Oan Gia Ngõ Hẹp - Vô Tình Lại Yêu Em
Chương 63: Xem phim
Tĩnh Ái
04/01/2021
Buổi tối, Tiêu Tranh đúng hẹn tới đón Hoa Đan Di đi xem phim. Hôm nay tâm trạng của cả hai đều tốt, đặc biệt là Tiêu Tranh. Cũng dễ hiểu thôi, anh vừa làm được một chuyện lớn như vậy, không vui thì cũng lạ. Hơn nữa, Hoa Đan Di đã nói tối nay sẽ trọng thưởng cho đại thần, đương nhiên ai đó sẽ không thể kiềm chế được mà muốn đòi hỏi ngay lập tức.
Hoa Đan Di vừa bước lên xe, Tiêu Tranh đã chìa tay ra xin xỏ. Cô không khỏi nhíu mày khó hiểu: “Từ khi nào mà đại thần nhà mình trở nên vồ vập, gấp gáp như vậy nhỉ?” Tuy nhiên bộ dạng như trẻ nhỏ đòi quà này Tiêu Tranh cũng rất đáng yêu. Hoa Đan Di mỉm cười lấy khăn len trong túi xách ra đưa cho anh.
Chiếc khăn màu đỏ gạch, dày dặn nom có vẻ vô cùng ấm áp. Mặc dù đường kim mũi chỉ chưa được chắc chắn nhưng cũng không tệ chút nào. Hoa Đan Di thấy đại thần cứ nhìn chiếc khăn chằm chằm liền cười trử, giải thích:
“Lần đầu tiên em tự tay đan, còn nhiều lỗi lắm. Nhưng mà lần sau em sẽ cố gắng làm một cái đẹp hơn. Nếu anh không thích thì cứ nhận rồi đem cất vào tủ cũng được.”
Hoa Đan Di vô cùng thức thời, cô biết trình độ nữ công gia chánh của bản thân tới đâu. Nấu ăn thì được, nhưng riêng về khoản may vá hay đan móc, Hoa Đan Di lại cực kỳ tệ. Đâu phải cứ ai học thiết kế là sẽ khéo tay đâu? So với Hề Lâm Dao thì Hoa Đan Di chính là khác một trời một vực. Tất nhiên sau hôm nay về cô sẽ bắt Hề Lâm Dao phải huấn luyện mình thêm một khóa đan khăn nữa.
Có điều với Tiêu Tranh mà nói, đây chính là món quà tuyệt vời nhất mà anh nhận được. Tiêu Tranh ngẩn người chẳng qua là vì không nghĩ đến Hoa Đan Di như vậy mà lại đi tặng khăn tự đan cho anh thôi. Nhìn sao thì Hoa Đan Di không thể nào ra dáng một người vợ tần tảo, đảm đang được. Tiêu Tranh bật cười:
“Không có, chiếc khăn rất đẹp. Món quà này của em chính là thứ tuyệt vời nhất mà anh nhận được.”
Tiêu Tranh nói xong liền trải chiếc khăn ra, đưa cho Hoa Đan Di. Anh vui vẻ nói tiếp:
“Mau quàng cho anh.”
“Hả?” – Hoa Đan Di ngơ ngác nhìn Tiêu Tranh.
Không phải Hoa Đan Di không vui, nhưng mà thời tiết bây giờ mới chớm thu thôi. Đeo khăn len không phải là rất có vấn đề sao? Mặc dù Hoa Đan Di rất hạnh phúc vì đại thần hài lòng với món quà mà cô cất công làm tặng, nhưng cũng không cần quá đỗi nhiệt tình như vậy chứ. Hơn nữa đại thần còn đang mặc áo cộc tay thế kia, quàng khăn vào không phải là rất khác người à?
Hoa Đan Di nghi ngại lên tiếng:
“Thực ra không cần thiết phải như vậy đâu. Anh cứ để đó rồi lạnh hãy dùng.”
Đương nhiên Tiêu Tranh nổi tiếng là cứng đầu, sao có thể đồng ý nghe lời cô bạn gái dễ dàng như vậy. Quà của Hoa Đan Di, anh hận không thể lập tức ‘treo’ hết lên người kia mà. Tiêu Tranh phụng phịu làm nũng:
“Không được, em cứ quàng cho anh đi.”
Đối với sự làm nũng trẻ con của Tiêu Tranh, Hoa Đan Di không thể nào từ chối được. Cuối cùng cô đành phải nghe lời đại thần mà khoác chiếc khăn lên cổ anh. Người đẹp trai quả nhiên dùng đồ gì cũng nổi bật, cái này chính là ‘lụa đẹp nhờ người’ trong truyền thuyết đây mà.
Hoa Đan Di không khỏi xuýt xoa tán thưởng anh chàng nhà mình. Tiêu Tranh thì hãnh diện lắm, tựa như đứa nhỏ cứ soi đi soi lại mấy lần liền. Cuối cùng vì sự ‘hưng phấn’ quá độ của đại thần mà bọn họ suýt nữa muộn buổi chiếu phim. Hai người quyết định chọn một bộ phim tình cảm đang được giới trẻ tán thưởng gần đây mang tên “Hoa nở”. Dàn diễn viên của bộ phim này đều là những người trẻ vô cùng triển vọng, trong đó có nam thứ mang tên Hà Đông Huy là nổi bật nhất. Hoa Đan Di xem mà cứ tấm tắc khen anh chàng mãi không thôi.
Đại thần ở bên cạnh bất mãn vô cùng. Hà Đông Huy này đương nhiên là anh biết, cậu ta chính là người yêu của chị họ anh chứ ai. Có điều chuyện yêu đương của hai người này, Tiêu Tranh cũng không muốn xen vào hay nhắc đến nên anh chỉ nhàn nhạt mà nói:
“Người ta có chủ rồi, em khen cũng không rước được người ta về đâu?”
Hoa Đan Di ăn một miếng bỏng ngô, đôi mắt vẫn dán vào màn hình lớn. Cô cười cười đáp:
“Sao anh biết người ta đã có chủ rồi? Đừng nói anh lại nổi máu Hoạn Thư rồi đấy nhé? Nhưng mà nam phụ này thực sự đóng rất đạt. Những phân cảnh nội tâm khó như vậy mà cậu ấy có thể làm xuất sắc như thế, tương lai chắc chắn sẽ rất phát triển.”
Tiêu Tranh nghe cô nói vậy thì cũng không bảo gì. Có điều Hoa Đan Di đánh giá người không sai. Cậu thiếu niên Hà Đông Huy này thực sự rất có nghị lực. Chỉ cần nghĩ đến việc cậu ta có thể khiến cho bà chị của anh từ một người theo chủ nghĩa độc thân trở nên sến súa như vậy. Tiêu Tranh không thể không có lời khen dành cho người ‘anh rể tương lai’ này.
Kể ra thì hai người đó cũng giống anh và Hoa Đan Di thôi, mà lại còn là bạn gái lớn hơn tuổi bạn trai. Tuy nhiên bọn họ vẫn rất hạnh phúc mà, Tiêu Tranh cũng chỉ hi vọng bản thân và Hoa Đan Di có thể giống như họ thôi. Bộ phim quả nhiên lấy đi rất nhiều nước mắt của Hoa Đan Di, ra khỏi rạp cô vẫn còn đang sụt sùi:
“Em thương nam phụ quá đi mất. Đúng là phận là ‘bia chắn’, chỉ có thể âm thầm đi theo bảo vệ cho người khác.”
Tiêu Tranh đưa khăn giấy cho cô, bất đắc dĩ thở dài:
“Chỉ là trong phim thôi mà. Hơn nữa người ta cũng không cần cảm thông đâu.”
Hoa Đan Di nghe vậy liền chê bai anh khô khan, không biết thưởng thức. Tiêu Tranh mặc dù khó chịu lắm nhưng cũng không thể phản bác lại được những gì Hoa Đan Di nói. Ai bảo anh đúng là thực sự khô khan cơ chứ? Hai người cứ như vậy chí chóe nhau, nhưng vẫn khiến người ngoài nhìn vào cảm thấy ngưỡng mộ không thôi. Quả thực đâu phải cặp đâu nào hằng ngày xích mích mà vẫn có thể yêu thương nhau bình yên như vậy?
Tiêu Tranh đưa Hoa Đan Di đến một nhà hàng Pháp để ăn tối. Bỗng nhiên, Hoa Đan Di nắm chặt lấy tay Tiêu Tranh. Cô cúi đầu, đắn đo một lúc sau đó mới lên tiếng:
“Em đã nghĩ kĩ rồi. Chúng ta sống chung đi?”
Hoa Đan Di vừa bước lên xe, Tiêu Tranh đã chìa tay ra xin xỏ. Cô không khỏi nhíu mày khó hiểu: “Từ khi nào mà đại thần nhà mình trở nên vồ vập, gấp gáp như vậy nhỉ?” Tuy nhiên bộ dạng như trẻ nhỏ đòi quà này Tiêu Tranh cũng rất đáng yêu. Hoa Đan Di mỉm cười lấy khăn len trong túi xách ra đưa cho anh.
Chiếc khăn màu đỏ gạch, dày dặn nom có vẻ vô cùng ấm áp. Mặc dù đường kim mũi chỉ chưa được chắc chắn nhưng cũng không tệ chút nào. Hoa Đan Di thấy đại thần cứ nhìn chiếc khăn chằm chằm liền cười trử, giải thích:
“Lần đầu tiên em tự tay đan, còn nhiều lỗi lắm. Nhưng mà lần sau em sẽ cố gắng làm một cái đẹp hơn. Nếu anh không thích thì cứ nhận rồi đem cất vào tủ cũng được.”
Hoa Đan Di vô cùng thức thời, cô biết trình độ nữ công gia chánh của bản thân tới đâu. Nấu ăn thì được, nhưng riêng về khoản may vá hay đan móc, Hoa Đan Di lại cực kỳ tệ. Đâu phải cứ ai học thiết kế là sẽ khéo tay đâu? So với Hề Lâm Dao thì Hoa Đan Di chính là khác một trời một vực. Tất nhiên sau hôm nay về cô sẽ bắt Hề Lâm Dao phải huấn luyện mình thêm một khóa đan khăn nữa.
Có điều với Tiêu Tranh mà nói, đây chính là món quà tuyệt vời nhất mà anh nhận được. Tiêu Tranh ngẩn người chẳng qua là vì không nghĩ đến Hoa Đan Di như vậy mà lại đi tặng khăn tự đan cho anh thôi. Nhìn sao thì Hoa Đan Di không thể nào ra dáng một người vợ tần tảo, đảm đang được. Tiêu Tranh bật cười:
“Không có, chiếc khăn rất đẹp. Món quà này của em chính là thứ tuyệt vời nhất mà anh nhận được.”
Tiêu Tranh nói xong liền trải chiếc khăn ra, đưa cho Hoa Đan Di. Anh vui vẻ nói tiếp:
“Mau quàng cho anh.”
“Hả?” – Hoa Đan Di ngơ ngác nhìn Tiêu Tranh.
Không phải Hoa Đan Di không vui, nhưng mà thời tiết bây giờ mới chớm thu thôi. Đeo khăn len không phải là rất có vấn đề sao? Mặc dù Hoa Đan Di rất hạnh phúc vì đại thần hài lòng với món quà mà cô cất công làm tặng, nhưng cũng không cần quá đỗi nhiệt tình như vậy chứ. Hơn nữa đại thần còn đang mặc áo cộc tay thế kia, quàng khăn vào không phải là rất khác người à?
Hoa Đan Di nghi ngại lên tiếng:
“Thực ra không cần thiết phải như vậy đâu. Anh cứ để đó rồi lạnh hãy dùng.”
Đương nhiên Tiêu Tranh nổi tiếng là cứng đầu, sao có thể đồng ý nghe lời cô bạn gái dễ dàng như vậy. Quà của Hoa Đan Di, anh hận không thể lập tức ‘treo’ hết lên người kia mà. Tiêu Tranh phụng phịu làm nũng:
“Không được, em cứ quàng cho anh đi.”
Đối với sự làm nũng trẻ con của Tiêu Tranh, Hoa Đan Di không thể nào từ chối được. Cuối cùng cô đành phải nghe lời đại thần mà khoác chiếc khăn lên cổ anh. Người đẹp trai quả nhiên dùng đồ gì cũng nổi bật, cái này chính là ‘lụa đẹp nhờ người’ trong truyền thuyết đây mà.
