Chương 61: Em muốn mình sẽ ích kỉ một lần ….
It's me
16/12/2013
Hộp quà này
của ai nhỉ ? Tò mò ghê ta, Tiểu Nghi cầm cái hộp lên rồi lại đặt xuống,
thắc mắc … Nick định tặng quà cho ai vậy nhỉ, ước gì và ước gì thôi cô
được nhận món quà đó !
Đúng là viễn vông, không có lí nào là Nick lại tặng quà cho cô đâu, cô nên thôi mơ mộng thì hơn, lại quay qua nhìn xuyên thấu qua cửa sổ căn hộ nhà Nick, cô nhìn thấy một khung cảnh đô thị ồn ào náo nhiệt bên dưới . Cô nhìn ngắm chăm chú và bất chợt giật mình bởi tiếng gọi :
- Này nhóc, xuống ăn thôi !
Giật cả mình … Cô lẩm bẩm, ai là nhóc chứ, cô bằng tuổi Nick mà, từ nhỏ đã hay gọi cô là nhóc rồi . Cô không thích anh gọi như vậy bởi … như thế có cảm giác anh coi cô như một người em gái, điều này cô không mong muốn một chút nào …
Cô xoay người bước ra cửa, bàn tay vô tình va vào hộp quà để hờ hững nơi mép bàn và hộp quà rơi xuống đất, nắp hộp mở ra và … một sợi dây cùng một cái thiệp rơi xuống đất . Dưới ánh nắng buổi sáng tinh khiết, sợi dây lấp lánh phản chiếu vào mắt, cô cúi xuống nhặt lên và đôi mắt vô tình lướt qua từng nét chạm khắc tinh xảo trên sợi dây ấy . Những viên đá màu tím nhạt cùng xanh lam kết hợp với nhau một cách hoàn hảo, chúng gắn kết với nhau theo một thể thống nhất hài hòa . Bây giờ cô mới nhận ra đây là một sợi dây chuyền, trên mặt đá to to ở giữa được lồng một cái tên, một cái tên ngắn gọn, đủ cho cô biết chủ nhân sắp tới của sợi dây tuyệt đẹp này …
Một sự tò mò kì lạ ập đến và … không ngần ngại cô mở cái thiệp với cái nơ màu hồng ra … Mắt cô long lanh, xao động theo từng dòng chữ trước mắt … Chúng như đang đùa giỡn, nhảy múa trước mắt cô … Cô lặng lẽ đóng nắp hộp quà sau khi trả lại những thứ trong hộp trở về nguyên trạng ban đầu, đặt ngay ngắn cái hộp nằm trên bàn cô đóng cửa xuống dưới lầu .
- Làm gì trên đó mà anh gọi cũng không nghe thế ?
Cô ngẩn người trước bàn ăn, ngơ ngẩn ngước lên nhìn anh, một ánh mắt thảng thốt trong suốt, cô hỏi :
- Anh nói cái gì cơ ?
Anh đưa tay cốc đầu cô một cái, trêu đùa :
- Tâm hồn chu du phương nào mà anh gọi cũng không chú ý hả ?
- Đâu … đâu có !
Cô lắp bắp trả lời anh, cúi mặt nhìn xuống ly nước lọc trên bàn và cô thấy gương mặt mình phản chiếu trên đó, không để anh biết cô đang nghĩ gì, nhất định thế … Phải trở lại trạng thái như khi sáng, cô sẽ không sock nữa, sẽ không ngơ ngẩn sau khi thấy cái hộp quà ấy, phải giấu kín nhưng gì cô đang nghĩ …
- Ăn thôi, em đói rồi …
Cô lảng tránh ánh mắt tham dò khuôn mặt mình của anh, chủ động xới cơm cho cả anh và mình . Đưa đũa gắp một miếng cải xào trên đĩa, vị của nó … đắng ngắt …. Tại sao cô ăn không thấy ngon, cô gắp mỗi món trên bàn, mỗi thứ một ít nếm thử vị của nó thật là khó nuốt, đắng quá !
- Đắng …
Cô bàng hoàng mở miệng.
- Cái gì đắng ? Thức ăn ngon lắm mà …
- Không, không có gì …
Phải rồi, không phải thức ăn đắng mà lòng cô đắng, cô cảm thấy đau, mất mát và hụt hẫng . Cái tên kia … Di … đập vào mắt cô là cái tên trên sợi dây chuyền … Còn cả cái thiệp đó nữa, đau quá, Nick … thích Ân Di, điều này cô cũng ngờ ngợ nhưng không ngờ đó lại là sự thật . Không ngờ … không ngờ !!! Tình yêu, sự kì vọng đầu đời của cô vào một cái gì đó thật lớn lao đang dần dần vụt mất, bất giác một giọt nước ấm nóng rơi xuống từ khóe mi cô … đau đớn và sụp đổ .
- Em làm sao thế? Sao lại khóc …
Ai đó hoảng hốt, lo sợ hỏi cô .
Khóc ? Cô khóc mất rồi …
- Không … Không có, tại ăn gỏi anh làm cay … cay quá thôi, anh biết em không ăn được cay mà …
Cô ngập ngừng chối bay chối biến, trong giọng nói có chút hoảng hốt. Anh nghi hoặc nhìn cô miễn cưỡng nói :
- Vậy à …
Đưa cho cô khăn giấy anh lo lắng nhìn đĩa gỏi vô tội trên bàn :
- Cay đến thế sao?
Ngày xưa cô ấy ăn cay giỏi lắm cơ mà … chút ớt này có cay lắm đâu nhỉ? Hay là mấy năm không gặp khẩu vị đổi khác rồi … ?
Ở một nơi khác, tại một căn biệt thự có hai cô nàng, một người chăm chú thêu thùa đan len chăm chỉ nhìn người giáo viên đang tỉ mẩn chỉ dạy, không ai khác chính là cô bạn Lan Lan nhà chúng ta . Nó thì tâm hồn treo ngược cành cây, thần trí vì sự kiện động trời ban sáng mà nhất thời không được tập trung, đan len mà sai lên sai xuống chưa hết đã thế còn ngu ngốc hậu đậu đâm kim vào tay mấy lần … Chán chường, nó đặt cuộn len cùng kim đan trong tay xuống, quay sang hỏi Lan Lan :
- Này, cậu tính đan áo cho tên Bảo hả ?
Cô bạn im lặng chỉ nhìn nó cười rồi cúi đầu chăm chú đan tiếp … Nó buồn bực chống cằm ngồi suy nghĩ vẩn vơ, lại nghĩ đến hắn cứ như đầu óc nó đã được lập trình sẵn vậy … và nó lại thở dài, chính nó cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa …
Đúng là viễn vông, không có lí nào là Nick lại tặng quà cho cô đâu, cô nên thôi mơ mộng thì hơn, lại quay qua nhìn xuyên thấu qua cửa sổ căn hộ nhà Nick, cô nhìn thấy một khung cảnh đô thị ồn ào náo nhiệt bên dưới . Cô nhìn ngắm chăm chú và bất chợt giật mình bởi tiếng gọi :
- Này nhóc, xuống ăn thôi !
Giật cả mình … Cô lẩm bẩm, ai là nhóc chứ, cô bằng tuổi Nick mà, từ nhỏ đã hay gọi cô là nhóc rồi . Cô không thích anh gọi như vậy bởi … như thế có cảm giác anh coi cô như một người em gái, điều này cô không mong muốn một chút nào …
Cô xoay người bước ra cửa, bàn tay vô tình va vào hộp quà để hờ hững nơi mép bàn và hộp quà rơi xuống đất, nắp hộp mở ra và … một sợi dây cùng một cái thiệp rơi xuống đất . Dưới ánh nắng buổi sáng tinh khiết, sợi dây lấp lánh phản chiếu vào mắt, cô cúi xuống nhặt lên và đôi mắt vô tình lướt qua từng nét chạm khắc tinh xảo trên sợi dây ấy . Những viên đá màu tím nhạt cùng xanh lam kết hợp với nhau một cách hoàn hảo, chúng gắn kết với nhau theo một thể thống nhất hài hòa . Bây giờ cô mới nhận ra đây là một sợi dây chuyền, trên mặt đá to to ở giữa được lồng một cái tên, một cái tên ngắn gọn, đủ cho cô biết chủ nhân sắp tới của sợi dây tuyệt đẹp này …
Một sự tò mò kì lạ ập đến và … không ngần ngại cô mở cái thiệp với cái nơ màu hồng ra … Mắt cô long lanh, xao động theo từng dòng chữ trước mắt … Chúng như đang đùa giỡn, nhảy múa trước mắt cô … Cô lặng lẽ đóng nắp hộp quà sau khi trả lại những thứ trong hộp trở về nguyên trạng ban đầu, đặt ngay ngắn cái hộp nằm trên bàn cô đóng cửa xuống dưới lầu .
- Làm gì trên đó mà anh gọi cũng không nghe thế ?
Cô ngẩn người trước bàn ăn, ngơ ngẩn ngước lên nhìn anh, một ánh mắt thảng thốt trong suốt, cô hỏi :
- Anh nói cái gì cơ ?
Anh đưa tay cốc đầu cô một cái, trêu đùa :
- Tâm hồn chu du phương nào mà anh gọi cũng không chú ý hả ?
- Đâu … đâu có !
Cô lắp bắp trả lời anh, cúi mặt nhìn xuống ly nước lọc trên bàn và cô thấy gương mặt mình phản chiếu trên đó, không để anh biết cô đang nghĩ gì, nhất định thế … Phải trở lại trạng thái như khi sáng, cô sẽ không sock nữa, sẽ không ngơ ngẩn sau khi thấy cái hộp quà ấy, phải giấu kín nhưng gì cô đang nghĩ …
- Ăn thôi, em đói rồi …
Cô lảng tránh ánh mắt tham dò khuôn mặt mình của anh, chủ động xới cơm cho cả anh và mình . Đưa đũa gắp một miếng cải xào trên đĩa, vị của nó … đắng ngắt …. Tại sao cô ăn không thấy ngon, cô gắp mỗi món trên bàn, mỗi thứ một ít nếm thử vị của nó thật là khó nuốt, đắng quá !
- Đắng …
Cô bàng hoàng mở miệng.
- Cái gì đắng ? Thức ăn ngon lắm mà …
- Không, không có gì …
Phải rồi, không phải thức ăn đắng mà lòng cô đắng, cô cảm thấy đau, mất mát và hụt hẫng . Cái tên kia … Di … đập vào mắt cô là cái tên trên sợi dây chuyền … Còn cả cái thiệp đó nữa, đau quá, Nick … thích Ân Di, điều này cô cũng ngờ ngợ nhưng không ngờ đó lại là sự thật . Không ngờ … không ngờ !!! Tình yêu, sự kì vọng đầu đời của cô vào một cái gì đó thật lớn lao đang dần dần vụt mất, bất giác một giọt nước ấm nóng rơi xuống từ khóe mi cô … đau đớn và sụp đổ .
- Em làm sao thế? Sao lại khóc …
Ai đó hoảng hốt, lo sợ hỏi cô .
Khóc ? Cô khóc mất rồi …
- Không … Không có, tại ăn gỏi anh làm cay … cay quá thôi, anh biết em không ăn được cay mà …
Cô ngập ngừng chối bay chối biến, trong giọng nói có chút hoảng hốt. Anh nghi hoặc nhìn cô miễn cưỡng nói :
- Vậy à …
Đưa cho cô khăn giấy anh lo lắng nhìn đĩa gỏi vô tội trên bàn :
- Cay đến thế sao?
Ngày xưa cô ấy ăn cay giỏi lắm cơ mà … chút ớt này có cay lắm đâu nhỉ? Hay là mấy năm không gặp khẩu vị đổi khác rồi … ?
Ở một nơi khác, tại một căn biệt thự có hai cô nàng, một người chăm chú thêu thùa đan len chăm chỉ nhìn người giáo viên đang tỉ mẩn chỉ dạy, không ai khác chính là cô bạn Lan Lan nhà chúng ta . Nó thì tâm hồn treo ngược cành cây, thần trí vì sự kiện động trời ban sáng mà nhất thời không được tập trung, đan len mà sai lên sai xuống chưa hết đã thế còn ngu ngốc hậu đậu đâm kim vào tay mấy lần … Chán chường, nó đặt cuộn len cùng kim đan trong tay xuống, quay sang hỏi Lan Lan :
- Này, cậu tính đan áo cho tên Bảo hả ?
Cô bạn im lặng chỉ nhìn nó cười rồi cúi đầu chăm chú đan tiếp … Nó buồn bực chống cằm ngồi suy nghĩ vẩn vơ, lại nghĩ đến hắn cứ như đầu óc nó đã được lập trình sẵn vậy … và nó lại thở dài, chính nó cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.