Chương 36
Vương Khiết Băng (Yu)
26/06/2023
Quan Vi Duyệt chợt bật cười, cô bước đến bên cạnh anh, rồi nói
- Đưa đây em bế.
Vũ Dụ Bạch nhìn cô rồi lại lắc đầu, sau đó anh nói.
- Vào rửa mặt đi rồi anh lấy bữa tối cho em. Em cũng đói rồi.... Ngoan, Thiên Ái cũng sắp ngủ rồi.
Sau khi anh vỗ được Thiên Ái đi ngủ thì anh đặt con bé vào nôi tự động, trước khi rời khỏi phòng còn kiểm tra cẩn thận cửa sổ, Quan Vi Duyệt sau khi rửa mặt xong liền ngồi nhìn con gái, không lâu sau... Vũ Dụ Bạch đã bước vào với khay thức ăn thơm ngon trên tay. Những món này đều do Tuyệt Ánh Cơ tự tay nấu. Đều là những món lợi sữa.... Nhưng Quan Vi Duyệt ăn đến phát ngấy rồi cơ, ngày nào cũng ăn... Tuy đã thay đổi thực đơn liên tục nhưng thực sự cô không ăn nổi nữa rồi.
- Ngoan, ăn hết đi... Mẹ còn chưng yến ở dưới nữa kìa.
- Anh à, mình thương lượng được không? Yến ngày nào cũng ăn... Em sắp chảy máu mũi mất rồi.
Vũ Dụ Bạch bật cười, cái này là do mẹ thấy cơ thể của Quan Vi Duyệt tuy đã sinh con nhưng lại không tăng cân quá nhiều, nên bà ấy lo sợ cô sẽ mất sức. Vì thế luôn nấu nhiều món canh bổ cho cô bồi cơ thể, thường thì yến người ta ăn đơn vị chén hay một chai thủy tinh nhỏ... Còn Quan Vi Duyệt mỗi ngày là một to.... Không ngấy làm sao được.
- Để anh nói lại với mẹ. Ngoan, cố hôm nay... Ngày mai anh sẽ lên lại thực đơn cho em.
- Thật không đấy? Em không muốn tăng cân đâu nhá!
Vũ Dụ Bạch gật đầu chắc nịch. Anh nghĩ chắc sau khi ở cữ xong anh phải đưa Quan Vi Duyệt ra riêng thôi, chứ nếu để cô ở đây thêm một thời gian nữa... Cô sẽ biến thành trái bóng mất thôi. Nhưng mà... Nếu thực sự phải dọn ra ngoài ở riêng, cũng chưa chắc là cách hay.
- Duyệt Duyệt, em muốn ở Vũ trạch hay ở riêng bên ngoài?
- Hả?
- Hôm qua Lý Hàn tìm thấy một Tràm Thiên Cung, cảnh sắc cũng không tệ, không khí lại tốt, ngoài ra còn không quá ồn ào. Em thấy sao?
- Tràm Thiên Cung? Nghe nói một căn hộ ở đó bằng giá của mười căn nhà ở nội thành cơ?
- Ừm. Em thích hay không?
- Để em suy nghĩ đã.
Vũ Dụ Bạch gật gật đầu. Anh đợi sau khi cô dùng xong bữa rồi thì mới đi vào thư phòng, lúc này Vũ Dạ Triệt đã ngồi ở đó, lạnh lẽo làm việc, còn Vũ Dụ Bạch thì có chút run nhẹ
- Nhạ Ly quay về Italy cũng đã một năm. Xem ra, thế lực muốn chống đối chúng ta không phải Nhạ Ly, mà là người khác.
- Rốt cuộc người đó là ai? Cha... Không lẽ...
- Cha đang nghĩ...
Vũ Dụ Bạch im lặng, sau đó Vũ Dụ Triệt đã để anh ra ngoài và về phòng của mình, khi bước vào anh nhìn thấy Quan Vi Duyệt đang loay hoay thay bỉm của Thiên Ái, nhưng cô gái này của anh dường như không biết làm. Ngay cả cách thảo bỉm cũ cũng chẳng biết gì, anh đưa tay đỡ trán mình.... Thôi, dẹp ngay ý định ra riêng vậy. Cô con dâu này được mẹ chồng cưng chiều quá rồi nên sinh ra chẳng biết làm gì. Khi Quan Vi Duyệt nhìn thấy anh vào liền giống như thấy vị cứu tinh, cô liền buông Thiên Ái ra, bước đến bên cạnh anb mếu máo
- Em...
- Được rồi, em đi rửa tay đi. Để anh thay.
Quan Vi Duyệt gật gật đầu rồi cô đi vào nhà vệ sinh để rửa tay, haizzz... Xem ra sau khi sinh cô thật sự biến thành kẻ vô dụng rồi, công việc nhà chẳng biết làm, nấu ăn cũng không làm được, bây giờ ngay cả chăm con cũng không biết gì. Huhu, mẹ chồng chiều cô đến hư mất rồi.
Khi Quan Vi Duyệt bước ra thì cô thấy Vũ Dụ Bạch đã thay xong bỉm cho Thiên Ái rồi, nhìn cô bé có vẻ đã thoải mái hơn nhiều, nằm trong vòng tay của anh mà cười khanh khách. Khi ạn nhìn thấy cô liền mỉm cười rồi nói
- Em ngủ trước đi, anh sẽ dỗ con.
- Dụ Bạch... Em vô dụng lắm đúng không?
Vũ Dụ Bạch có lẽ hiểu, phụ nữ sau sinh thường xuyên suy nghĩ lung tung, bây giờ có lẽ cô cũng không thể nào thoát khỏi được. Anh bế Thiên Ái từ đến bên cạnh cô, dịu dàng hôn lên trán của cô, nhẹ nhàng nói
- Em không vô dụng... Em xem, em đã sinh cho anh một đứa con gái rất đáng yêu. Với lại... Vợ của anh thì không cần làm gì cả. Ngoan, mau ngủ đi, đừng nghĩ linh tinh nữa.... Sức khỏe của em vẫn chưa hồi phục hẳn đâu.
Quan Vi Duyệt cảm động rồi ngoan ngoãn ngồi trên giường nhìn anh... Một phó tổng cao ngạo, là người mà hàng vạn thiếu nữ si mê, một người có thể đem hai từ hoàn hảo để miêu tả bây giờ đã trở thành một người chồng, một người cha tốt. Quan Vi Duyệt nhìn anh, mỉm cười
- Dụ Bạch, cảm ơn anh.
- Đưa đây em bế.
Vũ Dụ Bạch nhìn cô rồi lại lắc đầu, sau đó anh nói.
- Vào rửa mặt đi rồi anh lấy bữa tối cho em. Em cũng đói rồi.... Ngoan, Thiên Ái cũng sắp ngủ rồi.
Sau khi anh vỗ được Thiên Ái đi ngủ thì anh đặt con bé vào nôi tự động, trước khi rời khỏi phòng còn kiểm tra cẩn thận cửa sổ, Quan Vi Duyệt sau khi rửa mặt xong liền ngồi nhìn con gái, không lâu sau... Vũ Dụ Bạch đã bước vào với khay thức ăn thơm ngon trên tay. Những món này đều do Tuyệt Ánh Cơ tự tay nấu. Đều là những món lợi sữa.... Nhưng Quan Vi Duyệt ăn đến phát ngấy rồi cơ, ngày nào cũng ăn... Tuy đã thay đổi thực đơn liên tục nhưng thực sự cô không ăn nổi nữa rồi.
- Ngoan, ăn hết đi... Mẹ còn chưng yến ở dưới nữa kìa.
- Anh à, mình thương lượng được không? Yến ngày nào cũng ăn... Em sắp chảy máu mũi mất rồi.
Vũ Dụ Bạch bật cười, cái này là do mẹ thấy cơ thể của Quan Vi Duyệt tuy đã sinh con nhưng lại không tăng cân quá nhiều, nên bà ấy lo sợ cô sẽ mất sức. Vì thế luôn nấu nhiều món canh bổ cho cô bồi cơ thể, thường thì yến người ta ăn đơn vị chén hay một chai thủy tinh nhỏ... Còn Quan Vi Duyệt mỗi ngày là một to.... Không ngấy làm sao được.
- Để anh nói lại với mẹ. Ngoan, cố hôm nay... Ngày mai anh sẽ lên lại thực đơn cho em.
- Thật không đấy? Em không muốn tăng cân đâu nhá!
Vũ Dụ Bạch gật đầu chắc nịch. Anh nghĩ chắc sau khi ở cữ xong anh phải đưa Quan Vi Duyệt ra riêng thôi, chứ nếu để cô ở đây thêm một thời gian nữa... Cô sẽ biến thành trái bóng mất thôi. Nhưng mà... Nếu thực sự phải dọn ra ngoài ở riêng, cũng chưa chắc là cách hay.
- Duyệt Duyệt, em muốn ở Vũ trạch hay ở riêng bên ngoài?
- Hả?
- Hôm qua Lý Hàn tìm thấy một Tràm Thiên Cung, cảnh sắc cũng không tệ, không khí lại tốt, ngoài ra còn không quá ồn ào. Em thấy sao?
- Tràm Thiên Cung? Nghe nói một căn hộ ở đó bằng giá của mười căn nhà ở nội thành cơ?
- Ừm. Em thích hay không?
- Để em suy nghĩ đã.
Vũ Dụ Bạch gật gật đầu. Anh đợi sau khi cô dùng xong bữa rồi thì mới đi vào thư phòng, lúc này Vũ Dạ Triệt đã ngồi ở đó, lạnh lẽo làm việc, còn Vũ Dụ Bạch thì có chút run nhẹ
- Nhạ Ly quay về Italy cũng đã một năm. Xem ra, thế lực muốn chống đối chúng ta không phải Nhạ Ly, mà là người khác.
- Rốt cuộc người đó là ai? Cha... Không lẽ...
- Cha đang nghĩ...
Vũ Dụ Bạch im lặng, sau đó Vũ Dụ Triệt đã để anh ra ngoài và về phòng của mình, khi bước vào anh nhìn thấy Quan Vi Duyệt đang loay hoay thay bỉm của Thiên Ái, nhưng cô gái này của anh dường như không biết làm. Ngay cả cách thảo bỉm cũ cũng chẳng biết gì, anh đưa tay đỡ trán mình.... Thôi, dẹp ngay ý định ra riêng vậy. Cô con dâu này được mẹ chồng cưng chiều quá rồi nên sinh ra chẳng biết làm gì. Khi Quan Vi Duyệt nhìn thấy anh vào liền giống như thấy vị cứu tinh, cô liền buông Thiên Ái ra, bước đến bên cạnh anb mếu máo
- Em...
- Được rồi, em đi rửa tay đi. Để anh thay.
Quan Vi Duyệt gật gật đầu rồi cô đi vào nhà vệ sinh để rửa tay, haizzz... Xem ra sau khi sinh cô thật sự biến thành kẻ vô dụng rồi, công việc nhà chẳng biết làm, nấu ăn cũng không làm được, bây giờ ngay cả chăm con cũng không biết gì. Huhu, mẹ chồng chiều cô đến hư mất rồi.
Khi Quan Vi Duyệt bước ra thì cô thấy Vũ Dụ Bạch đã thay xong bỉm cho Thiên Ái rồi, nhìn cô bé có vẻ đã thoải mái hơn nhiều, nằm trong vòng tay của anh mà cười khanh khách. Khi ạn nhìn thấy cô liền mỉm cười rồi nói
- Em ngủ trước đi, anh sẽ dỗ con.
- Dụ Bạch... Em vô dụng lắm đúng không?
Vũ Dụ Bạch có lẽ hiểu, phụ nữ sau sinh thường xuyên suy nghĩ lung tung, bây giờ có lẽ cô cũng không thể nào thoát khỏi được. Anh bế Thiên Ái từ đến bên cạnh cô, dịu dàng hôn lên trán của cô, nhẹ nhàng nói
- Em không vô dụng... Em xem, em đã sinh cho anh một đứa con gái rất đáng yêu. Với lại... Vợ của anh thì không cần làm gì cả. Ngoan, mau ngủ đi, đừng nghĩ linh tinh nữa.... Sức khỏe của em vẫn chưa hồi phục hẳn đâu.
Quan Vi Duyệt cảm động rồi ngoan ngoãn ngồi trên giường nhìn anh... Một phó tổng cao ngạo, là người mà hàng vạn thiếu nữ si mê, một người có thể đem hai từ hoàn hảo để miêu tả bây giờ đã trở thành một người chồng, một người cha tốt. Quan Vi Duyệt nhìn anh, mỉm cười
- Dụ Bạch, cảm ơn anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.