Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 45: Sắp đặt kế hoạch !

It's me

16/12/2013

Nó đi chơi đến tối muộn mới về nhà, nó còn huýt sáo líu lo, vui không tả nổi .

Vừa bước vào cửa trái ngược với vẻ mặt “tươi như hoa” của nó là nét mặt đen sầm sì ”tối tăm như *** nồi” của Thoại Vĩ. Nó thản nhiên phớt lờ hắn và vui vẻ đi lên lầu, mặc kệ mi, mi buồn chứ ta có buồn đâu, tâm trạng ta đang vui không muốn đối diện với bản mặt Bao Công xử án của mi đâu .

Nó vui vẻ lướt qua hắn đi lên cầu thang, cổ tay đột nhiên bị khóa chặt, bước đi của nó đột ngột dừng lại .

Nhìn cánh tay với những ngón tay đẹp thon dài của hắn nắm lấy bàn tay nó, nó không khỏi sửng sốt :

- Làm cái gì thế ?

Hắn nói, giọng nói mang chút nguy hiểm ớn lạnh :

- Cô không biết sao còn hỏi ?

- Biết … ?Biết cái gì mới được cơ chứ . Với lại cậu bỏ cái bản mặt cáu kỉnh khó ưa đó đi, tôi đã làm gì có lỗi với cậu mà cậu trưng cái bộ mặt đó ra cho tôi ngắm hả ?

- Cô … đi đâu giờ này mới về ?

- Đi … Ê, mà việc này có liên quan gì đến cậu sao ? Tôi đi đâu là quyền của tôi .

Nó đang định trả lời hắn thành khẩn ngoan ngoãn thì chợt nhận ra nó chưa làm gì để hắn trưng cái bộ mặt tức giận tột cùng lên với nó, còn giở giọng hách dịch nữa … nên nó nhanh chóng khân cổ lên cãi .

Thoại Vĩ cũng không biết tại sao hai hôm nay không thấy nó ở nhà cậu lại sốt sắng lo lắng, nghĩ đến nó nhiều như vậy và còn bày tỏ thái độ giận dữ chưa từng thấy như vậy.

Cậu tự nhiên trách nó, không thể nói vì cậu lo cho nó, lo sợ nó bị gặp nguy hiểm như những lần trước nên đành phải nói lạc đi so với suy nghĩ của của mình thôi .

- Cô … Cô đang ở nhờ nhà tôi, nhà tôi không cho phép cô ra vào như cái chợ thế …

- Cậu … được lắm … Đồ … đồ lắm mồm …

Nó nghe xong câu nói nhà tôi … nhà cô gì gì đó của hắn, không biết thân biết phận buột miệng **** hắn, câu nói với những người khác thì có thể vô tư nói ra còn hắn thì …muốn chết mới dám nói hắn như thế .



Nó biết mình có hơi quá lố, nhân lúc hắn đang trợn đôi mắt của mình nhìn nó, nó nhân lúc hắn không để ý dọt thẳng lên lầu, chạy ngay vào phòng đóng cửa lại.

Còn hắn cũng ngơ ngơ bước vào phòng và … suy nghĩ …

Ở đâu đó một cô gái không mỉm cười nham hiểm như trước nữa, cô cắn cắn đôi môi xinh đẹp của mình và sắp xếp xong xuôi một kế hoạch.

Một kế hoạch tàn nhẫn, có thể nói như vậy, nhưng nó sẽ làm bay đi chướng ngại lớn trong tâm hồn cô, cô muốn mình không phải lo sợ, ghen ghét với một người con gái khác nữa .

Vài ngày nữa có lẽ cô gái nguy hiểm đó sẽ không còn … không còn trên thế giới này và sẽ không đe dọa đến hạnh phúc quý báu của cô nữa.

Ở trên tầng cao nhất của một tòa cao ốc có một chàng trai với khuôn mặt tuấn tú lạnh băng, gió ào ào táp thẳng vào mặt cậu, chàng trai kiên cường cô độc thường đã ngày biến mất, để lại một con người thiếu thốn tình cảm và trông thật cô đơn .

Cậu cứ miên man suy nghĩ, nghĩ về gia đình nhỏ ngày xưa và cô em gái của mình.

Mong là … mong là … đúng như cậu nghĩ … em gái nhỏ của của vẫn còn sống .

Gió thổi ào ào như muốn thổi cậu đi, áo sơ mi đang mặc trên người bay phần phật, cậu muốn bay theo cơn gió, gió rít mạnh .

Và cậu có thể nhìn thấy những đám mây xám xịt đơn côi như tâm hồn cậu lúc này.

Iphone trong tay cậu bật sáng, tin nhắn lúc nãy cậu gửi đi đã được hồi âm trở lại:

Hạo Quân : Cậu, lấy giúp anh một sợi tóc của Ân Di …. Được chứ ?

Hạo Vũ : Tóc ?Lấy tóc của cô ấy làm gì anh ?

Hạo Quân : Có việc, sau này sáng tỏ anh sẽ kể cậu nghe, nhớ giúp anh. Bao giờ lấy được thì đem ngay đến cho anh .

Hạo Vũ : Anh …có chuyện gì thế , không thể nói với em à ?

Hạo Quân : Lúc cần thiết thì cậu cũng sẽ biết thôi, bây giờ thì chưa được … Thôi anh bận rồi !

Hạo Vũ : Anh à…



Hạo Quân cũng không biết tại sao bản thân lại làm thế, chính cậu cũng không hiểu mình tại sao lại muốn kiểm tra ADN , nhưng có một linh cảm cho thấy rằng cô gái mang tên Ân Di gì đó có lẽ là em gái cậu …

Hôm sau nó đi học nhưng không nhìn thấy Lan Lan, con bé nghỉ học không hề xin phép, trước nay nó chưa từng như vậy .

Có cảm giác bất an khó tả, nó phải cố lắm mới quên đi và tập trung đầu óc vào bài vở .

Ra chơi nó đi ra căn tin với Hạo Vũ, lại đón nhận ánh mắt buồn buồn và có phần xét nét của Tiểu Nghi .

Cô bạn không nói nó cũng biết, cô ấy thích Hạo Vũ điều đó thể hiển rõ ra bên ngoài .

Nó cũng cười xòa trấn an cô bạn, thật ra nó chỉ luôn nghĩ Hạo Vũ đơn thuần chỉ là một người bạn rất tốt của nó, chỉ là bạn thôi không có quan hệ đặc biệt gì khác .

Lúc nó quay lưng về lớp có cảm giác bị ai đó nhổ tóc, nhưng quay lại thì Hạo Vũ cũng đã đi xa, làm gì có ai khác ngoài cậu ấy đi cùng nó nhỉ ?

Nó gãi gãi đầu, khó hiểu đút hai tay vào túi quần thong thả về lớp …

Cuối giờ có gì đó là lạ, có ai đó như đang theo dõi nó, nó nhìn quanh, mọi vật có vẻ thật bí hiểm, có lẽ là do nó đã quá đa nghi .

Buổi tối,nóng nực không khí bỗng căng thẳng .

Bố Lan Lan đột nhiên gọi điện cho nó hỏi Lan Lan có ở nhà nó không .

Cái gì đang xảy ra vậy, chính nó cũng không rõ nữa, theo lời bố cô ấy nói sáng nay … cô bạn vẫn leo lên xe đi học như mọi ngày.

Làm sao đây, nó hít một hơi rất sâu lo sợ nói với bố Lan Lan rằng cô bạn vẫn đang ở nhà nó chơi, tối mai sẽ về .

Lần này nói dối người lớn nên nó hơi run run một chút, giọng nói yếu ớt có phần lo lắng phập phồng .

Rút cuộc con bé này đi đâu, thường ngày nó rất biết nghe lời bố, đi học xong ngoài đến nhà nó chơi thì chỉ có về nhà mà thôi .

Lan Lan, rút cuộc là mi trốn ta đi đâu vậy????????

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Oan Gia Ngõ Hẹp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook