Chương 12
Như Huỳnh
14/04/2014
Nữ nhân sắc mặt có hơi trắng, mặc váy trắng thướt tha vẫn bất động, không một chút hồi đáp. Nằm im trong vòng tay rắn chắc
của nam nhân áo đen, làn sương mỏng phủ vây khiến cảnh đẹp như
tranh.
Diêm Chấn Phong dùng thân pháp, nhanh chóng về đến nhà chỉ bằng mấy bước chân. Từ xa đã thấy vợ chồng nhện quản gia cung kính mở sẵn cửa “ Tham kiến Diêm thiếu gia! “
- Được rồi! Được rồi ta đang vội!
- Diêm thiếu gia cẩn thận kẻo ảnh hưởng đến tiểu bảo bối!
- Đến các ngươi cũng biết rồi sao?
- Đại hỷ này tất nhiên lão biết! Không chỉ mình lão mà bây giờ chắc cả vùng diêm thổ này đều biết rồi ấy chứ!
- Họ chẳng phải đang làm nhiệm vụ sao?
- Diêm lão gia tạo ra những gân lá mang kí hiệu thông báo đại hỷ, rải khắp hoàng tuyền, còn truyền cho những yêu tinh đang làm nhiệm vụ. Lão cho rằng hiện giờ không ai mà không biết.
Diêm Chấn Phong đúng là không còn gì để nói, im lặng bước vào nhà “ Chết tiệt! Sao ngày càng phức tạp thế này! Đại hỷ? Chính xác là đại họa, đại đại họa!!! Tiêu Quách Tịnh Yên, cô lập tức tỉnh lại đi! “
- .....
Đặt Tịnh Yên xuống giường, Chấn Phong không hiểu sao có chút bối rối, đi đi lại lại “ Rốt cuộc nha đầu cô lại làm sao nữa vậy? “
- ....
- Nhện bà, nhện bà!
Chớp mắt nhện quản gia xuất hiện “ Diêm thiếu gia có việc gì cần sai bảo? “
- Ngươi có cách nào khiến cô ấy hồng hào thêm một tí không, mặt trắng như bạch vân rồi!
- Xin thiếu gia đừng quá lo lắng!
- Lo lắng? Ngươi nói ta lo lắng sao?
- Đúng vậy!
- Ta chẳng qua chỉ là một chính nhân quân tử không nỡ nhìn người gặp hoạn nạn thôi!
Quay sang nhìn nữ nhân nằm bất động trên giường, mặt trắng bệnh trán rịn mồ hôi. Rõ ràng không đếm xuể những lần chứng kiến con người trong tình trạng này, thậm chí còn nặng hơn.
Diêm Chấn Phong dùng thân pháp, nhanh chóng về đến nhà chỉ bằng mấy bước chân. Từ xa đã thấy vợ chồng nhện quản gia cung kính mở sẵn cửa “ Tham kiến Diêm thiếu gia! “
- Được rồi! Được rồi ta đang vội!
- Diêm thiếu gia cẩn thận kẻo ảnh hưởng đến tiểu bảo bối!
- Đến các ngươi cũng biết rồi sao?
- Đại hỷ này tất nhiên lão biết! Không chỉ mình lão mà bây giờ chắc cả vùng diêm thổ này đều biết rồi ấy chứ!
- Họ chẳng phải đang làm nhiệm vụ sao?
- Diêm lão gia tạo ra những gân lá mang kí hiệu thông báo đại hỷ, rải khắp hoàng tuyền, còn truyền cho những yêu tinh đang làm nhiệm vụ. Lão cho rằng hiện giờ không ai mà không biết.
Diêm Chấn Phong đúng là không còn gì để nói, im lặng bước vào nhà “ Chết tiệt! Sao ngày càng phức tạp thế này! Đại hỷ? Chính xác là đại họa, đại đại họa!!! Tiêu Quách Tịnh Yên, cô lập tức tỉnh lại đi! “
- .....
Đặt Tịnh Yên xuống giường, Chấn Phong không hiểu sao có chút bối rối, đi đi lại lại “ Rốt cuộc nha đầu cô lại làm sao nữa vậy? “
- ....
- Nhện bà, nhện bà!
Chớp mắt nhện quản gia xuất hiện “ Diêm thiếu gia có việc gì cần sai bảo? “
- Ngươi có cách nào khiến cô ấy hồng hào thêm một tí không, mặt trắng như bạch vân rồi!
- Xin thiếu gia đừng quá lo lắng!
- Lo lắng? Ngươi nói ta lo lắng sao?
- Đúng vậy!
- Ta chẳng qua chỉ là một chính nhân quân tử không nỡ nhìn người gặp hoạn nạn thôi!
Quay sang nhìn nữ nhân nằm bất động trên giường, mặt trắng bệnh trán rịn mồ hôi. Rõ ràng không đếm xuể những lần chứng kiến con người trong tình trạng này, thậm chí còn nặng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.