Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 59: Kết thúc cũng là để bắt đầu

It's me

16/12/2013

Nước long lanh nơi khóe mắt, đôi mắt ầng ậc nước, khóe mắt đong đầy thứ nước ấm nóng mặn chát từ từ chảy xuống má. Khả Kì mấp máy môi, dường như muốn nói mà bất lực không thể mở lời, bờ môi run run đau khổ cô đứng trân tân nhìn cậu hồi lâu . Nước mắt chảy ngày một nhiều, bờ vai gầy rung rung khẽ kìm tiếng nấc ngày một lớn dần .

Rồi bất chợt giọng nói như vỡ òa, cô hét lên, cô không thể tin, không tin đâu, người ấy của cô nói chia tay rồi, là cô và cậu ấy sẽ chia tay …

- Tớ không muốn … tớ không biết … là cậu nói đùa là cậu đùa tớ … Hức hức … Tớ không chia tay … Không muốn!

Rồi cô khóc òa, tiếng khóc nức nở đau đớn .

Thoại Vĩ không đành lòng nhìn cô như vậy nhưng sự thực là họ nên chia tay, cậu đã biết tình cảm đơn thuần của họ chỉ là tình bạn …

Nhưng nhìn cô đau đớn thế này cậu bỗng thấy mình thật có lỗi, bây giờ cô đau đớn khóc òa như một đứa trẻ không còn là cô gái kiêu kì ngày trước nữa …

Cậu nên làm gì và phải làm gì bây giờ?

Cậu khó khăn nói :

- Chuyện tôi muốn nói hết rồi, tôi … lên phòng đây, cậu về đi …

Cậu quay bước, đột ngột cô vươn tay kéo cậu lại níu chặt như sợ cậu bỏ rơi cô :

- Không muốn, tớ không chia tay, có chia tay cậu chia tay một mình đi … tớ không muốn …

Hai tay cô níu chặt lấy tay phải của cậu cúi đầu khóc, nước mắt rơi lã chã xuống sàn nhà .

Cậu quay mặt không muốn thấy cô đau đớn như thế cố rút tay ra, cô càng níu chặt hơn gắt gao nói :

- Không tớ không bỏ, bỏ ra cậu sẽ bỏ rơi tớ, nói đi … là tớ ai ở chỗ nào, tớ sẽ sữa mà sẽ không làm cậu giận nữa đâu tha thứ cho tớ đi …

Vậy là Khả kì còn chưa biết bản thân cô ấy sai ở chỗ nào, cõ lẽ cậu bắt buộc phải nói cho cô ấy biết rồi mặc dù bản thân cậu ngàn lần không muốn .

- Cậu đã làm gì, bản thân cậu hãy nghĩ lại xem ?

- Tớ …. đã làm gì ? Làm cậu giận là tớ ai rồi … tớ sẽ sửa … sẽ sửa mà …



Cậu nhìn cô, lạnh băng :

- Cậu đã làmgì ?

- Tớ …

Cô im lặng không biết mình đã làm gì sai …. Ngập ngừng …

- Để tôi nói cho cậu biết … Việc xảy ra của Ân Di là do cậu sắp đặt tất cả phải không ?

- Việc … việc gì ? Tớ không biết …

Đến nước này cô còn chối cãi, cậu không biết phải nói gì hơn …

- Lần trước cậu bị thương là do cậu tự làm không phải Ân Di làm có đúng không … Còn nữa chuyện cô ấy bị người khác *** hại cũng là do một tay cậu gây nên có đúng không?

- Không …không phải …

Khả Kì lắc lắc đầu, cô lắc đầu quầy quậy … cậu ấy lẽ nào biết rồi , hôm nay cậu ấy nói chia tay cô lẽ nào vì chuyện đó … vì cô ta sao … vì con nhỏ Ân Di đó sao ?

- Chính là cậu, tôi đã biết hết tất cả, là chính cậu sắp đặt kế hoạch lừa gạt gạt tôi và *** hại Ân Di … Cậu … về đi, tôi không muốn thấy cậu lúc này …

Vừa lúc đó, cánh cửa trong phòng két một tiếng mở ra, Thoại Vĩ giật mình quay lại, nó ngơ ngác nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Khả Kì và gương mặt u tối của hắn … Nó gãi gãi đầu :

- Ngại quá …tôi để quên đồ …

Chết tiệt, chỉ tại nó đàng trí hay quên, nó đi được 1/3 quãng đường mới biết mình để quên cuốn sách học làm socola mà nó tìm được ở căn nhà cũ, Lan Lan mấy hôm trước đã năn nỉ nó tìm hộ cô bạn . Nó hì hục lao về nhà lục tung dãy sách nấu ăn của mẹ … tìm mãi, thế mà đến lúc phải đưa cho cô bạn thì lại dở hơi vứt nó ở nhà ,thế là vội vội vàng vàng xuống xe buýt bắt taxi về nhà lấy .

Vô nhà hắn, gọi cửa mãi thì không thấy ai mở cửa đành bấm bụng mở cửa vào lấy cuốn sách bằng chìa khóa riêng do cô Hoa làm cho nó .

Đến khi mở được cửa rồi thì lại đứng khựng lại bởi tiếng nói gay gắt của Vĩ và tiếng nức nở của Khả Kì, nó quyết định đứng tại chỗ ở đó đã và rồi lại vô tình … vô tình đứng sau cánh cửa nghe hết câu chuyện giữa hai người đó, nó đã đắn đo rất lâu mới nghĩ ra cách giả vờ không nghe thấy gì để yên ổn bước vào nhà …

Chấn động mạnh là cảm giác trong nó lúc này, nó không nghe thấy gì cả, tất cả như đùa, Khả Kì là người làm nó khổ sở trong bệnh viện thời gian qua … còn lí do cô ấylàm như thế có ngốc mới không biết, cô ấy làm như thế … tất cả đều do hắn mà ra!

Nó không dám nhìn cả hai người lạch bạch, lảo đảo phi thằng lên lầu rồi việc đầu tiên làm khi lên phòng của nó là khóa chặt cửa lại . Nó cần xác định chuyện kinh khủng gì đang xảy ra, không khỉ trong nhà u ám thật đáng sợ …



Kết nối sự việc, suy nghĩ thấu đáo hồi lâu nó đã biết ai đã làm mình ra nông nỗi như mấy ngày qua, cũng biết hai người bọn họ cãi nhau vì nó và nó cũng sock … Nó sock vì biết rằng hắn tức giận kinh khủng như thế với Khả Kì là vì nó, có chút vui, nó biết nó vui là không đúng nhưng vẫn thấy dễ chịu trong lòng …

Nó cũng tức nữa, nhớ lại những gì hắn đã đối xử với nó và những gì Khả Kì đã nói với nó, nó bỗng thấy rất ghét cô ta, nó rất ấm ức nhưng nó sẽ không làm gì cô ta .

Nếu cô ta đã làm nó như thế theo cái cách bẩn thỉu nào đó thì nó sẽ không trả thù giống như vậy, nếu làm giống y cô ta cũng trả thù qua lại thì có khác gì cô ta đâu, như thế thật nhục nhã … hãy là nó, im lặng và nhìn cô ta trả giá …

Lặng một chút dưới nhà lại ồn ào, nó nắm chặt cuốn sách trong tay đi xuống .

Thoại Vĩ gạt tay Khả Kì dứt khoát :

- Như thế đi, hôm nay chúng ta chia tay dù cậu có muốn hay là không … Chúng ta hoàn toàn không hiều gì về nhau cả …

- Cậu … tôi không muốn …. Tôi hiểu hết tất cả về cậu chỉ có cậu … là cậu vì cô gái khác mà đối xử như thế với tôi … tại sao tôi lại thành như thế … là vì cậu … là tất cả tại cậu …

- Nếu hiểu tôi, cậu sẽ không sắp đặt kế hoạch để lừa tôi như thế … Nếu chúng ta hiểu nhau có lẽ tôi sẽ nhận ra những gì cậu đã làm và khuyên can cậu sớm hơn nhưng có lẽ đã muộn rồi …

- Là tại cô ta… tại cô gái mang cái tên Ân Di đó … đã mang cậu rời xa tôi …

Thoại Vĩ hít một hơi dài :

- Không, cô ấykhông làm gì cả …

- Tôi hiểu rồi… hiểu rồi, là vì … là vì cậu yêu cô gái đó nên mới chia tay tôi có phải không, tôi … tôi … không chia tay … không chia tay ….

Nó dừng bước nơi cầu thang, sững sờ nới lỏng cuốn sách trong tay, có chút gì đó bàng hoàng không nói nên lời …

- Cậu … muốn nghĩ sao cũng được …

Phịch …

Khả Kì ngồi bệt xuống đất, hai chân cô như không còn sức lực chống đỡ khối cơ thể bên trên, gương mặt thất thần . Lặng lẽ, nước mắt lại rơi trên hàng mi ướt đẫm, cô không gạt nước mắt cứ để mặc nó chảy vô thức trên mặt, khóc vì cô đau đớn liệu nước mắt có thể xóa nhòa nỗi đau trong trái tim cô …

Cô đau lắm, đau muốn chết đi, trái tim cô vỡ tan tành … không còn gì chỉ còn lại niềm đau và nỗi nhớ …

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Oan Gia Ngõ Hẹp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook