Oan Hồn Không Tan

Chương 26:

Thẩm Nghiên Hy

05/01/2022

Tiêu Vy lòng đầy bấn loạn, vội nuốt ngụm nước miếng xuống chiếc cổ khô khốc, tiết trời không quá oi bức nhưng trên vầng trán cao vẫn lấm tấm xuất hiện vài giọt mồ hôi lạnh.

Cô hít một hơi thật sâu, bàn tay bấu chặt lấy vạt áo không buông, lấy hết dũng khí chầm chậm quay đầu nhìn lại phía sau.

Ở trong góc khuất, nơi ánh sáng không thể nào di chuyển đến, bất ngờ xuất hiện hình bóng của một ai đó mà cô căn bản chẳng thể nhìn rõ tướng mạo, chỉ biết rằng đó là một người đàn ông sở hữu vẻ ngoài cao lớn.

Nhưng điều mà cô quan tâm nhất không phải người đàn ông kia là ai, mà chính là việc ông ta đã vào được đây bằng cách nào?

Trong khi bốn phía bao quanh bởi những bức tường dày cộp đầy kiên cố, đến con ruồi nhỏ bé cũng khó lòng lọt qua, một người trưởng thành sao lại có thể dễ dàng xuất hiện ở đây mà thần không biết, quỷ không hay? Càng nghĩ Tiểu Vy càng cảm thấy kinh sợ, bởi việc này một người bình thường đâu dễ gì có thể làm được.

Bầu không khí trong phòng giam vô cùng quỷ dị, tuy cô rất muốn lên tiếng kêu cứu nhưng cơ thể giống như đang bị một thế lực vô hình nào đó điều khiển, thứ duy nhất mà bản thân làm được lúc này chính là cố gắng phát ra những tiếng kêu ú ớ vô nghĩa trong cổ họng.

Người đàn ông bí ẩn sau một hồi đứng bất động, cuối cùng cũng có chút phản ứng, ông ta chầm chậm đi về phía cô, tiếng giây xích lạnh lẽo ma sát trên mặt đất làm Tiểu Vy bất giác nổi một thân da gà.

Đôi mắt đen láy mở to sợ hãi nhìn người trước mặt đang dần tiến đến chỗ mình, nước mắt rưng rưng nơi khoé mắt, tưởng chừng có thể trực trào bất cứ khi nào.

Lần này cô thật sự đã bị doạ cho sợ rồi, trong ý niệm không ngừng cầu mong tất cả chỉ là cơn ác mộng.

Nhưng ông trời vốn dĩ chẳng thuận theo ý người, viễn cảnh trước mắt vẫn cứ diễn ra, khoảng cách giữa cô và người đàn ông kia ngày càng được rút ngắn lại.

Ngay khi nhìn thấy gương mặt ông ta lấp ló đằng sau ánh trăng mờ nhạt, Tiểu Vy liền không kiềm chế được mà hét thật lớn:

“Aaaaa...”

Không gian vốn yên tĩnh nay lại bị tiếng hét của cô làm khuấy động, nữ quản giam đứng cách đó không xa nghe thấy tiếng hét thất thanh, dù bản thân không mấy tình nguyện nhưng vẫn phải chú đến, không kịp để bản thân thích ứng liền khẩn trương đi thẳng đến phòng tạm giam của Tiểu Vy kiểm tra.

Nữ quản giam đưa mắt nhìn vào trong phòng qua chiếc lỗ nhỏ có sẵn trên cánh cửa. Cô ta nhìn quanh căn phòng một lượt, chợt tầm mắt dừng lại ở góc phòng, nơi mà khuất ánh sáng, Tiểu Vy đứng quay mặt vào tường, bất động như kẻ bị mất hồn.

“Này, cô vừa là hét cái gì vậy hả?” Nữ quản giam tức giận lớn giọng chất vấn. Nhưng Tiểu Vy vẫn bỏ ngoài tai những lời nói đó, từ đầu đến cuối chẳng hề có lấy chút phản ứng.

“Này nghe thấy tôi nói gì không hả?” Cảm thấy khá mất mặt khi bản thân bị xem nhẹ như không khí, nữ quản giam dùng cây dùi điện đập mạnh vào cánh cửa sắt, hành động này vô tình tạo ra tiếng động khá lớn nhưng điều này vẫn không ảnh hưởng lớn đến Tiểu Vy.

Lúc này đột nhiên cơ thể của cô bắt đầu có chuyển biến, nữ quản giam giây trước còn đơn thuần nghĩ rằng có lẽ Tiểu Vy đã chịu nhượng bộ trước thị uy của mình, nhưng giây sau thì không tránh khỏi bất ngờ trước hành động kỳ lạ của cô.

Tiểu Vy dùng đầu đập liên tiếp vào vách tường, tiếng động do cô tạo ra cũng chẳng phải nhỏ.

“Cô đang tính làm gì vậy?” Nữ quản giam hét lớn, quả nhiên Tiểu Vy của hiện tại như biến thành một con người hoàn toàn khác, cô vẫn cứ không ngừng lặp đi lặp lại động tác đó giống một cỗ máy vô tri, vô giác.



Bức tường phía trước bất ngờ xuất hiện vệt máu nhỏ, dòng máu đỏ tươi bắt đầu lăn dài trên gương vô thần của Tiểu Vy, bản thân đã bị làm cho bị thương đến mức như vậy, rõ ràng là đang muốn tự lấy mạng của chính mình.

Nữ quản giam cảm thấy mọi chuyện có gì đó không đúng, liền nhanh tay lấy chiếc chìa khoá luôn mang theo bên người, vội vàng mở cánh cửa phòng giam.

Khi cửa vừa được mở, một luồng hàn khí từ trong phòng toả ra khiến nữ quản giam bất giác rùng mình nhẹ. Nhưng chính cô ta cũng không quá chú tâm đến sự việc kỳ lạ này, gấp gáp chạy đến chỗ Tiểu Vy, dùng sức ngăn hành động điên rồ của cô lại.

Tiểu Vy vô thức ngả người ra sau, đôi mắt đờ đẫn dần nhắm lại, bất ngờ rơi vào trạng thái hôn mê sâu, trên gương mặt trắng bệch vẫn còn lưu lại vết máu dài chưa kịp khô.

“Nè, mau tỉnh dậy đi.” Nữ quản giam một tay đỡ lấy cơ thể đã không còn cử động, tay còn lại liên tục vỗ vào mặt, miệng thì không ngừng gọi cô giống như một bản năng.

————————

Sang sáng ngày hôm sau. Như thường lệ, vị thanh tra nhàn nhã ngồi trong văn phòng lật xem lại tập tài liệu có liên quan đến vụ án của Tiểu Vy.

Trên bàn làm việc là vô số bức ảnh chụp hiện trường vụ án rất chi tiết, nhìn sơ qua thì thấy không có gì đặc biệt, nhưng tất cả manh mối dẫn đến hung thủ đều đã bị đứt đoạn, cho đến tận bây giờ bên phía cảnh sát cũng chưa tìm ra bằng chứng đủ thuyết phục để buộc tội Tiểu Vy.

Vị thanh tra bất lực ngả người ra sau, đôi mắt hướng nhìn lên trần nhà, quanh viền mắt đã hằn sâu vết chân chim, minh chứng cho việc bản thân đã không còn ở cái độ tuổi căng tràn sức sống.

Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, giống như thói quen khó bỏ, vị thanh tra vẫn chăm chú ngước nhìn trần nhà không rời mắt xong chậm rãi cất tiếng nói:

“Vào đi.”

Người đứng đợi bên ngoài chỉ chờ nghe câu nói này, liền nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Vẫn là viên cảnh sát ngày hôm qua, vẫn là dáng vẻ khiêm nhường khi đứng đối diện với cấp trên.

Vị thanh tra không thèm liếc nhìn người cảnh sát kia lấy một cái, căn bản chẳng cần để anh ta vào tầm mắt của mình, nhanh chóng hỏi vào vấn đề chính:

“Có manh mối mới sao?”

“Đúng là chúng tôi có phát hiện ra một số manh mối mới, nhưng mà còn có chuyện khác tôi muốn báo cáo.” Viên cảnh sát bình tĩnh trả lời đầy dứt khoát.

“Nói đi.”

Đúng như dự đoán ban đầu, vị thanh tra này bề ngoài tỏ ra lãnh đạm trước mọi chuyện, nhưng bên trong chắc hẳn đang rất có húng thú với câu chuyện mà viên cảnh sát sắp kể.

“Đêm hôm qua người bị tình nghi trong vụ án của ông Lâm Quốc Phong đã có ý định tử sát nhưng bất thành.”

Mới nghe tới đây vị thanh tra nhanh chóng chuyển tầm nhìn qua viên cảnh sát, quả nhiên vị thanh tra cao lãnh này rất coi trọng vụ án bí ẩn chưa có lời giải đáp kia.



“Tình trạng của cô ta sao rồi?”

“Cũng may là được quản giam phát hiện và cứu chữa kịp thời nên không có nguy hiểm đến tính mạng.”

“Tại sao cô ta lại phải làm đến nước này chứ?” Vị thanh tra nhìn tấm hình của cô được để lẫn trong tập hồ sơ, trong đầu bỗng hiện lên ý nghĩ “Không lẽ là vì muốn trốn tội nên có ý định tự sát?”

“Chuyện này không còn nghi ngờ gì nữa, rõ ràng bằng một cách nào đó cô ta đã ra tay giết chết Lâm Quốc Phong, vì sợ bị kết tội nên đã có ý định tự sát.”

Vị thanh tra nghe vậy lại càng rơi vào trầm tư, hiện tại tất cả dẫn chứng bất lợi đều hướng về Tiểu Vy, nhưng ông ta vẫn còn có điều chưa thể nghĩ thông suốt, đó là làm cách nào cô có thể thủ tiêu hung khí và những bằng chứng quan trọng có liên quan? Hơn hết, động cơ gây án của cô là gì?

“Vậy những manh mối mới tìm thấy là gì?” Vị thanh tra chậm rãi châm điếu thuốc, xong đưa lên miệng rít một hơi thật dài, đây cũng là cách ông ta giải toả tâm trạng khi gặp phải một vụ án khó giải quyết.

“Khi lục soát phòng riêng của nghi phạm, chúng tôi đã tìm thấy lọ thuốc rất khả nghi nên đã mang về xét nghiệm.”

“Cậu nói tiếp đi.” Vị thanh tra nhẹ nhàng nhả ra một làn khói trắng, ánh mắt sắc bén như loài chim ưng chăm chú nhìn theo làn khỏi dần tản ra, tan biến vào không khí.

“Theo như kết quả thu được thì đó là một loại thuốc an thần loại mạnh, trong thuốc có một loại hoạt chất có tên Mefloquin.”

“Mefloquin? Đó là cái gì?”

“Là thành phần không thể thiếu trong thuốc trị sốt rét mefloquin và chloroquin. Nó có thể gây loạn thần, hoang tưởng, ảo giác và cả ý định tự tử nếu dùng quá liều, do dược tính quá mạnh nên ít được lưu hành trên thị trường.”

“Vậy ý của cậu là nghi phạm bị mắc chứng hoang tưởng sao?” Vị thanh tra vội dập tắt điếu thuốc trên tay khi mới chỉ cháy hết một nửa.

“Điều này tôi không dám chắc, bởi sau khi thẩm vấn vài người quanh nơi nghi phạm sống thì tất cả bọn họ đều nói rằng nghi phạm thường ngày đều không có biểu hiện gì kỳ lạ, có điều cô ta rất ít khi giao tiếp với mọi người.”

“Cậu mau cho người giám định tâm lý của nghi phạm, thời gian vô cùng gấp rút, chúng ta chỉ có lệnh tạm giữ cô ta 24 giờ mà thôi, đúng 12 giờ trưa nay nếu không có đủ bằng chứng kết tội thì buộc lòng phải thả nghi phạm.”

“Dạ tôi đã hiểu.” Viên cảnh sát ngầm hiểu được tầm quan trọng của vụ việc nên càng không dám chậm chễ, liền vội vàng rời khỏi văn phòng.

Tại phòng y tế của sở cảnh sát thành phố, ánh nắng tran hoà nhẹ nhàng len lỏi qua từng khung cửa sổ, in hằn lên gương mặt nhợt nhạt của Tiểu Vy.

Mi tâm khẽ lay động, thứ đầu tiên cô nhìn thấy sau khi mở mắt chính là trần nhà thạch cao trắng toát, đảo mắt nhìn xung quanh, nơi đây được hấp thu đủ ánh sáng của mặt trời, bầu không khí cũng rất khác so với căn phòng giam đầy ảm đạm kia.

Nhắc đến hai tiếng “Phòng giam” bất chợt đầu cô đau như có hàng ngàn, hàng vạn nhát búa đồng loạt dáng xuống cùng một lúc. Đồng thời Tiểu Vy cũng phát hiện ra tay phải của mình đã bị còng lại ở phía chân giường để tránh việc bỏ chốn.

Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng cô đã nhớ ra tất cả mọi chuyện. Việc bản thân bị cảnh sát bắt là thật, và cả việc xảy ra đêm hôm qua cũng không phải là giả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Oan Hồn Không Tan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook