Chương 36
Như Huỳnh
14/04/2014
Chấn Phong ngoài tĩnh như mặt nước, nhưng bên trong lại như có
tia lửa đốt “Quái lạ, thời gian cũng đã lâu nhưng người vẫn
chưa xuất hiện! Bên trong liệu có chuyện gì không ổn chăng? Không phải lại gây chuyện chứ? Haizzz”
Không gian bốn bề tĩnh lặng, không hề có một tiếng động càng khiến họ Diêm lo lắng không yên, liền lập tức di chuyển về hướng phòng. Đẩy cánh cửa trắng khép hờ khi nãy, Chấn Phong tiến vào bên trong, tay liên tục gõ cửa phòng tắm “Tịnh Yên có chuyện gì sao? Lên tiếng đi”
- Diêm đại ca! Tôi không sao, anh ra ngoài trước đi, tôi ra ngay.
- Vậy ta ra trước!
Chấn Phong nhẹ nhõm di chuyển ra khỏi phóng, không quên khép cửa lại “Quái lạ, không phải vẫn luôn luyên thuyên sao?”
Rất nhanh sau đó, Tịnh Yên lớn tiếng không ngừng “Diêm đại ca! Diêm đại ca!”
Diêm Chấn Phong ngồi chưa được bao lâu lại lập tức đứng dậy, tiến như bay vào phòng “Tịnh Yên lại có chuyện gì sao?”
- Ha..ha... Cái này tôi cố lắm rồi nhưng không thắt được!
- Có phải không vậy? Chỉ có dây đai mà nàng cũng không biết thắt sao?
- Phức tạp quá mà!
- Vậy khi nãy sao nàng thắt được?
- Là Kiều Kiều tỉ tỉ thắt! Diêm đại ca, cái này không thắt không được sao?
- Thần kinh! Phải thắt!
- Vậy anh kêu lão bà nhền nhện gì đó giúp tôi với!
- Không được! Khoảng cách không an toàn!
- ...Ai cũng không được! Cổ phục vẫn là anh thân thuộc nhất! Dây đai của anh cũng thắt đẹp như vậy, hay là...
- Tiêu Quách Tịnh Yên!
- Ha...ha... Diêm đại ca anh mắc cỡ sao? Ha...ha.. thì ra anh mắc cỡ cũng rất đáng xem, rất dễ thương, ha..ha....
Chấn Phong mặt sắc như băng, lấy lại vẻ điềm tĩnh trong nháy mắt “ Nàng cười bao lâu cũng được! Ta chỉ biết dây đai này nàng chưa tự bản thân thắt xong, thì không có cơm.”
-.....
- Sao lại im lặng rồi! Không thích cười nữa sao?
- Diêm đại ca! Là do tôi đắc tội với anh, dây đai này thật sự là khó thắt lắm!
- Nàng nghe chưa rõ có phải không?
- Rõ rồi! Rõ rồi! Dây đai, ha..ha... chẳng phải thắt thắt buộc buộc thế nào cũng được sao, đơn giản, đơn giản!
- Vậy ta ra ngoài đợi nàng! Không nhanh chóng thì thức ăn sẽ nguội hết đấy!
- Ha..ha.. sao có thể không nhanh không chóng!
Chấn Phong ra khỏi phòng liền cất lên tiếng cười khe khẽ như suối chảy rất êm ái. Qủa là sắc mặt đa dạng biến hóa, rõ ràng vừa bối rối, thoáng đã chỉ tay cười vang, nháy mắt thì sắc mặt lại trông thật thê thảm. Đúng là rất thú vị “Cái gì mà không thắt xong dây đai thì không có cơm chứ? Vậy cũng có thể tin sao?”
Không phải lan cũng chẳng phải oải hương, một mùi thơm lạ dìu dịu lan tỏa, khiến nhện tinh ngửi thấy mà cũng phải say hương “ Đây là loài hoa gì! Sao chưa bao giờ ngửi qua!”
