Chương 70
Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)
24/09/2021
Dạ Hiên dường như nhận ra vẻ mặt không vui của cô lập tức hơi nách người tránh xa Trương Ngọc một chút nhưng dường như cô ta không nhìn thấy hoặc cố tình không nhìn thấy mà trực tiếp kéo ghế ngồi xuống ngay bên cạnh anh. Lộ Khiết nhìn thấy một cảnh này lại càng chướng tai gai mắt.
Trương Ngọc nói chuyện như thật “Không ngờ lại trùng hợp đến như vậy. Em cũng đi du lịch ở đây.”
“Ừ.” Dạ Hiên lạnh nhá nói sau đó đứng dậy cầm ghế ngồi xuống bên cạnh người được cho là vợ yêu của anh. Lộ Khiết thấy anh tỏ thái độ rõ ràng như vậy thì đắc ý ra mặt nhìn Trương Ngọc bên kia tức đến tối xầm mặt mũi.
“Hay chúng ta đi chơi đi.” Trương Ngọc ngay lập tức đổi chủ để.
Lộ Khiết nghe thấy vậy thì nhìn qua bên cạnh Dạ Hiên như muốn hỏi ý, anh cũng như vậy, hai người tâm đồng ý hợp đến lạ thường. Trương Ngọc tứ giận khi nhìn thấy hai người hiểu ý nhau hoàn toàn đắm chìm vào thế giới của hai người không với cô ta ra cái gì.
Lộ Khiết cười khúc khích nói “Đi chơi thì cũng được nhưng sợ xe không chở nổi 3 người.”
Trương Ngọc bất ngờ hỏi anh “Cậu đi cái gì mà không chở được vậy?” Trong đầu Trương Ngọc đang nghĩ là anh đi xe hơi sao có thể không chở 3 người được chứ nhưng đáp lại cô ta là ánh mắt hai người nhìn về chiếc xe máy màu xanh ngoài kia.
Trương Ngọc nhăn mày, thái độ khinh thường rõ ràng “Sao lại có thể đi chiếc xe cùi bắp như vậy được.”
“Chúng tôi đi được, nếu cô không đi được có thể thuê taxi tuỳ ý.”
“Em nói thế mà được sao? Dạ Hiên cậu xem lại cách ăn nói của em gái cậu đi.”
Chẳng có gì là quá đáng cả, Lộ Khiết chỉ thấy Trương Ngọc phóng đại mọi chuyện lên quá thôi, nhưng cô mong chờ vài phản ứng của Dạ Hiên.
Dạ Hiên khó chịu, hồi trước thì bị cho là không danh phận, tự dưng lại thành anh trai - em gái nữa chứ. Bực bội càng thêm bực bội Dạ Hiên cau mày “Tôi với cô ấy như nào cần cậu quan tâm à? Người của tôi, tôi chiều hư đấy được không? Cậu ý kiến à?”
Một câu đánh trúng vào tim đen của Trương Ngọc. Cô ta chính là ghét cách mà Dạ Hiên đối xử quá tốt với Lộ Khiết. Trương Ngọc tức tối không thể nói thêm gì nhưng không có nghĩ là cô ta bỏ cuộc, cô ta vẫn cố gắng giữ nụ cười trong sáng lấy lòng.
“Thôi được rồi, em còn bé mình không chấp, chúng ta cứ đi chơi đi.”
Lộ Khiết trong lòng lửa giận sôi trào, cái gì mà em còn bé nữa chứ? Lộ Khiết gần mười bảy đến nơi rồi bé cái khỉ nhà chị. Lại còn không thèm chấp, dù chị ra có chấp cũng không thắng nổi được cô.
Lộ Khiế hậm hực, kì nghỉ này cô cực kì kì vọng nhưng gặp phải bà chị này là biết có điềm chả lành, cái cách ăn nói của chị ta lúc nào cũng ra vẻ nhà gia giáo rồi vặn vẹo một hồi lại thành cô ta đúng tất cả mọi người đều sai, đúng là chướng mắt.
Dạ Hiên cầm tay Lộ Khiết quyết định đi đến những nơi mà cô vừa yêu cầu. Cả hai ngồi trên xe chuẩn bị xuất phát thì Trương Ngọc chạy đến “Mọi người chờ tôi với, để tôi đón taxi.”
Lộ Khiết cau mày, đáng nhẽ ra được đi chơi một cách cực kì thoải mái rồi đấy đâu ra một người cứ như công chúa để người khác phải hầu rồi đợi chờ. Hai người đứng chờ tầm năm phút thì có xe tới, thấy cô xe Dạ Hiên liền phóng đi luôn. Trương Ngọc thấy vậy vội vàng bảo bác tài đuổi theo chiếc xe máy phía trước.
Đang đi bỗng dưng Dạ Hiên luồn tay ra đằng sau nắm tay cô “Đừng có giận anh nha nhóc.”
“Tôi nào dám giận anh.”
Nghe giọng là biết giận chắc luôn, anh thiệt dài đầy bất lực giải thích “Cũng tại cậu ta, anh đâu có biết cậu ta lại có mặt ở đây nữa chứ.”
“Biết rồi, tập trung lái xe giùm cái.” Lộ Khiết hất tay anh ra. Vừa đi xe vừa nắm tay năm chân thế này nguy hiểm quá là nguy hiểm.
Ở đằng sau Trương Ngọc nhìn thấy một cảnh này thì tức tối đến mức móng tay ghim mạnh vào bàn tay đêm sếu bật máu. Không thể, cô ta không thể để mất Dạ Hiên trong tay con nhãi mới có lớp 10 đấy được. Nhìn bề ngoài là cũng biết ai hơn ai, gia cảnh của cô ta đương nhiên cũng hơn Lộ Khiết rất nhiều. Càng nghĩ cô ta lại có một lòng tin vững chắc, chắn chắn sẽ dành được lại tình yêu đích thực của mình.
Lộ Khiết và Dạ Hiên đến một phố đi bộ, chỗ này bán nhiều đồ ăn, đồ lưu niệm cái gì cũng có. Lộ Khiết ngắm qua một lượt các món đồ nhìn trái nhìn phải từ đâu ra Trương Ngọc xuất hiện rất tự nhiên ôm lấy cánh tay anh nói “Cái này đẹp quá, hay chúng ta mua về đeo cùng nhau đi.”
Lộ Khiết trừng mắt không ngờ Trương Ngọc lại công khai cưới giật như vậy. Đúng là “trà xanh” loại cao cấp có khác. Nhìn khuôn mặt đang ghen đến tái xanh của cô anh lại thấy cô chút thú vị. Anh khẽ cười lập tức bị cô trừng, miệng cô mấp máy đe dọa anh.
“Cười cái gì, muốn bị thiến không?”
Nghe xong Dạ Hiên liền tắt nắng, cứ cảm thấy thốn thốn.
Trương Ngọc nói chuyện như thật “Không ngờ lại trùng hợp đến như vậy. Em cũng đi du lịch ở đây.”
“Ừ.” Dạ Hiên lạnh nhá nói sau đó đứng dậy cầm ghế ngồi xuống bên cạnh người được cho là vợ yêu của anh. Lộ Khiết thấy anh tỏ thái độ rõ ràng như vậy thì đắc ý ra mặt nhìn Trương Ngọc bên kia tức đến tối xầm mặt mũi.
“Hay chúng ta đi chơi đi.” Trương Ngọc ngay lập tức đổi chủ để.
Lộ Khiết nghe thấy vậy thì nhìn qua bên cạnh Dạ Hiên như muốn hỏi ý, anh cũng như vậy, hai người tâm đồng ý hợp đến lạ thường. Trương Ngọc tứ giận khi nhìn thấy hai người hiểu ý nhau hoàn toàn đắm chìm vào thế giới của hai người không với cô ta ra cái gì.
Lộ Khiết cười khúc khích nói “Đi chơi thì cũng được nhưng sợ xe không chở nổi 3 người.”
Trương Ngọc bất ngờ hỏi anh “Cậu đi cái gì mà không chở được vậy?” Trong đầu Trương Ngọc đang nghĩ là anh đi xe hơi sao có thể không chở 3 người được chứ nhưng đáp lại cô ta là ánh mắt hai người nhìn về chiếc xe máy màu xanh ngoài kia.
Trương Ngọc nhăn mày, thái độ khinh thường rõ ràng “Sao lại có thể đi chiếc xe cùi bắp như vậy được.”
“Chúng tôi đi được, nếu cô không đi được có thể thuê taxi tuỳ ý.”
“Em nói thế mà được sao? Dạ Hiên cậu xem lại cách ăn nói của em gái cậu đi.”
Chẳng có gì là quá đáng cả, Lộ Khiết chỉ thấy Trương Ngọc phóng đại mọi chuyện lên quá thôi, nhưng cô mong chờ vài phản ứng của Dạ Hiên.
Dạ Hiên khó chịu, hồi trước thì bị cho là không danh phận, tự dưng lại thành anh trai - em gái nữa chứ. Bực bội càng thêm bực bội Dạ Hiên cau mày “Tôi với cô ấy như nào cần cậu quan tâm à? Người của tôi, tôi chiều hư đấy được không? Cậu ý kiến à?”
Một câu đánh trúng vào tim đen của Trương Ngọc. Cô ta chính là ghét cách mà Dạ Hiên đối xử quá tốt với Lộ Khiết. Trương Ngọc tức tối không thể nói thêm gì nhưng không có nghĩ là cô ta bỏ cuộc, cô ta vẫn cố gắng giữ nụ cười trong sáng lấy lòng.
“Thôi được rồi, em còn bé mình không chấp, chúng ta cứ đi chơi đi.”
Lộ Khiết trong lòng lửa giận sôi trào, cái gì mà em còn bé nữa chứ? Lộ Khiết gần mười bảy đến nơi rồi bé cái khỉ nhà chị. Lại còn không thèm chấp, dù chị ra có chấp cũng không thắng nổi được cô.
Lộ Khiế hậm hực, kì nghỉ này cô cực kì kì vọng nhưng gặp phải bà chị này là biết có điềm chả lành, cái cách ăn nói của chị ta lúc nào cũng ra vẻ nhà gia giáo rồi vặn vẹo một hồi lại thành cô ta đúng tất cả mọi người đều sai, đúng là chướng mắt.
Dạ Hiên cầm tay Lộ Khiết quyết định đi đến những nơi mà cô vừa yêu cầu. Cả hai ngồi trên xe chuẩn bị xuất phát thì Trương Ngọc chạy đến “Mọi người chờ tôi với, để tôi đón taxi.”
Lộ Khiết cau mày, đáng nhẽ ra được đi chơi một cách cực kì thoải mái rồi đấy đâu ra một người cứ như công chúa để người khác phải hầu rồi đợi chờ. Hai người đứng chờ tầm năm phút thì có xe tới, thấy cô xe Dạ Hiên liền phóng đi luôn. Trương Ngọc thấy vậy vội vàng bảo bác tài đuổi theo chiếc xe máy phía trước.
Đang đi bỗng dưng Dạ Hiên luồn tay ra đằng sau nắm tay cô “Đừng có giận anh nha nhóc.”
“Tôi nào dám giận anh.”
Nghe giọng là biết giận chắc luôn, anh thiệt dài đầy bất lực giải thích “Cũng tại cậu ta, anh đâu có biết cậu ta lại có mặt ở đây nữa chứ.”
“Biết rồi, tập trung lái xe giùm cái.” Lộ Khiết hất tay anh ra. Vừa đi xe vừa nắm tay năm chân thế này nguy hiểm quá là nguy hiểm.
Ở đằng sau Trương Ngọc nhìn thấy một cảnh này thì tức tối đến mức móng tay ghim mạnh vào bàn tay đêm sếu bật máu. Không thể, cô ta không thể để mất Dạ Hiên trong tay con nhãi mới có lớp 10 đấy được. Nhìn bề ngoài là cũng biết ai hơn ai, gia cảnh của cô ta đương nhiên cũng hơn Lộ Khiết rất nhiều. Càng nghĩ cô ta lại có một lòng tin vững chắc, chắn chắn sẽ dành được lại tình yêu đích thực của mình.
Lộ Khiết và Dạ Hiên đến một phố đi bộ, chỗ này bán nhiều đồ ăn, đồ lưu niệm cái gì cũng có. Lộ Khiết ngắm qua một lượt các món đồ nhìn trái nhìn phải từ đâu ra Trương Ngọc xuất hiện rất tự nhiên ôm lấy cánh tay anh nói “Cái này đẹp quá, hay chúng ta mua về đeo cùng nhau đi.”
Lộ Khiết trừng mắt không ngờ Trương Ngọc lại công khai cưới giật như vậy. Đúng là “trà xanh” loại cao cấp có khác. Nhìn khuôn mặt đang ghen đến tái xanh của cô anh lại thấy cô chút thú vị. Anh khẽ cười lập tức bị cô trừng, miệng cô mấp máy đe dọa anh.
“Cười cái gì, muốn bị thiến không?”
Nghe xong Dạ Hiên liền tắt nắng, cứ cảm thấy thốn thốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.