Oan Hồn Không Tan

Chương 34:

Thẩm Nghiên Hy

05/01/2022

“Mọi chuyện vẫn ổn chứ?” Người trực tổng đài đợi hồi lâu vẫn không thấy cô trả lời, sợ rằng đã xảy ra chuyện liền lập tức lên tiếng.

“Có...người vừa nhảy lầu!” Tiểu Vy hơi thở gấp gáp, khó khăn lắm mới nói ra được vài câu, nhưng lại khiến nhân viên trực tổng đài vô cùng khó hiểu nên đã hỏi lại.

“Cô nói gì? Ai nhảy lầu chứ?”

“Vừa rồi có một người phụ nữ nhảy lầu ngay trước mắt tôi, cô nghe rõ không hả?” Tiểu Vy dường như không còn kiểm chế được cảm xúc, cô hét lớn qua điện thoại như trút bỏ sự áp bức dồn nén trong lòng.

Đầu dây bên kia bỗng chốc im bặt, lúc này cô mới nhận ra chiếc điện thoại đã sập nguồn từ trước. Nhưng đó không còn là nỗi bận tâm của cô, thứ duy nhất mà cô để tâm ngay lúc này chính là tình trạng của người phụ nữ vừa mới nhảy lầu.

Tiểu Vy từ từ gỡ bỏ chốt khoá trống trộm, cánh cửa được cô mở ra một cách thận trọng. Ánh mắt linh hoạt đảo quanh nhìn một lượt dãy hành lang, nhận thấy không bất kỳ ai ở xung quanh, Tiểu Vy liền hít ngụm khí lớn, bước từng bước thật chậm ra bên ngoài.

Đứng ở vị trí trên cao, cảm nhận rõ được cái lạnh của tiết trời bắt đầu chuyển sang thu, toàn thân cô bất giác rùng mình nhẹ khi có cơn gió lạnh vô tình thổi lướt qua, chỉnh vội chiếc áo khoác đang mặc trên người.

Tiểu Vy vẫn không quên mục đích của mình là gì, cô di chuyển lại gần chiếc lan can, đứng ở vị trí mà người phụ nữ khi nãy đã nhảy xuống, một tay đặt lên thành lan can, tay còn lại khẽ nắm chặt vạt áo.

Da đầu đột nhiên căng cứng, tâm trạng hồi hộp, lo sợ bản thân sẽ nhìn thấy thứ không nên nhìn. Sau vài giây điều tiết lại tâm trạng, cuối cùng cô đã lấy hết can đảm đưa mắt nhìn xuống dưới.

Phía dưới là khoảng sân trống rỗng chẳng có lấy một bóng người, nghiễm nhiên người phụ nữ mà cô tận mắt trông thấy nhảy xuống từ đây cũng vô duyên vô cớ biến mất.

Tiểu Vy cơ hồ không tin vào mắt mình, trong đầu nhất thời xuất hiện suy nghĩ vô cùng đáng sợ. “Chẳng lẽ cô ta không phải người?”

Ý nghĩ chớp nhoáng đó đã khiến cô tự mình hù doạ mình, một luồng khí lạnh chẳng biết từ đâu bỗng chốc chạy dọc theo phần sống lưng. Tiểu Vy lùi lại phía sau vài bước chân, điều trùng hợp là ngay sau lưng cô lại chính là căn hộ 313.

Sự việc diễn ra càng ngày càng kỳ quái không có cách nào lý giải được, linh tính mách bảo có điềm chẳng lành, Tiểu Vy khẩn trương quay trở vào trong nhà, cẩn thận khoá trái cửa từ bên trong, và để an toàn hơn cô đã ngồi tựa lưng vào cánh cửa, hành động này ít ra cũng khiến cho người bên ngoài không dễ dàng đột nhập vào trong.

Tiểu Vy cứ ngồi như vậy đợi đến khi trời hừng sáng, khi tia nắng đầu tiên rọi vào ban công, cũng là lúc cả tinh thần lẫn thể xác cô đã suy sụp hoàn toàn.

Sau một đêm thức trắng, trải qua khoảng thời gian sống trong nơm nớp lo sợ, tâm trí cô bây giờ không còn đủ minh mẫn do là bị thiếu ngủ trầm trọng.

Nhưng bằng bất cứ giá nào, ngày hôm nay cô vẫn phải đến giảng đường đúng giờ. Tiểu Vy loạng choạng đứng dậy, đầu óc quay cuồng buộc cô phải lấy bức tường bên cạnh làm chỗ dựa để có thể trụ vững.

———————

Chuyến xe bus đầu tiên trong ngày đã lăn bánh theo đúng lịch trình, Tiểu Vy nỗ lực chạy theo nhưng tất cả đã quá muộn, tài xế căn bản không hề biết là vẫn còn một người chưa lên.



Cô đứng thất thần nhìn chiếc xe bus đi xa dần khỏi tầm mắt. Không để bản thân có một giây phút nghỉ ngơ, Tiểu Vy quyết định sẽ đi bộ đến trường.

Thanh Tùng ngồi trên giảng đường nhưng đôi mắt lẫn cả tâm trí đều dồn hết về phía cánh cửa, dòng người huyên náo liên tiếp bước qua, nhưng đợi mãi vẫn không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc.

Giây trước anh còn lo lắng không biết cô có xảy ra chuyện hay không? Có khi nào lại đổ bệnh như lần trước? Thì giây sau bất ngờ trông thấy Tiểu Vy đang đứng trước cửa cùng với bộ dạng mệt mỏi, gương mặt đỏ bừng, trên tràn vẫn còn lưu lại những giọt mồ hôi.

Thời gian cô đến trường vừa hay cũng là lúc thầy giáo bước vào, vẫn như thường lệ, Tiểu Vy chọn cho mình vị trí khuất tầm nhìn và ngồi xuống.

Xuyên suốt tiết học cô chẳng thể nào tập chung vào bài giảng, cánh tay cầm cây bút bất giác run rẩy, dù có cố gắng cỡ nào cũng không thể tự chủ được hành động này của mình.

Sau giờ học, trong khi thầy giáo vừa rời đi chưa lâu, toàn bộ sinh viên đã giống như ong vỡ tổ, bọn họ tụ tập lại thành các nhóm nhỏ và bắt đầu tán gẫu chuyện trên trời dưới biển.

Tiểu Vy tự cô lập mình ngồi dãy bàn cuối cùng, tình cờ nghe thấy cuộc đối thoại của những nữ sinh ở bàn trên.

“Ê bọn mày, tao có câu chuyện này lỳ kỳ lắm nè, muốn nghe không?” Nữ sinh đầu tiên nói, và thành công trong việc thu hút sự chú ý của người bên cạnh.

“Chuyện gì vậy? Mau kể đi!” Những nữ sinh khác đồng loạt lên tiếng hưởng ứng.

“Tao có bà chị họ, bà ấy làm y tá cho một bệnh viện có tiếng trong thành phố. Cách đây vài ngày trước, bà ấy trở về nhà sau ca trực đêm tại bệnh viện, đột nhiên tính tình trở nên kỳ quái, luôn gào thét khóc lóc không rõ lý do.” Nói đến đây nữ sinh kia chợt ngừng lại, mục đích là muốn kích thích trí tò mò của mọi người.

“Rồi sao nữa? Mau kể tiếp đi!” Nữ sinh khác không kiềm chế được sự hiểu kỳ liền lập tức nói. Thật ra không riêng gì bọn họ, Tiểu Vy ngồi phía dước cũng cực kỳ có hứng thú với câu chuyện này.

“Khi đó người nhà rất lo sợ, tính sẽ đưa chị ấy đến bệnh viện kiểm tra, nhưng bác tao và cũng là mẹ của chị ấy là một người rất tín ngưỡng, nghĩ rằng con gái mình đã bị thứ gì đó không sạch sẽ bám lấy nên thay vì thuận theo ý người nhà, bác đã đưa bà chị họ tao đến nhà của một bà thầy đồng có tiếng trong vùng.”

“Tiếp theo đó thì sao? Có đúng là chị ấy bị vong theo không?” Nữ sinh khác bất ngờ cướp lời.

“Tất nhiên là phải rồi, bà thầy đồng đó nói chị họ tao bị vong nhi nhập hồn, trùng hợp là bà chị họ tao đúng là làm y tá của khoa sản. Sau khi làm lễ trục vong hồn xong thì bà chị tao lại quay trở về trạng thái bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra!”

Nghe xong câu chuyện, Tiểu Vy bắt đầu rơi vào suy tư, cô nghĩ đến chuyện đêm hôm qua, và cho rằng mình cũng đang bị thứ đó quấy phá.

Là người rất ít khi giao tiếp, cuối cùng Tiểu Vy cũng lấy hết can đảm đứng dậy tiến đến gần nhóm nữ sinh kia để bắt chuyện:

“Xin lỗi, bạn có thể cho mình xin địa chỉ của bà thấy đồng đó không?”

Cô nữ sinh kia nhìn Tiểu Vy một lượt bằng cặp mắt đầy thành kiến, nhưng cô ta vẫn sẵn lòng ghi lại địa chỉ và rồi đưa cho cô.

Cầm mảnh giấy trên tay, Tiểu Vy cảm thấy cái địa chỉ này vô cùng quen mắt, nhưng lại không thể nhớ là đã nhìn thấy nó ở đâu.



Tạm thời bỏ qua chuyện này, sau khi gật đầu thay cho lời cảm ơn, cô gấp gáp rời khỏi lớp, mặc cho ít phút nữa sẽ đến giờ thực hành.

“Ê chuyện vừa rồi mày kể có thật không đó? Sao con nhỏ kia tin sái cổ vậy?” Một người trong nhóm thắc mắc hỏi.

“Ai mà biết được chứ!” Nữ sinh kia trao phúng nói, thái độ khinh khỉnh nhìn về phía cửa.

————————

Theo địa chỉ được ghi trên mảnh giấy, cùng với sự chỉ dẫn nhiệt tình của người dân sống quanh khu vực đó, cuối cùng cô cũng đã đến đúng nơi mình muốn đến.

Dừng chân trước một ngôi nhà cũ kỹ được xây dựng từ những năm đầu thế kỷ trước, nhìn bề ngoài đổ nát không khác gì căn nhà bị bỏ hoang, cô nghi hoặc không biết có phải nhóm nữ sinh kia đang muốn lừa mình hay không, chứ một nơi hoang phế như vậy sao con người có thể ở được chứ?

Tuy vậy cô vẫn muốn thử đặt cược sự may rủi của bản thân, Tiểu Vy chầm chậm đi đến bên cánh cổng gỗ đã phủ rêu xanh, thuận tay gõ lên cánh cửa vài tiếng, nhưng khi gõ đến lần thứ ba thì cánh cửa đã bị cô dùng lực đẩy ra, dường như cánh cửa không được khoá cẩn thận từ trước.

Cô tiếp tục đẩy cánh cửa gỗ qua một bên, tiếng cót két ớn lạnh kéo dài khiến cho cô cũng có đôi chút căng thẳng.

“Cho hỏi có ai ở đây không ạ?”

Đợi một lúc lâu vẫn không có người đáp lời, Tiểu Vy can đảm tiến vào bên trong khuôn viên, nhìn ngôi nhà nhỏ cấp bốn lọt thỏm phía trước, xung quanh là rừng cây khô héo lâu ngày không có người chăm sóc, dưới đất toàn là xác động vật đang trong quá trình phân huỷ, dù nhìn theo cách nào cũng thấy nơi đây không thích hợp cho người sinh sống.

“Cô muốn tìm ai?” Đúng lúc này đột nhiên phía sau lưng vang lên một giọng nói khàn đặc, Tiểu Vy hoảng hồn vội quay người lại.

Trước mặt là một bà lão với dáng người gầy gò, khắc khổ, nhưng càng nhìn bà ta cô lại thấy rất quan thuộc, chỉ tiếc là chưa thể nhớ ra.

“Thì ra là cô, tôi biết cô sẽ đến tìm tôi mà!” Bà lão gật gù như đã biết trước sớm muộn gì cô cũng sẽ đến.

“Cho hỏi, bà biết cháu sao?” Cô vẫn còn có thắc mắc, tại sao bà lão này lại nói vậy, không lẽ đúng là hai người đã từng gặp nhau hay sao?

Bà lão ngước nhìn cô, đôi mắt in hằn dấu vết của thời gian chợt nhíu lại.

“Nếu như cô đến gặp tôi muộn hơn thì chắc chắn sẽ không giữ nổi cái mạng đâu!”

Câu nói này như tiếng sét ngang tai khiến lỗ tai cô lùng bùng nhất thời vẫn chưa kịp hiểu điều mà bà lão muốn nói đến.

“Ấn đường tối đen, đồng tử xuất hiện nhiều mạch máu nhỏ, gương mặt hốc hác, nếu nhìn sơ qua còn cho rằng đó là triệu chứng của việc mất ngủ lâu ngày mà tạo thành. Nhưng thật ra cô đang bị ác linh đeo bám, nếu không trị dứt điểm thì sớm muốn gì cũng sẽ bị ác linh đó rút cạn dương khí và bị chiếm lĩnh thân xác mà thôi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Oan Hồn Không Tan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook