Chương 2: Bạn cùng bàn bất đắc dĩ
Mleen Trần
01/08/2023
"Trời ạ tớ không quen. Nhưng mà cậu ta cực nổi tiếng trong giới nhà giàu đấy. Nhật Hoàng, người thừa kế duy nhất của tập đoàn tài chính lớn nhất cả nước, sở hữu trong tay một khối tài sản khổng lồ. Ngay từ nhỏ đã là tâm điểm của sự chú ý. Cậu ta nổi tiếng là đứa trẻ ngậm thìa vàng. Nhà mặt phố, bố làm to đã vậy còn đẹp trai, là chàng trai trong mộng của biết bao cô gái."
Cô giáo dùng thước gõ mạnh hai cái để ổn định đám nữ sinh đang náo loạn.
"Im lặng! Hôm nay lớp ta có học sinh mới. Kể từ hôm nay bạn Nhật Hoàng sẽ học tập tại lớp chúng ta. Trong thời gian tới, mong các em có thể tích cực giúp đỡ bạn."
Gia Kỳ quay xuống nói với Kiều Ân: "Với thân phận của Nhật Hoàng thì cần gì cô nói, đám nữ sinh lớp mình kiểu gì cũng sẽ bu lấy cậu ta mong được cậu ta nhờ vả ấy chứ?"
"Gì mà ghê vậy?" Kiều Ân nghệch ra.
"Chứ còn gì nữa! Lê Nhật Hoàng đó trời! Được lọt vào mắt xanh của cậu ta là ước mơ của rất nhiều người đó. Hãy nghĩ tới số tiền khổng lồ nếu như cậu trở thành phu nhân của con trai chủ tịch tập đoàn đi."
"Cậu cũng vậy à? Hay sao mà biết rõ thế?"
"Tớ á? Không hề. Cậu ta không phải gu tớ. Chẳng qua là lúc đi dự tiệc với ba mẹ thì tớ có vô tình nghe đám tiểu thư bàn tán về cậu ta. Đứa nào đứa nấy đường đường đều là tiểu thư con nhà danh giá mà lại hết nhìn chằm chằm đến lên kế hoạch dụ dỗ con trai nhà người ta. Mà toàn bị cậu ta bơ đẹp hết. Thật mất mặc."
Kiều Ân bật cười.
"Chỗ cuối góc lớp kia! Em ngồi đó." – một giọng trầm vang lên
Nghe vậy Kiều Ân và Gia Kỳ lập tức nhìn về hướng giọng nói kia. Nhật Hoàng? Nãy giờ đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu ta nói muốn ngồi đây? Bên cạnh Kiều Ân ư?
"KHÔNG ĐƯỢC THƯA CÔ!" - Kiều Ân lập tức đứng phắt dậy phản đối
"Tại sao?" - Nhật Hoàng nghiên đầu nhìn cô đầy thắc mắc.
Tại sao ư? Tất nhiên là vì không muốn tự rước họa vào thân. Nếu cậu ta ngồi đây, cô sẽ gặp rắc rối to với đám nữ sinh cho coi. Bình thường đối phó với Tri Hạ đã đủ mệt mỏi lắm rồi. Không được, không thể được, phải nghĩ cách.
"Dạ thưa cô, em nghĩ bạn là học sinh mới. Chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn vậy nên nếu ngồi phía trên sẽ dễ tiếp cận với bài giảng đồng thời thuận tiện cho thầy cô quan sát và giúp đỡ ạ." - Kiều Ân thầm giơ ngón cái tán phục sự thông minh của bản thân. Câu trả lời tuy có chút giả trân nhưng không thể phủ nhận được tính thuyết phục.
"Kiều Ân nói đúng lắm, bạn là học sinh mới nên rất cần có người quan tâm hướng dẫn. Nếu em đã nói như vậy thì.."
"Đúng vậy cô ơi, đừng để cậu ta ngồi đây. Cho cậu ta ngồi chỗ khác đi, biết bao cô gái ao ước muốn ngồi cạnh cậu ta kìa. Cô hãy ban may mắn này cho bạn khác. Xin lỗi nhé nhóc, chị muốn bình yên tốt nghiệp. Vậy nên bà khoải!" – Kiều Ân mừng thầm
"Vậy thì để Hoàng ngồi cạnh em đi. Như vậy thì em có thể kèm cặp bạn."
"Phải vậy chứ! Cuối cùng.. Ể? Khoan đã! Chuyện gì vậy?" Kiều Ân đứng hình. Cô không tài nào tin được những gì mình vừa nghe.
"Lúc đầu nghe bạn nói muốn ngồi cuối lớp cô định phản đối đấy chứ. Nhưng cô thấy có em ngồi đó nên cô cũng yên tâm phần nào." - Cô Trâm nở một nụ cười đầy thân thiện.
Kiều Ân nằm trong đội tuyển học sinh giỏi mà cô Trâm phụ trách nên hai người vốn có quen biết từ trước. Kiều Ân học rất giỏi, năm ngoái tất cả hạng mục cô tham gia đều đạt được thành tích xuất sắc. Trở thành học trò cưng của nhiều giáo viên trong trường, trong đó có cô Trâm.
Mấy đứa con gái trong lớp bây giờ ai nấy đều quay sang nhìn cô với ánh mắt đầy "trìu mến". Đúng vậy, trìu mến đến nổi chỉ hận không thể lập tức xông đến xé cô ra hàng trăm mảnh vì dám dành nam thần của bọn họ.
Nhật Hoàng bước xuống chỗ cô, kéo ghế ngồi xuống rồi quay sang lạnh lùng nói với cô.
"Tôi ngồi đây vì muốn tránh bớt ánh nhìn của người khác, hoàn toàn không phải vì có hứng thú với cậu đâu, nên đừng làm phiền tôi." – Nói xong cậu ta úp mặt xuống bàn.
"WTF? Cái thái độ lòi lỏm gì đây? Ai cần cậu ta hứng thú? Ai muốn làm phiền cậu ta? Bộ cái tên này mắc chứng tự luyến giai đoạn cuối hả? Mình còn chưa mở mồm nói hay làm gì lun ấy! Quãi đạn thật chứ" – Cô chửi thầm trong đầu. Dù rất tức nhưng hiện tại cô cũng đâu thể làm gì hơn.
Việc sắp xếp chỗ ngồi hoàng tất thì đến việc bầu ban cán sự lớp. Nói là bầu vậy thôi chứ đám con nhà giàu này làm gì có ai quan tâm đến tập thể bao giờ, nên cuối cùng phải dựa vào bảng thành tích mà chọn ra ban cán sự.
Kết quả Kiều Ân làm lớp trưởng kiêm bí thư của lớp. Còn lớp phó học tập thì giao cho tên mọt sách Khánh Minh. Tới lúc chọn lớp phó văn thể mỹ thì cô Trâm nói:
"Chúng ta không thể nào dùng thành tích để bầu chọn lớp phó văn thể mỹ được. Trong lớp có bạn nào có năng khiếu ca hát, nhảy múa, muốn đảm nhận chức vị này không?"
"Em cô! Em cô!" Tri Hạ giơ tay đầy kiêu ngạo
Thấy cậu ta có vẻ nhiệt tình, cộng thêm việc chả ai ngó ngàng đến cái vị trí đó cả, nên cuối cùng cô Trâm cũng đành tuyên bố cậu ta là lớp phó văn thể mỹ.
Kết thúc bầu chọn thì tiếng chuông hết tiết cũng vang lên. Chuông thì reng rõ to nhưng cái tên đáng ghét Nhật Hoàng vẫn nằm ngủ trên bàn ngon ơ như không có chuyện gì.
Đến giờ giải lao, Gia Kỳ quay xuống ám hiệu cho Kiều Ân đi ra ngoài với cô. Vừa ra khỏi lớp Gia Kỳ lập tức hỏi.
"Sao sao? Cảm giác được ngồi với nam thần ra sao? Có phải rất kích thích không?"
Kiều Ân mỉm cười trả lời: "Phải! Kích thích lắm! Kích thích đến tức chết đi được."
"Hả?"
"Cậu có biết câu đầu tiên lúc cậu ta vừa đặt cái đít xuống ghế là gì không?"
"Uhm.. Hân hạnh được làm quen? Hay là Xin chỉ giáo nhiều hơn?" - Gia Kỳ gãi đầu thắc mắc.
Kiều Ân cười nhẹ rồi làm lại y hệt lại biểu cảm của Nhật Hoàng lúc đó.
"E hèm. Tôi ngồi đây vì muốn tránh bớt ánh nhìn, hoàn toàn không phải vì có hứng thú với cậu đâu, nên đừng làm phiền tôi. Nói xong cậu ta úp mặt xuống bàn làm một giấc gần hai tiết liền, không cho tớ nói được dù chỉ một câu lun."
Gia Kỳ nghe vậy cười một cách đầy khoái chí.
"Hahahahahaha. Không ngờ cuối cùng cũng có ngày Ân Ân nhà mình bị người ta phủ hahahaha"
"Cậu còn cười nữa! Chuyện chả vui tí nào cả. Mau nghĩ cách đổi chỗ cho tớ đi Kỳ Kỳ! Tớ muốn thoát khỏi cậu ta càng sớm càng tốt. Ngồi đó một hồi chắc tớ tăng xông mất thôi"
"Ây dô. Tớ thấy cậu coi chừng ghét của nào trời trao của nấy đấy nha. Nói gì nói chứ hai cái mỏ hỗn của các cậu gộp lại cũng đẹp đôi phết đấy haha. Miệng tớ linh thật, có vẻ năm nay Ân Ân nhà mình thật sự chuẩn bị thoát ế rồi."
"Cậu bớt bớt lại dùm cái. Tớ nói cho cậu biết, tớ thà chơi less chứ cũng không bao giờ thích loại người tự luyến như cậu ta." Kiều Ân tuyên bố hùng hồn.
Gia Kỳ nghiêm mặt: "Ân Ân à, cậu biết bây giờ cậu giống ai không?"
Kiều Ân ngơ ngác: "Giống ai?"
Gia Kỳ cười nham hiểm: "Giống nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình chuẩn bị tự vả ấy. Ahihi" Nói xong Gia Kỳ lập tức bỏ chạy lấy thân.
Kiều Ân tức tối lập tức đuổi theo. "Kỳ Kỳ! Cậu đứng lại đó cho tớ!"
Vậy là những ngày tháng ngồi cùng bàn của cô với người bạn mới chính thức bắt đầu.
Cô giáo dùng thước gõ mạnh hai cái để ổn định đám nữ sinh đang náo loạn.
"Im lặng! Hôm nay lớp ta có học sinh mới. Kể từ hôm nay bạn Nhật Hoàng sẽ học tập tại lớp chúng ta. Trong thời gian tới, mong các em có thể tích cực giúp đỡ bạn."
Gia Kỳ quay xuống nói với Kiều Ân: "Với thân phận của Nhật Hoàng thì cần gì cô nói, đám nữ sinh lớp mình kiểu gì cũng sẽ bu lấy cậu ta mong được cậu ta nhờ vả ấy chứ?"
"Gì mà ghê vậy?" Kiều Ân nghệch ra.
"Chứ còn gì nữa! Lê Nhật Hoàng đó trời! Được lọt vào mắt xanh của cậu ta là ước mơ của rất nhiều người đó. Hãy nghĩ tới số tiền khổng lồ nếu như cậu trở thành phu nhân của con trai chủ tịch tập đoàn đi."
"Cậu cũng vậy à? Hay sao mà biết rõ thế?"
"Tớ á? Không hề. Cậu ta không phải gu tớ. Chẳng qua là lúc đi dự tiệc với ba mẹ thì tớ có vô tình nghe đám tiểu thư bàn tán về cậu ta. Đứa nào đứa nấy đường đường đều là tiểu thư con nhà danh giá mà lại hết nhìn chằm chằm đến lên kế hoạch dụ dỗ con trai nhà người ta. Mà toàn bị cậu ta bơ đẹp hết. Thật mất mặc."
Kiều Ân bật cười.
