Chương 64
Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)
24/09/2021
“Nếu chị muốn thì cứ tự nhiên.” Lộ Khiết gương mặt thản nhiên đến lạ thường, nghe chị gái này nói là biết thuộc hạng gì rồi.
Trương Ngọc nghe xong gương mặt dốc đến tận óc chỉ thẳng tay vào mặt cô nói “Em nói vậy mà nghe được hả? Chị chỉ muốn giúp em thôi vậy mà em lại nói như thế, Dạ Hiên đúng là mù mới quen em.”
“Thì bây giờ mắt anh ấy tỉnh lại rồi, chị và anh ấy cứ đến với nhau đi, em ủng hộ.”
“Em nói cái gì vậy Lộ Khiết.” Dạ Hiên từ ngoài bước vào, gương mặt hằm hằm nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống. Lộ Khiết liếc mắt nhìn qua anh xong lại nhìn người “chị gái” trước mắt làm bộ sáng như sắp khó đến nơi.
“Tớ cũng chỉ muốn khuyên để hai người làm lành nhưng em ấy…”
Lộ Khiết từ cười khinh bỉ với màn kịch chị gái này tự bày ra, nếu như anh nghe được lời chị gái này nói sẽ thế nào nhỉ.
Ấy vậy nhân danh là bạn trai anh lại quay ra trách cứ cô “Em quá đáng vừa thôi, mấy ngày nay anh nhịn em lắm rồi.”
“Vậy anh đừng nhịn nữa, em đâu có cần anh.” Lộ Khiết cứng rắn lên tiếng. Dạ Hiên ánh mắt thất vọng nhìn cô “Con người trước kia của em đâu rồi?”
“Ý anh là ngu ngốc tin tất cả lời ngụy biện anh nói.”
Dạ Hiên không thể hiểu được từ khi nào Lộ Khiết lại độc mồm độc miệng đến như vậy. Nếu là Lộ Khiết hồi trước anh chắc chắn sẽ tin lời cô nhưng hiện tại anh không thể biết được Lộ Khiết đang nghĩ gì càng không dám tin cô.
Trương Ngọc âm thầm cười một bên, điều cô ta muốn chính là thế này. Chia rẽ hai người họ rồi nắm lấy Dạ Hiên. Mới đầu cô ta với Dạ Hiên mới chính là một đôi, từ đâu ra khi cô ta về nước lại lòi ra một Lộ Khiết chứ? Cô ta không cam tâm nhìn anh bên cạnh người phụ nữ khác.
“Lộ Khiết, từ giờ anh sẽ không quan tâm đến em nữa.”
Lộ Khiết nhìn anh cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong, tỏ ra mạnh mẽ cứng rắn “Cửa ra đằng kia, không tiễn.”
Dạ Hiên tức tối bước ra ngoài, Trương Ngọc cũng đi theo sau anh, trước khi ra ngoài cô ta nhìn Lộ Khiết với vẻ mặt đắc ý. Lộ Khiết cũng không thua kém trừng mắt lại với cô ta.
Ra đến bên ngoài, Dạ Hiên ngồi suy sụp trước cửa phòng của Lộ Khiết. Anh không biết rốt cuộc từ bao giờ mối quan hệ của hai người họ lại trở nên tệ đến như vậy. Dù anh đã cố cứu vãn nhưng Lộ Khiết không hợp tác thì anh cũng chẳng làm được gì. Trương Ngọc lại gần ngồi bên cạnh anh vòng tay ôm lấy anh khuyên nhủ. Dạ Hiên mãi sau mới anh phát hiện vội vàng đẩy Trương Ngọc ra, anh ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt Lộ Khiết qua cửa sổ trong suốt nhỏ trên cửa, gương mặt cô rất thất vọng.
Dạ Hiên vội vàng đứng bật dậy chạy đến đập cửa phòng cô “Lộ Khiết, em hiểu lầm rồi.”
Lộ Khiết đi vào trong phòng không ngoảnh mặt nhìn anh lấy một cái, nước mắt cô trực trờ rơi xuống. Do cửa phòng bị khoá lại từ phía bên trong nên bên ngoài anh có làm gì cũng không mở cửa được. Nhìn qua cửa sổ thấy Lộ Khiết từ từ về giường nằm anh dần hết hi vọng, cáu gắt với Trương Ngọc “Cậu làm cái gì vậy?”
“Tôi…tôi cứ tưởng chúng ta như hồi trước, lúc cậu buồn tôi làm vậy câu sẽ hết buồn.”
Dạ Hiên nhéo nhéo mi tâm nói “Kể từ bây giờ không được làm những hành động kiểu đó nữa.”
Trương Ngọc cúi gằm mặt, tủi thân nói “Tôi xin lỗi, là tôi cứ tưởng chúng ta còn như trước, tôi không nghĩ cậu…”
“Tình hình bây giờ không giống hồi trước, tôi đã có bạn gái rồi.”
Trương Ngọc là mối tình đầu của anh. Hai người quen nhau năm còn học cấp 3. Dần dần có cảm tình và không chỉ dừng lại ở mức bạn bè, hai người yêu đương rất thắm thiết chỉ là…gia đình Trương Ngọc dần dần làm ăn khấm khá quyết định cho cô đi du học, hai người cách xa. Lúc đó anh đã cầu xin cô ta đừng đi nhưng cô ta không chịu, trực tiếp nói lời chia tay với anh. Khi mà cô ta về nước thứ tình cảm anh dành cho cô ta ngày trước cũng không còn mà chỉ là đối đãi như bạn bè bình thường nhưng Trương Ngọc không cam tâm, càng không thể trơ mắt nhìn anh cùng Lộ Khiết thân thiết. Cô ta rắp tâm để khiến hai người phải hiểu lầm cách xa, bây giờ mục đích cô ta đạt được rồi nhưng cô ta vẫn thấy không vui với cách Dạ Hiên đối xử với Lộ Khiết quá quan tâm như thế trong khi đối với cô ra anh lại giữ khoảng cách.
Lộ Khiết mệt mỏi nằm trong phòng, càng ngày cô càng nhìn rõ bản chất thật của anh, hoá ra từ trước đến giờ anh chỉ với cô là người thay thế à? Lộ Khiết dễ dãi thật nhưng cô không bao giờ làm vậy thay thế của người khác cũng không rộng lòng từ bi để tha thứ cho anh hết lần này đến lần khác. Tha thứ cho anh chưa thì chưa biết nhưng con tim cô dường như không tha thứ cho lí trí, nó cứ đau nhói lên liên tục, nghĩ đến cảnh anh cùng người khác trái tim lại nhói lên lần nữa.
Trương Ngọc nghe xong gương mặt dốc đến tận óc chỉ thẳng tay vào mặt cô nói “Em nói vậy mà nghe được hả? Chị chỉ muốn giúp em thôi vậy mà em lại nói như thế, Dạ Hiên đúng là mù mới quen em.”
“Thì bây giờ mắt anh ấy tỉnh lại rồi, chị và anh ấy cứ đến với nhau đi, em ủng hộ.”
“Em nói cái gì vậy Lộ Khiết.” Dạ Hiên từ ngoài bước vào, gương mặt hằm hằm nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống. Lộ Khiết liếc mắt nhìn qua anh xong lại nhìn người “chị gái” trước mắt làm bộ sáng như sắp khó đến nơi.
“Tớ cũng chỉ muốn khuyên để hai người làm lành nhưng em ấy…”
Lộ Khiết từ cười khinh bỉ với màn kịch chị gái này tự bày ra, nếu như anh nghe được lời chị gái này nói sẽ thế nào nhỉ.
Ấy vậy nhân danh là bạn trai anh lại quay ra trách cứ cô “Em quá đáng vừa thôi, mấy ngày nay anh nhịn em lắm rồi.”
“Vậy anh đừng nhịn nữa, em đâu có cần anh.” Lộ Khiết cứng rắn lên tiếng. Dạ Hiên ánh mắt thất vọng nhìn cô “Con người trước kia của em đâu rồi?”
“Ý anh là ngu ngốc tin tất cả lời ngụy biện anh nói.”
Dạ Hiên không thể hiểu được từ khi nào Lộ Khiết lại độc mồm độc miệng đến như vậy. Nếu là Lộ Khiết hồi trước anh chắc chắn sẽ tin lời cô nhưng hiện tại anh không thể biết được Lộ Khiết đang nghĩ gì càng không dám tin cô.
Trương Ngọc âm thầm cười một bên, điều cô ta muốn chính là thế này. Chia rẽ hai người họ rồi nắm lấy Dạ Hiên. Mới đầu cô ta với Dạ Hiên mới chính là một đôi, từ đâu ra khi cô ta về nước lại lòi ra một Lộ Khiết chứ? Cô ta không cam tâm nhìn anh bên cạnh người phụ nữ khác.
“Lộ Khiết, từ giờ anh sẽ không quan tâm đến em nữa.”
Lộ Khiết nhìn anh cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong, tỏ ra mạnh mẽ cứng rắn “Cửa ra đằng kia, không tiễn.”
Dạ Hiên tức tối bước ra ngoài, Trương Ngọc cũng đi theo sau anh, trước khi ra ngoài cô ta nhìn Lộ Khiết với vẻ mặt đắc ý. Lộ Khiết cũng không thua kém trừng mắt lại với cô ta.
Ra đến bên ngoài, Dạ Hiên ngồi suy sụp trước cửa phòng của Lộ Khiết. Anh không biết rốt cuộc từ bao giờ mối quan hệ của hai người họ lại trở nên tệ đến như vậy. Dù anh đã cố cứu vãn nhưng Lộ Khiết không hợp tác thì anh cũng chẳng làm được gì. Trương Ngọc lại gần ngồi bên cạnh anh vòng tay ôm lấy anh khuyên nhủ. Dạ Hiên mãi sau mới anh phát hiện vội vàng đẩy Trương Ngọc ra, anh ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt Lộ Khiết qua cửa sổ trong suốt nhỏ trên cửa, gương mặt cô rất thất vọng.
Dạ Hiên vội vàng đứng bật dậy chạy đến đập cửa phòng cô “Lộ Khiết, em hiểu lầm rồi.”
Lộ Khiết đi vào trong phòng không ngoảnh mặt nhìn anh lấy một cái, nước mắt cô trực trờ rơi xuống. Do cửa phòng bị khoá lại từ phía bên trong nên bên ngoài anh có làm gì cũng không mở cửa được. Nhìn qua cửa sổ thấy Lộ Khiết từ từ về giường nằm anh dần hết hi vọng, cáu gắt với Trương Ngọc “Cậu làm cái gì vậy?”
“Tôi…tôi cứ tưởng chúng ta như hồi trước, lúc cậu buồn tôi làm vậy câu sẽ hết buồn.”
Dạ Hiên nhéo nhéo mi tâm nói “Kể từ bây giờ không được làm những hành động kiểu đó nữa.”
Trương Ngọc cúi gằm mặt, tủi thân nói “Tôi xin lỗi, là tôi cứ tưởng chúng ta còn như trước, tôi không nghĩ cậu…”
“Tình hình bây giờ không giống hồi trước, tôi đã có bạn gái rồi.”
Trương Ngọc là mối tình đầu của anh. Hai người quen nhau năm còn học cấp 3. Dần dần có cảm tình và không chỉ dừng lại ở mức bạn bè, hai người yêu đương rất thắm thiết chỉ là…gia đình Trương Ngọc dần dần làm ăn khấm khá quyết định cho cô đi du học, hai người cách xa. Lúc đó anh đã cầu xin cô ta đừng đi nhưng cô ta không chịu, trực tiếp nói lời chia tay với anh. Khi mà cô ta về nước thứ tình cảm anh dành cho cô ta ngày trước cũng không còn mà chỉ là đối đãi như bạn bè bình thường nhưng Trương Ngọc không cam tâm, càng không thể trơ mắt nhìn anh cùng Lộ Khiết thân thiết. Cô ta rắp tâm để khiến hai người phải hiểu lầm cách xa, bây giờ mục đích cô ta đạt được rồi nhưng cô ta vẫn thấy không vui với cách Dạ Hiên đối xử với Lộ Khiết quá quan tâm như thế trong khi đối với cô ra anh lại giữ khoảng cách.
Lộ Khiết mệt mỏi nằm trong phòng, càng ngày cô càng nhìn rõ bản chất thật của anh, hoá ra từ trước đến giờ anh chỉ với cô là người thay thế à? Lộ Khiết dễ dãi thật nhưng cô không bao giờ làm vậy thay thế của người khác cũng không rộng lòng từ bi để tha thứ cho anh hết lần này đến lần khác. Tha thứ cho anh chưa thì chưa biết nhưng con tim cô dường như không tha thứ cho lí trí, nó cứ đau nhói lên liên tục, nghĩ đến cảnh anh cùng người khác trái tim lại nhói lên lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.