Hoa Đan Di không khỏi xuýt xoa tán thưởng anh chàng nhà mình. Tiêu Tranh thì hãnh diện lắm, tựa như đứa nhỏ cứ soi đi soi lại mấy lần liền. Cuối cùng vì sự ‘hưng phấn’ quá độ của đại thần mà bọn họ suýt nữa muộn buổi chiếu phim. Hai người quyết định chọn một bộ phim tình cảm đang được giới trẻ tán thưởng gần đây mang tên “Hoa nở”. Dàn diễn viên của bộ phim này đều là những người trẻ vô cùng triển vọng, trong đó có nam thứ mang tên Hà Đông Huy là nổi bật nhất. Hoa Đan Di xem mà cứ tấm tắc khen anh chàng mãi không thôi.
Đại thần ở bên cạnh bất mãn vô cùng. Hà Đông Huy này đương nhiên là anh biết, cậu ta chính là người yêu của chị họ anh chứ ai. Có điều chuyện yêu đương của hai người này, Tiêu Tranh cũng không muốn xen vào hay nhắc đến nên anh chỉ nhàn nhạt mà nói:
“Người ta có chủ rồi, em khen cũng không rước được người ta về đâu?”
Hoa Đan Di ăn một miếng bỏng ngô, đôi mắt vẫn dán vào màn hình lớn. Cô cười cười đáp:
“Sao anh biết người ta đã có chủ rồi? Đừng nói anh lại nổi máu Hoạn Thư rồi đấy nhé? Nhưng mà nam phụ này thực sự đóng rất đạt. Những phân cảnh nội tâm khó như vậy mà cậu ấy có thể làm xuất sắc như thế, tương lai chắc chắn sẽ rất phát triển.”
Tiêu Tranh nghe cô nói vậy thì cũng không bảo gì. Có điều Hoa Đan Di đánh giá người không sai. Cậu thiếu niên Hà Đông Huy này thực sự rất có nghị lực. Chỉ cần nghĩ đến việc cậu ta có thể khiến cho bà chị của anh từ một người theo chủ nghĩa độc thân trở nên sến súa như vậy. Tiêu Tranh không thể không có lời khen dành cho người ‘anh rể tương lai’ này.
Kể ra thì hai người đó cũng giống anh và Hoa Đan Di thôi, mà lại còn là bạn gái lớn hơn tuổi bạn trai. Tuy nhiên bọn họ vẫn rất hạnh phúc mà, Tiêu Tranh cũng chỉ hi vọng bản thân và Hoa Đan Di có thể giống như họ thôi. Bộ phim quả nhiên lấy đi rất nhiều nước mắt của Hoa Đan Di, ra khỏi rạp cô vẫn còn đang sụt sùi:
“Em thương nam phụ quá đi mất. Đúng là phận là ‘bia chắn’, chỉ có thể âm thầm đi theo bảo vệ cho người khác.”
Tiêu Tranh đưa khăn giấy cho cô, bất đắc dĩ thở dài:
“Chỉ là trong phim thôi mà. Hơn nữa người ta cũng không cần cảm thông đâu.”
Hoa Đan Di nghe vậy liền chê bai anh khô khan, không biết thưởng thức. Tiêu Tranh mặc dù khó chịu lắm nhưng cũng không thể phản bác lại được những gì Hoa Đan Di nói. Ai bảo anh đúng là thực sự khô khan cơ chứ? Hai người cứ như vậy chí chóe nhau, nhưng vẫn khiến người ngoài nhìn vào cảm thấy ngưỡng mộ không thôi. Quả thực đâu phải cặp đâu nào hằng ngày xích mích mà vẫn có thể yêu thương nhau bình yên như vậy?
Tiêu Tranh đưa Hoa Đan Di đến một nhà hàng Pháp để ăn tối. Bỗng nhiên, Hoa Đan Di nắm chặt lấy tay Tiêu Tranh. Cô cúi đầu, đắn đo một lúc sau đó mới lên tiếng:
“Em đã nghĩ kĩ rồi. Chúng ta sống chung đi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.