Oan Gia Tiền Định: Kết Hôn Với Tình Cũ
Chương 4: Bữa Sáng Đầu Tiên Sau Đêm Tân Hôn.
Huyền Yizi
19/08/2023
Cái tính cách ngang bướng hở tý là lại lấy bạo lực ra để đe dọa của An Chi rất giống với bốn năm về trước, khi Thẩm Hạo Thần còn đang làm bạn trai của cô, anh cũng đã bị đánh khá là nhiều. Dù đã trưởng thành nhưng có vẻ như An Chi vẫn còn rất trẻ con, Thẩm Hạo Thần chỉ ngồi dậy thở dài phán xét cô:
“Đã lớn cả rồi mà cô vẫn giống với bốn năm trước nhỉ? Cái tính trẻ con mãi không chịu thay đổi.”
Lục An Chi phồng má tức giận, cô ngước mắt nhìn anh, ấm ức:
“Tôi đã 24 tuổi rồi, tôi không còn là trẻ con nữa.”
Thẩm Hạo Thần rời khỏi giường, anh đứng trước đầu giường vuốt tóc đồng thời chỉ tay vào người cô rồi đáp trả:
“Phải phải, cô đã 24 tuổi rồi, ngực cô cũng to lên rồi mà sao cô vẫn không cao lên được chút nào vậy?”
Lục An Chi cúi xuống nhìn lại cơ thể mình, sau đó cô bất ngờ giận dữ, hai má đỏ bừng bừng, cô vội vã lấy tay che đi vòng một rồi hét lên:
“Đúng là cái tên biến thái, anh còn nhìn chằm chằm vào ngực tôi nữa là tôi móc mắt anh đấy!”
Thẩm Hạo Thần nhún vai tỏ ý không quan tâm rồi đi thẳng vào trong phòng vệ sinh, An Chi ngồi trên giường vẫn còn đang rất nổi giận, cứ như vậy chắc cô chịu không nổi mất.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cả hai người họ cùng bước xuống nhà để ăn sáng. Vừa đến cửa phòng ăn, mùi thơm của những món ăn đắt tiền đã cuốn hút An Chi. Cô háo hức chạy vào trong, khi thấy bà nội cùng chị Tố Nhi cô liền cúi đầu chào họ:
“Con chào bà, em chào chị.”
“An Chi đấy à, mau ngồi xuống ăn sáng đi cháu, cả Hạo Thần nữa.” bà nội tươi cười.
Thẩm Hạo Thần lù lù đi phía sau An Chi, cả hai ai tự kéo ghế người nấy điều đó khiến bà nội không hài lòng.
“Xem kìa Hạo Thần, cháu phải kéo ghế cho vợ cháu chứ?”
Thẩm Hạo Thần dù không muốn nhưng cũng phải làm theo, anh đến chỗ An Chi giúp cô kéo ghế với vẻ mặt không được vui cho lắm. Sau đó cả nhà họ cùng nhau dùng bữa sáng, đây là bữa sáng đầu tiên khi An Chi về làm dâu nhà họ Thẩm nên bà nội đã sai giúp việc chuẩn bị khá nhiều món.
Lục An Chi cầm đũa lên, cô chuẩn bị ăn thì bỗng dưng được bà nội gắp cho một con tôm bụ bẫm. Nhìn con tôm đó thực sự rất ngon mắt, bà nội tươi cười nhìn An Chi rồi nói:
“Món này ngon lắm đấy, cháu thử đi.”
Lục An Chi ngập ngừng nhìn con tôm, cô gượng cười định giải thích với bà nội thì đột nhiên Thẩm Hạo Thần lại gắp con tôm từ bát của cô bỏ sang bát của mình. Hành động của anh khiến bà nội và Thẩm Tố Nhi chú ý, còn An Chi thì lại vô cùng kinh ngạc nhìn anh.
Thẩm Hạo Thần ngước mắt quan sát phản ứng của người nhà, anh bình tĩnh đáp:
“Lục An Chi bị dị ứng với tôm, cô ấy không ăn được con tôm này đâu nên con ăn hộ.”
Thẩm Tố Nhi và bà nội lúc này mới há hốc miệng nhận ra điều này, may là An Chi chưa ăn con tôm đó.
“Bà xin lỗi cháu nhé An Chi, bà không biết cháu dị ứng với tôm.”
“Không sao đâu ạ, cháu cũng quên không nói cho mọi người biết.”
Thì ra Thẩm Hạo Thần vẫn còn nhớ An Chi bị dị ứng tôm, bởi vì bốn năm trước có một lần cô đã vô tình ăn một món làm từ tôm và đã phải nằm viện mất hai ngày. An Chi không nghĩ là lâu như vậy rồi mà Hạo Thần vẫn còn nhớ, điều này khiến cô thực sự tò mò.
Thẩm Tố Nhi biết chuyện Hạo Thần và An Chi đã từng hẹn hò, cô ấy thấy hai người họ giấu giếm nên cũng không muốn nói ra cho bà nội biết. Nhưng hôm nay suýt chút nữa là cô ấy đã tiết lộ ra chỉ vì một câu hỏi của bà nội.
“Mà sao Hạo Thần lại biết An Chi dị ứng tôm, hai đứa nói mới chỉ cưới hôm qua thôi mà.”
“Bà ơi, đó là bởi vì hai đứa nó đã từng hẹn…”
“Chị Tố Nhi!”
Thẩm Tố Nhi lỡ miệng suýt thì nói ra bí mật nhưng may là Hạo Thần đã kịp chặn họng chị ấy lại.
“Sao thế? Hai đứa nó làm sao?” bà nội tò mò.
“À dạ… hai đứa nó đã tâm sự cả đêm qua đó bà, cháu đứng ngoài phòng nghe thấy hết mà.”
Thẩm Tố Nhi kiếm bừa một lý do để đánh lạc hướng bà nội nhưng không ngờ lại ăn một cái vỗ của bà.
Bốp!
“Á!”
“Cái con bé này, sao con lại nghe lén vợ chồng nó vào đêm tân hôn chứ?”
“Con xin lỗi…”
Ba mẹ của Hạo Thần qua đời do tai nạn vào bốn năm trước, sau cú sốc ấy ba người họ đã có một khoảng thời gian rất tuyệt vọng. Nhưng vì công ty, vì những gì mà khi còn sống ba của anh đã gây dựng nên Hạo Thần bắt buộc phải đứng lên lãnh đạo công ty. Anh lúc đó thực sự rất sợ, sợ mình sẽ không gánh vác nổi SanFia, sợ bản thân sẽ khiến công ty đi xuống. Nhưng may mắn một điều là nhờ có sự giúp đỡ của bà nội và chị gái, Thẩm Hạo Thần đã thành công biến SanFia trở thành một trong những tập đoàn lớn mạnh về thời trang hiện nay. Gia đình họ chỉ còn có ba người nhưng lúc nào cũng vui vẻ và đặc biệt là bây giờ họ đã có thêm một thành viên mới chính là An Chi.
Sau bữa sáng, Hạo Thần và An Chi cũng chuẩn bị đồ để đi làm. Lúc này Thẩm Tố Nhi đang ngồi ở phòng khách gác chân xem ti vi thì bất chợt nhìn ra ngoài sân, cô ấy thấy Nghiêm Tống - thư ký của Hạo Thần đang lái xe vào sân để đón Hạo Thần đi làm. Ngay lập tức, Thẩm Tố Nhi phóng thẳng lên trên tầng hai, cô ấy vội vã ngắm nghía mình trong gương rồi trang điểm lại cho thật xinh đẹp. Hành động hấp tấp đó của cô ấy khi thấy Nghiêm Tống đến khiến bà nội phải ngao ngán lắc đầu.
“Cháu chào lão phu nhân.” Nghiêm Tống từ ngoài sân bước vào, cậu ấy mang một dáng vẻ đẹp trai kiểu thư sinh trông khá thu hút.
“Ừm, cháu có muốn ăn chút hoa quả không?” bà nội mỉm cười.
Vì Nghiêm Tống đã làm thư ký cho Hạo Thần được bốn năm nên cậu ấy đối với nhà họ Thẩm cũng như người thân thiết, ai cũng yêu quý cậu ấy.
“Dạ thôi ạ, cháu đến để đón Thẩm tổng, hôm nay có một cuộc họp khá quan trọng.”
Đúng lúc ấy, An Chi và Hạo Thần bước xuống nhà. Đây là lần đầu tiên An Chi được gặp mặt và tiếp xúc với Nghiêm Tống nên khá ấn tượng với cậu thư ký này.
“Nghiêm Tống, chúng ta đi thôi.”
Thẩm Hạo Thần còn chưa bước ra khỏi nhà thì đột nhiên bị bà nội giữ lại, bà ấy kéo tay An Chi đẩy cô đứng sát lại với cháu trai mình rồi nói:
“Hạo Thần, cháu đưa An Chi đến chỗ làm của con bé đi, dù sao cũng tiện đường mà.”
Lục An Chi lập tức xua tay từ chối:
“Dạ thôi không cần đâu bà ơi, cháu đi taxi cũng được.”
“Taxi cái gì, giờ cháu đã là vợ của chủ tịch tập đoàn SanFia rồi, cứ ngồi xe của chồng đi có gì mà ngại.”
Vì đây là mong muốn của bà nội nên Thẩm Hạo Thần không thể từ chối, anh trước giờ rất nghe lời bà mặc cho đôi lúc có chút bất mãn. An Chi miễn cưỡng ngồi chung xe với Hạo Thần để đến công ty, điều cô lo ngại là những người trong công ty cô sẽ chú ý. Hiện tại chuyện cô làm đám cưới với Thẩm Hạo Thần là chuyện bí mật, chỉ có những người trong nhà mới biết, nếu đồng nghiệp cô mà thấy là lớn chuyện cho xem.
Lúc xe ô tô vừa rời đi, Thẩm Tố Nhi mới lóc cóc từ trên tầng hai chạy xuống. Cô ấy trang điểm và ăn mặc rất xinh đẹp, ngọt ngào cất giọng gọi Nghiêm Tống:
“A Tống ơi…”
Bà nội liếc mắt nhìn cô cháu gái yểu điệu của mình rồi lắc đầu.
“Chúng nó đi làm cả rồi.”
Thấy vậy Thẩm Tố Nhi liền giậm chân hậm hực giận dỗi.
“Sao bà không giữ A Tống ở lại để gặp cháu chứ, cháu đã cất công thay đồ để gặp cậu ấy vậy mà...”
“Trông cháu cứ như vậy bảo sao đến giờ này còn chưa có bạn trai, có đứa con trai nào mà nó thích nổi cháu cơ chứ!” Bà nội chợt thở dài, lật đật đi vào trong nhà.
“Đã lớn cả rồi mà cô vẫn giống với bốn năm trước nhỉ? Cái tính trẻ con mãi không chịu thay đổi.”
Lục An Chi phồng má tức giận, cô ngước mắt nhìn anh, ấm ức:
“Tôi đã 24 tuổi rồi, tôi không còn là trẻ con nữa.”
Thẩm Hạo Thần rời khỏi giường, anh đứng trước đầu giường vuốt tóc đồng thời chỉ tay vào người cô rồi đáp trả:
“Phải phải, cô đã 24 tuổi rồi, ngực cô cũng to lên rồi mà sao cô vẫn không cao lên được chút nào vậy?”
Lục An Chi cúi xuống nhìn lại cơ thể mình, sau đó cô bất ngờ giận dữ, hai má đỏ bừng bừng, cô vội vã lấy tay che đi vòng một rồi hét lên:
“Đúng là cái tên biến thái, anh còn nhìn chằm chằm vào ngực tôi nữa là tôi móc mắt anh đấy!”
Thẩm Hạo Thần nhún vai tỏ ý không quan tâm rồi đi thẳng vào trong phòng vệ sinh, An Chi ngồi trên giường vẫn còn đang rất nổi giận, cứ như vậy chắc cô chịu không nổi mất.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cả hai người họ cùng bước xuống nhà để ăn sáng. Vừa đến cửa phòng ăn, mùi thơm của những món ăn đắt tiền đã cuốn hút An Chi. Cô háo hức chạy vào trong, khi thấy bà nội cùng chị Tố Nhi cô liền cúi đầu chào họ:
“Con chào bà, em chào chị.”
“An Chi đấy à, mau ngồi xuống ăn sáng đi cháu, cả Hạo Thần nữa.” bà nội tươi cười.
Thẩm Hạo Thần lù lù đi phía sau An Chi, cả hai ai tự kéo ghế người nấy điều đó khiến bà nội không hài lòng.
“Xem kìa Hạo Thần, cháu phải kéo ghế cho vợ cháu chứ?”
Thẩm Hạo Thần dù không muốn nhưng cũng phải làm theo, anh đến chỗ An Chi giúp cô kéo ghế với vẻ mặt không được vui cho lắm. Sau đó cả nhà họ cùng nhau dùng bữa sáng, đây là bữa sáng đầu tiên khi An Chi về làm dâu nhà họ Thẩm nên bà nội đã sai giúp việc chuẩn bị khá nhiều món.
Lục An Chi cầm đũa lên, cô chuẩn bị ăn thì bỗng dưng được bà nội gắp cho một con tôm bụ bẫm. Nhìn con tôm đó thực sự rất ngon mắt, bà nội tươi cười nhìn An Chi rồi nói:
“Món này ngon lắm đấy, cháu thử đi.”
Lục An Chi ngập ngừng nhìn con tôm, cô gượng cười định giải thích với bà nội thì đột nhiên Thẩm Hạo Thần lại gắp con tôm từ bát của cô bỏ sang bát của mình. Hành động của anh khiến bà nội và Thẩm Tố Nhi chú ý, còn An Chi thì lại vô cùng kinh ngạc nhìn anh.
Thẩm Hạo Thần ngước mắt quan sát phản ứng của người nhà, anh bình tĩnh đáp:
“Lục An Chi bị dị ứng với tôm, cô ấy không ăn được con tôm này đâu nên con ăn hộ.”
Thẩm Tố Nhi và bà nội lúc này mới há hốc miệng nhận ra điều này, may là An Chi chưa ăn con tôm đó.
“Bà xin lỗi cháu nhé An Chi, bà không biết cháu dị ứng với tôm.”
“Không sao đâu ạ, cháu cũng quên không nói cho mọi người biết.”
Thì ra Thẩm Hạo Thần vẫn còn nhớ An Chi bị dị ứng tôm, bởi vì bốn năm trước có một lần cô đã vô tình ăn một món làm từ tôm và đã phải nằm viện mất hai ngày. An Chi không nghĩ là lâu như vậy rồi mà Hạo Thần vẫn còn nhớ, điều này khiến cô thực sự tò mò.
Thẩm Tố Nhi biết chuyện Hạo Thần và An Chi đã từng hẹn hò, cô ấy thấy hai người họ giấu giếm nên cũng không muốn nói ra cho bà nội biết. Nhưng hôm nay suýt chút nữa là cô ấy đã tiết lộ ra chỉ vì một câu hỏi của bà nội.
“Mà sao Hạo Thần lại biết An Chi dị ứng tôm, hai đứa nói mới chỉ cưới hôm qua thôi mà.”
“Bà ơi, đó là bởi vì hai đứa nó đã từng hẹn…”
“Chị Tố Nhi!”
Thẩm Tố Nhi lỡ miệng suýt thì nói ra bí mật nhưng may là Hạo Thần đã kịp chặn họng chị ấy lại.
“Sao thế? Hai đứa nó làm sao?” bà nội tò mò.
“À dạ… hai đứa nó đã tâm sự cả đêm qua đó bà, cháu đứng ngoài phòng nghe thấy hết mà.”
Thẩm Tố Nhi kiếm bừa một lý do để đánh lạc hướng bà nội nhưng không ngờ lại ăn một cái vỗ của bà.
Bốp!
“Á!”
“Cái con bé này, sao con lại nghe lén vợ chồng nó vào đêm tân hôn chứ?”
“Con xin lỗi…”
Ba mẹ của Hạo Thần qua đời do tai nạn vào bốn năm trước, sau cú sốc ấy ba người họ đã có một khoảng thời gian rất tuyệt vọng. Nhưng vì công ty, vì những gì mà khi còn sống ba của anh đã gây dựng nên Hạo Thần bắt buộc phải đứng lên lãnh đạo công ty. Anh lúc đó thực sự rất sợ, sợ mình sẽ không gánh vác nổi SanFia, sợ bản thân sẽ khiến công ty đi xuống. Nhưng may mắn một điều là nhờ có sự giúp đỡ của bà nội và chị gái, Thẩm Hạo Thần đã thành công biến SanFia trở thành một trong những tập đoàn lớn mạnh về thời trang hiện nay. Gia đình họ chỉ còn có ba người nhưng lúc nào cũng vui vẻ và đặc biệt là bây giờ họ đã có thêm một thành viên mới chính là An Chi.
Sau bữa sáng, Hạo Thần và An Chi cũng chuẩn bị đồ để đi làm. Lúc này Thẩm Tố Nhi đang ngồi ở phòng khách gác chân xem ti vi thì bất chợt nhìn ra ngoài sân, cô ấy thấy Nghiêm Tống - thư ký của Hạo Thần đang lái xe vào sân để đón Hạo Thần đi làm. Ngay lập tức, Thẩm Tố Nhi phóng thẳng lên trên tầng hai, cô ấy vội vã ngắm nghía mình trong gương rồi trang điểm lại cho thật xinh đẹp. Hành động hấp tấp đó của cô ấy khi thấy Nghiêm Tống đến khiến bà nội phải ngao ngán lắc đầu.
“Cháu chào lão phu nhân.” Nghiêm Tống từ ngoài sân bước vào, cậu ấy mang một dáng vẻ đẹp trai kiểu thư sinh trông khá thu hút.
“Ừm, cháu có muốn ăn chút hoa quả không?” bà nội mỉm cười.
Vì Nghiêm Tống đã làm thư ký cho Hạo Thần được bốn năm nên cậu ấy đối với nhà họ Thẩm cũng như người thân thiết, ai cũng yêu quý cậu ấy.
“Dạ thôi ạ, cháu đến để đón Thẩm tổng, hôm nay có một cuộc họp khá quan trọng.”
Đúng lúc ấy, An Chi và Hạo Thần bước xuống nhà. Đây là lần đầu tiên An Chi được gặp mặt và tiếp xúc với Nghiêm Tống nên khá ấn tượng với cậu thư ký này.
“Nghiêm Tống, chúng ta đi thôi.”
Thẩm Hạo Thần còn chưa bước ra khỏi nhà thì đột nhiên bị bà nội giữ lại, bà ấy kéo tay An Chi đẩy cô đứng sát lại với cháu trai mình rồi nói:
“Hạo Thần, cháu đưa An Chi đến chỗ làm của con bé đi, dù sao cũng tiện đường mà.”
Lục An Chi lập tức xua tay từ chối:
“Dạ thôi không cần đâu bà ơi, cháu đi taxi cũng được.”
“Taxi cái gì, giờ cháu đã là vợ của chủ tịch tập đoàn SanFia rồi, cứ ngồi xe của chồng đi có gì mà ngại.”
Vì đây là mong muốn của bà nội nên Thẩm Hạo Thần không thể từ chối, anh trước giờ rất nghe lời bà mặc cho đôi lúc có chút bất mãn. An Chi miễn cưỡng ngồi chung xe với Hạo Thần để đến công ty, điều cô lo ngại là những người trong công ty cô sẽ chú ý. Hiện tại chuyện cô làm đám cưới với Thẩm Hạo Thần là chuyện bí mật, chỉ có những người trong nhà mới biết, nếu đồng nghiệp cô mà thấy là lớn chuyện cho xem.
Lúc xe ô tô vừa rời đi, Thẩm Tố Nhi mới lóc cóc từ trên tầng hai chạy xuống. Cô ấy trang điểm và ăn mặc rất xinh đẹp, ngọt ngào cất giọng gọi Nghiêm Tống:
“A Tống ơi…”
Bà nội liếc mắt nhìn cô cháu gái yểu điệu của mình rồi lắc đầu.
“Chúng nó đi làm cả rồi.”
Thấy vậy Thẩm Tố Nhi liền giậm chân hậm hực giận dỗi.
“Sao bà không giữ A Tống ở lại để gặp cháu chứ, cháu đã cất công thay đồ để gặp cậu ấy vậy mà...”
“Trông cháu cứ như vậy bảo sao đến giờ này còn chưa có bạn trai, có đứa con trai nào mà nó thích nổi cháu cơ chứ!” Bà nội chợt thở dài, lật đật đi vào trong nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.