Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 63: Em muốn …. nhìn thấy anh mỉm cười …. Dù là trong tim em dường như đang bật khóc …

It's me

16/12/2013

Đúng theo kế hoạch, nó và hắn đi sau khi cùng nhau xuống dưới lầu, cùng nhau chào cô Hoa rồi cùng nhau đi ra cửa, đến đầu ngõ khi đoán chừng cô Hoa sẽ không theo được nữa thì cũng cùng nhau tách ra mỗi người ngả .

Nó và hắn đóng kịch hoàn hảo đi ra đến đầu ngõ, vội vàng nhìn trước ngó sau rồi nhìn nhau không biết nói gì, nói gì bây giờ, khó xử quá … Nó hít một hơi thật sâu, rồi can đảm hướng ánh mắt trong suốt vào hắn :

- Tôi có hẹn, đi trước nhé ….

Hắn nhìn nó như muốn nói gì đó, ngập ngừng mở lời :

- Này ….

Nhưng tiếc là ai đó không nghe thấy, nó xoay người bước đi bỏ lại hắn đứng nhìn theo trân trấn, thực ra hôm nay … hắn muốn cũng nó đi chơi thật lòng chứ không phải để đối phó với mẹ hắn như cô nàng ngốc nào đó vẫn nghĩ . Xoay xoay hộp quà nhỏ trong túi quần hắn nở một nụ cười rất đẹp nhưng cũng rất thất vọng, thiểu não ….

Từ lâu Thoại Vĩ đã nhận ra chỗ trống trong tim cậu, hay vị trí của Khả Kì trong tim cậu đã được thay thế bằng nhưng hình ảnh, nhưng nụ cười, những biểu hiện vui buồn của một cô gái tên là Ân Di …. Cậu không hiểu bằng cách nào nó đã bước vào tim cậu, rất nhẹ nhàng nhưng cũng không dễ dàng để quên, cậu nhiều lần cố gạt bỏ những suy nghĩ về nó trong cậu nhưng dường như điều đó là không thể !

Nó y hẹn đến quán kem ở chỗ nhà cũ của nó và gọi một ly kem, ngồi nhâm nhi trong thời gian chờ đợi, vẫn hương vị quen thuộc một chút socola và một ít hạnh nhân cùng chút vị hoa quả thơm lừng . Nó nhìn quanh quất, cái quán này vẫn đông như ngày nào, hôm nay lại càng đông hơn, ai nấy đều có cặp có đôi, dường như ánh mắt họ nhìn nó có chút gì đó kì quặc . Cũng phải thôi, vào cái ngày này mà đi một mình vô một cái quán chật kín các cặp đôi thì kì cũng phải, mặc kệ, nó phớt lờ xem như không thấy tiếp tục thưởng thức nhâm nhi ly kem tuyệt hảo, tranh thủ lấy cuốn tiểu thuyết mới “tậu” ra nghiền ngẫm .

Ở một nơi khác, tại một căn hộ chung cư, có một chàng trai khôi ngô, tuấn tú miệng nở một nụ cười “ chết người” bước ra khỏi cửa tòa nhà, đó chình là Hạo Vũ. Tay anh chàng cầm một bó hoa, một hộp quà, tay còn lại lướt trên Iphone sắp xếp các kế hoạch đã định trước dành cho một cô gái mà cô gái đó là ai chắc mọi người cũng biết, mọi việc sẽ diễn ra rất bất ngờ . Cậu mong muốn đón nhận từ cô gái đó một nụ cười tươi tắn, chỉ là một nụ cười thôi nhưng nó làm trái tim cậu ấm áp biết bao nhiêu …

Còn Tiểu Nghi, cô lặng lẽ ngồi bệt trên ghế đá dài lạnh tê tái bên cạnh một bờ hồ vắng lặng, ánh mắt buồn nhìn xa xăm chăm chú quan sát những dấu vết đớp mồi của cá trên mặt hồ . Từng cái lỗ nhỏ trên mặt nước, từng dấu vết xao động, cô đem hết tâm trí mình thả vào trong đó …. Chợt tim cô bỗng nhói đau, khó thở, đau tim quá … Ngồi thẳng dậy, cô cố điều chỉnh lại nhịp tim và hơi thở của mình, chết tiệt đừng nói với cô là cái căn bệnh tim quái ác lại phát tác ngay tại đây đó, cô ….. hôm nay không có mang thuốc theo …..

Từng chút một, cơn co thắt tim cứ dằn vặt cô, gương mặt cô chuyển sắc, thay đổi thất thường, hết xanh rồi tím rồi chuyển sang trắng bệch, cô vô lực dựa hẳn người trên ghế, đau không thở được, cô nhắm mắt khép hờ kìm nén cơn đau ẩm ỉ …

Cô không mong muốn mà lục tìm trong túi xách, bới tục tất cả bằng một sức lực yếu ớt, bất hạnh thay là không phải cô nhớ nhầm, chính xác rằng hôm nay cô đã ra ngoài mà không mang thuốc theo . Đồ đạc trong túi xách rơi lung tung trên mặt đất, cô dự tính cúi người xuống nhặt, một chút nữa thôi, cô cố vươn tay thế nhưng …. Bộp …. Một tiếng động khô khốc vang lên, tiếng một vật thể nặng ngã trên mặt đất, cô ôm lấy ngực đau đớn, khó thở quá, mệt quá …..

Trên bờ hồ vắng lặng, có tiếng bước chân mỗi lúc một gần, ngón tay bấu chặt vào thành ghế của cô cơ hồ như tê dại, vào thời tiết này chẳng lẽ … có người đi câu cá … ? Mặc kệ, cô không quan tâm, cô đau đến chết đi được, bàn tay run run lấy ra trong túi áo khoác ngoài chiếc điện thoại, cô ngần ngừ bấm số, lúc này cô cẫn anh ở bên biết bao nhiêu, ánh sẽ đến và đưa cô rời khỏi đây chứ ?



Thế nhưng, hôm nay là ngày trọng đại với anh, ngày anh tỏ tình với Ân Di, cô sẽ không làm phiền, không khiến anh bận tâm, chỉ cần anh có thể nở nụ cười cô chịu đau một mình cũng không sao ? Chỉ cần thấy nụ cười của anh cô … cô cũng sẽ mãn nguyện rồi, đừng làm phiền anh vào lúc này, cô không muốn làm kì đà cản mũi anh . Nhưng không ổn rồi, cô không ổn rồi, cô đau quá, đau tim quá ….. và cô ngất lim đi, không còn biết gì nữa, trên tay cô vẫn còn cầm chiếc điện thoại với dãy số quen thuộc của ai kia, số máy đã bấm rồi nhưng cô dùng chút sức lực cuối cùng đã dứt khoát ném đi, cô sẽ quyết không gọi cho anh cho dù tình hình hiện tại của cô chỉ có anh mới hiểu ..

Chiếc Iphone văng vào một bụi cỏ, nằm im lìm còn cô gái thì đã ngất đi, hơi thở yếu ớt tưởng chừng như sẽ tắt thở bất cứ lúc nào ….

Hạo Vũ chợt thấy lo lắng, một cảm giác đau nhói kì dị xuất hiện, khiến anh bất giác ngờ nghệch muốn biết nguyện nhân, xuống xe tắt máy, anh thấy Ân Di trên người mặc một chiếc váy dài đến đầu gối màu hồng phấn rất hợp với nước da trắng của cô . Chiếc váy đó nhất định rất thích hợp với cái vòng cổ mà anh mất bao công thiết kế cho cô, nhất định sẽ rất hợp …

Chần chừ anh nhìn cô khá lâu qua ô cửa kính, khi chuẩn bị bước chân vào quán thì điện thoại khẽ rung, muốn tắt máy nhưng dường như có một cái gì đó như mách bảo anh phải nghe máy, đưa điện thoại lên nghe, sắc mặt anh không tốt chút nào :

- Alo …. ? Tiểu Nghi, có chuyện gì vậy ?

Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói của con nít ngập ngừng nhưng không phải nói với cậu :

- Ông à … hay là ông nói nhé … cháu … cháu sợ lắm …

- ….

- Alo …. Ai ở đầu dây bên kia vậy ? … Nói gì đi chứ ?

- ........

Chẳng biết đầu dây bên kia đã nói những gì, chỉ thấy chiếc điện thoại trong tay Hạo Vũ dường như cầm không vững, cậu lưỡng lự nhìn cô gái ngồi trong quán kem rồi lại nhìn chăm chăm vào điện thoại … Rất nhanh, bước chân sải dài cậu chạy thẳng ra xe để trong bãi nhanh chóng bỏ chìa khóa vào lao vút đi, đầu óc trống rỗng, cậu đã biết lần tỏ tình lần này của cậu đã không có cơ hội được thực hiện, có chút hụt hẫng nhưng cậu biết sự tồn tại của Tiểu Nghi vẫn quan trọng hơn .

Lo lắng, cảm giác xuất hiện mạnh mẽ, con bé ngốc đó, căn bệnh tim quái ác của con bé chưa được chữa khỏi sao, lỡ may có chuyện gì, anh cũng không thể tưởng tượng được ….. hi vọng nhóc đừng sao, đừng làm sao nhé, nhóc con …..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Oan Gia Ngõ Hẹp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook