Chương 9
Lăng Báo Tư
07/03/2014
“Tiểu Tiểu, ta đến đón ngươi .”
Tạ Diệu Quang vừa thấy hắn tan làm, lập tức từ trong xe hô to. Ngưu Tiểu Tiểu mới kết thân với bằng hữu này, Tạ Diệu Quang nói chuyện cực kì hài hước, hơn nữa gã ở rất gần, có thể đưa Tiểu Tiểu về mà, mà trước khi về nhà còn dẫn Tiểu Tiểu đi ăn cơm.
“Ăn ngon không? Tiểu Tiểu?”
“Ngon.”
Mấy hôm trước không ăn uống gì, nhưng nhờ sự khôi hài của Tạ Diệu Quang mà hắn dần cũng tiêu tan sầu khổ vì chuyện của Giản Chính Hạo. Hắn vốn căn bản không phải tuýp người suy nghĩ nhiều, hơn nữa hắn vốn cho rằng hắn và Giản Chính Hạo không có tương lai, huống hồ Giản Chính Hạo giờ đã kết hôn, chuyện giữa hai người càng không thể, đừng nói đến Giản Chính Hạo sau này chưa hề tới tìm hắn, sự liền quá rõ ràng đi.
“Tiểu Tiểu, muốn đi thăm chợ đêm không? Chúng ta có thể đi uống nước, ăn kem, được không?”
“Ăn, ăn kem?”
Ngưu Tiểu Tiểu nước miếng chực rơi xuống, Tạ Diệu Quang phát giác dùng đồ ăn câu Ngưu Tiểu Tiệu, quả thực tựa như ném bánh bao thịt cho cẩu, tuyệt đối mắc câu.
”Chúng ta đây đi ăn kem.”
Gã đưa Ngưu Tiểu Tiểu đến chợ đêm. Lúc Tiểu Tiểu ngồi trên xe, gã còn mượn cớ nói điều chỉnh dây an toàn cho hắn mà trên người hắn động chạm một ít.
Ngưu Tiểu Tiểu không quen mang dây an toàn, gã mới dừng tay. Hai người ăn chung một đĩa kem to, gã nói với Ngưu Tiểu Tiểu: “Chúng ta giống như đang gián tiếp hôn môi ghê.”
Ngưu Tiểu Tiểu sửng sốt một chút, gã xích lại gần, cầm bàn tay nhỏ bé mềm nhũn của Ngưu Tiểu Tiểu, êm ái nói khẽ: “Tiểu Tiểu, ngươi rất đáng yêu.”
Ngưu Tiểu Tiểu không thoải mái muốn rút tay về, gã lại cường lực nắm chặt, khuôn mặt trắng nõn phấn nộn của Ngưu Tiểu Tiểu bắt đầu hơi ửng đỏ.
“Tiểu Tiểu, chúng ta về đi.”
Gã buông tay hắn, trả tiền, đưa Ngưu Tiểu Tiểu vào xe xong, đã muốn nghĩ tới bước kế tiếp chính là đi khách sạn. Ngưu Tiểu Tiểu vẫn cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, hắn cũng biết bản thân và Giản Chính Hạo là không có khả năng, nhưng phải cùng nam nhân khác một chỗ, hắn quả thực lại do dự.
Thừa dịp Ngưu Tiểu Tiểu còn đang mông lung, Tạ Diệu Quang tạt xe vào khách sạn. Ngưu Tiểu Tiểu sau khi vào khách sạn mới thấy sợ hãi quá, chính mình là thế nào lại không chú ý bên ngoài, không thể tưởng được bọn họ đã ở khách sạn, hắn ấp a ấp úng nói, “Ta, ta phải về nhà ngủ…”
Ngưu Tiểu Tiểu có ngu ngốc thế nào cũng hiểu được hoàn cảnh hiện tại không có khả năng giống với khi hắn vào khách sạn cùng Giản Chính Hạo, chỉ đơn thuần để hắn tắm rửa rồi ngủ ngon, hắn liều mạng lắc đầu, “Ta phải về nhà.”
“Tiểu Tiểu, tiền ta đều trả rồi, cùng nam nhân với nhau, muốn thử xem thân thể hợp không hợp a?”
Gã đã nói rõ ràng khiến Ngưu Tiểu Tiểu bàn tay nắm chặt, “Ta không muốn thử, không được sao?”
Tạ Diệu Quang bị xoay cho muốn nổi điên, gã không kiên nhẫn nói, “Ngươi không phải là nghĩ chúng ta chỉ ăn cơm, uống trà, rồi sau đó cái gì cũng không làm đi?”
Ngưu Tiểu Tiểu rầm một cái xuống xe, Tạ Diệu Quang tưởng hắn đồng ý, mặt lộ vẻ vui mừng. Nhưng Ngưu Tiểu Tiểu là đi ra, hắn quay đầu lại hung hăng trừng mắt với Tạ Diệu Quang, “Ta sẽ không cùng ngươi ăn cơm nữa.”
Tạ Diệu Quang đuổi theo, Ngưu Tiểu Tiểu tức giận đá gã một cước, “Ngươi là đại hỗn đản, ta căn bản là chưa nói muốn cùng ngươi lên giường, ngươi tránh xa ta một chút, ta không bao giờ… nữa tin tưởng ngươi, hơn nữa ta việc gì phải cùng một kẻ chỉ mới biết tên lên giường, ngươi muốn thử xem thân thể có hợp không, cứ đi tìm người khác thử đi!”
Tạ Diệu Quang tức giận đấm vào tường, Ngưu Tiểu Tiểu cứ thản nhiên rời khỏi, gã gọi điện cho thúc thúc, nói Ngưu Tiểu Tiểu không thuận theo, nhưng chưa nói xong đã bị thúc thúc mắng cho tơi tả.
“Ngươi này là kẻ ngu ngốc, kẻ nào giới thiệu cho ngươi rồi cũng chuồn mất thôi, ngươi cứ đi quán bar gay mà ngoạn đi, về sau sẽ không bao giờ ngươi tìm thấy đối tượng tốt như vậy nữa đâu.”
Gã bị thúc thúc mắng đến phát hỏa, lên xe phóng vọt tới quán bar quen, gã không tin lấy diện mạo của Tạ Diệu Quang gã, kẻ khác còn không lập tức thúc thủ chịu trói, trông Ngưu Tiểu Tiểu cũng không phải không ưa nam nhân.
“Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu. . . . . .”
Tạ Diệu Quang hai tay vỗ vào nhau, gã đêm qua đến quán bar, bừa bãi một đêm, đến lúc trời sáng nhìn người xa lạ nằm bên cạnh, gã bỗng hối hận hành vi bừa bãi của mình.
Gã hiện tại chạy đến chỗ Ngưu Tiểu Tiểu, tìm cách giải thích, chính là Ngưu Tiểu Tiểu căn bản không để ý tới gã, ngay cả đưa kem ra, Ngưu Tiểu Tiểu cũng lờ đi.
“Thực xin lỗi, Tiểu Tiểu, chúng ta vốn là bằng hữu, xin ngươi hãy thương, thương ta, ta nhất định trước kia là quan hệ với mấy bằng hữu hư hỏng, cho nên mới bị tiêm nhiễm một ít quan niệm xằng bậy, từ nay về sau ta sẽ không làm như vậy nữa.”
“Tiểu Tiểu.”
Một đạo thanh âm trầm thấp dễ nghe khác vọng tới, Ngưu Tiểu Tiểu bỗng nhiên sững lại ngây người như pho tượng, Ta Diệu Quang quay đầu xem nơi phát ra âm thanh, lập tức mở lớn hai mắt, xe thật lớn a, người gọi Tiểu Tiểu hạ kính cửa xe, y từ trong xe ló ra, gương mặt y khiến Tạ Diệu Quang có điểm xấu hổ vì thua kém.
Gã đã nghĩ bản thân đẹp mã, nhưng kẻ mới tới mặc âu phục, có vẻ như vừa tan làm, một bộ quần áo kia khiến y giống như người mẫu quảng cáo, hoàn toàn toát ra phong thái nam nhân thành thục, lại anh tuấn đến khiến kẻ khác đố kị.
Bởi vì lúc đó là giờ tan tầm, Giản Chính Hạo không tiện dừng xe, hắn cho xe chạy chầm chậm ở ven đường, hướng về phía Ngưu Tiểu Tiểu mà kêu to: “Tiểu Tiểu, Chính Hạo ca tới đón ngươi .”
Ngưu Tiểu Tiểu bỗng nhiên ôm lấy cánh tay Tạ Diệu Quang, hốc mắt có chút rưng rưng nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Hả?”
Tạ Diệu Quang giật mình, nhưng thấy khuôn mặt Ngưu Tiểu Tiểu sắp bật khóc, gã vốn thông minh không nói làm gì, hơn nữa cơ hội tới, gã càng phải lợi dụng, gã một tay ôm thắt lưng Ngưu Tiểu Tiểu, còn thừa cơ ăn hắn eo nhỏ đậu hũ, kéo hắn lên xe mình, sau đó rất nhanh lái xe rời đi.
Giản Chính Hạo ngây ngốc không thể tin vào mắt mình, y khựng xe lại, xe sau không ngừng thúc còi, y cũng vô pháp lái đi, lập tức mở di động, vội vã gọi cho Ngưu Tiểu Tiểu.
“Tiểu Tiểu. . . . . .”
Vừa nghe tiếng y, Ngưu Tiểu Tiểu lập tức tắt máy, Giản Chính Hạo gọi lại vài lần, y lòng nóng như lửa đốt, Ngưu Tiểu Tiểu tất cả đều không chịu nghe, y gọi đến lần thứ bảy, Ngưu Tiểu Tiểu rốt cục mới bắt máy.
“Tiểu Tiểu, đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi nam nhân kia là đồng sự mới của ngươi sao không?” Đây là giải thích hợp lý nhất mà y có thể nghĩ tới.
Ngưu Tiểu Tiểu thanh âm nghèn nghẹt nói: “Không phải, là bạn trai ta, ngươi về sau không cần tái điện thoại cho ta, ta. . . . . . Ta sẽ không nghe.”
Ngưu Tiểu Tiểu nói xong liền tắt máy, Giản Chính Hạo hai mắt nhìn trân trối phía trước, di động trong tay y bị siết phát ra tiếng cờ-rắc, tay y nổi gân xanh, xe sau không ngừng thúc y nhanh lên, y liếc mắt tìm chỗ đỗ xe, lập tức tạt vào, sợ với tâm tình hiện tại của mình có thể sẽ gây tai nạn.
Y lại gọi cho Ngưu Tiểu Tiểu, lần này Ngưu Tiểu Tiểu liền tắt điện thoại, y giận đến phát cuồng, đem điện thoại di động bẻ thành hai nửa, y yêu Ngưu Tiểu Tiểu như vậy, ánh mắt không bao giờ li khai hắn, như thế nào có thể sau khi bọn họ phát sinh quan hệ, y lại để hắn bị kẻ khác cướp đi.
“Đây rốt cuộc phát sinh chuyện quỷ quái gì?”
Y ở trong xe rống giận, âm thanh vang vọng khiến nóc xe rung lên một trận.
Y đến trước tòa nhà nơi Ngưu Tiểu Tiểu thuê phòng ở chờ hắn, y xem đồng hồ. Đến chín giờ, y sớm như kiến bò trên chảo nóng, Tiểu Tiểu đáng yêu như vậy, y sợ hắn bị người khác ăn đậu hủ, đến mười giờ, Ngưu Tiểu Tiểu còn chưa về, y đã muốn tức đến nổ tung, đợi tới mười một giờ mới thấy bóng Ngưu Tiểu Tiểu, y giận đến tức sùi bọt mép.
“Hiện tại mấy giờ ngươi mới về nhà, ngươi đang làm cái gì?”
Mấy câu mắng mỏ thốt ra, Ngưu Tiểu Tiểu chỉ ra cắn môi không chịu đáp, vẫn đi về phía trước, bị Giản Chính Hạo giữ chặt lại, “Ta đang nói chuyện với ngươi, Tiểu Tiểu, ngươi đây là thái độ gì?”
Giản Chính Hạo từ nhỏ tới lớn rất ít khi đối với hắn hung hãn, đa phần đều là dùng cái kiểu tươi cười chán ghét kia, nhưng y hiện tại đã đánh mất hoàn toàn phong độ nhất quán đó, mỗi lời đều là rống giận.
“Không cần, không cần ngươi tới quản!”
Ngưu Tiểu Tiểu đẩy tay y ra, tiếp tục đi, Giản Chính Hạo một lần nữa tóm được tay hắn, y lớn tiếng cả giận nói: “Tiểu Tiểu, nam nhân kia là ai?”
“Là, là bạn trai ta.”
Đáp án của Ngưu Tiểu Tiểu khiến Giản Chính Hạo mặt đỏ bầm, y ghì lấy bả vai Ngưu Tiểu Tiểu, thanh âm trầm thấp hàm chứa đầy bão tố, “Ta mới là bạn trai của ngươi, chúng ta đã cùng lên giường.”
Ngưu Tiểu Tiểu hai mắt đẫm lệ sương đẩy tay y ra, hắn không hiểu Giản Chính Hạo vì cái gì muốn nói như vậy, y rõ ràng đã kết hôn, y nhất định là muốn trêu đùa hắn này tiểu ngu ngốc, hắn như thế nào có thể cùng Giản Chính Hạo là quan hệ yêu đương.
“Ta cũng cùng hắn đến khách sạn.” Đây là lời nói thật, Ngưu Tiểu Tiểu không có nói sai, chỉ là bọn hắn chỉ bước vào khách sạn, không tiến thêm bước nào.
Giản Chính Hạo hai mắt dường như tóe lửa, y nắm chặt bả vai Ngưu Tiểu Tiểu dùng sức mà lay, “Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì? Tiểu Tiểu?”
Ngưu Tiểu Tiểu mặt đẫm lệ, hắn không hiểu Giản Chính Hạo rõ ràng lâu như vậy không để ý hắn, vì cái gì y kết hôn rồi còn lại đây trêu chọc hắn, y nhất định là muốn chê cười hắn mà thôi.
“Ta cùng hắn đi khách sạn, hắn đối ta thực tốt lắm. . . . . .”
Một cái tát hung hăng đánh vào mặt Ngưu Tiểu Tiểu. Ngưu Tiểu Tiểu bị y tát mạnh đến độ thối lui về phía sau vài bước. Giản Chính Hạo giận đến toàn thân phát run, y gầm lên: “Hắn đối với ngươi tốt, ta đây đối với ngươi không tốt sao? Ta từ nhỏ đến lớn có lần nào không bồi ngươi ngoạn, bồi ngươi cười, ta trong lúc xuất ngoại bận rộn như vậy cũng vẫn luôn nghĩ tới ngươi, ngươi lại đối ta làm ra loại sự tình này.”
Ngưu Tiểu Tiểu bị đánh cho rất đau, hắn trong lòng càng đau, hắn thút thít khóc, “Ngươi không có rất tốt với ta, ngươi căn bản đem ta trở thành tiểu ngu ngốc đùa giỡn, là ta ngu ngốc mới cùng với ngươi trên giường.”
Nghe hắn có bao nhiêu không muốn và hối hận, Giản Chính Hạo tim phổi giống như bị đào ra, y hít thật sâu, bàn tay y vừa đánh Ngưu Tiểu Tiểu còn cảm giác tê dại, y nhắm mắt lại, sợ chính mình nếu nói thêm gì nữa, sẽ tức giận đến giết chết Ngưu Tiểu Tiểu.
Y xoay người bước đi, Ngưu Tiểu Tiểu đuổi theo hai bước, rồi lại đình chân, hắn khóc trở về phòng mình. Giản Chính Hạo ngồi trên xe đầu óc trống rỗng về căn hộ của mình, giường chiếu đã được giặt giũ, không giống khi y vừa về nước thấy bị Ngưu Tiểu Tiểu phun đầy dầu tắm gội linh tinh gì đó.
Y ngồi trên giường, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì sao Ngưu Tiểu Tiểu có bạn trai mới, y không nên đánh tân nương tử đáng yêu nhất của mình, không phải hắn đã phải lòng y, sau đó ở bên y cả đời sao không?
Dòng lệ nóng theo khóe mắt y chảy ra, y không biết tim lại có thể đau đến mức này, y mặc dù ở nước ngoài một tháng, nhưng luôn gửi bưu ảnh cho Tiểu Tiểu, nói cho hắn bên kia phát sinh chuyện thú vị gì.
Nếu không phải y thiệt tình thương hắn, y như thế nào có thể giữa lúc bận rộn vậy vẫn bớt thời gian viết cho hắn, có khi nửa đêm còn tranh thủ ngồi viết.
Từ nhỏ đến nay, y là lần đầu tiên khóc, lại khóc thành tiếng, tình yêu suốt nhiều năm của y nhưng lại như vậy bị phản bội, Ngưu Tiểu Tiểu tuyệt đối không biết y có bao nhiêu yêu hắn, thương hắn, đem hắn trở thành tâm can bảo bối mà sủng, hắn như thế nào có thể vô duyên cớ vậy mà phản bội y.
Viên Nghi Hoa mang một ly cà phê cho y, mắt y đỏ quạch, tuy không giống như vừa khóc nhưng tinh thần rõ suy sụp, y lật xem hợp đồng, Viên Nghi Hoa giúp y xoa bóp cánh tay, nói: “Làm sao vậy? Chính Hạo học trưởng, ngươi hôm nay thoạt nhìn mệt mỏi quá.”
“Không việc gì, tối qua ngủ muộn quá thôi.”
Váy Viên Nghi Hoa bay lật phật, tỏa ra một làn gió thơm, nàng đưa ra một tấm ảnh chụp cười nói: “Học trưởng, ngươi xem, đây là ảnh của chúng ta ở Âu Châu.”
Giản Chính Hạo không có tâm tình xem mấy thứ này, y nói: “Chúng ta phải đi làm công việc, đừng nói giống như đi chơi vậy, đem hợp đồng này điều tra kĩ xem, ta cảm thấy có điểm lạ .”
Viên Nghi Hoa học khóa dưới y hồi đại học, tuổi trẻ xinh đẹp, lại có năng lực, khi y đến Harvard học, nàng cũng đến đó học, bằng năng lực của nàng hoàn toàn có thể độc lập một phương, nhưng sau khi về nước, Viên Nghi Hoa cam nguyện làm thư kí cho y, thay y xử lý việc vặt vãnh, y có đôi khi còn cảm thấy thiệt thòi cho năng lực của nàng.
“Học trưởng, ngươi hôm nay tinh thần không tốt, ta mời ngươi ăn cơm đi.”
“Không cần, ta tối nay muốn một người yên lặng một chút.”
Giản Chính Hạo đem tâm lực dồn vào công việc, Viên Nghi Hoa giậm chân một chút, nàng tùy thời gian bắt đầu mượn cớ mời y ra ngoài ăn cơm, đều bị y cự tuyệt. Y vì chuyện của Tiểu Tiểu mà thương tâm, y có gọi cho Tiểu Tiểu, chính là Tiểu Tiểu không chịu nghe máy.
Y cũng đến phòng Ngưu Tiểu Tiểu chờ, nhưng Ngưu Tiểu Tiểu căn bản là đang trốn tránh y, cuối cùng y đành không cam lòng mà buông tha, có lẽ bởi chán nản cùng thống khổ thương tâm, một tháng sau, Viên Nghi Hoa mời y đi ăn cơm, y đồng ý .
Hai người vào một nhà hàng có tiếng ở gần đó, mới ăn xong món đầu tiên, Giản Chính Hạo đã buông đũa, y dạo này gầy rộc, ăn gì cũng không vô, chuyện của Ngưu Tiểu Tiểu gây cho y đả kích quá lớn, y không rõ mình mới xuất ngoại một tháng thôi, vì cái gì liền phong vân biến sắc, Ngưu Tiểu Tiểu lựa chọn nam nhân khác, ly khai y.
“Ngon lắm, ăn nhiều một chút, đừng ăn ít vậy, nhà hàng này rất có danh đấy.”
Nam nhân ở bàn sau quan tâm nói xong, Giản Chính Hạo khóe miệng hơi hơi mang theo cười khổ, y là bởi thất tình ăn không vô, còn nam nhân này hẳn đưa bạn gái đến, nhất định là vì kiêng khem mới không dám ăn nhiều.
Hắn đem ánh mắt không tự chủ được liếc sang, sau đó cả người sửng sốt, Ngưu Tiểu Tiểu ngồi ở bàn ngay sau y, hắn trông cũng gầy yếu, đôi môi phấn hồng ngon lành ngày trước đã biến thành tái nhợt, hai gò má phúng phính hóp xuống, hắn hai mắt vô thần nhìn mâm thức ăn trên bàn, so với trước kia hoàn toàn khác biệt, hắn lại không giống quỷ đói đầu thai đánh chén sạch bay.
“Tiểu Tiểu. . . . . .”
Vốn không gặp nổi, lại luôn trốn tránh y Tiểu Tiểu, không nghĩ tới lại gặp ở nơi này. Viên Nghi Hoa liếc nhìn, liền thấy bàn bên Tạ Diệu Quang, nàng cao giọng nói: “Ăn ngon thật a.”
Nàng nói to khiến Ngưu Tiểu Tiểu ngẩng đầu liếc sang bàn họ, vừa thấy Giản Chính Hạo, hắn nước mắt lập tức không nghe lời giống như suối phun phun ra.
Rõ ràng muốn chính mình không cần để ý, nhưng nhìn Giản Chính Hạo mang vợ mới cưới ra ngoài ăn cơm vẫn khiến Ngưu Tiểu Tiểu chịu đả kích lớn, hắn lấy khăn ăn quệt nước mắt, không chí khí chạy khỏi nhà hàng, ngay cả biểu tình giả bộ không thèm để ý cũng làm không được.
Giản Chính Hạo cũng lập tức đứng lên, Viên Nghi Hoa giữ chặt ống tay áo y, dịu dàng nói: “Học trưởng, ngươi không định trả tiền, để ta nữ nhân trả tiền sao?”
Ngưu Tiểu Tiểu đã muốn chạy mất hút, Giản Chính Hạo sốt ruột rút tờ tiền giá trị rất lớn, ngay cả xem cũng chưa xem để lại trên bàn, lập tức lao ra tìm Ngưu Tiểu Tiểu, Viên Nghi Hoa mắt bốc hỏa, chính là biết làm gì.
Tạ Diệu Quang còn không thức thời chạy tới hỏi: “Uy, vừa rồi rốt cuộc sao lại thế này?”
Mỹ nữ trước mắt gã lập tức biến thân trở thành Mẫu Dạ Xoa, đối hắn giận dữ hét: “Ta không có hỏi ngươi, ngươi còn dám hỏi ta, cút sang một bên!”
Tạ Diệu Quang miệng há hốc, lần đầu tiên thấy nữ nhân thay đổi sắc mặc nhanh như vậy. Ả phẫn nộ rời đi, lấy cả tiền trên bàn theo, phục vụ liền bắt gã trả tiền cả hai bàn khiến gã thiếu chút nữa hôn mê, mà gã cùng người bàn này lại không biết, cớ gì hắn phải trả tiền a, nữ kia cũng thật ghê gớm.
Nhà hàng này ở vị trí rất sầm uất, chưa đầy phút sau, Giản Chính Hạo lao ra cửa tìm Ngưu Tiểu Tiểu đã có rất nhiều người qua đường che khuất bóng dáng hắn, y cuống quít chen qua đám người qua đường, đúng lúc đã tưởng vô vọng thì hai mắt tinh nhạy của y phát giác một thân ảnh nhỏ bé ngồi xổm ven đường.
Hắn hai tay ôm lấy bản thân mà khóc nức nở, người qua đường đối hắn làm như không thấy, nghĩ hắn uống say hoặc là kẻ điên, vội vàng đi nhanh qua hắn.
Giản Chính Hạo đến bên cạnh hắn, lấy tay hoàn trụ bờ vai hắn, cũng giống hắn ngồi xổm xuống. Ngưu Tiểu Tiểu khóc to hơn, Giản Chính Hạo chỉ cảm thấy tiếng khóc của hắn khiến tim y chực vỡ nát, y ôm chặt lấy Ngưu Tiểu Tiểu, Ngưu Tiểu Tiểu vặn vẹo kháng cự, rốt cục cũng chịu yên, sau đó đem nước mắt nước mũi chùi vào người y.
“Tiểu Tiểu, ta rất nhớ ngươi. . . . . .”
Ngưu Tiểu Tiểu nước mắt ít nhất lại chảy xuống một lít, hắn khóc ròng nói: “Ngươi không cần gạt ta, ngươi với vợ ra ngoài ăn cơm đúng không? Ngươi chính là xem ta là tiểu ngu ngốc, cố ý khi dễ ta.”
Giản Chính Hạo nghe lọt vào tai một từ quá quái dị, “Vợ ta?”
Hắn khi nào thì kết hôn, chính hắn thế nhưng không biết.
“Trên tạp chí đều viết vậy, ngươi ở nước ngoài bí mật làm hôn lễ, cho nên ngươi mới không để ý tới ta.”
“Chuyện gì thế này, Tiểu Tiểu, ngươi rốt cuộc là đang nói cái gì?”
Giản Chính Hạo nghe vậy mãn đầu óc đều là dấu chấm hỏi, Ngưu Tiểu Tiểu thút thít đáp: “Ngươi không cần tái gạt ta, ta đều biết rồi, ngươi kết hôn, vừa rồi ngươi chính là mang theo vợ ngươi đi ăn cơm.”
Tạ Diệu Quang vừa thấy hắn tan làm, lập tức từ trong xe hô to. Ngưu Tiểu Tiểu mới kết thân với bằng hữu này, Tạ Diệu Quang nói chuyện cực kì hài hước, hơn nữa gã ở rất gần, có thể đưa Tiểu Tiểu về mà, mà trước khi về nhà còn dẫn Tiểu Tiểu đi ăn cơm.
“Ăn ngon không? Tiểu Tiểu?”
“Ngon.”
Mấy hôm trước không ăn uống gì, nhưng nhờ sự khôi hài của Tạ Diệu Quang mà hắn dần cũng tiêu tan sầu khổ vì chuyện của Giản Chính Hạo. Hắn vốn căn bản không phải tuýp người suy nghĩ nhiều, hơn nữa hắn vốn cho rằng hắn và Giản Chính Hạo không có tương lai, huống hồ Giản Chính Hạo giờ đã kết hôn, chuyện giữa hai người càng không thể, đừng nói đến Giản Chính Hạo sau này chưa hề tới tìm hắn, sự liền quá rõ ràng đi.
“Tiểu Tiểu, muốn đi thăm chợ đêm không? Chúng ta có thể đi uống nước, ăn kem, được không?”
“Ăn, ăn kem?”
Ngưu Tiểu Tiểu nước miếng chực rơi xuống, Tạ Diệu Quang phát giác dùng đồ ăn câu Ngưu Tiểu Tiệu, quả thực tựa như ném bánh bao thịt cho cẩu, tuyệt đối mắc câu.
”Chúng ta đây đi ăn kem.”
Gã đưa Ngưu Tiểu Tiểu đến chợ đêm. Lúc Tiểu Tiểu ngồi trên xe, gã còn mượn cớ nói điều chỉnh dây an toàn cho hắn mà trên người hắn động chạm một ít.
Ngưu Tiểu Tiểu không quen mang dây an toàn, gã mới dừng tay. Hai người ăn chung một đĩa kem to, gã nói với Ngưu Tiểu Tiểu: “Chúng ta giống như đang gián tiếp hôn môi ghê.”
Ngưu Tiểu Tiểu sửng sốt một chút, gã xích lại gần, cầm bàn tay nhỏ bé mềm nhũn của Ngưu Tiểu Tiểu, êm ái nói khẽ: “Tiểu Tiểu, ngươi rất đáng yêu.”
Ngưu Tiểu Tiểu không thoải mái muốn rút tay về, gã lại cường lực nắm chặt, khuôn mặt trắng nõn phấn nộn của Ngưu Tiểu Tiểu bắt đầu hơi ửng đỏ.
“Tiểu Tiểu, chúng ta về đi.”
Gã buông tay hắn, trả tiền, đưa Ngưu Tiểu Tiểu vào xe xong, đã muốn nghĩ tới bước kế tiếp chính là đi khách sạn. Ngưu Tiểu Tiểu vẫn cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, hắn cũng biết bản thân và Giản Chính Hạo là không có khả năng, nhưng phải cùng nam nhân khác một chỗ, hắn quả thực lại do dự.
Thừa dịp Ngưu Tiểu Tiểu còn đang mông lung, Tạ Diệu Quang tạt xe vào khách sạn. Ngưu Tiểu Tiểu sau khi vào khách sạn mới thấy sợ hãi quá, chính mình là thế nào lại không chú ý bên ngoài, không thể tưởng được bọn họ đã ở khách sạn, hắn ấp a ấp úng nói, “Ta, ta phải về nhà ngủ…”
Ngưu Tiểu Tiểu có ngu ngốc thế nào cũng hiểu được hoàn cảnh hiện tại không có khả năng giống với khi hắn vào khách sạn cùng Giản Chính Hạo, chỉ đơn thuần để hắn tắm rửa rồi ngủ ngon, hắn liều mạng lắc đầu, “Ta phải về nhà.”
“Tiểu Tiểu, tiền ta đều trả rồi, cùng nam nhân với nhau, muốn thử xem thân thể hợp không hợp a?”
Gã đã nói rõ ràng khiến Ngưu Tiểu Tiểu bàn tay nắm chặt, “Ta không muốn thử, không được sao?”
Tạ Diệu Quang bị xoay cho muốn nổi điên, gã không kiên nhẫn nói, “Ngươi không phải là nghĩ chúng ta chỉ ăn cơm, uống trà, rồi sau đó cái gì cũng không làm đi?”
Ngưu Tiểu Tiểu rầm một cái xuống xe, Tạ Diệu Quang tưởng hắn đồng ý, mặt lộ vẻ vui mừng. Nhưng Ngưu Tiểu Tiểu là đi ra, hắn quay đầu lại hung hăng trừng mắt với Tạ Diệu Quang, “Ta sẽ không cùng ngươi ăn cơm nữa.”
Tạ Diệu Quang đuổi theo, Ngưu Tiểu Tiểu tức giận đá gã một cước, “Ngươi là đại hỗn đản, ta căn bản là chưa nói muốn cùng ngươi lên giường, ngươi tránh xa ta một chút, ta không bao giờ… nữa tin tưởng ngươi, hơn nữa ta việc gì phải cùng một kẻ chỉ mới biết tên lên giường, ngươi muốn thử xem thân thể có hợp không, cứ đi tìm người khác thử đi!”
Tạ Diệu Quang tức giận đấm vào tường, Ngưu Tiểu Tiểu cứ thản nhiên rời khỏi, gã gọi điện cho thúc thúc, nói Ngưu Tiểu Tiểu không thuận theo, nhưng chưa nói xong đã bị thúc thúc mắng cho tơi tả.
“Ngươi này là kẻ ngu ngốc, kẻ nào giới thiệu cho ngươi rồi cũng chuồn mất thôi, ngươi cứ đi quán bar gay mà ngoạn đi, về sau sẽ không bao giờ ngươi tìm thấy đối tượng tốt như vậy nữa đâu.”
Gã bị thúc thúc mắng đến phát hỏa, lên xe phóng vọt tới quán bar quen, gã không tin lấy diện mạo của Tạ Diệu Quang gã, kẻ khác còn không lập tức thúc thủ chịu trói, trông Ngưu Tiểu Tiểu cũng không phải không ưa nam nhân.
“Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu. . . . . .”
Tạ Diệu Quang hai tay vỗ vào nhau, gã đêm qua đến quán bar, bừa bãi một đêm, đến lúc trời sáng nhìn người xa lạ nằm bên cạnh, gã bỗng hối hận hành vi bừa bãi của mình.
Gã hiện tại chạy đến chỗ Ngưu Tiểu Tiểu, tìm cách giải thích, chính là Ngưu Tiểu Tiểu căn bản không để ý tới gã, ngay cả đưa kem ra, Ngưu Tiểu Tiểu cũng lờ đi.
“Thực xin lỗi, Tiểu Tiểu, chúng ta vốn là bằng hữu, xin ngươi hãy thương, thương ta, ta nhất định trước kia là quan hệ với mấy bằng hữu hư hỏng, cho nên mới bị tiêm nhiễm một ít quan niệm xằng bậy, từ nay về sau ta sẽ không làm như vậy nữa.”
“Tiểu Tiểu.”
Một đạo thanh âm trầm thấp dễ nghe khác vọng tới, Ngưu Tiểu Tiểu bỗng nhiên sững lại ngây người như pho tượng, Ta Diệu Quang quay đầu xem nơi phát ra âm thanh, lập tức mở lớn hai mắt, xe thật lớn a, người gọi Tiểu Tiểu hạ kính cửa xe, y từ trong xe ló ra, gương mặt y khiến Tạ Diệu Quang có điểm xấu hổ vì thua kém.
Gã đã nghĩ bản thân đẹp mã, nhưng kẻ mới tới mặc âu phục, có vẻ như vừa tan làm, một bộ quần áo kia khiến y giống như người mẫu quảng cáo, hoàn toàn toát ra phong thái nam nhân thành thục, lại anh tuấn đến khiến kẻ khác đố kị.
Bởi vì lúc đó là giờ tan tầm, Giản Chính Hạo không tiện dừng xe, hắn cho xe chạy chầm chậm ở ven đường, hướng về phía Ngưu Tiểu Tiểu mà kêu to: “Tiểu Tiểu, Chính Hạo ca tới đón ngươi .”
Ngưu Tiểu Tiểu bỗng nhiên ôm lấy cánh tay Tạ Diệu Quang, hốc mắt có chút rưng rưng nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Hả?”
Tạ Diệu Quang giật mình, nhưng thấy khuôn mặt Ngưu Tiểu Tiểu sắp bật khóc, gã vốn thông minh không nói làm gì, hơn nữa cơ hội tới, gã càng phải lợi dụng, gã một tay ôm thắt lưng Ngưu Tiểu Tiểu, còn thừa cơ ăn hắn eo nhỏ đậu hũ, kéo hắn lên xe mình, sau đó rất nhanh lái xe rời đi.
Giản Chính Hạo ngây ngốc không thể tin vào mắt mình, y khựng xe lại, xe sau không ngừng thúc còi, y cũng vô pháp lái đi, lập tức mở di động, vội vã gọi cho Ngưu Tiểu Tiểu.
“Tiểu Tiểu. . . . . .”
Vừa nghe tiếng y, Ngưu Tiểu Tiểu lập tức tắt máy, Giản Chính Hạo gọi lại vài lần, y lòng nóng như lửa đốt, Ngưu Tiểu Tiểu tất cả đều không chịu nghe, y gọi đến lần thứ bảy, Ngưu Tiểu Tiểu rốt cục mới bắt máy.
“Tiểu Tiểu, đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi nam nhân kia là đồng sự mới của ngươi sao không?” Đây là giải thích hợp lý nhất mà y có thể nghĩ tới.
Ngưu Tiểu Tiểu thanh âm nghèn nghẹt nói: “Không phải, là bạn trai ta, ngươi về sau không cần tái điện thoại cho ta, ta. . . . . . Ta sẽ không nghe.”
Ngưu Tiểu Tiểu nói xong liền tắt máy, Giản Chính Hạo hai mắt nhìn trân trối phía trước, di động trong tay y bị siết phát ra tiếng cờ-rắc, tay y nổi gân xanh, xe sau không ngừng thúc y nhanh lên, y liếc mắt tìm chỗ đỗ xe, lập tức tạt vào, sợ với tâm tình hiện tại của mình có thể sẽ gây tai nạn.
Y lại gọi cho Ngưu Tiểu Tiểu, lần này Ngưu Tiểu Tiểu liền tắt điện thoại, y giận đến phát cuồng, đem điện thoại di động bẻ thành hai nửa, y yêu Ngưu Tiểu Tiểu như vậy, ánh mắt không bao giờ li khai hắn, như thế nào có thể sau khi bọn họ phát sinh quan hệ, y lại để hắn bị kẻ khác cướp đi.
“Đây rốt cuộc phát sinh chuyện quỷ quái gì?”
Y ở trong xe rống giận, âm thanh vang vọng khiến nóc xe rung lên một trận.
Y đến trước tòa nhà nơi Ngưu Tiểu Tiểu thuê phòng ở chờ hắn, y xem đồng hồ. Đến chín giờ, y sớm như kiến bò trên chảo nóng, Tiểu Tiểu đáng yêu như vậy, y sợ hắn bị người khác ăn đậu hủ, đến mười giờ, Ngưu Tiểu Tiểu còn chưa về, y đã muốn tức đến nổ tung, đợi tới mười một giờ mới thấy bóng Ngưu Tiểu Tiểu, y giận đến tức sùi bọt mép.
“Hiện tại mấy giờ ngươi mới về nhà, ngươi đang làm cái gì?”
Mấy câu mắng mỏ thốt ra, Ngưu Tiểu Tiểu chỉ ra cắn môi không chịu đáp, vẫn đi về phía trước, bị Giản Chính Hạo giữ chặt lại, “Ta đang nói chuyện với ngươi, Tiểu Tiểu, ngươi đây là thái độ gì?”
Giản Chính Hạo từ nhỏ tới lớn rất ít khi đối với hắn hung hãn, đa phần đều là dùng cái kiểu tươi cười chán ghét kia, nhưng y hiện tại đã đánh mất hoàn toàn phong độ nhất quán đó, mỗi lời đều là rống giận.
“Không cần, không cần ngươi tới quản!”
Ngưu Tiểu Tiểu đẩy tay y ra, tiếp tục đi, Giản Chính Hạo một lần nữa tóm được tay hắn, y lớn tiếng cả giận nói: “Tiểu Tiểu, nam nhân kia là ai?”
“Là, là bạn trai ta.”
Đáp án của Ngưu Tiểu Tiểu khiến Giản Chính Hạo mặt đỏ bầm, y ghì lấy bả vai Ngưu Tiểu Tiểu, thanh âm trầm thấp hàm chứa đầy bão tố, “Ta mới là bạn trai của ngươi, chúng ta đã cùng lên giường.”
Ngưu Tiểu Tiểu hai mắt đẫm lệ sương đẩy tay y ra, hắn không hiểu Giản Chính Hạo vì cái gì muốn nói như vậy, y rõ ràng đã kết hôn, y nhất định là muốn trêu đùa hắn này tiểu ngu ngốc, hắn như thế nào có thể cùng Giản Chính Hạo là quan hệ yêu đương.
“Ta cũng cùng hắn đến khách sạn.” Đây là lời nói thật, Ngưu Tiểu Tiểu không có nói sai, chỉ là bọn hắn chỉ bước vào khách sạn, không tiến thêm bước nào.
Giản Chính Hạo hai mắt dường như tóe lửa, y nắm chặt bả vai Ngưu Tiểu Tiểu dùng sức mà lay, “Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì? Tiểu Tiểu?”
Ngưu Tiểu Tiểu mặt đẫm lệ, hắn không hiểu Giản Chính Hạo rõ ràng lâu như vậy không để ý hắn, vì cái gì y kết hôn rồi còn lại đây trêu chọc hắn, y nhất định là muốn chê cười hắn mà thôi.
“Ta cùng hắn đi khách sạn, hắn đối ta thực tốt lắm. . . . . .”
Một cái tát hung hăng đánh vào mặt Ngưu Tiểu Tiểu. Ngưu Tiểu Tiểu bị y tát mạnh đến độ thối lui về phía sau vài bước. Giản Chính Hạo giận đến toàn thân phát run, y gầm lên: “Hắn đối với ngươi tốt, ta đây đối với ngươi không tốt sao? Ta từ nhỏ đến lớn có lần nào không bồi ngươi ngoạn, bồi ngươi cười, ta trong lúc xuất ngoại bận rộn như vậy cũng vẫn luôn nghĩ tới ngươi, ngươi lại đối ta làm ra loại sự tình này.”
Ngưu Tiểu Tiểu bị đánh cho rất đau, hắn trong lòng càng đau, hắn thút thít khóc, “Ngươi không có rất tốt với ta, ngươi căn bản đem ta trở thành tiểu ngu ngốc đùa giỡn, là ta ngu ngốc mới cùng với ngươi trên giường.”
Nghe hắn có bao nhiêu không muốn và hối hận, Giản Chính Hạo tim phổi giống như bị đào ra, y hít thật sâu, bàn tay y vừa đánh Ngưu Tiểu Tiểu còn cảm giác tê dại, y nhắm mắt lại, sợ chính mình nếu nói thêm gì nữa, sẽ tức giận đến giết chết Ngưu Tiểu Tiểu.
Y xoay người bước đi, Ngưu Tiểu Tiểu đuổi theo hai bước, rồi lại đình chân, hắn khóc trở về phòng mình. Giản Chính Hạo ngồi trên xe đầu óc trống rỗng về căn hộ của mình, giường chiếu đã được giặt giũ, không giống khi y vừa về nước thấy bị Ngưu Tiểu Tiểu phun đầy dầu tắm gội linh tinh gì đó.
Y ngồi trên giường, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì sao Ngưu Tiểu Tiểu có bạn trai mới, y không nên đánh tân nương tử đáng yêu nhất của mình, không phải hắn đã phải lòng y, sau đó ở bên y cả đời sao không?
Dòng lệ nóng theo khóe mắt y chảy ra, y không biết tim lại có thể đau đến mức này, y mặc dù ở nước ngoài một tháng, nhưng luôn gửi bưu ảnh cho Tiểu Tiểu, nói cho hắn bên kia phát sinh chuyện thú vị gì.
Nếu không phải y thiệt tình thương hắn, y như thế nào có thể giữa lúc bận rộn vậy vẫn bớt thời gian viết cho hắn, có khi nửa đêm còn tranh thủ ngồi viết.
Từ nhỏ đến nay, y là lần đầu tiên khóc, lại khóc thành tiếng, tình yêu suốt nhiều năm của y nhưng lại như vậy bị phản bội, Ngưu Tiểu Tiểu tuyệt đối không biết y có bao nhiêu yêu hắn, thương hắn, đem hắn trở thành tâm can bảo bối mà sủng, hắn như thế nào có thể vô duyên cớ vậy mà phản bội y.
Viên Nghi Hoa mang một ly cà phê cho y, mắt y đỏ quạch, tuy không giống như vừa khóc nhưng tinh thần rõ suy sụp, y lật xem hợp đồng, Viên Nghi Hoa giúp y xoa bóp cánh tay, nói: “Làm sao vậy? Chính Hạo học trưởng, ngươi hôm nay thoạt nhìn mệt mỏi quá.”
“Không việc gì, tối qua ngủ muộn quá thôi.”
Váy Viên Nghi Hoa bay lật phật, tỏa ra một làn gió thơm, nàng đưa ra một tấm ảnh chụp cười nói: “Học trưởng, ngươi xem, đây là ảnh của chúng ta ở Âu Châu.”
Giản Chính Hạo không có tâm tình xem mấy thứ này, y nói: “Chúng ta phải đi làm công việc, đừng nói giống như đi chơi vậy, đem hợp đồng này điều tra kĩ xem, ta cảm thấy có điểm lạ .”
Viên Nghi Hoa học khóa dưới y hồi đại học, tuổi trẻ xinh đẹp, lại có năng lực, khi y đến Harvard học, nàng cũng đến đó học, bằng năng lực của nàng hoàn toàn có thể độc lập một phương, nhưng sau khi về nước, Viên Nghi Hoa cam nguyện làm thư kí cho y, thay y xử lý việc vặt vãnh, y có đôi khi còn cảm thấy thiệt thòi cho năng lực của nàng.
“Học trưởng, ngươi hôm nay tinh thần không tốt, ta mời ngươi ăn cơm đi.”
“Không cần, ta tối nay muốn một người yên lặng một chút.”
Giản Chính Hạo đem tâm lực dồn vào công việc, Viên Nghi Hoa giậm chân một chút, nàng tùy thời gian bắt đầu mượn cớ mời y ra ngoài ăn cơm, đều bị y cự tuyệt. Y vì chuyện của Tiểu Tiểu mà thương tâm, y có gọi cho Tiểu Tiểu, chính là Tiểu Tiểu không chịu nghe máy.
Y cũng đến phòng Ngưu Tiểu Tiểu chờ, nhưng Ngưu Tiểu Tiểu căn bản là đang trốn tránh y, cuối cùng y đành không cam lòng mà buông tha, có lẽ bởi chán nản cùng thống khổ thương tâm, một tháng sau, Viên Nghi Hoa mời y đi ăn cơm, y đồng ý .
Hai người vào một nhà hàng có tiếng ở gần đó, mới ăn xong món đầu tiên, Giản Chính Hạo đã buông đũa, y dạo này gầy rộc, ăn gì cũng không vô, chuyện của Ngưu Tiểu Tiểu gây cho y đả kích quá lớn, y không rõ mình mới xuất ngoại một tháng thôi, vì cái gì liền phong vân biến sắc, Ngưu Tiểu Tiểu lựa chọn nam nhân khác, ly khai y.
“Ngon lắm, ăn nhiều một chút, đừng ăn ít vậy, nhà hàng này rất có danh đấy.”
Nam nhân ở bàn sau quan tâm nói xong, Giản Chính Hạo khóe miệng hơi hơi mang theo cười khổ, y là bởi thất tình ăn không vô, còn nam nhân này hẳn đưa bạn gái đến, nhất định là vì kiêng khem mới không dám ăn nhiều.
Hắn đem ánh mắt không tự chủ được liếc sang, sau đó cả người sửng sốt, Ngưu Tiểu Tiểu ngồi ở bàn ngay sau y, hắn trông cũng gầy yếu, đôi môi phấn hồng ngon lành ngày trước đã biến thành tái nhợt, hai gò má phúng phính hóp xuống, hắn hai mắt vô thần nhìn mâm thức ăn trên bàn, so với trước kia hoàn toàn khác biệt, hắn lại không giống quỷ đói đầu thai đánh chén sạch bay.
“Tiểu Tiểu. . . . . .”
Vốn không gặp nổi, lại luôn trốn tránh y Tiểu Tiểu, không nghĩ tới lại gặp ở nơi này. Viên Nghi Hoa liếc nhìn, liền thấy bàn bên Tạ Diệu Quang, nàng cao giọng nói: “Ăn ngon thật a.”
Nàng nói to khiến Ngưu Tiểu Tiểu ngẩng đầu liếc sang bàn họ, vừa thấy Giản Chính Hạo, hắn nước mắt lập tức không nghe lời giống như suối phun phun ra.
Rõ ràng muốn chính mình không cần để ý, nhưng nhìn Giản Chính Hạo mang vợ mới cưới ra ngoài ăn cơm vẫn khiến Ngưu Tiểu Tiểu chịu đả kích lớn, hắn lấy khăn ăn quệt nước mắt, không chí khí chạy khỏi nhà hàng, ngay cả biểu tình giả bộ không thèm để ý cũng làm không được.
Giản Chính Hạo cũng lập tức đứng lên, Viên Nghi Hoa giữ chặt ống tay áo y, dịu dàng nói: “Học trưởng, ngươi không định trả tiền, để ta nữ nhân trả tiền sao?”
Ngưu Tiểu Tiểu đã muốn chạy mất hút, Giản Chính Hạo sốt ruột rút tờ tiền giá trị rất lớn, ngay cả xem cũng chưa xem để lại trên bàn, lập tức lao ra tìm Ngưu Tiểu Tiểu, Viên Nghi Hoa mắt bốc hỏa, chính là biết làm gì.
Tạ Diệu Quang còn không thức thời chạy tới hỏi: “Uy, vừa rồi rốt cuộc sao lại thế này?”
Mỹ nữ trước mắt gã lập tức biến thân trở thành Mẫu Dạ Xoa, đối hắn giận dữ hét: “Ta không có hỏi ngươi, ngươi còn dám hỏi ta, cút sang một bên!”
Tạ Diệu Quang miệng há hốc, lần đầu tiên thấy nữ nhân thay đổi sắc mặc nhanh như vậy. Ả phẫn nộ rời đi, lấy cả tiền trên bàn theo, phục vụ liền bắt gã trả tiền cả hai bàn khiến gã thiếu chút nữa hôn mê, mà gã cùng người bàn này lại không biết, cớ gì hắn phải trả tiền a, nữ kia cũng thật ghê gớm.
Nhà hàng này ở vị trí rất sầm uất, chưa đầy phút sau, Giản Chính Hạo lao ra cửa tìm Ngưu Tiểu Tiểu đã có rất nhiều người qua đường che khuất bóng dáng hắn, y cuống quít chen qua đám người qua đường, đúng lúc đã tưởng vô vọng thì hai mắt tinh nhạy của y phát giác một thân ảnh nhỏ bé ngồi xổm ven đường.
Hắn hai tay ôm lấy bản thân mà khóc nức nở, người qua đường đối hắn làm như không thấy, nghĩ hắn uống say hoặc là kẻ điên, vội vàng đi nhanh qua hắn.
Giản Chính Hạo đến bên cạnh hắn, lấy tay hoàn trụ bờ vai hắn, cũng giống hắn ngồi xổm xuống. Ngưu Tiểu Tiểu khóc to hơn, Giản Chính Hạo chỉ cảm thấy tiếng khóc của hắn khiến tim y chực vỡ nát, y ôm chặt lấy Ngưu Tiểu Tiểu, Ngưu Tiểu Tiểu vặn vẹo kháng cự, rốt cục cũng chịu yên, sau đó đem nước mắt nước mũi chùi vào người y.
“Tiểu Tiểu, ta rất nhớ ngươi. . . . . .”
Ngưu Tiểu Tiểu nước mắt ít nhất lại chảy xuống một lít, hắn khóc ròng nói: “Ngươi không cần gạt ta, ngươi với vợ ra ngoài ăn cơm đúng không? Ngươi chính là xem ta là tiểu ngu ngốc, cố ý khi dễ ta.”
Giản Chính Hạo nghe lọt vào tai một từ quá quái dị, “Vợ ta?”
Hắn khi nào thì kết hôn, chính hắn thế nhưng không biết.
“Trên tạp chí đều viết vậy, ngươi ở nước ngoài bí mật làm hôn lễ, cho nên ngươi mới không để ý tới ta.”
“Chuyện gì thế này, Tiểu Tiểu, ngươi rốt cuộc là đang nói cái gì?”
Giản Chính Hạo nghe vậy mãn đầu óc đều là dấu chấm hỏi, Ngưu Tiểu Tiểu thút thít đáp: “Ngươi không cần tái gạt ta, ta đều biết rồi, ngươi kết hôn, vừa rồi ngươi chính là mang theo vợ ngươi đi ăn cơm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.