Chương 33
Như Huỳnh
14/04/2014
- Nha đầu, dịu dàng với nàng mà nàng cũng có vấn đề gì sao?
Tên này, rốt cuộc là sao đây? Lúc gọi nha đầu, lúc thì cô ngốc, khi thì ta ta nàng nàng, đúng là yêu nghiệt “ Aaa sao lại vậy được! Tôi phúc phận ba đời tu mười mấy kiếp mới có được diễm phúc lớn như vậy! Haa...ha..”
- Có phải nàng đói lắm rồi phải không?
- Phải phải! Đói đến lưỡi nhám họng khô rồi!
- Y phục để trên giường, nhanh chóng tắm đi.
- Xin hỏi, ăn trước có được không?
- Không được! Nàng nhanh chóng, ta đi kêu nhện tinh làm mấy món.
- Được, được!Diêm đại ca anh thật là lợi hại, tôi nghĩ cái gì anh cũng biết!
- Ta còn biết nàng nghĩ đến canh gà , thịt bò hầm, chè khoai môn sợi, táo hai loại xanh đỏ... Có phải nàng quá tham rồi không?
- Woaa!!! Đều đúng đều đúng! Qủa là cao thủ, rất lợi hại, rất lợi hại. Diêm đại ca muôn năm, Diêm đại vương vạn tuế!!!
Chấn Phong tâm trạng vui vẻ, nét cười trên môi hiện ngày một rõ “ Xem như nàng biết ăn nói! Lọ hương liệu này cho nàng! Nhất ngôn cửu đỉnh ta không gạt nàng “
- Ha... ha.. đại ca anh thật là tốt với tôi quá! Đích thị là nam tử đại trượng phu.
Chấn Phong quay người vừa bước vừa căn dặn “nàng nhất định không được đóng cửa phòng, khóa cửa phòng tắm là được. Trong đây rất an toàn, tuyệt đối không có vấn đề. Ta đợi nàng ở bàn ăn, nơi đó rất gần vời phòng, có chuyện xảy ra phải kêu thật to. Có biết chưa?”
- Tôi biết rồi! Biết rồi! Cám ơn anh, Diêm đại ca.
Diêm thiếu gia bước ra khỏi, khép cánh cửa lại. Cửa trắng khép vừa còn một khe nhỏ thì sắc mặt cũng thay đổi, có hơi chút bàng hoàng. Quái lạ! Nhẫn mất vẫn chưa tròn ba ngày mà năng lực suy giảm trầm trọng rồi sao? Khi sáng rõ ràng đọc được tâm tư của rất nhiều yêu tinh không hề có trở ngại, không thể vô lý như vậy được! Tại sao chỉ riêng mỗi nha đầu ngốc thì lúc được lúc không, từ ngữ sắp xếp không tôn ti, tự ý làm loạn không thể khống chế. Do Tịnh Yên ngốc nên không nhận ra, chính vì ngôn ngữ rối loạn nên ngay từ ban đầu bản thân Chấn Phong đọc không hiểu gì! Cái gì cũng là do quan sát kĩ một chút, cũng là do nha đầu nhút nhát tự khai nhận. Nói luyên thuyên nhưng rõ ràng trong thâm tâm lại hiện lên bao kí tự, Chấn Phong chỉ đoán được chữ đói hiện lên rất rõ ràng. Còn tên của thức ăn vốn dĩ khi say Tịnh Yên có hát lên một khúc mang tên “món ngon yêu thích của đời tôi” làm Chấn Phong hết sức khốn đốn, làm mọi chuyện chỉ một chút nữa là bại lộ, lẽ nào lại không nhớ.
Tên này, rốt cuộc là sao đây? Lúc gọi nha đầu, lúc thì cô ngốc, khi thì ta ta nàng nàng, đúng là yêu nghiệt “ Aaa sao lại vậy được! Tôi phúc phận ba đời tu mười mấy kiếp mới có được diễm phúc lớn như vậy! Haa...ha..”
- Có phải nàng đói lắm rồi phải không?
- Phải phải! Đói đến lưỡi nhám họng khô rồi!
- Y phục để trên giường, nhanh chóng tắm đi.
- Xin hỏi, ăn trước có được không?
- Không được! Nàng nhanh chóng, ta đi kêu nhện tinh làm mấy món.
- Được, được!Diêm đại ca anh thật là lợi hại, tôi nghĩ cái gì anh cũng biết!
- Ta còn biết nàng nghĩ đến canh gà , thịt bò hầm, chè khoai môn sợi, táo hai loại xanh đỏ... Có phải nàng quá tham rồi không?
- Woaa!!! Đều đúng đều đúng! Qủa là cao thủ, rất lợi hại, rất lợi hại. Diêm đại ca muôn năm, Diêm đại vương vạn tuế!!!
Chấn Phong tâm trạng vui vẻ, nét cười trên môi hiện ngày một rõ “ Xem như nàng biết ăn nói! Lọ hương liệu này cho nàng! Nhất ngôn cửu đỉnh ta không gạt nàng “
- Ha... ha.. đại ca anh thật là tốt với tôi quá! Đích thị là nam tử đại trượng phu.
Chấn Phong quay người vừa bước vừa căn dặn “nàng nhất định không được đóng cửa phòng, khóa cửa phòng tắm là được. Trong đây rất an toàn, tuyệt đối không có vấn đề. Ta đợi nàng ở bàn ăn, nơi đó rất gần vời phòng, có chuyện xảy ra phải kêu thật to. Có biết chưa?”
- Tôi biết rồi! Biết rồi! Cám ơn anh, Diêm đại ca.
Diêm thiếu gia bước ra khỏi, khép cánh cửa lại. Cửa trắng khép vừa còn một khe nhỏ thì sắc mặt cũng thay đổi, có hơi chút bàng hoàng. Quái lạ! Nhẫn mất vẫn chưa tròn ba ngày mà năng lực suy giảm trầm trọng rồi sao? Khi sáng rõ ràng đọc được tâm tư của rất nhiều yêu tinh không hề có trở ngại, không thể vô lý như vậy được! Tại sao chỉ riêng mỗi nha đầu ngốc thì lúc được lúc không, từ ngữ sắp xếp không tôn ti, tự ý làm loạn không thể khống chế. Do Tịnh Yên ngốc nên không nhận ra, chính vì ngôn ngữ rối loạn nên ngay từ ban đầu bản thân Chấn Phong đọc không hiểu gì! Cái gì cũng là do quan sát kĩ một chút, cũng là do nha đầu nhút nhát tự khai nhận. Nói luyên thuyên nhưng rõ ràng trong thâm tâm lại hiện lên bao kí tự, Chấn Phong chỉ đoán được chữ đói hiện lên rất rõ ràng. Còn tên của thức ăn vốn dĩ khi say Tịnh Yên có hát lên một khúc mang tên “món ngon yêu thích của đời tôi” làm Chấn Phong hết sức khốn đốn, làm mọi chuyện chỉ một chút nữa là bại lộ, lẽ nào lại không nhớ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.