Mùi hương bay trước, chủ nhân theo sau. Họ Tiêu tắm xong, vẻ thanh tú cũng lấy lại được bảy tám phần. Nhưng... dây đai lại thắt hỗn độn, làm cho thể quan thẩm mĩ bị ảnh hưởng trầm trọng. Nhện tinh vừa nhìn thấy, lập tức tỉnh lại thân thủ nhanh nhẹn tiến tới. Diêm Chấn Phong lại nhanh hơn một bước, xuất hiện trước mắt Tịnh Yên.
- Nàng thật là! Làm nũng như vậy sao? Dây đai thắt loạn cả lên.
Họ Tiêu hóa đá, ngạc nhiên nhìn Chấn Phong xuất hiện trước mắt. Rõ ràng khi nãy còn nói không tự thắt xong thì không có cơm. Sao bây giờ lại? Liệu thần kinh của những tử thần có khác biệt so với người thường không “Diêm đại..”
- Tịnh Yên đứng im lão nhện tinh chỉ đứng ngay sau cánh cửa thôi!
- Ha...ha.. Diêm Chấn Phong, huynh thật là tốt với muội, muội yêu huynh quá đi mất!
Chấn Phong có hơi chút vui vẻ “ Đừng nghịch nữa! Nàng đứng yên đi!”
Diêm Chấn Phong thao tác nhanh lẹ, choàng tay qua eo, cởi thắt lưng của Tịnh Yên ra nhanh chóng “ Không phải bà muốn nhìn lén như vậy chứ? Nhện quản gia!”
- Lão đi ngay! Đi ngay!
- Còn nữa! Nhớ đóng cửa lại, là ai cũng không cho vào! Hôm nay bà cũng mệt rồi! Nghỉ ngơi sớm một chút!
- Tuân lệnh Diêm thiếu gia!
Nhện Tinh nhanh chóng rút lui, mọi cánh cửa đều được nhanh chóng đóng lại. Chấn Phong nhanh nhẹn thắt lại dây đai cho Tịnh Yên, nhưng lại không hề để ý gương mặt Tiêu tiểu thư hóa đỏ khi nào.
Không gian bốn bề tĩnh lặng, không hề có một tiếng động càng khiến họ Diêm lo lắng không yên, liền lập tức di chuyển về hướng phòng. Đẩy cánh cửa trắng khép hờ khi nãy, Chấn Phong tiến vào bên trong, tay liên tục gõ cửa phòng tắm “Tịnh Yên có chuyện gì sao? Lên tiếng đi”
- Diêm đại ca! Tôi không sao, anh ra ngoài trước đi, tôi ra ngay.
- Vậy ta ra trước!
Chấn Phong nhẹ nhõm di chuyển ra khỏi phóng, không quên khép cửa lại “Quái lạ, không phải vẫn luôn luyên thuyên sao?”
Rất nhanh sau đó, Tịnh Yên lớn tiếng không ngừng “Diêm đại ca! Diêm đại ca!”
Diêm Chấn Phong ngồi chưa được bao lâu lại lập tức đứng dậy, tiến như bay vào phòng “Tịnh Yên lại có chuyện gì sao?”
- Ha..ha... Cái này tôi cố lắm rồi nhưng không thắt được!
- Có phải không vậy? Chỉ có dây đai mà nàng cũng không biết thắt sao?
- Phức tạp quá mà!
- Vậy khi nãy sao nàng thắt được?
- Là Kiều Kiều tỉ tỉ thắt! Diêm đại ca, cái này không thắt không được sao?
- Thần kinh! Phải thắt!
- Vậy anh kêu lão bà nhền nhện gì đó giúp tôi với!
- Không được! Khoảng cách không an toàn!
- ...Ai cũng không được! Cổ phục vẫn là anh thân thuộc nhất! Dây đai của anh cũng thắt đẹp như vậy, hay là...
- Tiêu Quách Tịnh Yên!
- Ha...ha... Diêm đại ca anh mắc cỡ sao? Ha...ha.. thì ra anh mắc cỡ cũng rất đáng xem, rất dễ thương, ha..ha....
Chấn Phong mặt sắc như băng, lấy lại vẻ điềm tĩnh trong nháy mắt “ Nàng cười bao lâu cũng được! Ta chỉ biết dây đai này nàng chưa tự bản thân thắt xong, thì không có cơm.”
-.....
- Sao lại im lặng rồi! Không thích cười nữa sao?
- Diêm đại ca! Là do tôi đắc tội với anh, dây đai này thật sự là khó thắt lắm!
- Nàng nghe chưa rõ có phải không?
- Rõ rồi! Rõ rồi! Dây đai, ha..ha... chẳng phải thắt thắt buộc buộc thế nào cũng được sao, đơn giản, đơn giản!
- Vậy ta ra ngoài đợi nàng! Không nhanh chóng thì thức ăn sẽ nguội hết đấy!
- Ha..ha.. sao có thể không nhanh không chóng!
Chấn Phong ra khỏi phòng liền cất lên tiếng cười khe khẽ như suối chảy rất êm ái. Qủa là sắc mặt đa dạng biến hóa, rõ ràng vừa bối rối, thoáng đã chỉ tay cười vang, nháy mắt thì sắc mặt lại trông thật thê thảm. Đúng là rất thú vị “Cái gì mà không thắt xong dây đai thì không có cơm chứ? Vậy cũng có thể tin sao?”
Không phải lan cũng chẳng phải oải hương, một mùi thơm lạ dìu dịu lan tỏa, khiến nhện tinh ngửi thấy mà cũng phải say hương “ Đây là loài hoa gì! Sao chưa bao giờ ngửi qua!”
Mùi hương bay trước, chủ nhân theo sau. Họ Tiêu tắm xong, vẻ thanh tú cũng lấy lại được bảy tám phần. Nhưng... dây đai lại thắt hỗn độn, làm cho thể quan thẩm mĩ bị ảnh hưởng trầm trọng. Nhện tinh vừa nhìn thấy, lập tức tỉnh lại thân thủ nhanh nhẹn tiến tới. Diêm Chấn Phong lại nhanh hơn một bước, xuất hiện trước mắt Tịnh Yên.
- Nàng thật là! Làm nũng như vậy sao? Dây đai thắt loạn cả lên.
Họ Tiêu hóa đá, ngạc nhiên nhìn Chấn Phong xuất hiện trước mắt. Rõ ràng khi nãy còn nói không tự thắt xong thì không có cơm. Sao bây giờ lại? Liệu thần kinh của những tử thần có khác biệt so với người thường không “Diêm đại..”
- Tịnh Yên đứng im lão nhện tinh chỉ đứng ngay sau cánh cửa thôi!
- Ha...ha.. Diêm Chấn Phong, huynh thật là tốt với muội, muội yêu huynh quá đi mất!
Chấn Phong có hơi chút vui vẻ “ Đừng nghịch nữa! Nàng đứng yên đi!”
Diêm Chấn Phong thao tác nhanh lẹ, choàng tay qua eo, cởi thắt lưng của Tịnh Yên ra nhanh chóng “ Không phải bà muốn nhìn lén như vậy chứ? Nhện quản gia!”
- Lão đi ngay! Đi ngay!
- Còn nữa! Nhớ đóng cửa lại, là ai cũng không cho vào! Hôm nay bà cũng mệt rồi! Nghỉ ngơi sớm một chút!
- Tuân lệnh Diêm thiếu gia!
Nhện Tinh nhanh chóng rút lui, mọi cánh cửa đều được nhanh chóng đóng lại. Chấn Phong nhanh nhẹn thắt lại dây đai cho Tịnh Yên, nhưng lại không hề để ý gương mặt Tiêu tiểu thư hóa đỏ khi nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.