Chương 9: Chuỗi xui xẻo 3 – Lại gặp người quen !
It's me
16/12/2013
Lát sau ….
Bịch … bịch ...
Nó chạy từ xe ô tô xuống, hốt hoảng trông thấy bác bảo vệ cùng hai ông thầy giám thị vui vẻ xách cái thước bự chảng chào đón những học sinh “ưu tú” đi muộn như nó.
Cổng trường đóng im ỉm số học sinh xếp hàng cúi mặt trước cổng trường khá nhiều, nó theo đà chạy không kịp thắng thế là bị ông thầy Kiên mặt sắt hung thần tóm gọn, xui thật là xui . Chúng nó nguyên một đám bị ông thầy giám thị ca cho một bài cải lương bất tận rồi bắt nhảy cóc 5 vòng quanh sân .
Cái sân to lớn nhìn nó như trêu ngươi, chưa hết sau tiết 4 nó cùng những đồng chí xấu số còn phải vác chổi đi vệ sinh sân vận động của trường .
Nó nhảy cóc cực khổ rất mệt, còn bị những ánh nhìn hả hê trêu ngươi của bọn học sinh khu A . Bất công thật, học sinh khu B đi muộn bị phạt thảm thương còn khu A đi muộn thì đàng hoàng vô trường, trống vào lớp đã điểm mà còn thong thả dạo bước, mấy ông thầy này … thật quá đáng ... không công bằng gì cả … AAAAAAA
Ông trời ơi, nhìn con này, một con người tội nghiệp như con sao ông không quan tâm mà ông toàn phái thần xui chăm sóc con là sao, con không cầu may mắn chỉ cần ông đối xử bình đẳng không phân biệt chủng tộc là được rồi .
Tại sao tên xấu xa như hắn toàn gặp may mắn còn một con người lương thiện như con xui xẻo đầy đầu, trời phật ơi ngó xuống nhìn con này……
Khi lưng áo đẫm mồ hôi, chân tay mỏi rã rời nó mới được thả về lớp.Sau 2 tiết nghỉ ngơi dưỡng sức trong lớp nó lại quay lại sân vận động thực thi nhiệm vụ cao cả với dụng cụ là xô và chổi .Nó vừa oằn mình kì cọ cái sân vừa lầm bầm :“ Cái trường chết tiệt, thầy cô học sinh chết tiệt xây lên cái sân chết tiệt chỉ giỏi làm khổ người khác.”rồi lại “ Tại sao mày không bé đi một chút hả cái sân kia, như thế chẳng phải tao sẽ đỡ khổ hơn sao, xây to như thế để làm gì vừa tốn đất lại tốn tiền” “Ân Di, số mày thật là khổ” hơn khi trông thấy cái bản mặt đán.
Lại chùi chùi lau lau một mình, những người khác dường như cũng tách biệt xa lánh nó, họ làm ở một mảnh sân khác cách xa nó rất nhiều .
Bức bách, khó chịu dồn cả lên đầu nó bực bôi hét thật to, cũng may ở đây xây tường cách âm nó có hét to bao nhiêu cũng không ai nghe: “ AAAAAAAAAA ! Mệt quá đi mất …. Mệt ơi là mệt”
Rồi bất giác ngồi thụp xuống, ôm đầu than thở .
Tiếng bước chân bỗng từ đâu vọng lại, tiếng xả nước, tiếng kì cọ lau chùi cứ lần lượt vọng vào tai nó . Nó thắc mắc quay đầu lại, 1 tràng trai cao lớn, nó chỉ nhìn thấy bờ vai rộng của người đó lặng lẽ giúp nó lau chùi, lấp lánh một bên tai có đeo chiếc khuyên nhỏ.A, là “Giày thể thao” … chính xác rồi. Sao lại giúp nó nhỉ?
Nó khẽ hỏi :
- Tại sao bạn lại giúp tôi ? Bạn là ai thế?
Cậu ta ngoảnh lại nhìn nó và cười:
- Chúng ta đã từng gặp nhau, không nhớ sao ?
- Cậu là cậu … cậu bạn hôm đó .
- Cũng may là cậu còn nhớ .
Rồi cả hai im lặng tiếp tục làm nốt phần việc của nó, khi đã hoàn thành tương đối là sạch sẽ nó nhìn một vòng đầy tự hào và phát hiện cậu bạn bí ẩn “ Giày thể thao” đã biến mất . Bất chợt nó thấy lạnh lạnh bên má rồi thấy khuôn mặt tươi cười của cậu ta, giật mình thật . Nó ngập ngừng :
- Cảm ơn cậu …
Cậu ta bật lon Pepsi đưa lên miệng uống rồi trả lời :
- Chỉ là thấy bạn làm một mình tự dưng muốn giúp thôi. Kể ra chúng ta cũng có duyên thật.
- Ngại ghê, để bạn giúp nhiều quá. Mà tên bạn là gì nhỉ ?
- Dương Hạo Vũ là tên mình . Còn bạn là Hà Ngọc Ân Di đúng không ?
- Sao bạn biết tên mình zậy ? À,phải rồi còn đôi giày bữa sau mình sẽ đem trả cho bạn .
- Không sao, dù sao mình cũng chưa cần đến nó.
Rồi cậu ta đứng dậy kéo con bé đang thẫn thờ vì mệt mỏi là nó lên, mỉm cười :
- Đi thôi, cậu không vào lớp à ?
Nó ngơ ngác một lúc rồi :
- Mình à …. có chứ .
Bóng áo trắng, tấm vai rộng dường như có cảm giác an toàn che chở cho nó, cậu ta mỉm cười thật tươi, thật đẹp, có cảm giác giữa nó và cậu ta sẽ có một mối quan hệ rắc rối … trong lòng nó có cảm giác như vậy… rất lạ mà không hiểu tại sao .
Bây giờ trong đầu nó đang nghĩ cách để trả đũa, hắn chơi nó một vố đau như thế, thật không thể chịu đựng được.
Bịch … bịch ...
Nó chạy từ xe ô tô xuống, hốt hoảng trông thấy bác bảo vệ cùng hai ông thầy giám thị vui vẻ xách cái thước bự chảng chào đón những học sinh “ưu tú” đi muộn như nó.
Cổng trường đóng im ỉm số học sinh xếp hàng cúi mặt trước cổng trường khá nhiều, nó theo đà chạy không kịp thắng thế là bị ông thầy Kiên mặt sắt hung thần tóm gọn, xui thật là xui . Chúng nó nguyên một đám bị ông thầy giám thị ca cho một bài cải lương bất tận rồi bắt nhảy cóc 5 vòng quanh sân .
Cái sân to lớn nhìn nó như trêu ngươi, chưa hết sau tiết 4 nó cùng những đồng chí xấu số còn phải vác chổi đi vệ sinh sân vận động của trường .
Nó nhảy cóc cực khổ rất mệt, còn bị những ánh nhìn hả hê trêu ngươi của bọn học sinh khu A . Bất công thật, học sinh khu B đi muộn bị phạt thảm thương còn khu A đi muộn thì đàng hoàng vô trường, trống vào lớp đã điểm mà còn thong thả dạo bước, mấy ông thầy này … thật quá đáng ... không công bằng gì cả … AAAAAAA
Ông trời ơi, nhìn con này, một con người tội nghiệp như con sao ông không quan tâm mà ông toàn phái thần xui chăm sóc con là sao, con không cầu may mắn chỉ cần ông đối xử bình đẳng không phân biệt chủng tộc là được rồi .
Tại sao tên xấu xa như hắn toàn gặp may mắn còn một con người lương thiện như con xui xẻo đầy đầu, trời phật ơi ngó xuống nhìn con này……
Khi lưng áo đẫm mồ hôi, chân tay mỏi rã rời nó mới được thả về lớp.Sau 2 tiết nghỉ ngơi dưỡng sức trong lớp nó lại quay lại sân vận động thực thi nhiệm vụ cao cả với dụng cụ là xô và chổi .Nó vừa oằn mình kì cọ cái sân vừa lầm bầm :“ Cái trường chết tiệt, thầy cô học sinh chết tiệt xây lên cái sân chết tiệt chỉ giỏi làm khổ người khác.”rồi lại “ Tại sao mày không bé đi một chút hả cái sân kia, như thế chẳng phải tao sẽ đỡ khổ hơn sao, xây to như thế để làm gì vừa tốn đất lại tốn tiền” “Ân Di, số mày thật là khổ” hơn khi trông thấy cái bản mặt đán.
Lại chùi chùi lau lau một mình, những người khác dường như cũng tách biệt xa lánh nó, họ làm ở một mảnh sân khác cách xa nó rất nhiều .
Bức bách, khó chịu dồn cả lên đầu nó bực bôi hét thật to, cũng may ở đây xây tường cách âm nó có hét to bao nhiêu cũng không ai nghe: “ AAAAAAAAAA ! Mệt quá đi mất …. Mệt ơi là mệt”
Rồi bất giác ngồi thụp xuống, ôm đầu than thở .
Tiếng bước chân bỗng từ đâu vọng lại, tiếng xả nước, tiếng kì cọ lau chùi cứ lần lượt vọng vào tai nó . Nó thắc mắc quay đầu lại, 1 tràng trai cao lớn, nó chỉ nhìn thấy bờ vai rộng của người đó lặng lẽ giúp nó lau chùi, lấp lánh một bên tai có đeo chiếc khuyên nhỏ.A, là “Giày thể thao” … chính xác rồi. Sao lại giúp nó nhỉ?
Nó khẽ hỏi :
- Tại sao bạn lại giúp tôi ? Bạn là ai thế?
Cậu ta ngoảnh lại nhìn nó và cười:
- Chúng ta đã từng gặp nhau, không nhớ sao ?
- Cậu là cậu … cậu bạn hôm đó .
- Cũng may là cậu còn nhớ .
Rồi cả hai im lặng tiếp tục làm nốt phần việc của nó, khi đã hoàn thành tương đối là sạch sẽ nó nhìn một vòng đầy tự hào và phát hiện cậu bạn bí ẩn “ Giày thể thao” đã biến mất . Bất chợt nó thấy lạnh lạnh bên má rồi thấy khuôn mặt tươi cười của cậu ta, giật mình thật . Nó ngập ngừng :
- Cảm ơn cậu …
Cậu ta bật lon Pepsi đưa lên miệng uống rồi trả lời :
- Chỉ là thấy bạn làm một mình tự dưng muốn giúp thôi. Kể ra chúng ta cũng có duyên thật.
- Ngại ghê, để bạn giúp nhiều quá. Mà tên bạn là gì nhỉ ?
- Dương Hạo Vũ là tên mình . Còn bạn là Hà Ngọc Ân Di đúng không ?
- Sao bạn biết tên mình zậy ? À,phải rồi còn đôi giày bữa sau mình sẽ đem trả cho bạn .
- Không sao, dù sao mình cũng chưa cần đến nó.
Rồi cậu ta đứng dậy kéo con bé đang thẫn thờ vì mệt mỏi là nó lên, mỉm cười :
- Đi thôi, cậu không vào lớp à ?
Nó ngơ ngác một lúc rồi :
- Mình à …. có chứ .
Bóng áo trắng, tấm vai rộng dường như có cảm giác an toàn che chở cho nó, cậu ta mỉm cười thật tươi, thật đẹp, có cảm giác giữa nó và cậu ta sẽ có một mối quan hệ rắc rối … trong lòng nó có cảm giác như vậy… rất lạ mà không hiểu tại sao .
Bây giờ trong đầu nó đang nghĩ cách để trả đũa, hắn chơi nó một vố đau như thế, thật không thể chịu đựng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.