"Chỗ cuối góc lớp kia! Em ngồi đó." – một giọng trầm vang lên
Nghe vậy Kiều Ân và Gia Kỳ lập tức nhìn về hướng giọng nói kia. Nhật Hoàng? Nãy giờ đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu ta nói muốn ngồi đây? Bên cạnh Kiều Ân ư?
"KHÔNG ĐƯỢC THƯA CÔ!" - Kiều Ân lập tức đứng phắt dậy phản đối
"Tại sao?" - Nhật Hoàng nghiên đầu nhìn cô đầy thắc mắc.
Tại sao ư? Tất nhiên là vì không muốn tự rước họa vào thân. Nếu cậu ta ngồi đây, cô sẽ gặp rắc rối to với đám nữ sinh cho coi. Bình thường đối phó với Tri Hạ đã đủ mệt mỏi lắm rồi. Không được, không thể được, phải nghĩ cách.
"Dạ thưa cô, em nghĩ bạn là học sinh mới. Chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn vậy nên nếu ngồi phía trên sẽ dễ tiếp cận với bài giảng đồng thời thuận tiện cho thầy cô quan sát và giúp đỡ ạ." - Kiều Ân thầm giơ ngón cái tán phục sự thông minh của bản thân. Câu trả lời tuy có chút giả trân nhưng không thể phủ nhận được tính thuyết phục.
"Kiều Ân nói đúng lắm, bạn là học sinh mới nên rất cần có người quan tâm hướng dẫn. Nếu em đã nói như vậy thì.."
"Đúng vậy cô ơi, đừng để cậu ta ngồi đây. Cho cậu ta ngồi chỗ khác đi, biết bao cô gái ao ước muốn ngồi cạnh cậu ta kìa. Cô hãy ban may mắn này cho bạn khác. Xin lỗi nhé nhóc, chị muốn bình yên tốt nghiệp. Vậy nên bà khoải!" – Kiều Ân mừng thầm
"Vậy thì để Hoàng ngồi cạnh em đi. Như vậy thì em có thể kèm cặp bạn."
"Phải vậy chứ! Cuối cùng.. Ể? Khoan đã! Chuyện gì vậy?" Kiều Ân đứng hình. Cô không tài nào tin được những gì mình vừa nghe.
"Lúc đầu nghe bạn nói muốn ngồi cuối lớp cô định phản đối đấy chứ. Nhưng cô thấy có em ngồi đó nên cô cũng yên tâm phần nào." - Cô Trâm nở một nụ cười đầy thân thiện.
Kiều Ân nằm trong đội tuyển học sinh giỏi mà cô Trâm phụ trách nên hai người vốn có quen biết từ trước. Kiều Ân học rất giỏi, năm ngoái tất cả hạng mục cô tham gia đều đạt được thành tích xuất sắc. Trở thành học trò cưng của nhiều giáo viên trong trường, trong đó có cô Trâm.
Mấy đứa con gái trong lớp bây giờ ai nấy đều quay sang nhìn cô với ánh mắt đầy "trìu mến". Đúng vậy, trìu mến đến nổi chỉ hận không thể lập tức xông đến xé cô ra hàng trăm mảnh vì dám dành nam thần của bọn họ.
Nhật Hoàng bước xuống chỗ cô, kéo ghế ngồi xuống rồi quay sang lạnh lùng nói với cô.
"Tôi ngồi đây vì muốn tránh bớt ánh nhìn của người khác, hoàn toàn không phải vì có hứng thú với cậu đâu, nên đừng làm phiền tôi." – Nói xong cậu ta úp mặt xuống bàn.
"WTF? Cái thái độ lòi lỏm gì đây? Ai cần cậu ta hứng thú? Ai muốn làm phiền cậu ta? Bộ cái tên này mắc chứng tự luyến giai đoạn cuối hả? Mình còn chưa mở mồm nói hay làm gì lun ấy! Quãi đạn thật chứ" – Cô chửi thầm trong đầu. Dù rất tức nhưng hiện tại cô cũng đâu thể làm gì hơn.
Việc sắp xếp chỗ ngồi hoàng tất thì đến việc bầu ban cán sự lớp. Nói là bầu vậy thôi chứ đám con nhà giàu này làm gì có ai quan tâm đến tập thể bao giờ, nên cuối cùng phải dựa vào bảng thành tích mà chọn ra ban cán sự.
Kết quả Kiều Ân làm lớp trưởng kiêm bí thư của lớp. Còn lớp phó học tập thì giao cho tên mọt sách Khánh Minh. Tới lúc chọn lớp phó văn thể mỹ thì cô Trâm nói:
"Chúng ta không thể nào dùng thành tích để bầu chọn lớp phó văn thể mỹ được. Trong lớp có bạn nào có năng khiếu ca hát, nhảy múa, muốn đảm nhận chức vị này không?"
"Em cô! Em cô!" Tri Hạ giơ tay đầy kiêu ngạo
Thấy cậu ta có vẻ nhiệt tình, cộng thêm việc chả ai ngó ngàng đến cái vị trí đó cả, nên cuối cùng cô Trâm cũng đành tuyên bố cậu ta là lớp phó văn thể mỹ.
Kết thúc bầu chọn thì tiếng chuông hết tiết cũng vang lên. Chuông thì reng rõ to nhưng cái tên đáng ghét Nhật Hoàng vẫn nằm ngủ trên bàn ngon ơ như không có chuyện gì.
Đến giờ giải lao, Gia Kỳ quay xuống ám hiệu cho Kiều Ân đi ra ngoài với cô. Vừa ra khỏi lớp Gia Kỳ lập tức hỏi.
"Sao sao? Cảm giác được ngồi với nam thần ra sao? Có phải rất kích thích không?"
Kiều Ân mỉm cười trả lời: "Phải! Kích thích lắm! Kích thích đến tức chết đi được."
"Hả?"
"Cậu có biết câu đầu tiên lúc cậu ta vừa đặt cái đít xuống ghế là gì không?"
"Uhm.. Hân hạnh được làm quen? Hay là Xin chỉ giáo nhiều hơn?" - Gia Kỳ gãi đầu thắc mắc.
Kiều Ân cười nhẹ rồi làm lại y hệt lại biểu cảm của Nhật Hoàng lúc đó.
"E hèm. Tôi ngồi đây vì muốn tránh bớt ánh nhìn, hoàn toàn không phải vì có hứng thú với cậu đâu, nên đừng làm phiền tôi. Nói xong cậu ta úp mặt xuống bàn làm một giấc gần hai tiết liền, không cho tớ nói được dù chỉ một câu lun."
Gia Kỳ nghe vậy cười một cách đầy khoái chí.
"Hahahahahaha. Không ngờ cuối cùng cũng có ngày Ân Ân nhà mình bị người ta phủ hahahaha"
"Cậu còn cười nữa! Chuyện chả vui tí nào cả. Mau nghĩ cách đổi chỗ cho tớ đi Kỳ Kỳ! Tớ muốn thoát khỏi cậu ta càng sớm càng tốt. Ngồi đó một hồi chắc tớ tăng xông mất thôi"
"Ây dô. Tớ thấy cậu coi chừng ghét của nào trời trao của nấy đấy nha. Nói gì nói chứ hai cái mỏ hỗn của các cậu gộp lại cũng đẹp đôi phết đấy haha. Miệng tớ linh thật, có vẻ năm nay Ân Ân nhà mình thật sự chuẩn bị thoát ế rồi."
"Cậu bớt bớt lại dùm cái. Tớ nói cho cậu biết, tớ thà chơi less chứ cũng không bao giờ thích loại người tự luyến như cậu ta." Kiều Ân tuyên bố hùng hồn.
Gia Kỳ nghiêm mặt: "Ân Ân à, cậu biết bây giờ cậu giống ai không?"
Kiều Ân ngơ ngác: "Giống ai?"
Gia Kỳ cười nham hiểm: "Giống nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình chuẩn bị tự vả ấy. Ahihi" Nói xong Gia Kỳ lập tức bỏ chạy lấy thân.
Kiều Ân tức tối lập tức đuổi theo. "Kỳ Kỳ! Cậu đứng lại đó cho tớ!"
Vậy là những ngày tháng ngồi cùng bàn của cô với người bạn mới chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.