Chương 54: Phải làm sao để em tha thứ cho tôi ?
It's me
16/12/2013
Cả một đêm Thoại Vĩ ngồi lặng ngoài ghế chờ của bệnh viện, cậu chỉ dõi ánh mắt quan tâm ấy vào một người nằm lặng lẽ trên giường bệnh trắng toát,
nó vẫn chưa tỉnh lại …
Nhưng qua cửa kính trong suốt ấy, có thể thấy gương mặt nó đã hồng hào hơn trước, nước mắt cũng không còn rơi nữa, gương mặt nhỏ nhắn có phần hao gầy .
Hạo Vũ ngồi bên cạnh nó, lặng lẽ quan sát, thỉnh thoảng đắp chăn cho nó, sức khỏe nó thật tệ, nhìn nó tội nghiệp như vậy cậu vẫn không đành lòng mà cho tên đại ác ma ngoài cửa sổ kia vào trong .
Hắn đã làm những gì, hắn làm cô ấy đau đớn như thế, ít ra cũng nhận được một sự trừng phạt nào đó, có thể nào nói ra những lời tàn nhẫn như vậy với một cô gái yếu ớt như thế thật tàn nhẫn …
Mí mắt nó động đậy rồi bừng tỉnh, đôi mắt có phần mệt mỏi nhìn thấy Hạo Vũ việc đầu tiên là mỉm cười dịu dàng . Nó lại thấy cậu rồi, lại có cảm giác an toàn rồi . Ánh mắt mắt nó quét qua cửa kính rồi dừng lại ở dãy ghế bên ngoài, nó ... nhìn thấy dáng hình quen thuộc, người mà mấy ngày trước đây nó mong muốn được nhìn thấy nhất ... nhưng bây giờ thì không, nó ghét cậu, nó hận cậu !
Cậu ở ngoài đó làm gì, tôi không muốn nhìn thấy cậu đâu, cớ sao mà dùng cái loại ánh mắt đau khổ đó nhìn tôi, cậu **** còn chưa đủ sao, muốn vô hành hạ tôi tiếp à ?
Thoại Vĩ ngẩng mặt lên và chợt nhận ra nó, nhìn thấy nó đã tỉnh, lại thấy ánh mắt trong veo của nó, lại được nhìn thấy nó, cậu rất rất vui .
Nhưng đáp lại ánh mắt của cậu, nó quay mặt sang một bên nhắm mắt như đang ngủ .
Cũng đến lúc cậu phải về nhà rồi, giờ học trên trường cũng sắp bắt đầu, cậu lại nhìn nó một lần nữa rồi không đành lòng mà lặng lẽ rời đi .
Hôm nay cậu không đi học, phải tìm cho ra ngọn ngành sự việc, lần này đích thân cậu sẽ điều tra lại từ đầu …
Hạ Lan cũng Bảo vui vẻ đi ăn sáng ở căntin, quan hệ của hai người qua vài ngày đã trở nên tốt hơn rất nhiều, đi đâu Bảo cũng rủ Lan Lan đi .
Hai người đi qua quầy nước uống và vô tình nhìn thấy Hạo Vũ, cậu rất nhanh nhìn thấy Lan Lan rồi cậu đẩy ghế bước đến bên cạnh cô trầm giọng :
- Cô có thể đến bệnh viện XI được không, có một người đang rất cần cô !
Cậu suy nghĩ rất nhiều, nó dạo này tâm trạng không tốt, giấu Hạ Lan thế là đủ rồi, hơn nữa cô ấy cũng là bạn của Ân Di, cậu nghĩ nó cần người quan tâm chăm sóc khi không có cậu ở bên …
Lan Lan ngậm ống hút sữa trong miệng nhướn mày:
- Ai cơ? Cần tôi á ?
Cậu trầm trầm cất lời rồi bước đi :
- Cô ấy không muốn cô biết nhưng tôi nghĩ cô cũng là bạn cô ấy, cô cũng cần được biết. Ân Di đang bị thương nằm ở bệnh viện XI, tôi mong cô sẽ đến thăm cô ấy …
Lan Lan ngây người đánh rơi ổ bánh mì trong tay, ngẩn ra, nhìn Bảo rồi quay sang con người cho mình thông tin sét đánh nhưng không thấy cậu ta đâu ? Đùa tôi à, con bé ấy đang đi chơi mà … Làm sao có thể, nó …
Trải qua một buổi học rất hay, thầy cô rất nhiệt tình giảng dạy nhưng rất tiếc Lan Lan không tiếp thu được chữ nào vào đầu, cô chạy ra cổng đang định gọi taxi đến bệnh viện thì một cái moto màu xanh nhìn khá oách, chạy vù đến đỗ cái xịch ngay trước mặt cô .
Cô chớp mắt nhìn người lái xe, đang định mở miệng **** bới thì cô nhận ra là người quen, là Bảo , cậu chìa cho cô cái nón bảo hiểm :
- Đội vào rồi lên xe ..
Lan Lan cứng nhắc làm theo rồi chợt nhớ ra la lên :
- Để tớ xuống, tớ phải đến bệnh viện xem sao …
Bảo kéo tay cô, bàn tay chạm bàn tay, Lan Lan vội rụt tay lại khuôn mặt nhỏ thoáng chốc ửng đỏ, cô mở to mắt nhìn cậụ :
- Tôi …
Bảo khoát tay:
- Lên xe, tôi cũng đến bệnh viện …
Lẽ nào cậu ta đến chở mình đi bệnh viện, lẽ nào tâm đầu ý hợp như thế ?
Đến bệnh viện, Lan Lan ra hỏi chỗ quầy tiếp tân và được biết có một cô gái ở phòng 13 khu VIP có tên là Hà Ngọc Ân Di trùng tên với nhỏ bạn của cô .
Cô lên thang máy lên lầu 4, đi lang thang tìm kiếm và gõ cửa phòng bệnh có số 13 .
Hi vọng là không phải, cô không muốn con bé gặp phải chuyện gì hết, không muốn …
Nó nghe tiếng gõ cửa, vội đặt cuốn sách xuống, ai mà đến phòng bệnh của nó giờ này, y tá sao, lẽ nào đến giờ tiêm thuốc à?
- Vào đi, cửa không có khóa đâu .
Lan Lan nghe thấy giọng nói quen thuộc, đẩy cửa bước vào, theo sau cô là Bảo.
Bước vào bên trong cô nhìn thấy nó đang cắm một mớ dây nhợ truyền dịch trên tay, mặt mũi phờ phạc có phần gầy hơn trước, hơn nữa đầu còn quấn băng trắng.
Nó ngẩng mặt lên và im lặng nhìn con bạn thân lâu ngày không gặp và nhất thời .. im lặng không biết nên nói gì :
- Lan Lan à ? Sao mi lại …
Lan Lan mắt đã ánh nước , đi nhanh đến cạnh nó rồi òa khóc nức nở :
- Làm sao thế? Làm sao lại thế này ?
Có gì mà khóc nhỉ? Chỉ là bị thương chút xíu thôi mờ, không ngờ Lan Lan ngày thường lại mau nướcmắt đến thế !
- Ta không sao, mi đừng khóc !
Nhìn gương mặt nó Lan Lan tức giận đánh nhẹ vào vai :
- Ta với mi có phải bạn không mà mi bị thế này ta cũng không biết . Nói ta nghe, đứa nào làm mi ra thế này, đứa nào mà ác đến thế ?
Nó bất đắc dĩ lắc lắc đầu :
- Ta không biết ! Ta … không biết
Thấy có trông có vẻ hốt hoảng xen lẫn sợ hãi Lan Lan lập tức ôm lấy nó, an ủi ...
Lan Lan hỏi nó một câu hỏi rất kì lạ :
- Mấy ngày qua… hức hức … không phải mi đi chơi với bạn sao ?
Nó sửng sốt :
- Không có, làm gì mà nó đi chơi chứ, cả hai tuần liền chết dí trong bệnh viện sao mà đi đâu được …
- Mi vô viện hai tuần rồi à ?
Bảo xót xa nhìn nó rồi đột nhiên đi lại gần nó:
- Cậu không đi chơi sao ?
- Bảo à … là cậu à ? Đi chơi ? Mình làm gì có …
Nó cười ngây ngô .
Bảo lặng người.
Mấy ngày qua cậu cứ đinh ninh là nó đi chơi ai mà ngờ …
Nó nhìn Lan Lan trầm giọng :
- Lan Lan à, mấy ngày qua thực sự ta rất nhớ mi …
Rồi nó ôm lấy Lan Lan, trống vắng và buồn tẻ, cảm giác này sẽ không phải chịu một mình nữa rồi …
Con bạn thân cũng khóc và nhìn nó, may là nó còn có một tình bạn đẹp, một cô bạn tốt nếu không thì còn cái gì làm niềm vui của nó nữa ?
Nhưng qua cửa kính trong suốt ấy, có thể thấy gương mặt nó đã hồng hào hơn trước, nước mắt cũng không còn rơi nữa, gương mặt nhỏ nhắn có phần hao gầy .
Hạo Vũ ngồi bên cạnh nó, lặng lẽ quan sát, thỉnh thoảng đắp chăn cho nó, sức khỏe nó thật tệ, nhìn nó tội nghiệp như vậy cậu vẫn không đành lòng mà cho tên đại ác ma ngoài cửa sổ kia vào trong .
Hắn đã làm những gì, hắn làm cô ấy đau đớn như thế, ít ra cũng nhận được một sự trừng phạt nào đó, có thể nào nói ra những lời tàn nhẫn như vậy với một cô gái yếu ớt như thế thật tàn nhẫn …
Mí mắt nó động đậy rồi bừng tỉnh, đôi mắt có phần mệt mỏi nhìn thấy Hạo Vũ việc đầu tiên là mỉm cười dịu dàng . Nó lại thấy cậu rồi, lại có cảm giác an toàn rồi . Ánh mắt mắt nó quét qua cửa kính rồi dừng lại ở dãy ghế bên ngoài, nó ... nhìn thấy dáng hình quen thuộc, người mà mấy ngày trước đây nó mong muốn được nhìn thấy nhất ... nhưng bây giờ thì không, nó ghét cậu, nó hận cậu !
Cậu ở ngoài đó làm gì, tôi không muốn nhìn thấy cậu đâu, cớ sao mà dùng cái loại ánh mắt đau khổ đó nhìn tôi, cậu **** còn chưa đủ sao, muốn vô hành hạ tôi tiếp à ?
Thoại Vĩ ngẩng mặt lên và chợt nhận ra nó, nhìn thấy nó đã tỉnh, lại thấy ánh mắt trong veo của nó, lại được nhìn thấy nó, cậu rất rất vui .
Nhưng đáp lại ánh mắt của cậu, nó quay mặt sang một bên nhắm mắt như đang ngủ .
Cũng đến lúc cậu phải về nhà rồi, giờ học trên trường cũng sắp bắt đầu, cậu lại nhìn nó một lần nữa rồi không đành lòng mà lặng lẽ rời đi .
Hôm nay cậu không đi học, phải tìm cho ra ngọn ngành sự việc, lần này đích thân cậu sẽ điều tra lại từ đầu …
Hạ Lan cũng Bảo vui vẻ đi ăn sáng ở căntin, quan hệ của hai người qua vài ngày đã trở nên tốt hơn rất nhiều, đi đâu Bảo cũng rủ Lan Lan đi .
Hai người đi qua quầy nước uống và vô tình nhìn thấy Hạo Vũ, cậu rất nhanh nhìn thấy Lan Lan rồi cậu đẩy ghế bước đến bên cạnh cô trầm giọng :
- Cô có thể đến bệnh viện XI được không, có một người đang rất cần cô !
Cậu suy nghĩ rất nhiều, nó dạo này tâm trạng không tốt, giấu Hạ Lan thế là đủ rồi, hơn nữa cô ấy cũng là bạn của Ân Di, cậu nghĩ nó cần người quan tâm chăm sóc khi không có cậu ở bên …
Lan Lan ngậm ống hút sữa trong miệng nhướn mày:
- Ai cơ? Cần tôi á ?
Cậu trầm trầm cất lời rồi bước đi :
- Cô ấy không muốn cô biết nhưng tôi nghĩ cô cũng là bạn cô ấy, cô cũng cần được biết. Ân Di đang bị thương nằm ở bệnh viện XI, tôi mong cô sẽ đến thăm cô ấy …
Lan Lan ngây người đánh rơi ổ bánh mì trong tay, ngẩn ra, nhìn Bảo rồi quay sang con người cho mình thông tin sét đánh nhưng không thấy cậu ta đâu ? Đùa tôi à, con bé ấy đang đi chơi mà … Làm sao có thể, nó …
Trải qua một buổi học rất hay, thầy cô rất nhiệt tình giảng dạy nhưng rất tiếc Lan Lan không tiếp thu được chữ nào vào đầu, cô chạy ra cổng đang định gọi taxi đến bệnh viện thì một cái moto màu xanh nhìn khá oách, chạy vù đến đỗ cái xịch ngay trước mặt cô .
Cô chớp mắt nhìn người lái xe, đang định mở miệng **** bới thì cô nhận ra là người quen, là Bảo , cậu chìa cho cô cái nón bảo hiểm :
- Đội vào rồi lên xe ..
Lan Lan cứng nhắc làm theo rồi chợt nhớ ra la lên :
- Để tớ xuống, tớ phải đến bệnh viện xem sao …
Bảo kéo tay cô, bàn tay chạm bàn tay, Lan Lan vội rụt tay lại khuôn mặt nhỏ thoáng chốc ửng đỏ, cô mở to mắt nhìn cậụ :
- Tôi …
Bảo khoát tay:
- Lên xe, tôi cũng đến bệnh viện …
Lẽ nào cậu ta đến chở mình đi bệnh viện, lẽ nào tâm đầu ý hợp như thế ?
Đến bệnh viện, Lan Lan ra hỏi chỗ quầy tiếp tân và được biết có một cô gái ở phòng 13 khu VIP có tên là Hà Ngọc Ân Di trùng tên với nhỏ bạn của cô .
Cô lên thang máy lên lầu 4, đi lang thang tìm kiếm và gõ cửa phòng bệnh có số 13 .
Hi vọng là không phải, cô không muốn con bé gặp phải chuyện gì hết, không muốn …
Nó nghe tiếng gõ cửa, vội đặt cuốn sách xuống, ai mà đến phòng bệnh của nó giờ này, y tá sao, lẽ nào đến giờ tiêm thuốc à?
- Vào đi, cửa không có khóa đâu .
Lan Lan nghe thấy giọng nói quen thuộc, đẩy cửa bước vào, theo sau cô là Bảo.
Bước vào bên trong cô nhìn thấy nó đang cắm một mớ dây nhợ truyền dịch trên tay, mặt mũi phờ phạc có phần gầy hơn trước, hơn nữa đầu còn quấn băng trắng.
Nó ngẩng mặt lên và im lặng nhìn con bạn thân lâu ngày không gặp và nhất thời .. im lặng không biết nên nói gì :
- Lan Lan à ? Sao mi lại …
Lan Lan mắt đã ánh nước , đi nhanh đến cạnh nó rồi òa khóc nức nở :
- Làm sao thế? Làm sao lại thế này ?
Có gì mà khóc nhỉ? Chỉ là bị thương chút xíu thôi mờ, không ngờ Lan Lan ngày thường lại mau nướcmắt đến thế !
- Ta không sao, mi đừng khóc !
Nhìn gương mặt nó Lan Lan tức giận đánh nhẹ vào vai :
- Ta với mi có phải bạn không mà mi bị thế này ta cũng không biết . Nói ta nghe, đứa nào làm mi ra thế này, đứa nào mà ác đến thế ?
Nó bất đắc dĩ lắc lắc đầu :
- Ta không biết ! Ta … không biết
Thấy có trông có vẻ hốt hoảng xen lẫn sợ hãi Lan Lan lập tức ôm lấy nó, an ủi ...
Lan Lan hỏi nó một câu hỏi rất kì lạ :
- Mấy ngày qua… hức hức … không phải mi đi chơi với bạn sao ?
Nó sửng sốt :
- Không có, làm gì mà nó đi chơi chứ, cả hai tuần liền chết dí trong bệnh viện sao mà đi đâu được …
- Mi vô viện hai tuần rồi à ?
Bảo xót xa nhìn nó rồi đột nhiên đi lại gần nó:
- Cậu không đi chơi sao ?
- Bảo à … là cậu à ? Đi chơi ? Mình làm gì có …
Nó cười ngây ngô .
Bảo lặng người.
Mấy ngày qua cậu cứ đinh ninh là nó đi chơi ai mà ngờ …
Nó nhìn Lan Lan trầm giọng :
- Lan Lan à, mấy ngày qua thực sự ta rất nhớ mi …
Rồi nó ôm lấy Lan Lan, trống vắng và buồn tẻ, cảm giác này sẽ không phải chịu một mình nữa rồi …
Con bạn thân cũng khóc và nhìn nó, may là nó còn có một tình bạn đẹp, một cô bạn tốt nếu không thì còn cái gì làm niềm vui của nó nữa ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.