Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 90: Biệt thự vui vẻ

It's me

16/12/2013

Tối, sau khi ăn cơm xong, Hưng cùng Phong rì rầm với nhau cái gì đó nhìn nó cười cười gian xảo, có kế hoạch gì đây a? Nó nhìn hai tên hotboy bằng ánh mắt đề phòng, lại thấy hai tên ấy lôi Bảo cùng Vĩ nói với nhau cái gì đó cười đến là vui vẻ, rồi trong biệt thự xuất hiện bốn tên điên cười nham nhở. Chân thành xin lỗi mấy fan hâm mộ của mấy tên này, không biết mắt bọn họ có vấn đề ở đâu không lại mà đi thích mấy tên thần kinh có vấn đề như thế ?

Tíng tong, tính tong. Chuông cửa thánh thót kêu khá vang, nó rời ánh mắt khó chịu nhìn mấy tên kia, lật đật xỏ dép đi ra cửa, cũng 9h tối rồi, ai còn đến đây vào lúc này?

Mở cửa, nó nhìn thấy nụ cười yếu ớt của Lan Lan, nhìn khuôn mặt nhỏ sợ hãi của “ bà chằn” ngày thường lại đột nhiên thấy lạ, nó hỏi, quên cả việc mời con bé ấy vào nhà :

- Ô hô, rồng ghé nhà tôm, sao hôm nay mi lại ghé thăm chỗ ta thế này ?

- Huhu, mi à, nhà ta không có ai ở nhà ngoài mấy người giúp việc, nhà ta to như thế, trong phòng thật lạnh lẽo, mi à, tối nay cho ta ở nhờ phòng mi một đêm nhá! Ta hứa, không làm phiền đâu !

Nó cười ha ha nhìn con bé rồi nói :

- Ôi giời tưởng gì, ngủ mấy hôm cũng được ấy chứ đừng nói là một hôm!

Nói rồi xoay người đi vào nhà, đóng cửa lại thì nghe tiếng con bé quát :

- Này nhỏ kia, mi định để ta định cư ngoài cửa nhà mi hay sao mà đóng cửa đi vào hả ?

Nó ngơ mặt nhìn quanh, ơ, cứ tưởng nó đi vào nhà rồi mà, tá hỏa, thì ra nãy giờ con bé tội nghiệp ấy vẫn đứng ở ngoài.

Vội vội vàng vàng kéo cửa ra, Lan Lan ai oán nhìn nó đầy đau khổ bước vào nhà có vẻ dè dặt, đón nhận con bé là ánh mắt hiếu kì của bốn tên đáng ghét, trong đó tên Bảo vui vẻ mừng ra mặt. Nó không nói gì, kéo Lan Lan lên lầu, lúc đáng bước trên cầu thang Hưng có hét với theo :

- Này, tí 10h làm cho chúng tôi chút đồ ăn khuya nhé, A Linh đi vắng rồi nên nói chúng tôi nhờ cô làm hộ đấy !

- Cậu có tay có chân thì tự đi mà lấy …

- Không biết, cô đừng có chạy làng, chúng tôi đúng giờ phải có đồ ăn không là chúng tôi méc A Linh đó, vậy thôi cô đi lên đi, đừng cản trở chúng tôi !



Mấy tên đó đồng thành phản bác nó, bắt buộc nó phải làm đồ ăn cho bọn hắn đây mà, mặc kệ xuống bếp một bữa vậy coi như hôm nay trời động mưa hơi ngược đời tí, nó vào bếp …

Nó vào bếp, kéo Lan Lan cùng làm ít sandwich nhẹ cho mấy tên đáng ghét, nó vốn khá hậu đậu trong chuyện bếp núc nhưng nhờ có Lan Lan đảm đang tháo vát thì chuyện đó đã xưa rồi. Hai đưa ngồi vừa làm vừa nói chuyện khá vui không để ý chút gì là ở phòng khách.

Bên trên im ắng lạ thường, có tiếng gió hú rồi tiếng cửa kêu kẽo kẹt, đèn trên nhà cũng tắt hết chỉ chừa mỗi cái tivi to bự trên tường là bật sáng. Nó thò đầu nhìn lên trên thắc mắc, kì lạ, mọi ngày thì ầm ĩ mà hôm nay thì yên ắng lạ, nhìn thành phẩm đẹp mắt trên khay, nó hài lòng chỉnh lại cho gọn rồi xếp vào đĩa.

Nó bước lên cùng với Lan Lan đang gặm một quả táo, hai đứa vừa cười vừa nói đi lên nhà, đèn cũng không buồn bật, đang tươi cười nó nói với mấy tên đang ngồi trên sopha :

- Có đồ ăn rồi nè !

Nó mới đi đến cửa phòng khách thôi, kêu mãi không thấy ai trả lời, không khí lành lạnh khác thường có chút gì đó rờn rợn, nó kéo Lan Lan vào phòng khách. Đập vào mắt chúng nó, là một hình ảnh kinh hoàng, ôi cha mẹ ơi, một cô gái tóc tai rũ rượi mặc đồ màu trắng bay lơ lửng trong màn hình tivi, xung quanh là nghĩa địa toàn xác chết. Nó mặt cắt không còn một giọt máu đứng đơ tại chỗ, Lan Lan khiếp vía mặt méo xệch quả táo trên miệng rơi xuống đất lăn lông lốc từ lúc nào không biết. Đột nhiên cái hình ảnh ma quỷ trên màn hình dí sát bất thường phóng to đột ngột trên màn hình, không hẹn mà nó với Lan Lan cùng nhau nhắm chặt lại hét toáng lên :

- AAAAAAAAAAAAAAAAA, ma ….. ai cứu tôi với !

- Hù !

Một, hai, ba rồi bốn tên mang mặt nạ quỷ ghê rợn xuất hiện sau lưng hai cô gái đồng lúc vỗ vai chúng nó. Kinh hãi, khiếp vía, mặt nó bây giờ mất hồn mất vía trắng bệch hét cũng không nổi, chân tay run lẩy bẩy không vững vàng, đi như bay lên phòng và nhắm tịt mắt lại, Lan Lan cũng sợ hãi tột độ không khác gì nó có điều tồi tệ hơn là hình như cô nàng sợ quá nên lăn ra ngất xỉu mất rồi.

Nó lao lên phòng, kéo chăn kín người run cầm cập một hồi lâu rồi mới đá bay cái chăn ra suy nghĩ lại, không được sợ không được sợ, làm gì có ma với quỷ chỉ có người chơi ác thôi, với lại Lan Lan bất tỉnh nhân sự dưới đó rồi phải đi cứu cô ấy.

Lò dò nó nhẹ nhàng đi xuống lầu, tiếng cười haha quen thuộc vang lên, bốn cái tên đeo mặt nạ ghê rợn từ từ lột bỏ xuống, đúng như nó nghĩ, là trò quỷ do mấy tên này nghĩ ra.

- Haha, cô nàng này sợ quá ngất mất rồi !

Hưng cười, vuốt vuốt cái mặt nạ vui vẻ .

- Này lúc nãy có thấy cái mặt trắng bệch của Ân Di không, vui thật, cô ấy đi mà loạng choạng suýt té làm tôi buồn cười muốn chết .



Còn ai vào đây đang lắm mồm, Phong cậu được lắm.

- Hai cô nàng sợ lắm rồi đấy, chúng ta đùa có hơi quá không nhỉ ?

Bảo đỡ lấy Lan Lan mê man vì sợ nhìn đến là đau lòng, trời ạ, cái tên mèo khóc chuột này, Lan Lan mà tỉnh là cậu tiêu chắc rồi, tôi không dám tưởng tưởng số phận tiếp theo của cậu đâu, nhất định sẽ rất là bi thảm cho coi. Bà chằn mà nổi điên thì cậu chỉ có nước năn nỉ cô ấy thôi, haha !

- Cô gái ngốc đó sợ lắm rồi, vui thật !

Vĩ cười nhìn lên trên lầu, nó đứng sau bức tường lặng lẽ nghiến răng nghiến lợi siết chặt tay, thì ra cậu cũng có phần trong chuyện này, đồ dã man, nói thích tôi mà dọa cho tôi sợ xanh mặt mèo như vậy, hay lắm, giỏi lắm. Tôi, Hà Ngọc Ân Di quyết không dễ dàng tha thứ cho cậu, để coi lần sau cậu còn dám hù ma tôi nữa hay không ?

Nó cười gian, đi kiếm cây gậy thật dài trong nhà, đâu đó thì đứng lại công tắc bật đèn lên. Gian phòng đột nhiên sáng, bốn tên hotboy đang cười đến là sáng lạn đột nhiên nhìn nhau hỏi :

- Ai bật đèn vậy nhỉ ?

Nó xuất hiện, tay cầm cây gậy vỗ vỗ trên tay giống như mấy phim kiếm hiệp vẫn hay làm, thông cảm nó coi phim nhiều hơi bị nhiễm xíu. Nó cười, mắt to tròn nheo nheo lại nói như gằn :

- Tôi bật nè. Cười vui nhỉ ?

Ơ, bốn tên ngơ ngác .

- Vui không, hù tôi sợ như thế các cậu vui thật, thật uổng công tôi phí sức ra làm sandwich cho mấy người ăn đêm, giỏi lắm, rất giỏi !

- Này, này, ai hù cô ?

Hưng nhìn cây gậy dài trên tay nó, cười giả lả, còn định chối à?

- Tôi nghe không thiếu một chữ mấy người nói rồi. Tôi không cho mấy người ăn gậy chắc tối nay ngủ không được ngon rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Oan Gia Ngõ Hẹp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook