Chương 92: Gặp mặt 1
It's me
16/12/2013
Bên cạnh Lan Lan nhanh chóng chạy lại phẫn nộ cùng hốt hoảng :
- Mi có làm sao không, tại sao thấy cái xe đến gần như thế mà cũng không tránh đi hả? Cái thằng cha lái xe đáng chết kia nữa, đi với chả đứng, không biết nhìn đường gì cả!
Nó như sực tỉnh bởi tiếng quát của nhóc bạn, hơi ấm từ người hắn truyền sang làm nó cảm thấy tỉnh táo hơn, trên khuôn mặt tái nhợt đã từ từ hồng hào trở lại. Đúng là cái số con mực rõ ràng, mới có mấy ngày ngắn ngủi mà nó đã bị hù dọa đến ba lần.
- Không sao … không sao, ta ổn, mi đừng lo !
Nó lên tiếng trấn an mọi người .
- Em thật không giống như là không sao !
Vĩ thâm sâu nhìn nó hỏi và quan sát khắp người nó xem có thương tích gì không.
- Thôi chúng tôi không đi khu vui chơi nữa, Bảo này, cậu cùng cái cô Lan Lan gì đó đi chơi đi, để tôi đưa Ân Di đi bệnh viện !
Vĩ nhìn nó đang chìm trong suy nghĩ nhanh chóng ra quyết định. Hai người đằng trước quay sang nhìn nhau nghĩ cái gì đó rồi nói với nó :
- Chúng tôi cũng không đi nữa! Sẽ đi khám cùng cậu!
- Đi đi, hai người không đi tôi sẽ có cảm giác có lỗi á, với lại các cậu đến sẽ khiến bệnh viện quá tải mất, yên tâm đi tôi ổn mà!
Nó quay sang cười gượng gạo rồi kéo kéo áo hắn nói nhỏ :
- Vĩ, chúng ta đi về thôi, tôi mệt rồi!
Hắn không nói không rằng trực tiếp bế nó lên, cẩn thận để ý vết thương đang rơm rớm máu trên chân nó, ánh mắt đau lòng nhìn chăm chăm vào vết thương, lẳng lặng đi về phía xe ô tô ở bãi đỗ xe của trung tâm thương mại.
- Này bỏ tôi xuống tôi còn tự đi được mà … này này, ai cũng nhìn chúng ta kìa, kì quá đi !
- Ai nhìn mặc kệ, coi này, cái chân của em quan trọng hơn.
- Tôi chỉ chảy máu sơ sơ thôi mà, không sao đâu, thả tôi xuống đi mà!
Nó nói như vậy chỉ là vì không muốn hắn phải đi bộ mấy con đường đến chỗ để xe của trung tâm thương mại, chỉ tại nó với Lan lan tùy hứng muốn đi bộ đến khu vui chơi nên mới để xe ở đây. Đi bộ như hắn mà lại còn bế nó thì chắc chắn là rất mệt, thà hắn thả nó xuống thì hay biết mấy, như vầy thì cực cho hắn quá rồi !
- Không cần lo, em nhẹ bẫng à, không nặng tí nào đâu!
Hắn vui vẻ mà cười với nó, tại sao nó lại có cảm giác giống như là hắn đang ngồi trong đầu nó và đọc được những suy nghĩ của nó vậy, chẳng lẽ hắn hiểu nó đến thế sao? Lặng lẽ nhìn mồ hôi lấm tấm trên gương mặt hoàn mĩ của hắn, trong lòng nó dâng lên cảm giác ấm áp khó nói thành lời, như lúc này đây, bản thân nó cảm thấy rất là hạnh phúc !
Vào khu để xe, hắn đặt nó ngồi nhẹ nhàng vào bên cạnh ghế lái rồi nhanh chóng bước lên xe và lái đi. Nó nhắm mắt lại mệt mỏi, dự định sẽ thiếp đi một lúc đợi đến khi về nhà, cũng cần tĩnh tâm lại cho bớt sợ hãi mới được .
Nó nhắm mắt, có thể thấy được gió bên ngoài lướt qua khuôn mặt nó thổi tung mái tóc, thật thoải mái, mát quá ! Nó cứ có cảm giác đường về nhà so với lúc đi thật là dài, đi mãi mà vẫn chưa đến nhà.
- Kì lạ, sao hôm nay đi mãi mà vẫn chưa về nhà vậy?
Nó sau một hồi thấy hắn im lặng liền hoảng hốt mở mắt, con đường này … con đường này đâu phải đường về nhà, nó trừng lớn mắt nhìn hắn :
- Tên kia, cậu … cậu muốn đưa tôi đi đâu?
- Bệnh viện.
- Tại sao phải đi bệnh viện, tôi không thích, không biết, cậu làm gì thì làm mau nhanh quay xe lại …
- Anh chợt nhớ ra lần trước còn chưa đưa em đi kiểm tra cái cái mũi, nhân thể lần này đi băng bó cái chân và kiểm tra tổng thể luôn coi cả người có bị làm sao không.
- Không thích, mau chở tôi về, lẹ lên!
Trên đời này nơi nó ghét phải đến nhất là bệnh viện, từ nhỏ đến lớn toàn là bác sĩ đến nhà khám cho nó bởi mẹ nó biết, nó rất sợ bệnh viện, ở nơi đó, khi nó tỉnh lại sau vụ tai nạn thì toàn bộ kí ức đã bỏ nó mà ra đi sạch sẽ, nó không tài nào nhớ ra được cái gì khác sau đó ngoài mẹ ra. Bởi vậy nó sợ phải đến bệnh viện, cái mùi thuốc sát trùng hăng hắc khó chịu ấy sẽ khiến nó nhớ lại cảm giác đau đớn không nói thành lời cùng cảm giác đầu óc trống rỗng mất phương hướng , rất đau đớn, rất kinh khủng.
- Em ngoan ngoãn nghe lời đi, một lần thôi! Mà cũng tới nơi rồi, nhanh chúng ta vào thôi, có anh ở đây mà em lo cái gì?
- Ơ, tôi … tôi … không …
Nó mặt đã tai tái, bị hắn đưa thẳng vào phòng của bác sĩ, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ mặt không cam tâm tình nguyện cùng có chút bất đắc dĩ. Nó cố gắng hít thở sâu, cố gắng không để bản thân suy nghĩ gì nhiều, nó không muốn nhớ lại, ngàn vạn lần không muốn phải nếm trải cái cảm giác đầu óc sạch sẽ như tờ giấy trắng ấy nữa.
Bác sĩ nhanh chóng khử trùng và băng bó vết thương, nó nhíu mày, oxi già tưới vào vết thương làm nó hơi đau, Vĩ đứng cạnh mày nhíu chặt lại không thôi, hắn còn nhắc bác sĩ :
- Bác sĩ Châu , phiền bác nhẹ tay chút, cháu thấy cô ấy có vẻ đau lắm thì phải.
Ông bác sĩ nhìn hai chúng nó cười cười không nói gì, ánh mặt hiện lên tia nhìn trêu chọc, ôi thôi, bác sĩ à, ánh mắt bác nhìn cháu như vậy là có ý gì?
Nó thầm kêu gào trong lòng.
Vừa may lúc đó hắn có điện thoại gọi tới, liền bước lại vỗ vỗ cái đầu nó mấy cái rồi đi ra ngoài một lát sau vẫn chưa thấy trở lại. Nó thở phào nhẹ nhõm, để cậu ta ở đây cùng mình thật là ngại …
- Cô bé, thằng nhóc Vĩ đó hình như rất quan tâm đến cháu thì phải. Từ trước đến nay ta chưa từng thấy nó đối xử với ai tốt đến như vậy.
- Ơ … dạ …
Nó có chút ngượng ngùng cúi đầu nhìn mặt đất không nói gì.
Khi nó băng bó xong xuôi, đi ra từ phòng bác sĩ ra với cái chân băng trắng thì đã không còn thấy hắn ở đó nữa, điện thoại bỗng truyền đến tín hiệu tin nhắn mới : “ Bên Thiên Vũ hội có chút việc, anh đi trước, em nhớ kiểm tra sức khỏe rồi về đưa kết quả kiểm tra cho anh xem nhé!”
Kiểm tra cái đầu nhà cậu, nằm mơ đi, tôi không kiểm tra đó, nó cười thầm từ từ nhích cái chân đâu đi ra hành lang vừa cười hạnh phúc. May thật, thật là may, hắn đi rồi, có thể sớm rời khỏi cái bệnh viện kinh hoàng này rồi, đúng thật là trời giúp nó, lâu lâu mới hên được một lần, phải tranh thủ thời cơ nhanh chóng rời khỏi đây thôi!
Lại có tin nhắn được gửi đến: “ Anh đã nói bác tài xế của nhà đến đón em rồi, bác ấy đang chờ em ở ngoài cổng bệnh viện, đừng đi xe buýt về nhé.”
Nó lè lưỡi, chà, tên này đúng là có tinh thần gà mẹ bẩm sinh, toàn lo lắng cho nó một cách thái quá, đến cả việc đi lại của nó mà mà cũng sắp xếp chu đáo như vậy, bản cổ nương đây thật bội phục hắn.
- Mi có làm sao không, tại sao thấy cái xe đến gần như thế mà cũng không tránh đi hả? Cái thằng cha lái xe đáng chết kia nữa, đi với chả đứng, không biết nhìn đường gì cả!
Nó như sực tỉnh bởi tiếng quát của nhóc bạn, hơi ấm từ người hắn truyền sang làm nó cảm thấy tỉnh táo hơn, trên khuôn mặt tái nhợt đã từ từ hồng hào trở lại. Đúng là cái số con mực rõ ràng, mới có mấy ngày ngắn ngủi mà nó đã bị hù dọa đến ba lần.
- Không sao … không sao, ta ổn, mi đừng lo !
Nó lên tiếng trấn an mọi người .
- Em thật không giống như là không sao !
Vĩ thâm sâu nhìn nó hỏi và quan sát khắp người nó xem có thương tích gì không.
- Thôi chúng tôi không đi khu vui chơi nữa, Bảo này, cậu cùng cái cô Lan Lan gì đó đi chơi đi, để tôi đưa Ân Di đi bệnh viện !
Vĩ nhìn nó đang chìm trong suy nghĩ nhanh chóng ra quyết định. Hai người đằng trước quay sang nhìn nhau nghĩ cái gì đó rồi nói với nó :
- Chúng tôi cũng không đi nữa! Sẽ đi khám cùng cậu!
- Đi đi, hai người không đi tôi sẽ có cảm giác có lỗi á, với lại các cậu đến sẽ khiến bệnh viện quá tải mất, yên tâm đi tôi ổn mà!
Nó quay sang cười gượng gạo rồi kéo kéo áo hắn nói nhỏ :
- Vĩ, chúng ta đi về thôi, tôi mệt rồi!
Hắn không nói không rằng trực tiếp bế nó lên, cẩn thận để ý vết thương đang rơm rớm máu trên chân nó, ánh mắt đau lòng nhìn chăm chăm vào vết thương, lẳng lặng đi về phía xe ô tô ở bãi đỗ xe của trung tâm thương mại.
- Này bỏ tôi xuống tôi còn tự đi được mà … này này, ai cũng nhìn chúng ta kìa, kì quá đi !
- Ai nhìn mặc kệ, coi này, cái chân của em quan trọng hơn.
- Tôi chỉ chảy máu sơ sơ thôi mà, không sao đâu, thả tôi xuống đi mà!
Nó nói như vậy chỉ là vì không muốn hắn phải đi bộ mấy con đường đến chỗ để xe của trung tâm thương mại, chỉ tại nó với Lan lan tùy hứng muốn đi bộ đến khu vui chơi nên mới để xe ở đây. Đi bộ như hắn mà lại còn bế nó thì chắc chắn là rất mệt, thà hắn thả nó xuống thì hay biết mấy, như vầy thì cực cho hắn quá rồi !
- Không cần lo, em nhẹ bẫng à, không nặng tí nào đâu!
Hắn vui vẻ mà cười với nó, tại sao nó lại có cảm giác giống như là hắn đang ngồi trong đầu nó và đọc được những suy nghĩ của nó vậy, chẳng lẽ hắn hiểu nó đến thế sao? Lặng lẽ nhìn mồ hôi lấm tấm trên gương mặt hoàn mĩ của hắn, trong lòng nó dâng lên cảm giác ấm áp khó nói thành lời, như lúc này đây, bản thân nó cảm thấy rất là hạnh phúc !
Vào khu để xe, hắn đặt nó ngồi nhẹ nhàng vào bên cạnh ghế lái rồi nhanh chóng bước lên xe và lái đi. Nó nhắm mắt lại mệt mỏi, dự định sẽ thiếp đi một lúc đợi đến khi về nhà, cũng cần tĩnh tâm lại cho bớt sợ hãi mới được .
Nó nhắm mắt, có thể thấy được gió bên ngoài lướt qua khuôn mặt nó thổi tung mái tóc, thật thoải mái, mát quá ! Nó cứ có cảm giác đường về nhà so với lúc đi thật là dài, đi mãi mà vẫn chưa đến nhà.
- Kì lạ, sao hôm nay đi mãi mà vẫn chưa về nhà vậy?
Nó sau một hồi thấy hắn im lặng liền hoảng hốt mở mắt, con đường này … con đường này đâu phải đường về nhà, nó trừng lớn mắt nhìn hắn :
- Tên kia, cậu … cậu muốn đưa tôi đi đâu?
- Bệnh viện.
