Chương 3: Chương 3
HanaKisuke
24/09/2016
"Ye ye ye, ầu rai rai rai" chuông điện thoại reo lên vào sáng sớm đẹp trời, đến nỗi những chú chim phải té ngửa từ cành cây té xuống, sùi bọt mép.
- A lô, ai đấy? - cái giọng ngái ngủ khò khò còn đang lầm lì phía trên chiếc giường êm.
Phía bên kia đầu dây, không hiểu tại sao im lặng, và rồi thét lên:
- Dương Tịnh! Đây là cuộc thứ 23 tôi gọi cô rồi! Ngủ gì mà say chết luôn vậy hả!?
- ...À...anh là ai vậy? - Dương Tịnh nhà ta thì thào.
- Cái con nhỏ này...cô ngủ rồi vứt luôn bộ não cô cho kiến tha rồi à? Dĩ Triệu Tôn đây, nghe thủng chưa!?
"Triệu Tôn!!!" cô nàng giật mình phóc người khỏi chiếc giường êm mềm, ngó đầu mở cửa sổ ra, kéo cái rèm ra nhìn ánh nắng chói chang đang chỉa thẳng vào bản mặt của Triệu Tôn. Hôm nay anh mặc đồ thường, với mái tóc vuốt keo đàng hoàng chỉnh chu, và đôi giày bóng loáng đến độ có thể soi gương. Anh cầm 1 bó hoa lấp lánh lung linh đính đầy hột xoàn kim cương, đó là 1 bó hồng rực rỡ. "Đẹp...đẹp quá, lãng tử quá, hạnh phúc quá!" Dương Tịnh xúc động không kiềm được, nhưng thực chất ánh mắt của cô là nhìn vào đóa hồng đầy màu sắc cám dỗ của tiền. Nhưng rồi cái khuôn mặt ngu ngơ của cô đứng phỗng ra trước cảnh tượng này khiến anh hét lên từ dưới nhà:
- Con nhỏ bún thiêu kia! Lết xuống giường ngay cho tôi! - anh gào lên.
"Ờ...đẹp thì đẹp thật nhưng cái mồm thì y như cái đồ chà bồn cầu vậy, thằng cha bánh bều!" cô nghe xong môi trề ra, và lắc đầu qua lại:
- Hôm nay tôi có hẹn với anh à? Làm gì tới nhà tôi chực cửa vậy? Hay là bị tôi quyến rũ đến chết rồi?
Anh chàng kia đáp thẳng lờ với đôi mắt dị hợm:
- Tôi tới viếng cái chuồng của cô là để rước cô đấy con nhỏ kia. - cái miệng vẫn không thể thơm hơn. - Không có thời gian đôi co đâu, mau thay đồ và làm theo những gì tôi bảo ngày hôm nay đi.
Lần đầu tiên thấy anh "nhịn" theo kiểu rất đặc trưng như vậy, cô thấy cũng hơi ngạc nhiên, và rồi cười khinh đáp lại tấm chân "tình" của an:
- Thế thì cúi xuống nói: "Làm ơn" vào câu nói xem nào. Có thể tôi sẽ suy nghĩ lại đó, tên bánh bều.
Anh nhăn nhó muốn chửi đổng kinh khủng. Nhưng rồi vì sợ ông nội ở nhà mà biết được vụ này sẽ cạo đầu anh không còn 1 cọng tóc. Có khi tống anh bay ngược về thiên đường luôn. Nhẫn nhục 1 hồi lâu. Anh quỳ 1 chân xuống, ngước mặt lên, và chìa tay hỏi:
- Làm ơn.. đi theo tôi... - trong câu nói rất nhẫn nhục.
- Tốt! Tốt! Tôi đi theo. - Dương Tịnh được 1 phen hớn hở cười tét miệng.
- ...con nhỏ bún thiêu. - anh nói hết câu, đứng dậy, phủi quần áo.
