Chương 75
Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)
24/09/2021
Bỗng dưng khuôn mặt Dạ Hiên cứng đờ, anh cắn răng nhìn cô gằn giọng “Nhóc trêu anh đấy à?” Bị chạm vào chỗ này thì có khác gì sờ thẳng vào “cậu nhỏ” của anh cơ chứ. Cô gái này có phải quá ngây thơ rồi không?
Lộ Khiết ngơ ngác nhìn anh sau đó bày ra bộ mặt giận dỗi, cô hiểu lầm ý anh “Sờ mặt một tí cũng không cho, chắc Trương Ngọc sờ thì được nhỉ?”
Ý anh đâu phải như vậy đâu, Dạ Hiên ngơ ngác khi bị hiểu lầm. Từ người có tội là cô bây giờ người keo kiệt lại là anh, Lộ Khiết đúng là giỏi nhất trong khoản này. Anh ấm ức ngồi không nói gì, thi thoảng lại cầm hai sợi dây chuyền ghép vào nhau rồi cười như tên ngốc.
Có ai muốn làm người bình thường khi yêu chứ?
[…]
Ông anh thì cười ngốc nghếch, ở nhà cậu em thì cũng không kém là mấy. Dạ Nhật Minh cuối cùng cũng biết tương tư là thế nào. Suốt những ngày tháng qua, sáng nào Nhật Minh và Đặng Linh cũng dậy sớm đến trường kèm cặp cho nhau đến mức Nhật Minh càng ngày càng lún sâu cào đoạn tình cảm không rõ ràng với Đặng Linh. Nhật Minh vốn không nhận ra tình cảm của mình dành cho cô cho đến một ngày…
Hôm đó vẫn như thường lệ, Nhật Minh cưỡi chiếc xe đạp mà được Dạ Hiên cho tới trường. Đến lớp thì không thấy bóng dáng Đặng Linh đâu cứ nghĩ chắc cô đến muộn. Nhưng sau đó 15 phút vẫn không thấy bóng dáng. Bình thường Đặng Linh đến muộn đều báo trước sao giờ này vẫn im ắng thế. Nhật Minh bồn chồn không thôi, nhìn đồng hồ thấy còn lâu mới đến giờ vào lớp, anh liền xách xe chạy dọc đường từ trường về nhà cô để tìm vô tình thấy Đặng Linh đang đi cùng một người đàn ông khác. Người kia dắt chiếc xe điện của cô còn cô thì ôm cặp xách đi bên cạnh.
Khung cảnh rất lãng mạn nhưng trong mắt Nhật Minh nó lại chướng mắt vô cùng, anh phi đến hùng hồ nói “Sao giờ này câu còn ở đây, biết tôi đợi cậu không?” Thực ra Nhật Minh không hề có ý định mắng nhiếc cô nhưng khi nhìn thấy cô đi cùng người đàn ông kia, lửa giận của anh bốc đến đỉnh đầu liền nói lớn tiếng với cô.
Đặng Linh hơi rụt rè trả lời “Xin lỗi, điện thoại tôi hết pin nên không có gọi được cho cậu.”
Người đàn ông đang dắt xe kia bây giờ mới lên tiếng “Cậu em thông cảm, xe của bé này bị hỏng, anh giúp bé này dắt đi.”
Nhật Minh khẽ cau mày vứt chiếc xe đạp sang một bên còn anh chạy đến đẩy người đàn ông kia ra, tự mình dắt xe cho cô “Đi”
Đặng Linh giật mình, vội vàng nói cảm ơn với người đàn ông vừa nãy rồi đi theo Nhật Minh, cô tò mò hỏi “Thế còn xe đạp của cậu?”
“Vứt đấy.” Nhật Minh cũng chẳng thấy tiếc, dù sao cũng không phải anh mua. Nhưng Đặng Linh lại cực xót, cô chạy ra dựng chiếc xe đạp lên nói với anh “Bây giờ tôi đạp chiếc xe về trường trước, cậu dắt đến trường hộ tôi nhé.”
“Ơ?” Còn đang ngơ ngác, Đặng Linh liền phóng chiếc xe đạp đi mất. Sao tự dưng Nhật Minh cứ cảm thấy mình ngu ngu. Tự nguyện dắt xe cho cô là muốn hai người vừa đi vừa trò chuyện giống ông anh kìa và cô hồi nãy. Sao tự dưng bây giờ lại thành anh đẩy xe đi trong cô đơn thế này?
Nhật Minh không phục chút nào nhưng cũng không thể vứt xe cô ở đây, anh cố gắng đẩy đến trường trước khi đánh trống vào lớp. May mắn vừa qua được cổng trường thì nghe tiếng trống, anh dắt xe vào nhà xe, vừa chạy vừa thở hổn hển chạy vào lớp.
Lộ Khiết tò mò hỏi Đặng Linh “Sao lớp trưởng nay đến muộn thế?”
“À, dắt xe hộ tao đấy.”
Nhật Minh vừa đi về chỗ vừa liếc về phía Đặng Linh, Đặng Linh liền mỉm cười. Rồi rồi Lộ Khiết đã ngửi thấy mùi cơm chó chất lượng cao mà mình sắp phải hốc trong thời gian dài sắp tới rồi.
Cũng từ hôm đấy Nhật Minh biết mình đã “say” Đặng linh lại càng hăng hái gần gũi với cô hơn. Trong khi Nhật Minh đang vắt óc nghĩ cách tán tỉnh Đặng Linh thì Dạ Hiên và Lộ Khiết lúc đó lại cực kì hạnh phúc, Dạ Hiên lúc nào cũng cười nhạo Nhật Minh nhưng quả báo không chừa một ai.
Mấy tháng sau đó nhìn Dạ Hiên chật vậy, nằm ì một chỗ nghe nói là đã chia tay với Lộ Khiết. Nhật Minh có chút hả dạ nhưng vẫn thương ông anh này. Đã mấy ngày không chịu ăn uống mà cứ rượu bia rồi hút thuốc. Lỗ lực cai thuốc trước đó của Dạ Hiên coi như đổ bể. Sau hai tuần Nhật Minh không thể nhìn dáng vẻ anh trai mình như thế này với cả ngày mai cũng là ngày Đặng linh, Lộ Khiết, Nhật Minh đều thi.
Nhật Minh khuyên nhủ ông anh mình một hồi nhưng vẫn không chịu nghe, cuối cùng Nhật Minh dùng cách khích tướng liên tục nói những lời khinh thường.
“Ùi giời tưởng anh trai mình giỏi thế nào, hóa ra cũng bị đá.”
“Nhìn em trai mà học hỏi này, em và Đặng Linh vui vẻ lắm.”
Dạ Hiên nhăn mặt “Im đi thằng chó.”
“Anh thất bại quá.”
Dạ Hiên tức tối ngồi bật dậy túm cổ áo Nhật Minh “Chú mày nói gì?”
“Không muốn xem là kẻ thất bại thì đi dỗ Lộ Khiết đi, ngày mai cậu ấy đi thi anh đến đón cậu ta đi.”
Dạ Hiên nghĩ ngợ rồi nói “Ừ.”
Cứ tưởng mình thất bại, chắc thằng anh chỉ trả lời cho có ai ngờ sáng hôm sau Dạ Hiên ăn mặc bảnh bao đi đón Lộ Khiết thật. Cuối cùng vẫn thua ải mỹ nhân.
Lộ Khiết ngơ ngác nhìn anh sau đó bày ra bộ mặt giận dỗi, cô hiểu lầm ý anh “Sờ mặt một tí cũng không cho, chắc Trương Ngọc sờ thì được nhỉ?”
Ý anh đâu phải như vậy đâu, Dạ Hiên ngơ ngác khi bị hiểu lầm. Từ người có tội là cô bây giờ người keo kiệt lại là anh, Lộ Khiết đúng là giỏi nhất trong khoản này. Anh ấm ức ngồi không nói gì, thi thoảng lại cầm hai sợi dây chuyền ghép vào nhau rồi cười như tên ngốc.
Có ai muốn làm người bình thường khi yêu chứ?
[…]
Ông anh thì cười ngốc nghếch, ở nhà cậu em thì cũng không kém là mấy. Dạ Nhật Minh cuối cùng cũng biết tương tư là thế nào. Suốt những ngày tháng qua, sáng nào Nhật Minh và Đặng Linh cũng dậy sớm đến trường kèm cặp cho nhau đến mức Nhật Minh càng ngày càng lún sâu cào đoạn tình cảm không rõ ràng với Đặng Linh. Nhật Minh vốn không nhận ra tình cảm của mình dành cho cô cho đến một ngày…
Hôm đó vẫn như thường lệ, Nhật Minh cưỡi chiếc xe đạp mà được Dạ Hiên cho tới trường. Đến lớp thì không thấy bóng dáng Đặng Linh đâu cứ nghĩ chắc cô đến muộn. Nhưng sau đó 15 phút vẫn không thấy bóng dáng. Bình thường Đặng Linh đến muộn đều báo trước sao giờ này vẫn im ắng thế. Nhật Minh bồn chồn không thôi, nhìn đồng hồ thấy còn lâu mới đến giờ vào lớp, anh liền xách xe chạy dọc đường từ trường về nhà cô để tìm vô tình thấy Đặng Linh đang đi cùng một người đàn ông khác. Người kia dắt chiếc xe điện của cô còn cô thì ôm cặp xách đi bên cạnh.
Khung cảnh rất lãng mạn nhưng trong mắt Nhật Minh nó lại chướng mắt vô cùng, anh phi đến hùng hồ nói “Sao giờ này câu còn ở đây, biết tôi đợi cậu không?” Thực ra Nhật Minh không hề có ý định mắng nhiếc cô nhưng khi nhìn thấy cô đi cùng người đàn ông kia, lửa giận của anh bốc đến đỉnh đầu liền nói lớn tiếng với cô.
Đặng Linh hơi rụt rè trả lời “Xin lỗi, điện thoại tôi hết pin nên không có gọi được cho cậu.”
Người đàn ông đang dắt xe kia bây giờ mới lên tiếng “Cậu em thông cảm, xe của bé này bị hỏng, anh giúp bé này dắt đi.”
Nhật Minh khẽ cau mày vứt chiếc xe đạp sang một bên còn anh chạy đến đẩy người đàn ông kia ra, tự mình dắt xe cho cô “Đi”
Đặng Linh giật mình, vội vàng nói cảm ơn với người đàn ông vừa nãy rồi đi theo Nhật Minh, cô tò mò hỏi “Thế còn xe đạp của cậu?”
“Vứt đấy.” Nhật Minh cũng chẳng thấy tiếc, dù sao cũng không phải anh mua. Nhưng Đặng Linh lại cực xót, cô chạy ra dựng chiếc xe đạp lên nói với anh “Bây giờ tôi đạp chiếc xe về trường trước, cậu dắt đến trường hộ tôi nhé.”
“Ơ?” Còn đang ngơ ngác, Đặng Linh liền phóng chiếc xe đạp đi mất. Sao tự dưng Nhật Minh cứ cảm thấy mình ngu ngu. Tự nguyện dắt xe cho cô là muốn hai người vừa đi vừa trò chuyện giống ông anh kìa và cô hồi nãy. Sao tự dưng bây giờ lại thành anh đẩy xe đi trong cô đơn thế này?
Nhật Minh không phục chút nào nhưng cũng không thể vứt xe cô ở đây, anh cố gắng đẩy đến trường trước khi đánh trống vào lớp. May mắn vừa qua được cổng trường thì nghe tiếng trống, anh dắt xe vào nhà xe, vừa chạy vừa thở hổn hển chạy vào lớp.
Lộ Khiết tò mò hỏi Đặng Linh “Sao lớp trưởng nay đến muộn thế?”
“À, dắt xe hộ tao đấy.”
Nhật Minh vừa đi về chỗ vừa liếc về phía Đặng Linh, Đặng Linh liền mỉm cười. Rồi rồi Lộ Khiết đã ngửi thấy mùi cơm chó chất lượng cao mà mình sắp phải hốc trong thời gian dài sắp tới rồi.
Cũng từ hôm đấy Nhật Minh biết mình đã “say” Đặng linh lại càng hăng hái gần gũi với cô hơn. Trong khi Nhật Minh đang vắt óc nghĩ cách tán tỉnh Đặng Linh thì Dạ Hiên và Lộ Khiết lúc đó lại cực kì hạnh phúc, Dạ Hiên lúc nào cũng cười nhạo Nhật Minh nhưng quả báo không chừa một ai.
Mấy tháng sau đó nhìn Dạ Hiên chật vậy, nằm ì một chỗ nghe nói là đã chia tay với Lộ Khiết. Nhật Minh có chút hả dạ nhưng vẫn thương ông anh này. Đã mấy ngày không chịu ăn uống mà cứ rượu bia rồi hút thuốc. Lỗ lực cai thuốc trước đó của Dạ Hiên coi như đổ bể. Sau hai tuần Nhật Minh không thể nhìn dáng vẻ anh trai mình như thế này với cả ngày mai cũng là ngày Đặng linh, Lộ Khiết, Nhật Minh đều thi.
Nhật Minh khuyên nhủ ông anh mình một hồi nhưng vẫn không chịu nghe, cuối cùng Nhật Minh dùng cách khích tướng liên tục nói những lời khinh thường.
“Ùi giời tưởng anh trai mình giỏi thế nào, hóa ra cũng bị đá.”
“Nhìn em trai mà học hỏi này, em và Đặng Linh vui vẻ lắm.”
Dạ Hiên nhăn mặt “Im đi thằng chó.”
“Anh thất bại quá.”
Dạ Hiên tức tối ngồi bật dậy túm cổ áo Nhật Minh “Chú mày nói gì?”
“Không muốn xem là kẻ thất bại thì đi dỗ Lộ Khiết đi, ngày mai cậu ấy đi thi anh đến đón cậu ta đi.”
Dạ Hiên nghĩ ngợ rồi nói “Ừ.”
Cứ tưởng mình thất bại, chắc thằng anh chỉ trả lời cho có ai ngờ sáng hôm sau Dạ Hiên ăn mặc bảnh bao đi đón Lộ Khiết thật. Cuối cùng vẫn thua ải mỹ nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.