- Tại sao phải đi bệnh viện, tôi không thích, không biết, cậu làm gì thì làm mau nhanh quay xe lại …
- Anh chợt nhớ ra lần trước còn chưa đưa em đi kiểm tra cái cái mũi, nhân thể lần này đi băng bó cái chân và kiểm tra tổng thể luôn coi cả người có bị làm sao không.
- Không thích, mau chở tôi về, lẹ lên!
Trên đời này nơi nó ghét phải đến nhất là bệnh viện, từ nhỏ đến lớn toàn là bác sĩ đến nhà khám cho nó bởi mẹ nó biết, nó rất sợ bệnh viện, ở nơi đó, khi nó tỉnh lại sau vụ tai nạn thì toàn bộ kí ức đã bỏ nó mà ra đi sạch sẽ, nó không tài nào nhớ ra được cái gì khác sau đó ngoài mẹ ra. Bởi vậy nó sợ phải đến bệnh viện, cái mùi thuốc sát trùng hăng hắc khó chịu ấy sẽ khiến nó nhớ lại cảm giác đau đớn không nói thành lời cùng cảm giác đầu óc trống rỗng mất phương hướng , rất đau đớn, rất kinh khủng.
- Em ngoan ngoãn nghe lời đi, một lần thôi! Mà cũng tới nơi rồi, nhanh chúng ta vào thôi, có anh ở đây mà em lo cái gì?
- Ơ, tôi … tôi … không …
Nó mặt đã tai tái, bị hắn đưa thẳng vào phòng của bác sĩ, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ mặt không cam tâm tình nguyện cùng có chút bất đắc dĩ. Nó cố gắng hít thở sâu, cố gắng không để bản thân suy nghĩ gì nhiều, nó không muốn nhớ lại, ngàn vạn lần không muốn phải nếm trải cái cảm giác đầu óc sạch sẽ như tờ giấy trắng ấy nữa.
Bác sĩ nhanh chóng khử trùng và băng bó vết thương, nó nhíu mày, oxi già tưới vào vết thương làm nó hơi đau, Vĩ đứng cạnh mày nhíu chặt lại không thôi, hắn còn nhắc bác sĩ :
- Bác sĩ Châu , phiền bác nhẹ tay chút, cháu thấy cô ấy có vẻ đau lắm thì phải.
Ông bác sĩ nhìn hai chúng nó cười cười không nói gì, ánh mặt hiện lên tia nhìn trêu chọc, ôi thôi, bác sĩ à, ánh mắt bác nhìn cháu như vậy là có ý gì?
Nó thầm kêu gào trong lòng.
Vừa may lúc đó hắn có điện thoại gọi tới, liền bước lại vỗ vỗ cái đầu nó mấy cái rồi đi ra ngoài một lát sau vẫn chưa thấy trở lại. Nó thở phào nhẹ nhõm, để cậu ta ở đây cùng mình thật là ngại …
- Cô bé, thằng nhóc Vĩ đó hình như rất quan tâm đến cháu thì phải. Từ trước đến nay ta chưa từng thấy nó đối xử với ai tốt đến như vậy.
- Ơ … dạ …
Nó có chút ngượng ngùng cúi đầu nhìn mặt đất không nói gì.
Khi nó băng bó xong xuôi, đi ra từ phòng bác sĩ ra với cái chân băng trắng thì đã không còn thấy hắn ở đó nữa, điện thoại bỗng truyền đến tín hiệu tin nhắn mới : “ Bên Thiên Vũ hội có chút việc, anh đi trước, em nhớ kiểm tra sức khỏe rồi về đưa kết quả kiểm tra cho anh xem nhé!”
Kiểm tra cái đầu nhà cậu, nằm mơ đi, tôi không kiểm tra đó, nó cười thầm từ từ nhích cái chân đâu đi ra hành lang vừa cười hạnh phúc. May thật, thật là may, hắn đi rồi, có thể sớm rời khỏi cái bệnh viện kinh hoàng này rồi, đúng thật là trời giúp nó, lâu lâu mới hên được một lần, phải tranh thủ thời cơ nhanh chóng rời khỏi đây thôi!
Lại có tin nhắn được gửi đến: “ Anh đã nói bác tài xế của nhà đến đón em rồi, bác ấy đang chờ em ở ngoài cổng bệnh viện, đừng đi xe buýt về nhé.”
Nó lè lưỡi, chà, tên này đúng là có tinh thần gà mẹ bẩm sinh, toàn lo lắng cho nó một cách thái quá, đến cả việc đi lại của nó mà mà cũng sắp xếp chu đáo như vậy, bản cổ nương đây thật bội phục hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.