm đến cậu nhờ vả. Điều này không khỏi khiến cho Lục Tử bất ngờ, nhưng cũng có chút vui mừng.
Lục Tử nhanh chóng tỉnh ngủ, ngồi bật dậy hỏi:
“Có chuyện gì chị cứ nói đi? Giữa tôi và chị còn cần phải tính toán xa cách vậy à?”
Hoa Đan Di mặc dù không muốn kể chuyện này ra, nhưng nếu không nói thì Lục Tử cũng sẽ không thể giúp cô được. Vì vậy Hoa Đan Di đành thở dài đem chuyện này kể lại:
“Gần đây tôi đang tham gia nghiên cứu khoa học, nhưng lại phát hiện ý tưởng có tôi có người đã đăng trước đó 1 năm. Có điều đề tài này hoàn toàn là do tôi nghĩ ra, chưa từng tham khảo qua đâu cả. Bài đăng này cách viết hay văn phong đều có nét của tôi.”
Lâm Chi nói đến đây thì ngừng lại một lúc, sau đó mới tiếp tục nói:
“Bởi vì bài đăng này từ 1 năm trước rồi nên tôi bị nghi ngờ là đạo nhái ý tưởng. Tôi nhớ cậu học bên công nghệ thông tin, cậu có thể giúp tôi tra ra địa chỉ tài khoản này được không?”
Lục Tử nãy giờ vẫn lắng nghe Hoa Đan Di kể chuyện, nhưng trong lòng đã sớm nổi lên máu nóng. Học tỷ quả nhiên là bị người ta hãm hại rồi. Ai có thể đạo nhái ý tưởng, chứ riêng Hoa Đan Di, Lục Tử vô cùng tin tưởng.
Cô là người ngay thẳng, chắc chắn chuyện khuất tất này Hoa Đan Di sẽ không bao giờ làm. Có điều việc tra thông tin qua tài khoản mạng xã hội cũng không đơn giản chút nào. Muốn nhanh cũng phải mất 2 \- 3 ngày. Chưa kể nếu tài khoản đó được bảo mật chắc thì còn rất phức tạp.
Có điều Lục Tử không thể nhìn thấy Hoa Đan Di khó khăn mà không giúp được, do đó cậu liền nhanh chóng đồng ý:
“Được rồi. Chị gửi tài khoản và bài viết đó cho tôi. Tôi sẽ điều tra giúp chị. Yên tâm đi, đừng quá lo lắng nhé.”
Hoa Đan Di mỉm cười đáp lại:
“Vậy là tốt rồi, cảm ơn cậu nhé. Tôi sẽ gửi cho cậu ngay. À đúng rồi, chuyện này cậu đừng nói cho Hề Lâm Dao biết nhé.”
Hề Lâm Dao vốn là người nóng tính. Nếu để cô nàng biết chuyện Hoa Đan Di bị hãm hại thì chắc chắn Hề Lâm Dao sẽ không để yên. Hoa Đan Di muốn giải quyết chuyện này trong êm đẹp thôi, tốt nhất không nên nói. Hơn nữa sẽ làm cho Hề Lâm Dao lo lắng hơn.
Lục Tử cũng hiểu những suy nghĩ của Hoa Đan Di, vì vậy nhanh chóng đồng ý:
“Được thôi, vậy chị nghỉ ngơi đi. Có thông tin gì tôi sẽ báo lại với chị nhé.”
Hoa Đan Di kết thúc cuộc gọi với Lục Tử, cô ngồi trầm ngâm trước bàn học một lúc. Mãi sau Hoa Đan Di mới nghĩ ra một chuyện. Nếu như cô gọi cho người bạn cũ kia hỏi, biết đâu cậu ấy vẫn giữ tin nhắn của hai người ngày xưa? Vậy thì không phải sẽ có thêm bằng chứng sao?
Nhưng mà cũng đã lâu rồi không liên lạc, liệu người ta còn nhớ đến chuyện đó hay không? Hơn nữa Hoa Đan Di luôn có cảm giác cuộc gọi này sẽ khiến cho tình bạn của bọn họ rạn nứt… Hoa Đan Di vô cùng phân vân giữa việc gọi hay không gọi. Có điều cô vẫn tin tưởng vào Lục Tử, Hoa Đan Di nghĩ cứ để Lục Tử tra thông tin trước rồi sẽ tính sau.
Mấy ngày liền, Hoa Đan Di vẫn kiên trì sửa đổi, bổ sung cho đề tài của mình. Mặc dù trong lòng có chút lo lắng vì Lục Tử mãi chưa có thông tin, nhưng mà Hoa Đan Di cũng chẳng thể làm gì hơn. Hoa Đan Di đang định gọi điện thoại hỏi thăm thì Lục Tử lại gọi đến.
“Chị có quen ai tên Nhã Tiểu Hân không?” \- Lục Tử bên trong điện thoại nghiêm túc hỏi.
‘Nhã Tiểu Hân?’ Hoa Đan Di ngay từ lúc nghe thấy cái tên này đã giật mình. Trong lòng không khỏi lo lắng, dường như những gì cô cố gắng lơ đi, những gì cô quyết tâm loại trừ đang đến rất gần.
Tất nhiên sao Hoa Đan Di có thể không quen Nhã Tiểu Hân được. Đây chính là người bạn cũ thân thiết với cô bao năm qua kia mà. Có điều Lục Tử không biết chuyện này, trong lòng Hoa Đan Di dường như có đáp án rất rõ ràng rồi. Tuy nhiên, cô vẫn cố bình tĩnh trả lời:
“Tôi không quen, có chuyện gì sao?”
Lục Tử nghe cô đáp lại thì mới lên tiếng:
“Mấy ngày nay tôi đã tra ra rồi. Chủ tài khoản đó tên Hoa Nhã Hân, tôi xem thông tin thì thấy từng học chung trường cấp 3 với chị. Vì vậy mới hỏi xem chị biết hay không?”
Hoa Đan Di nắm chặt điện thoại trong tay, cả người run lên. Mãi sau mới chậm rãi trả lời:
“Ngại quá… Tôi lại không quen người đó. Dù sao cũng cảm ơn cậu đã giúp tôi nhé. Chuyện còn lại tôi sẽ tự tìm cách giải quyết.”
Lục Tử không biết cảm xúc của Hoa Đan Di hiện tại, nhưng cậu có cảm giác Hoa Đan Di bình thản đến lạ thường. Có điều Lục Tử không tiện hỏi, nên chỉ có thể đổi chủ đề.
“Không có gì đâu, sau này chị mời tôi bữa cơm là được rồi.”
Hoa Đan Di nói chuyện với Lục Tử thêm đôi ba câu, sau đó nhanh chóng cúp máy. Cảm xúc trong lòng Hoa Đan Di vô cùng hỗn loạn. Ngay từ đầu cô đã cố gắng đem Nhã Tiểu Hân ra ngoài tầm ngắm, nhưng không hiểu sao chuyện này vẫn cứ đến.
Tất nhiên Hoa Đan Di không phải chưa từng nghĩ đến trường hợp này… Chỉ là tình bạn đẹp của cô, cứ như vậy trở thành một sự lừa dối trắng trợn mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.