Cuối cùng mèo vẫn hoàn mèo...có nói thế nào, có đòi thế nào thì cô cũng không bao giờ nhận được câu nói ngọt ngào từ cái miệng ác tà của anh đâu, mà dù có thì chắc chắn nó chứa đầy hàm ý đen tối mưu mô xảo quyệt lừa dối thính giác, thị giác.
Cô mặt nhăn như khỉ ăn ớt, phải chăng anh ta tồn tại trên đời là để mọc cái nhọt trên mông của cô?
"Mình ước gì cuộc đời mình không xuất hiện 1 tên lầy như thế này." cô gãi đầu, te te ra khỏi giường, chọn những bộ đồ thật hoành tráng vào. Anh đứng ở dưới sân...đợi.
- Này! Bao lâu nữa thế!? - anh hét lên khi đồng hồ đã chạy qua 15 phút.
- Đứng chút nữa thì anh chết à? Thưa quý ông? - cô gào lên đáp lại, nhấn mạnh vế sau.
Anh tức giận nhịn nhục.
"n phút" đã trôi qua
- Cô ngủ trên đó luôn rồi à!! - anh lại gào lên đợt 2.
- Im đi đồ đàn ông lắm mồm!! - cô quẳng ngay dây thừng từ ban công tầng thượng.
..."Cô ta định làm gì?" anh toát mồ hôi khi cọng dây thừng đáp đúng chỗ anh đứng, và cô không nói gì, chỉ im re đứng từ ban công, với bộ đầm trắng và trang điểm diêm dúa với bộ tóc xoăn như mới bị giựt điện xong, xém xíu nữa những đàn chim trú đông tưởng đó là cái tổ ấm áp di động cho nó đáp :)))
Cô trèo từ từ xuống, anh gào lên, túm lấy phần váy cô đang tung bay giữa gió tránh những con mắt biến thái đang nhìn chằm chằm.
- Cô nghĩ cái gì vậy hả!? - anh túm váy cô lại, hét lên.
- Oái, đừng! Tôi..sẽ té!!
Trượt chân 1 cái soạt, cô nàng đáp xuống đất mẹ ngon ơ. Nhưng mà...nó êm, mềm, và ấm tựa hồ nằm trên 1 đồng cỏ. Cô với khuôn mặt toát mồ hôi, đáp thẳng lơ:
- Êm mềm với rộng ghê.
- Ờ, giỏi ghê hén, không có tôi chắc giờ được đoàn tụ với vong hồn nghĩa địa rồi đó con nhỏ kia. Nghĩ sao tầng 3 mà cô lại đáp thẳng cái thân mập như heo cô lên người tôi hả con ngu kia? - anh gân xanh gân đỏ thì thầm đau điếng.
- Nên cám ơn tôi đi, vì tôi làm cách như vậy rất nhanh chóng đó. - cô vẫn còn nằm bẹp lên người anh.
- Nhanh chóng chầu trời thì có. Nhấc cái hông heo của cô ra khỏi tôi ngay! - anh vẫn còn sức móc mồm được.
Cô nhổm người dậy, anh dụi mắt đứng dậy thì cảnh tượng vô cùng thú vị hiện lên trong mắt anh: Quả đầu bù xù, khuôn mặt lem luốc, và với đầm trắng.
- Ban đêm mà cô vác cái mặt này đi chắc hút nhiều lắm. - anh gật gù.
- Hút gì? - cô bơ ngơ.
- Ma ấy, nhìn cô nó cứ nhầm là đồng bọn. - anh vẫn gật gù.
''_''
Cô đơ khoảng 2 3 giây gì đó, rồi đáp lại:
- Vậy cũng có 1 tên ngốc chịu đứng đợi 1 con ma dưới nhà suốt 1 tiếng cũng hay lắm rồi. Xem ra con ma này còn có giá hơn thằng ấy.
Rồi cô đứng dậy, phủi phủi quần áo và bước đi.
.
.
.
"....Không biết nói sao, nhưng miệng lưỡi con nhỏ này còn hơn là dao nữa..." Triệu Tôn cứng họng.
Hẹn hò của đời họ...y như chó với mèo...
- A lô, ai đấy? - cái giọng ngái ngủ khò khò còn đang lầm lì phía trên chiếc giường êm.
Phía bên kia đầu dây, không hiểu tại sao im lặng, và rồi thét lên:
- Dương Tịnh! Đây là cuộc thứ 23 tôi gọi cô rồi! Ngủ gì mà say chết luôn vậy hả!?
- ...À...anh là ai vậy? - Dương Tịnh nhà ta thì thào.
- Cái con nhỏ này...cô ngủ rồi vứt luôn bộ não cô cho kiến tha rồi à? Dĩ Triệu Tôn đây, nghe thủng chưa!?
"Triệu Tôn!!!" cô nàng giật mình phóc người khỏi chiếc giường êm mềm, ngó đầu mở cửa sổ ra, kéo cái rèm ra nhìn ánh nắng chói chang đang chỉa thẳng vào bản mặt của Triệu Tôn. Hôm nay anh mặc đồ thường, với mái tóc vuốt keo đàng hoàng chỉnh chu, và đôi giày bóng loáng đến độ có thể soi gương. Anh cầm 1 bó hoa lấp lánh lung linh đính đầy hột xoàn kim cương, đó là 1 bó hồng rực rỡ. "Đẹp...đẹp quá, lãng tử quá, hạnh phúc quá!" Dương Tịnh xúc động không kiềm được, nhưng thực chất ánh mắt của cô là nhìn vào đóa hồng đầy màu sắc cám dỗ của tiền. Nhưng rồi cái khuôn mặt ngu ngơ của cô đứng phỗng ra trước cảnh tượng này khiến anh hét lên từ dưới nhà:
- Con nhỏ bún thiêu kia! Lết xuống giường ngay cho tôi! - anh gào lên.
"Ờ...đẹp thì đẹp thật nhưng cái mồm thì y như cái đồ chà bồn cầu vậy, thằng cha bánh bều!" cô nghe xong môi trề ra, và lắc đầu qua lại:
- Hôm nay tôi có hẹn với anh à? Làm gì tới nhà tôi chực cửa vậy? Hay là bị tôi quyến rũ đến chết rồi?
Anh chàng kia đáp thẳng lờ với đôi mắt dị hợm:
- Tôi tới viếng cái chuồng của cô là để rước cô đấy con nhỏ kia. - cái miệng vẫn không thể thơm hơn. - Không có thời gian đôi co đâu, mau thay đồ và làm theo những gì tôi bảo ngày hôm nay đi.
Lần đầu tiên thấy anh "nhịn" theo kiểu rất đặc trưng như vậy, cô thấy cũng hơi ngạc nhiên, và rồi cười khinh đáp lại tấm chân "tình" của an:
- Thế thì cúi xuống nói: "Làm ơn" vào câu nói xem nào. Có thể tôi sẽ suy nghĩ lại đó, tên bánh bều.
Anh nhăn nhó muốn chửi đổng kinh khủng. Nhưng rồi vì sợ ông nội ở nhà mà biết được vụ này sẽ cạo đầu anh không còn 1 cọng tóc. Có khi tống anh bay ngược về thiên đường luôn. Nhẫn nhục 1 hồi lâu. Anh quỳ 1 chân xuống, ngước mặt lên, và chìa tay hỏi:
- Làm ơn.. đi theo tôi... - trong câu nói rất nhẫn nhục.
- Tốt! Tốt! Tôi đi theo. - Dương Tịnh được 1 phen hớn hở cười tét miệng.
- ...con nhỏ bún thiêu. - anh nói hết câu, đứng dậy, phủi quần áo.
Cuối cùng mèo vẫn hoàn mèo...có nói thế nào, có đòi thế nào thì cô cũng không bao giờ nhận được câu nói ngọt ngào từ cái miệng ác tà của anh đâu, mà dù có thì chắc chắn nó chứa đầy hàm ý đen tối mưu mô xảo quyệt lừa dối thính giác, thị giác.
Cô mặt nhăn như khỉ ăn ớt, phải chăng anh ta tồn tại trên đời là để mọc cái nhọt trên mông của cô?
"Mình ước gì cuộc đời mình không xuất hiện 1 tên lầy như thế này." cô gãi đầu, te te ra khỏi giường, chọn những bộ đồ thật hoành tráng vào. Anh đứng ở dưới sân...đợi.
- Này! Bao lâu nữa thế!? - anh hét lên khi đồng hồ đã chạy qua 15 phút.
- Đứng chút nữa thì anh chết à? Thưa quý ông? - cô gào lên đáp lại, nhấn mạnh vế sau.
Anh tức giận nhịn nhục.
"n phút" đã trôi qua
- Cô ngủ trên đó luôn rồi à!! - anh lại gào lên đợt 2.
- Im đi đồ đàn ông lắm mồm!! - cô quẳng ngay dây thừng từ ban công tầng thượng.
..."Cô ta định làm gì?" anh toát mồ hôi khi cọng dây thừng đáp đúng chỗ anh đứng, và cô không nói gì, chỉ im re đứng từ ban công, với bộ đầm trắng và trang điểm diêm dúa với bộ tóc xoăn như mới bị giựt điện xong, xém xíu nữa những đàn chim trú đông tưởng đó là cái tổ ấm áp di động cho nó đáp :)))
Cô trèo từ từ xuống, anh gào lên, túm lấy phần váy cô đang tung bay giữa gió tránh những con mắt biến thái đang nhìn chằm chằm.
- Cô nghĩ cái gì vậy hả!? - anh túm váy cô lại, hét lên.
- Oái, đừng! Tôi..sẽ té!!
Trượt chân 1 cái soạt, cô nàng đáp xuống đất mẹ ngon ơ. Nhưng mà...nó êm, mềm, và ấm tựa hồ nằm trên 1 đồng cỏ. Cô với khuôn mặt toát mồ hôi, đáp thẳng lơ:
- Êm mềm với rộng ghê.
- Ờ, giỏi ghê hén, không có tôi chắc giờ được đoàn tụ với vong hồn nghĩa địa rồi đó con nhỏ kia. Nghĩ sao tầng 3 mà cô lại đáp thẳng cái thân mập như heo cô lên người tôi hả con ngu kia? - anh gân xanh gân đỏ thì thầm đau điếng.
- Nên cám ơn tôi đi, vì tôi làm cách như vậy rất nhanh chóng đó. - cô vẫn còn nằm bẹp lên người anh.
- Nhanh chóng chầu trời thì có. Nhấc cái hông heo của cô ra khỏi tôi ngay! - anh vẫn còn sức móc mồm được.
Cô nhổm người dậy, anh dụi mắt đứng dậy thì cảnh tượng vô cùng thú vị hiện lên trong mắt anh: Quả đầu bù xù, khuôn mặt lem luốc, và với đầm trắng.
- Ban đêm mà cô vác cái mặt này đi chắc hút nhiều lắm. - anh gật gù.
- Hút gì? - cô bơ ngơ.
- Ma ấy, nhìn cô nó cứ nhầm là đồng bọn. - anh vẫn gật gù.
''_''
Cô đơ khoảng 2 3 giây gì đó, rồi đáp lại:
- Vậy cũng có 1 tên ngốc chịu đứng đợi 1 con ma dưới nhà suốt 1 tiếng cũng hay lắm rồi. Xem ra con ma này còn có giá hơn thằng ấy.
Rồi cô đứng dậy, phủi phủi quần áo và bước đi.
.
.
.
"....Không biết nói sao, nhưng miệng lưỡi con nhỏ này còn hơn là dao nữa..." Triệu Tôn cứng họng.
Hẹn hò của đời họ...y như chó với mèo...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.