Oan Gia Ngõ Hẹp - Vô Tình Lại Yêu Em
Chương 58: Đơn giản là yêu
Tĩnh Ái
04/01/2021
Chỉ một câu nói của Tiêu Tranh thôi nhưng đủ cho Hoa Đan Di bị chấn động một hồi. Chẳng phải hôm qua lúc cô gọi, Tiêu Tranh vẫn còn đang trong phòng họp hay sao? Thế nào mà giờ này anh đã về đến đây rồi? Hoa Đan Di cảm thấy thắc mắc vô cùng, nhưng trái tim lại rất đau. Giống như có ai đó đập mạnh vào nó vậy… Đại thần làm việc đúng là quá vất vả rồi.
Tiêu Tranh như sợ Hoa Đan Di chưa nghe rõ lời mình nói nên bổ sung thêm:
“Đan Di, anh trở về rồi. Hiện tại đang ở dưới kí túc xá của em.”
Hoa Đan Di hiện tại không nghĩ được nhiều nữa. Cô vội vàng cầm điện thoại chạy ra ngoài cửa sổ nhìn xuống. Quả nhiên bên dưới sân xuất hiện một chiếc xe Porsche đỏ vô cùng nổi bật. Đại thần đứng dựa vào cửa xe, anh ngẩng đầu lên nhìn. Thấy Hoa Đan Di liền mỉm cười vẫy tay với cô.
Hoa Đan Di nhận ra hai mắt anh đã sớm đỏ ngầu, dường như đã mấy đêm rồi anh không ngủ thì phải. Ngay cả bộ vest trên người cũng đã không còn phẳng phiu như bình thường. Dáng vẻ của Tiêu Tranh kì thực có chút mệt mỏi… Hoa Đan Di không khỏi đau lòng lên tiếng:
“Anh vừa từ sân bay về sao?”
Đại thần dịu dàng đáp lại:
“Phải, vừa chạy về liền đến tìm em, đưa em đi ăn ngon được chứ?”
Không biết tại sao nhưng Hoa Đan Di rất muốn bật khóc. Đại thần vất vả như vậy mà mấy ngày nay cô còn trách móc anh vô tâm. Rõ ràng là Tiêu Tranh biết tâm trạng của cô không tốt nên vừa xuống sân bay mới cố ý chạy tới đây chấn an cô. Tiêu Tranh không phải là người hay nói, nhưng mọi việc anh làm điều biểu hiện qua hành động cả rồi. Tiêu Tranh đối với Hoa Đan Di thực sự chân thành vô cùng.
Hoa Đan Di vội vàng vớ lấy chiếc áo khoác mỏng trên bàn rồi nói:
“Anh chờ một chút, em xuống ngay đây.”
Hoa Đan Di nói xong liền ngắt máy, cô mở cửa chạy như bay xuống dưới sân khiến cho Hề Lâm Dao không khỏi ngạc nhiên. Hai bọn họ vốn đang cùng làm vệ sinh cơ mà, Hoa Đan Di như vậy là muốn bỏ cô làm việc một mình sao? Hề Lâm Dao còn đeo nguyên bao tay cầm theo cây chổi cọ bồn cầu đuổi theo Hoa Đan Di. Vừa chạy, vừa gào lên:
“Hoa Đan Di, cậu bỏ đi đâu vậy hả?”
Hoa Đan Di hiện tại chỉ nghĩ đến đại thần dưới kia thôi, nào có quan tâm tới việc Hề Lâm Dao nghĩ gì cơ chứ. Cô không ngoảnh đầu lại, chỉ nói vọng lên:
“Đại thần về rồi, mình xuống gặp anh ấy một chút. Cậu cứ dọn trước đi nhé.”
Khỏi nói cũng biết Hề Lâm Dao có bao nhiêu tức giận. Hoa Đan Di đúng là cái đồ có bạn trai liền bỏ qua bạn thân, số của Hề Lâm Dao khổ thật mà. Có điều đại thần về như vậy, Hề Lâm Dao cũng yên tâm hơn nhiều. Mấy ngày nay Hoa Đan Di cứ như người mất hồn, cô nhìn thôi mà cũng lo lắng. Nếu Tiêu Tranh đã về rồi thì hẳn mọi chuyện cũng sẽ sớm được giải quyết thôi.
Trong lòng Hề Lâm Dao ngưỡng mộ tình yêu của Hoa Đan Di và Tiêu Tranh biết bao. Bọn họ tuy thi thoảng mới nói vài câu ngọt ngào nhưng sự ăn ý của hai người lại khiến cho người khác phải mắt tròn mắt dẹt mà ngạc nhiên. Hoa Đan Di chẳng cần phải nói cô buồn vui ra sao, đại thần cũng dễ dàng đoán được tâm trạng của cô. Tiêu Tranh không cần phải giải thích nhiều, Hoa Đan Di chỉ cần nhìn vào ánh mắt anh đã đủ hiểu rồi… Trần đời có mấy cặp đôi mà được như bọn họ cơ chứ?
“Hoa Đan Di, hi vọng lần này cậu thực sự tìm được hạnh phúc của bản thân mình.” \- Hề Lâm Dao khẽ lẩm bẩm.
Về phía Hoa Đan Di, cô vừa chạy xuống dưới sân đã nhìn thấy Tiêu Tranh đứng đợi mình rồi. Anh mỉm cười, dang tay ra như chờ Hoa Đan Di chạy đến ôm mình vậy. Sống mũi Hoa Đan Di bỗng chốc trở nên cay xè… Tiêu Tranh về rồi, cuối cùng cũng đã về rồi.
Đứng tần ngần một lúc, cuối cùng Hoa Đan Di nhanh chóng bứt tốc chạy lại, lao vào lòng anh. Tiêu Tranh ôm mĩ nhân trong lòng, không khỏi mãn nguyện mà hôn lên trán cô một cái. Có trời mới biết mấy tuần qua anh nhớ người con gái nhỏ nhắn đến chừng nào. Không gặp được cô, cuộc đời này cứ như là những chuỗi ngày tù túng vậy.
Tiêu Tranh ghé tai Hoa Đan Di, thấp giọng nói:
“Đan Di, anh về rồi. Anh rất nhớ em.”
Để chứng minh cho lời nói của mình, Tiêu Tranh lại thêm ôm ghì lấy cô, như thể muốn khảm Hoa Đan Di vào người mình vậy. Ở trong lòng anh, Hoa Đan Di mãn nguyện mỉm cười. Với cô như vậy là đủ rồi, nhớ nhung, trách móc, hờn dỗi bao lâu nay, chỉ cần cái ôm này là hóa giải tất cả. Hoa Đan Di cũng đâu có kém gì Tiêu Tranh, chỉ hận không thể ngay lập tức theo anh đến Mỹ thôi.
Cô vùi đầu trong lòng Tiêu Tranh, tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc trên cơ thể anh. Nhìn Tiêu Tranh ở vị trí gần như vậy, Hoa Đan Di mới nhận ra anh đã gầy đi rất nhiều. Thậm chí cằm còn có lún phún những sợi râu đen. Hoa Đan Di đưa tay lên, dịu dàng xoa nhẹ hai má anh. Tình yêu ấy à? Tình yêu chính là hạnh phúc khi em được nhìn thấy anh, còn anh được ôm lấy em như vậy mà thôi.
“Chào mừng anh trở về.” \- Hoa Đan Di nhỏ giọng lên tiếng.
Có trời mới biết, những ngày tháng qua cô đã mong nhớ anh như thế nào. Thật may, Tiêu Tranh đã trở về rồi. Những ngày tháng sau này, chỉ cần thấy Tiêu Tranh như vậy, Hoa Đan Di sẽ không còn lo lắng gì nữa.
Tiêu Tranh nắm chặt lấy tay Hoa Đan Di, hai người nhìn nhau cười, mọi hiểu lầm dường như chỉ trong tích tắc đã hóa giải cả rồi. Tiêu Tranh dịu dàng hỏi cô:
“Muốn đi ăn gì không? Anh đưa em đi?”
Hoa Đan Di khẽ lắc đầu, hiện tại cô chỉ muốn Tiêu Tranh được nghỉ ngơi mà thôi. Đối với Hoa Đan Di, có gì quan trọng hơn sức khỏe của anh đâu. Tiêu Tranh cũng đã nói thời gian của bọn họ còn rất dài, chỉ là một bữa ăn, khi nào mà chẳng được? Hoa Đan Di đáp:
“Anh vừa từ sân bay về đã mệt rồi, em muốn anh có thời gian nghỉ ngơi. Để hôm khác chúng ta đi ăn được không?”
Hoa Đan Di dịu dàng ngọt ngào như vậy khiến cho Tiêu Tranh không nhịn được mà muốn hôn cô một cái. Nghĩ vậy, Tiêu Tranh liền mở cửa sau rồi kéo tay Hoa Đan Di vào bên trong. Cửa xe vừa đóng lại, Tiêu Tranh nhanh chóng đè cô xuống, bạc môi hướng phía đôi môi anh đào của Hoa Đan Di mà hôn xuống
Bao nhiêu nhớ nhung, trằn trọc suốt thời gian qua được anh đem hết vào nụ hôn này mà trút xuống. Tiêu Tranh mơn trớn đôi môi mềm mại của Hoa Đan Di. Sao lại có thể ngọt ngào như vậy? Hoa Đan Di ở trong lòng anh cứ như con mèo nhỏ, mặc cho Tiêu Tranh thừa sức càn quấy. Kì thực, nụ hôn này không chỉ có Tiêu Tranh mà Hoa Đan Di cũng đã mong chờ từ rất lâu rồi.
Tiêu Tranh như sợ Hoa Đan Di chưa nghe rõ lời mình nói nên bổ sung thêm:
“Đan Di, anh trở về rồi. Hiện tại đang ở dưới kí túc xá của em.”
Hoa Đan Di hiện tại không nghĩ được nhiều nữa. Cô vội vàng cầm điện thoại chạy ra ngoài cửa sổ nhìn xuống. Quả nhiên bên dưới sân xuất hiện một chiếc xe Porsche đỏ vô cùng nổi bật. Đại thần đứng dựa vào cửa xe, anh ngẩng đầu lên nhìn. Thấy Hoa Đan Di liền mỉm cười vẫy tay với cô.
Hoa Đan Di nhận ra hai mắt anh đã sớm đỏ ngầu, dường như đã mấy đêm rồi anh không ngủ thì phải. Ngay cả bộ vest trên người cũng đã không còn phẳng phiu như bình thường. Dáng vẻ của Tiêu Tranh kì thực có chút mệt mỏi… Hoa Đan Di không khỏi đau lòng lên tiếng:
“Anh vừa từ sân bay về sao?”
Đại thần dịu dàng đáp lại:
“Phải, vừa chạy về liền đến tìm em, đưa em đi ăn ngon được chứ?”
Không biết tại sao nhưng Hoa Đan Di rất muốn bật khóc. Đại thần vất vả như vậy mà mấy ngày nay cô còn trách móc anh vô tâm. Rõ ràng là Tiêu Tranh biết tâm trạng của cô không tốt nên vừa xuống sân bay mới cố ý chạy tới đây chấn an cô. Tiêu Tranh không phải là người hay nói, nhưng mọi việc anh làm điều biểu hiện qua hành động cả rồi. Tiêu Tranh đối với Hoa Đan Di thực sự chân thành vô cùng.
Hoa Đan Di vội vàng vớ lấy chiếc áo khoác mỏng trên bàn rồi nói:
“Anh chờ một chút, em xuống ngay đây.”
Hoa Đan Di nói xong liền ngắt máy, cô mở cửa chạy như bay xuống dưới sân khiến cho Hề Lâm Dao không khỏi ngạc nhiên. Hai bọn họ vốn đang cùng làm vệ sinh cơ mà, Hoa Đan Di như vậy là muốn bỏ cô làm việc một mình sao? Hề Lâm Dao còn đeo nguyên bao tay cầm theo cây chổi cọ bồn cầu đuổi theo Hoa Đan Di. Vừa chạy, vừa gào lên:
“Hoa Đan Di, cậu bỏ đi đâu vậy hả?”
Hoa Đan Di hiện tại chỉ nghĩ đến đại thần dưới kia thôi, nào có quan tâm tới việc Hề Lâm Dao nghĩ gì cơ chứ. Cô không ngoảnh đầu lại, chỉ nói vọng lên:
“Đại thần về rồi, mình xuống gặp anh ấy một chút. Cậu cứ dọn trước đi nhé.”
Khỏi nói cũng biết Hề Lâm Dao có bao nhiêu tức giận. Hoa Đan Di đúng là cái đồ có bạn trai liền bỏ qua bạn thân, số của Hề Lâm Dao khổ thật mà. Có điều đại thần về như vậy, Hề Lâm Dao cũng yên tâm hơn nhiều. Mấy ngày nay Hoa Đan Di cứ như người mất hồn, cô nhìn thôi mà cũng lo lắng. Nếu Tiêu Tranh đã về rồi thì hẳn mọi chuyện cũng sẽ sớm được giải quyết thôi.
Trong lòng Hề Lâm Dao ngưỡng mộ tình yêu của Hoa Đan Di và Tiêu Tranh biết bao. Bọn họ tuy thi thoảng mới nói vài câu ngọt ngào nhưng sự ăn ý của hai người lại khiến cho người khác phải mắt tròn mắt dẹt mà ngạc nhiên. Hoa Đan Di chẳng cần phải nói cô buồn vui ra sao, đại thần cũng dễ dàng đoán được tâm trạng của cô. Tiêu Tranh không cần phải giải thích nhiều, Hoa Đan Di chỉ cần nhìn vào ánh mắt anh đã đủ hiểu rồi… Trần đời có mấy cặp đôi mà được như bọn họ cơ chứ?
“Hoa Đan Di, hi vọng lần này cậu thực sự tìm được hạnh phúc của bản thân mình.” \- Hề Lâm Dao khẽ lẩm bẩm.
Về phía Hoa Đan Di, cô vừa chạy xuống dưới sân đã nhìn thấy Tiêu Tranh đứng đợi mình rồi. Anh mỉm cười, dang tay ra như chờ Hoa Đan Di chạy đến ôm mình vậy. Sống mũi Hoa Đan Di bỗng chốc trở nên cay xè… Tiêu Tranh về rồi, cuối cùng cũng đã về rồi.
Đứng tần ngần một lúc, cuối cùng Hoa Đan Di nhanh chóng bứt tốc chạy lại, lao vào lòng anh. Tiêu Tranh ôm mĩ nhân trong lòng, không khỏi mãn nguyện mà hôn lên trán cô một cái. Có trời mới biết mấy tuần qua anh nhớ người con gái nhỏ nhắn đến chừng nào. Không gặp được cô, cuộc đời này cứ như là những chuỗi ngày tù túng vậy.
Tiêu Tranh ghé tai Hoa Đan Di, thấp giọng nói:
“Đan Di, anh về rồi. Anh rất nhớ em.”
Để chứng minh cho lời nói của mình, Tiêu Tranh lại thêm ôm ghì lấy cô, như thể muốn khảm Hoa Đan Di vào người mình vậy. Ở trong lòng anh, Hoa Đan Di mãn nguyện mỉm cười. Với cô như vậy là đủ rồi, nhớ nhung, trách móc, hờn dỗi bao lâu nay, chỉ cần cái ôm này là hóa giải tất cả. Hoa Đan Di cũng đâu có kém gì Tiêu Tranh, chỉ hận không thể ngay lập tức theo anh đến Mỹ thôi.
Cô vùi đầu trong lòng Tiêu Tranh, tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc trên cơ thể anh. Nhìn Tiêu Tranh ở vị trí gần như vậy, Hoa Đan Di mới nhận ra anh đã gầy đi rất nhiều. Thậm chí cằm còn có lún phún những sợi râu đen. Hoa Đan Di đưa tay lên, dịu dàng xoa nhẹ hai má anh. Tình yêu ấy à? Tình yêu chính là hạnh phúc khi em được nhìn thấy anh, còn anh được ôm lấy em như vậy mà thôi.
“Chào mừng anh trở về.” \- Hoa Đan Di nhỏ giọng lên tiếng.
Có trời mới biết, những ngày tháng qua cô đã mong nhớ anh như thế nào. Thật may, Tiêu Tranh đã trở về rồi. Những ngày tháng sau này, chỉ cần thấy Tiêu Tranh như vậy, Hoa Đan Di sẽ không còn lo lắng gì nữa.
Tiêu Tranh nắm chặt lấy tay Hoa Đan Di, hai người nhìn nhau cười, mọi hiểu lầm dường như chỉ trong tích tắc đã hóa giải cả rồi. Tiêu Tranh dịu dàng hỏi cô:
“Muốn đi ăn gì không? Anh đưa em đi?”
Hoa Đan Di khẽ lắc đầu, hiện tại cô chỉ muốn Tiêu Tranh được nghỉ ngơi mà thôi. Đối với Hoa Đan Di, có gì quan trọng hơn sức khỏe của anh đâu. Tiêu Tranh cũng đã nói thời gian của bọn họ còn rất dài, chỉ là một bữa ăn, khi nào mà chẳng được? Hoa Đan Di đáp:
“Anh vừa từ sân bay về đã mệt rồi, em muốn anh có thời gian nghỉ ngơi. Để hôm khác chúng ta đi ăn được không?”
Hoa Đan Di dịu dàng ngọt ngào như vậy khiến cho Tiêu Tranh không nhịn được mà muốn hôn cô một cái. Nghĩ vậy, Tiêu Tranh liền mở cửa sau rồi kéo tay Hoa Đan Di vào bên trong. Cửa xe vừa đóng lại, Tiêu Tranh nhanh chóng đè cô xuống, bạc môi hướng phía đôi môi anh đào của Hoa Đan Di mà hôn xuống
Bao nhiêu nhớ nhung, trằn trọc suốt thời gian qua được anh đem hết vào nụ hôn này mà trút xuống. Tiêu Tranh mơn trớn đôi môi mềm mại của Hoa Đan Di. Sao lại có thể ngọt ngào như vậy? Hoa Đan Di ở trong lòng anh cứ như con mèo nhỏ, mặc cho Tiêu Tranh thừa sức càn quấy. Kì thực, nụ hôn này không chỉ có Tiêu Tranh mà Hoa Đan Di cũng đã mong chờ từ rất lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.