Chương 80
Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)
24/09/2021
Dạ Hiên dừng cù Lộ Khiết nghiêm mặt nói với cô “Nói!” Ý là bảo với cô nói với tên kia.
Lộ Khiết điều chỉnh lại trạng thái nói với anh trai kia “Thực ra em có bạn trai rồi, đây ạ! Nên em xin lỗi anh.”
Anh chàng kia vẫn chưa bỏ cuộc, mặc dù có bạn trai của người ta ở đây nhưng vẫn rất nghênh ngang “Em gái, em nghĩ lại đi, ông anh này làm sao bằng anh được chứ?”
Lộ Khiết nhìn anh trai trước mắt mà khẽ nhăn mày, ông anh này ảo tưởng quá rồi, nghĩ gì mà ngon Hiên được Dạ Hiên nhà cô. Lộ Khiết cười giả trân nói “Anh không bằng bạn trai em, lí do chít có một.”
Người kia tức tối đứng dậy, trước khi đi còn không quên liếc hai người mấy cái. Lộ Khiết thì nhởn nhơ nhìn lại anh ta. Anh nhìn con nhóc bên cạnh, hồi trước thì hiền lành bao nhiêu bây giờ lại ranh mà bấy nhiêu. Anh khẽ chọc nó “Này, không có tôi ở đây thì cũng không được theo trai biết chưa?”
“Rồi rồi.”
Lộ Khiế cười cười đưa cốc nước mình tới cho anh, Dạ Hiên tưởng bở vừa định ngậm ống mút Lộ Khiết liền mang cốc chạy đi. Con bé này càng ngày càng nghịch, là tại anh dạy hư nó đúng không?
Chơi cả một buổi chiều mệt mỏi, Lộ Khiết say sẩm mặt này, trời thì nắng chang chang mà cứ đội đầu trần chạy khắp nơi, thành ra bây giờ mới ngất lên ngất xuống như thế.
“Anh đã bảo nhóc đội mũ vào rồi mà nhóc không nghe.”
“Anh đừng cằn nhằn nữa, mệt lắm rồi.” Lộ Khiết siêu siêu vẹo vẹo đi đằng trước. Hết cách Dạ Hiên đi về phía trước cô cúi thấp người xuống nói “Lên đây anh cõng.” Thấy được phao cứu sinh trước mặt Lộ Khiết lập tức nhảy lên trên lưng anh, để anh cõng đi còn cô thư thả nhắm mắt ngủ trên lưng anh.
Con nhóc này rất nhẹ nên đối với anh cõng nó địa đường dài cũng chẳng có gì là khó. Anh đã chìm khăn tắm khắp người nó tránh trường hợp gặp biếи ŧɦái nhưng biển thái đích thực đang ở ngay đâu rồi còn đâu.
Lộ Khiế mệt mỏi, lúc tỉnh dậy phát hiện đang gối đầu lên chân anh. Hai người hình như đang ở trong xe taxi. Thấy cô tỉnh lại anh liền cầm thuốc đưa cho cô với một chai nước “Uống mau đi không lại ngất ra đấy.” Lộ Khiết cảm động nhìn anh, mặc dù lời anh nói có chút chói tai nhưng hành động của anh lại ngọt ngào vô cùng. Lộ Khiết ôm anh cười hì hì. Dạ Hiên thấy vẻ mặt này của cô thì kì thị ra mặt, anh hỏi “Nhóc lại làm sao?”
“Tự nhiên thấy anh đẹp trai quá.”
“Vẫn đẹp.”
Bác tài xế kiểu “…”
Bọn trẻ ngày nay yêu đương đều thế này sao, không như những ông bà ngày xưa yêu nhau toàn viết thư từ qua lại, các ông dù đẹp đến thế nào cũng không “tự luyến” như anh chàng kia.
Thấy vẻ mặt kì thị của bác tài xế, Dạ Hiên ôm người cô ngồi thẳng dậy ngay ngắn, không nên phát cơm chó linh tinh. Đến lúc bị tống cổ khỏi xe thì không biết đi đâu về đâu. Mùa hè ở thành phố này thì nắng gắt, phải đến 34, 35 độ. Chính vì vậy không cẩn thận thì có thể say nắng bất cứ lúc nào. Mãi mới về đến khách sạn, bước vào khách sạn có điều hoà, cái cảm giác nó phê đến tận óc.
Lộ Khiết cùng sướng chạy ra một ghế ở sảnh ngồi ngay xuống đấy, cô không còn sức để đi nữa rồi. Đang say thế này mà đi thang máy chắc chỉ có ngất ở trong đấy. Dạ Hiên cũng hiểu được nên ngồi bên cạnh cô, anh ngồi bấm điện thoại một lúc còn Lộ Khiết gối đầu lên chân anh, dúi mặt vào bụng anh đánh một giấc.
Cảm thấy hơi thở bên dưới đều đều, Dạ Hiên nhẹ nhàng bế cô dậy vì đi vào tháng máy, anh không bế cô kiểu công chúa mà để người cô ấp vào người anh, đầu cô dựa lên cái của anh. Anh bế cô như mấy em bé vài tháng tuổi ấy, tay còn lại của anh vỗ về lưng cô y như đứa trẻ. Cũng nhờ cái ôm đầy ấm áp của Dạ Hiên mà Lộ Khiết ngủ ngon lành hơn hẳn. Đến trước cửa phòng, anh đã tính trước cả rồi, anh không lấy chìa khoá phòng cô mà chỉ lấy chìa khoá phòng anh. Mở cửa phòng anh đi Lộ Khiết thẳng đến giường của anh đặt cô xuống. Nhìn đống chăn đã được thay mới tinh tươm Dạ Hiên có chút xấu hổ, không biết nhân viên có nghĩ khách hàng phòng này là biếи ŧɦái không cơ chứ.
Để cô gái nhỏ nhắn ngủ trên giường, Dạ Hiên tự động cách xa cô 2 mét kẻo lại xảy ra chuyện như trong giấc mơ thì toang. Anh kéo rèm cho phòng tối lại để cô ngủ ngon hơn còn anh ngồi ở sofa cách đó mấy bước chân.
Anh cũng nằm xuống đấy thoải mái ngủ, từ sáng đến giờ đi chơi anh cũng cảm thấy mệt. Nhưng mới nằm được có năm phút Dạ Hiên lại bắt đầu chứng “mộng du” mà bò về phía cô gái đang ngủ trên giường. Nhưng không chỉ mộng du bình thường, anh đặt lưng xuống giường liền ôm cô vào lòng, xem trên đời nào còn có người nào mộng du mà khuôn hơn anh nữa không? Tính cả rồi.
Dạ Hiên càng ngày càng nằm sát người cô rồi cứ thế ôm cô vào lòng mà chìm vào giấc ngủ.
Lộ Khiết điều chỉnh lại trạng thái nói với anh trai kia “Thực ra em có bạn trai rồi, đây ạ! Nên em xin lỗi anh.”
Anh chàng kia vẫn chưa bỏ cuộc, mặc dù có bạn trai của người ta ở đây nhưng vẫn rất nghênh ngang “Em gái, em nghĩ lại đi, ông anh này làm sao bằng anh được chứ?”
Lộ Khiết nhìn anh trai trước mắt mà khẽ nhăn mày, ông anh này ảo tưởng quá rồi, nghĩ gì mà ngon Hiên được Dạ Hiên nhà cô. Lộ Khiết cười giả trân nói “Anh không bằng bạn trai em, lí do chít có một.”
Người kia tức tối đứng dậy, trước khi đi còn không quên liếc hai người mấy cái. Lộ Khiết thì nhởn nhơ nhìn lại anh ta. Anh nhìn con nhóc bên cạnh, hồi trước thì hiền lành bao nhiêu bây giờ lại ranh mà bấy nhiêu. Anh khẽ chọc nó “Này, không có tôi ở đây thì cũng không được theo trai biết chưa?”
“Rồi rồi.”
Lộ Khiế cười cười đưa cốc nước mình tới cho anh, Dạ Hiên tưởng bở vừa định ngậm ống mút Lộ Khiết liền mang cốc chạy đi. Con bé này càng ngày càng nghịch, là tại anh dạy hư nó đúng không?
Chơi cả một buổi chiều mệt mỏi, Lộ Khiết say sẩm mặt này, trời thì nắng chang chang mà cứ đội đầu trần chạy khắp nơi, thành ra bây giờ mới ngất lên ngất xuống như thế.
“Anh đã bảo nhóc đội mũ vào rồi mà nhóc không nghe.”
“Anh đừng cằn nhằn nữa, mệt lắm rồi.” Lộ Khiết siêu siêu vẹo vẹo đi đằng trước. Hết cách Dạ Hiên đi về phía trước cô cúi thấp người xuống nói “Lên đây anh cõng.” Thấy được phao cứu sinh trước mặt Lộ Khiết lập tức nhảy lên trên lưng anh, để anh cõng đi còn cô thư thả nhắm mắt ngủ trên lưng anh.
Con nhóc này rất nhẹ nên đối với anh cõng nó địa đường dài cũng chẳng có gì là khó. Anh đã chìm khăn tắm khắp người nó tránh trường hợp gặp biếи ŧɦái nhưng biển thái đích thực đang ở ngay đâu rồi còn đâu.
Lộ Khiế mệt mỏi, lúc tỉnh dậy phát hiện đang gối đầu lên chân anh. Hai người hình như đang ở trong xe taxi. Thấy cô tỉnh lại anh liền cầm thuốc đưa cho cô với một chai nước “Uống mau đi không lại ngất ra đấy.” Lộ Khiết cảm động nhìn anh, mặc dù lời anh nói có chút chói tai nhưng hành động của anh lại ngọt ngào vô cùng. Lộ Khiết ôm anh cười hì hì. Dạ Hiên thấy vẻ mặt này của cô thì kì thị ra mặt, anh hỏi “Nhóc lại làm sao?”
“Tự nhiên thấy anh đẹp trai quá.”
“Vẫn đẹp.”
Bác tài xế kiểu “…”
Bọn trẻ ngày nay yêu đương đều thế này sao, không như những ông bà ngày xưa yêu nhau toàn viết thư từ qua lại, các ông dù đẹp đến thế nào cũng không “tự luyến” như anh chàng kia.
Thấy vẻ mặt kì thị của bác tài xế, Dạ Hiên ôm người cô ngồi thẳng dậy ngay ngắn, không nên phát cơm chó linh tinh. Đến lúc bị tống cổ khỏi xe thì không biết đi đâu về đâu. Mùa hè ở thành phố này thì nắng gắt, phải đến 34, 35 độ. Chính vì vậy không cẩn thận thì có thể say nắng bất cứ lúc nào. Mãi mới về đến khách sạn, bước vào khách sạn có điều hoà, cái cảm giác nó phê đến tận óc.
Lộ Khiết cùng sướng chạy ra một ghế ở sảnh ngồi ngay xuống đấy, cô không còn sức để đi nữa rồi. Đang say thế này mà đi thang máy chắc chỉ có ngất ở trong đấy. Dạ Hiên cũng hiểu được nên ngồi bên cạnh cô, anh ngồi bấm điện thoại một lúc còn Lộ Khiết gối đầu lên chân anh, dúi mặt vào bụng anh đánh một giấc.
Cảm thấy hơi thở bên dưới đều đều, Dạ Hiên nhẹ nhàng bế cô dậy vì đi vào tháng máy, anh không bế cô kiểu công chúa mà để người cô ấp vào người anh, đầu cô dựa lên cái của anh. Anh bế cô như mấy em bé vài tháng tuổi ấy, tay còn lại của anh vỗ về lưng cô y như đứa trẻ. Cũng nhờ cái ôm đầy ấm áp của Dạ Hiên mà Lộ Khiết ngủ ngon lành hơn hẳn. Đến trước cửa phòng, anh đã tính trước cả rồi, anh không lấy chìa khoá phòng cô mà chỉ lấy chìa khoá phòng anh. Mở cửa phòng anh đi Lộ Khiết thẳng đến giường của anh đặt cô xuống. Nhìn đống chăn đã được thay mới tinh tươm Dạ Hiên có chút xấu hổ, không biết nhân viên có nghĩ khách hàng phòng này là biếи ŧɦái không cơ chứ.
Để cô gái nhỏ nhắn ngủ trên giường, Dạ Hiên tự động cách xa cô 2 mét kẻo lại xảy ra chuyện như trong giấc mơ thì toang. Anh kéo rèm cho phòng tối lại để cô ngủ ngon hơn còn anh ngồi ở sofa cách đó mấy bước chân.
Anh cũng nằm xuống đấy thoải mái ngủ, từ sáng đến giờ đi chơi anh cũng cảm thấy mệt. Nhưng mới nằm được có năm phút Dạ Hiên lại bắt đầu chứng “mộng du” mà bò về phía cô gái đang ngủ trên giường. Nhưng không chỉ mộng du bình thường, anh đặt lưng xuống giường liền ôm cô vào lòng, xem trên đời nào còn có người nào mộng du mà khuôn hơn anh nữa không? Tính cả rồi.
Dạ Hiên càng ngày càng nằm sát người cô rồi cứ thế ôm cô vào lòng mà chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.