Chương 36:
Thẩm Nghiên Hy
05/01/2022
Khoan đã...!” Dường như mẹ Tiểu Vy còn có điều muốn nói, nhưng lời chưa kịp thốt ra liền bị đẩy ra khỏi thân xác.
Lá bùa trên tay bà lão phút chốc bốc cháy hoá thành tro, Tiểu Vy cũng tỉnh dậy ngay sau đó, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, gương mặt cô đã hốc hác, tiều tuỵ đi nhiều.
Tiểu Vy không hề biết vong hồn của mẹ vẫn luôn bên cạnh, âm thầm bảo vệ mình. Ngồi đối diện với bà lão, nét mặt có chút ưu phiền, nếu như là cô của trước đây, chắc hẳn sẽ đặt ra rất nhiều câu hỏi xoay quanh vụ việc vừa rồi.
Nhưng hiện tại cô chỉ im lặng không hé miệng nói nửa lời, tâm tư khó đoán thật làm cho người khác phải đem lòng hiếu kỳ.
“Cô đã nhìn thấy gì sao?” Bà lão chính là người mở lời đầu tiên. Tiểu Vy lúc này mới ngẩng đầu nhìn bà lão, sâu trong đôi mắt ảm đảm là một tầng sương mù, cô đang khóc, từng giọt nước mắt ấm nóng âm thầm lăn xuồng gò má.
Thật ra chẳng phải vô duyên, vô cớ cô mà lại rơi nước mắt, bởi sau khi bị vong hồn nhập thân, phần hồn phách còn lại của cô đã bị đẩy ra khỏi cơ thể và đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Ở đó bốn phía đều là màn đêm u uất, chỉ có duy nhất tấm kính lớn đặt phía trước mặt, qua tấm kính Tiểu Vy nhìn thấy quá khứ và hiện tại của mình.
Nhưng hình ảnh mà cô trông thấy, tất cả đều là tội nghiệp do bản thân cô gây ra, viễn cảnh chính tay giết chết gã cha dượng trong quá khứ, và cả hình ảnh cô giết chết gã tài xế cùng với người phụ nữ chua ngoai kia, tất cả đều tái hiện lại tựa như một bộ phim quay chậm.
Sau khi quay trở về thân xác, những hình ảnh đó vẫn còn lưu lại trong tâm trí của cô, chỉ có điều cô vẫn không hiểu, tại sao bản thân lại chẳng hề có chút ấn tượng nào đối với chuyện mình đã giết người.
Tiểu Vy quyết định kể ra toàn bộ sự việc mình nhìn thấy cho bà lão nghe, vốn dĩ cô rất có lòng tin đói với người này, chắc chắn bà lão sẽ cho cô một lời giải thích thoả đáng.
Nghe cô tường thuật lại toàn bộ câu chuyện, sắc mặt bà lão bắt đầu biến đổi, nhớ đến câu nói của mẹ Tiểu Vy trước đó, bà lão đã phần nào hiểu ra diễn biến của sự việc.
“Cô yên tâm đi, không phải cô giết người, mà là một người khác đã thay cô làm điều đó!”
Nghe bà lão nói vậy, cô càng trở nên khó hiểu, người mà cô nhìn thấy trong tấm kính rất giống cô, nhưng lại không phải là cô ư?
Tiểu Vy nghe xong vẫn còn khá mông lung, nhất thời chưa hiểu rõ ngụ ý trong từng lời nói của bà lão.
Thấy bộ mặt ngây ngốc của cô, bà lão tám, chín phần cũng đoán được là cô không hiểu điều mà mình đang nói, thay vì tỏ ra khó chịu, bà lão còn đủ sức nhẫn nại giải thích mọi chuyện:
“Tấm kính đó là tấm kính luân hồi, tương truyền được đặt ở bên kia chân cầu nại hà, nó sẽ cho ta thấy toàn bộ tội ác của chúng ta gây ra trong quá khứ trước khi uống canh mạnh bà. Cô không nhớ việc mình từng làm, đơn giản là vì đã có người khác...à không phải nói là một vong hồn đã thay cô chút bỏ mối thâm thù đại hận này!”
“Vong hồn? Ý của bà là sao?”
Bà lão hướng mắt về phía cô, nhìn vẻ mặt căng thẳng xen lẫn sự hiếu kỳ, đến nước này chẳng thể nào dấu diếm thêm, bà lão bèn kể về mẹ của Tiểu Vy:
“Người mẹ quá cố của cô, sau khi chết vẫn không chịu đi luân hồi, bà ấy luôn ở bên cạnh cô mọi lúc, mọi nơi. Và cũng chính bà ấy đã gây ra cái chết của ba người cô vừa kể.”
Tiểu Vy tròn mắt kinh ngạc, từng câu, từng chữ bà lão nói cô đều nghe thấy và nghe rất rõ dàng, nhưng bản thân lại không có cách nào chấp nhận nổi việc này, lập tức lên tiếng phủ nhận:
“Không....không thể nào, mẹ cháu sẽ không bao giờ làm vậy, kể cả bà ấy vẫn luôn ở đây thì cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ tuỳ tiện giết người!” Trong trí nhớ của cô, khi còn sống mẹ là người hiền lành, lương thiện nhất, chẳng lý nào bà lại mượn thân xác cô làm ra cái chuyện trời đất không dung.
“Có lẽ khi còn sống mẹ cô vốn không phải như vậy, nhưng sau khi chết đi oán niệm quá nặng nên đã tự biến mình thành oán linh từ lúc nào không hay!” Bà lão phần nào thấu hiểu được tâm trạng hiện tại cô lúc này, nhưng dù sao cô vẫn có quyền được biết rõ sự thật.
“Tại sao mẹ cháu phải làm như vậy?” Cô cố kiềm nén cảm xúc tiêu cực đang không ngừng cào xé nội tâm, bản thân rất muốn được gặp mẹ, dù chỉ là trong mơ, cô vẫn khao khát được ôm lấy bà như khi mình còn bé.
“Như tôi đã nói, trở thành oán linh là do chấp niệm quá sâu, có thể mẹ cô chết không nhắm mắt hoặc đơn giản là vẫn muốn bảo vệ cô giống với lúc còn sống, những ai gây bất lợi cho cô đều phải chết!”
Nghe bà lão kể về mẹ của mình mà sao cô cảm thấy người đó thật quá xa lạ, khi còn sống là một người thiện lương có trái tim nhân hậu, vậy mà giờ lại trở thành ác linh tàn sát mạng người không chút nghĩ ngợi. Người phụ nữ mà bà lão nhắc đến thật sự là mẹ cô ư?
Đúng lúc này đột nhiên bà lão nhào đến kéo đứt sợi dây chuyền Tiểu Vy đeo trên cổ, do quá bất ngờ nên cô không kịp phản ứng, đến khi định thần lại thì sợi dây chuyền kỷ vật của mẹ đã nằm trên tay bà lão.
“Bà đang tính làm gì?” Sắc mặt cô từ bất ngờ chuyển sang tức giận, đó là món quà cuối cùng mẹ cô để lại, bản thân vô cùng trân quý, sao có thể để người khác tuỳ tiện cướp đi dễ dàng như vậy.
Bà lão vừa nhìn đã biết vật này chính là sợi dây liên kết giữ Tiểu Vy và mẹ, nếu muốn để mẹ cô yên tâm đi luân hồi thì phải tiêu huỷ nó:
“Mẹ cô sau khi chết đã không xuống điện diêm la để luận tội đó là trái luật trời, mượn tay người phàm giết người vô kể chính là vi phạm vào điều cấm kỵ tam giới, nếu không nhanh chóng tìm cách cảm hoá thì sớm muộn gì mẹ cô cũng sẽ bị đày ải xuống 18 tầng địa ngục, chịu đủ mọi loại hình phại đau đớn đến tận tim gan!”
Nghe xong Tiểu Vy đã từ bỏ luôn ý định lấy lại sợi dây chuyền, khi còn sống mẹ cô đã phải chịu nhiều đau khổ, đến lúc chết cô không muốn bà ấy phải chịu thêm bất kỳ sự tổn thương nào nữa.
———————
Trên đường trở về nhà, Tiểu Vy lững thững bước đi như kẻ mất hồn, sợi dây chuyện trên cổ cũng không còn, toàn bộ ký ức về mẹ nay chỉ còn ở trong tiềm thức.
Liếc nhìn chuỗi vòng hạt trên cổ tay, đây chính là món đồ mà bà lão đã đưa trước lúc cô rời đi, theo như lời bà lão nói thì đây là vật trí bảo nhiều đời truyền lại, bà lão sống một thân, một mình không con, không cái, gặp được Tiểu Vy coi như có duyên phận nên muốn tặng lại vật gia truyền cho cô.
Tiểu Vy ban đầu còn khách khí từ chối, nhưng rồi bà lão đã nói ra một câu khiến cô phải suy ngẫm rất nhiều.
Bào lão từng nói “Cuộc đời là vô thường, biết đâu đây lại là lần cuối chúng ta được gặp nhau!”
Câu nói này rốt cuộc có hàm ý là gì? Cô khi đó căn bản là không để tâm đến, trước lúc rời đi còn để lại số điện thoại của mình cho bà lão tiện bề liên lạc những lúc cần.
Trở về căn hộ chung cư, trời cũng bắt đầu chập choạng tối, Tiểu Vy đi được nửa chừng bỗng nhiên khựng lại trong giây lát, cô vô tình bắt gặp Thanh Tùng đang đứng trước cổng chung cư đợi mình. Nhìn bộ dạng mệt mỏi của anh, hình như là đã đừng chờ rất lâu rồi.
Thật ra từ lúc cô rời khỏi giảng đường mà không để lại bất kỳ lời nhắn nào, anh đã rất lo lắng, suốt cả buổi học không khi nào tập chung vào bài giảng, đến giờ ra về, việc đầu tiên anh làm chính là chạy đến nhà của cô, nhưng rồi lại được bác Hồng nói là cô vẫn chưa về, cuối cùng anh đã quyết định đứng đây chờ.
Tuy trong khoảng thời gian ngắn nhất thời vẫn chưa thể quên được chuyện cũ, nhưng khi trông thấy dáng vẻ nỗ lực của Thanh Tùng, cô đã dần tháo bỏ được thành kiền, vì dù sao với bản tính này của cô thì chẳng thể nào giận dỗi ai được lâu.
“Cậu đứng đây làm gì?” Tiểu Vy cố gắng tỏ ra bình tĩnh, tiến lại gần dò hỏi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Cậu đã đi đâu vậy?” Không ngoài dự đoán, câu đầu tiên mà anh hỏi khi nhìn thấy cô chính là câu này.
“Tôi đến nhà một người bạn!” Với một người không giỏi nói dối như cô thì việc này coi như là cực hình, đôi mắt đảo quanh nhìn ngang, nhìn dọc và tuyệt nhiên là không dám nhìn thẳng vào anh.
“Người bạn nào chứ?” Thanh Tùng vẫn không chịu từ bỏ việc tra hỏi, bởi từ trước cho tới giờ cô chỉ có anh là bạn, nay lại bỗng xuất hiện thêm người bạn nữa, chẳng phải rất đáng nghi sao?
“Cậu hỏi làm gì? Đó không phải chuyện của cậu!” Cô bắt đầu cảm thấy vô cùng ngột ngạt và tù túng khi có người cứ liên tục tra xét quyền riêng tư của mình. Dự tính sẽ quay người bỏ đi ngay sau đó nhưmg đã bị anh nhanh tay hơn kéo lại.
“Tôi xin lỗi, chỉ tại vì lo cho cậu nên tôi mới...!”
Một lần nữa cô lại bị câu nói này làm cho mềm lòng, quả thực từ trước đến giờ Thanh Tùng đối với cô rất tốt, chỉ là do bản thân cô đã quá nhạy cảm nên mới thành ra như vậy.
Bất chợt Tiểu Vy chú ý đến chuỗi vòng hạt mà bà lão tặng cho mình, chuỗi vòng này đã tồn tại qua rất nhiều thập kỷ, chắc hẳn vận khí rất tốt, sẵn tiện gặp Thanh Tùng ở đây, chi bằng tặng lại nó cho anh, mong sao vật này sẽ mạng lại may mắn cho anh.
Đó cũng coi như là lời cảm ơn trong suốt thời gian qua anh đã luôn bên cạnh, bảo bọc che trở cô.
“Mau đeo vào đi!” Tiểu Vy không hề lượng lựa, vội tháo chuỗi vòng đưa cho anh và rồi nhanh chân bỏ đi trước, tránh việc để anh trông thấy vẻ mặt ngại ngùng của mình.
Thanh Tùng vốn là người thông minh, nhưng khi nhận được món quà đầu tiên từ Tiểu Vy thì đã không tránh khỏi việc đứng ngây ngốc tại chỗ. Nhìn thân ảnh nhỏ bé đi dần thu nhỏ lại khỏi tầm mắt, xong lại liếc nhìn chuỗi vòng hạt màu hổ phách, trên môi bất giác vẽ thành một đường cong hoàn mỹ.
“Tiểu Vy! Cậu đồng ý tha thứ cho tôi rồi phải không?” Thanh Tùng thầm vui mừng trong lòng lập tức hét lớn.
Bước chân gấp gáp đột nhiên dừng lại vì câu nói này của anh, Tiểu Vy từ đầu đến cuối không hề quay đầu, thật ra cô cũng đang mỉm cười, nhưng lại không để anh biết điều đó.
Tiểu Vy tiếp tục bước đi, bỏ lại anh ở phía sau, chẳng biết rằng có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng hai người có thể đứng đối diện với nhau và nói chuyện một cách bình thường như thế này.
Có những lời chưa kịp nói ra, sau này chưa chắc đã còn cơ hội!
Âm thanh thông báo của thang máy vừa vang lên, Tiểu Vy liền từ bên trong bước ra, như thường lệ, để đi đến được căn hộ cua mình thì cô phải đi qua căn hộ 313.
Đang mải lục tìm chìa khoá bên trong chiếc balo, đôi chân vô thức dừng lại trước cửa căn hộ 313 từ lúc nào chẳng hay, sau khi tìm thấy chìa khoá thì đột nhiên bên trong căn hộ 313 chuyền đến tiếng khóc yếu ớt của trẻ con, chính xác hơn là một bé trai.
Thoạt đầu Tiểu Vy còn cho rằng chắc vì đứa trẻ nghịch ngợm nên bị ba mẹ quở trách, đó cũng là điều thường thấy ở mỗi gia đình.
Nhưng càng nghe lại càng cảm thấy mọi chuyện không ổn, tiếng khóc cứ mãi âm ỉ không dứt, cô bèn di chuyển đến bên cánh cửa, tò mò áp tai lên cánh cửa lắng nghe động tĩnh.
“Mẹ ơi....cứu....con!” Rõ ràng bên trong căn hộ có đứa trẻ đang kêu cứu, với giọng điệu vô cùng yếu ớt.
Lá bùa trên tay bà lão phút chốc bốc cháy hoá thành tro, Tiểu Vy cũng tỉnh dậy ngay sau đó, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, gương mặt cô đã hốc hác, tiều tuỵ đi nhiều.
Tiểu Vy không hề biết vong hồn của mẹ vẫn luôn bên cạnh, âm thầm bảo vệ mình. Ngồi đối diện với bà lão, nét mặt có chút ưu phiền, nếu như là cô của trước đây, chắc hẳn sẽ đặt ra rất nhiều câu hỏi xoay quanh vụ việc vừa rồi.
Nhưng hiện tại cô chỉ im lặng không hé miệng nói nửa lời, tâm tư khó đoán thật làm cho người khác phải đem lòng hiếu kỳ.
“Cô đã nhìn thấy gì sao?” Bà lão chính là người mở lời đầu tiên. Tiểu Vy lúc này mới ngẩng đầu nhìn bà lão, sâu trong đôi mắt ảm đảm là một tầng sương mù, cô đang khóc, từng giọt nước mắt ấm nóng âm thầm lăn xuồng gò má.
Thật ra chẳng phải vô duyên, vô cớ cô mà lại rơi nước mắt, bởi sau khi bị vong hồn nhập thân, phần hồn phách còn lại của cô đã bị đẩy ra khỏi cơ thể và đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Ở đó bốn phía đều là màn đêm u uất, chỉ có duy nhất tấm kính lớn đặt phía trước mặt, qua tấm kính Tiểu Vy nhìn thấy quá khứ và hiện tại của mình.
Nhưng hình ảnh mà cô trông thấy, tất cả đều là tội nghiệp do bản thân cô gây ra, viễn cảnh chính tay giết chết gã cha dượng trong quá khứ, và cả hình ảnh cô giết chết gã tài xế cùng với người phụ nữ chua ngoai kia, tất cả đều tái hiện lại tựa như một bộ phim quay chậm.
Sau khi quay trở về thân xác, những hình ảnh đó vẫn còn lưu lại trong tâm trí của cô, chỉ có điều cô vẫn không hiểu, tại sao bản thân lại chẳng hề có chút ấn tượng nào đối với chuyện mình đã giết người.
Tiểu Vy quyết định kể ra toàn bộ sự việc mình nhìn thấy cho bà lão nghe, vốn dĩ cô rất có lòng tin đói với người này, chắc chắn bà lão sẽ cho cô một lời giải thích thoả đáng.
Nghe cô tường thuật lại toàn bộ câu chuyện, sắc mặt bà lão bắt đầu biến đổi, nhớ đến câu nói của mẹ Tiểu Vy trước đó, bà lão đã phần nào hiểu ra diễn biến của sự việc.
“Cô yên tâm đi, không phải cô giết người, mà là một người khác đã thay cô làm điều đó!”
Nghe bà lão nói vậy, cô càng trở nên khó hiểu, người mà cô nhìn thấy trong tấm kính rất giống cô, nhưng lại không phải là cô ư?
Tiểu Vy nghe xong vẫn còn khá mông lung, nhất thời chưa hiểu rõ ngụ ý trong từng lời nói của bà lão.
Thấy bộ mặt ngây ngốc của cô, bà lão tám, chín phần cũng đoán được là cô không hiểu điều mà mình đang nói, thay vì tỏ ra khó chịu, bà lão còn đủ sức nhẫn nại giải thích mọi chuyện:
“Tấm kính đó là tấm kính luân hồi, tương truyền được đặt ở bên kia chân cầu nại hà, nó sẽ cho ta thấy toàn bộ tội ác của chúng ta gây ra trong quá khứ trước khi uống canh mạnh bà. Cô không nhớ việc mình từng làm, đơn giản là vì đã có người khác...à không phải nói là một vong hồn đã thay cô chút bỏ mối thâm thù đại hận này!”
“Vong hồn? Ý của bà là sao?”
Bà lão hướng mắt về phía cô, nhìn vẻ mặt căng thẳng xen lẫn sự hiếu kỳ, đến nước này chẳng thể nào dấu diếm thêm, bà lão bèn kể về mẹ của Tiểu Vy:
“Người mẹ quá cố của cô, sau khi chết vẫn không chịu đi luân hồi, bà ấy luôn ở bên cạnh cô mọi lúc, mọi nơi. Và cũng chính bà ấy đã gây ra cái chết của ba người cô vừa kể.”
Tiểu Vy tròn mắt kinh ngạc, từng câu, từng chữ bà lão nói cô đều nghe thấy và nghe rất rõ dàng, nhưng bản thân lại không có cách nào chấp nhận nổi việc này, lập tức lên tiếng phủ nhận:
“Không....không thể nào, mẹ cháu sẽ không bao giờ làm vậy, kể cả bà ấy vẫn luôn ở đây thì cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ tuỳ tiện giết người!” Trong trí nhớ của cô, khi còn sống mẹ là người hiền lành, lương thiện nhất, chẳng lý nào bà lại mượn thân xác cô làm ra cái chuyện trời đất không dung.
“Có lẽ khi còn sống mẹ cô vốn không phải như vậy, nhưng sau khi chết đi oán niệm quá nặng nên đã tự biến mình thành oán linh từ lúc nào không hay!” Bà lão phần nào thấu hiểu được tâm trạng hiện tại cô lúc này, nhưng dù sao cô vẫn có quyền được biết rõ sự thật.
“Tại sao mẹ cháu phải làm như vậy?” Cô cố kiềm nén cảm xúc tiêu cực đang không ngừng cào xé nội tâm, bản thân rất muốn được gặp mẹ, dù chỉ là trong mơ, cô vẫn khao khát được ôm lấy bà như khi mình còn bé.
“Như tôi đã nói, trở thành oán linh là do chấp niệm quá sâu, có thể mẹ cô chết không nhắm mắt hoặc đơn giản là vẫn muốn bảo vệ cô giống với lúc còn sống, những ai gây bất lợi cho cô đều phải chết!”
Nghe bà lão kể về mẹ của mình mà sao cô cảm thấy người đó thật quá xa lạ, khi còn sống là một người thiện lương có trái tim nhân hậu, vậy mà giờ lại trở thành ác linh tàn sát mạng người không chút nghĩ ngợi. Người phụ nữ mà bà lão nhắc đến thật sự là mẹ cô ư?
Đúng lúc này đột nhiên bà lão nhào đến kéo đứt sợi dây chuyền Tiểu Vy đeo trên cổ, do quá bất ngờ nên cô không kịp phản ứng, đến khi định thần lại thì sợi dây chuyền kỷ vật của mẹ đã nằm trên tay bà lão.
“Bà đang tính làm gì?” Sắc mặt cô từ bất ngờ chuyển sang tức giận, đó là món quà cuối cùng mẹ cô để lại, bản thân vô cùng trân quý, sao có thể để người khác tuỳ tiện cướp đi dễ dàng như vậy.
Bà lão vừa nhìn đã biết vật này chính là sợi dây liên kết giữ Tiểu Vy và mẹ, nếu muốn để mẹ cô yên tâm đi luân hồi thì phải tiêu huỷ nó:
“Mẹ cô sau khi chết đã không xuống điện diêm la để luận tội đó là trái luật trời, mượn tay người phàm giết người vô kể chính là vi phạm vào điều cấm kỵ tam giới, nếu không nhanh chóng tìm cách cảm hoá thì sớm muộn gì mẹ cô cũng sẽ bị đày ải xuống 18 tầng địa ngục, chịu đủ mọi loại hình phại đau đớn đến tận tim gan!”
Nghe xong Tiểu Vy đã từ bỏ luôn ý định lấy lại sợi dây chuyền, khi còn sống mẹ cô đã phải chịu nhiều đau khổ, đến lúc chết cô không muốn bà ấy phải chịu thêm bất kỳ sự tổn thương nào nữa.
———————
Trên đường trở về nhà, Tiểu Vy lững thững bước đi như kẻ mất hồn, sợi dây chuyện trên cổ cũng không còn, toàn bộ ký ức về mẹ nay chỉ còn ở trong tiềm thức.
Liếc nhìn chuỗi vòng hạt trên cổ tay, đây chính là món đồ mà bà lão đã đưa trước lúc cô rời đi, theo như lời bà lão nói thì đây là vật trí bảo nhiều đời truyền lại, bà lão sống một thân, một mình không con, không cái, gặp được Tiểu Vy coi như có duyên phận nên muốn tặng lại vật gia truyền cho cô.
Tiểu Vy ban đầu còn khách khí từ chối, nhưng rồi bà lão đã nói ra một câu khiến cô phải suy ngẫm rất nhiều.
Bào lão từng nói “Cuộc đời là vô thường, biết đâu đây lại là lần cuối chúng ta được gặp nhau!”
Câu nói này rốt cuộc có hàm ý là gì? Cô khi đó căn bản là không để tâm đến, trước lúc rời đi còn để lại số điện thoại của mình cho bà lão tiện bề liên lạc những lúc cần.
Trở về căn hộ chung cư, trời cũng bắt đầu chập choạng tối, Tiểu Vy đi được nửa chừng bỗng nhiên khựng lại trong giây lát, cô vô tình bắt gặp Thanh Tùng đang đứng trước cổng chung cư đợi mình. Nhìn bộ dạng mệt mỏi của anh, hình như là đã đừng chờ rất lâu rồi.
Thật ra từ lúc cô rời khỏi giảng đường mà không để lại bất kỳ lời nhắn nào, anh đã rất lo lắng, suốt cả buổi học không khi nào tập chung vào bài giảng, đến giờ ra về, việc đầu tiên anh làm chính là chạy đến nhà của cô, nhưng rồi lại được bác Hồng nói là cô vẫn chưa về, cuối cùng anh đã quyết định đứng đây chờ.
Tuy trong khoảng thời gian ngắn nhất thời vẫn chưa thể quên được chuyện cũ, nhưng khi trông thấy dáng vẻ nỗ lực của Thanh Tùng, cô đã dần tháo bỏ được thành kiền, vì dù sao với bản tính này của cô thì chẳng thể nào giận dỗi ai được lâu.
“Cậu đứng đây làm gì?” Tiểu Vy cố gắng tỏ ra bình tĩnh, tiến lại gần dò hỏi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Cậu đã đi đâu vậy?” Không ngoài dự đoán, câu đầu tiên mà anh hỏi khi nhìn thấy cô chính là câu này.
“Tôi đến nhà một người bạn!” Với một người không giỏi nói dối như cô thì việc này coi như là cực hình, đôi mắt đảo quanh nhìn ngang, nhìn dọc và tuyệt nhiên là không dám nhìn thẳng vào anh.
“Người bạn nào chứ?” Thanh Tùng vẫn không chịu từ bỏ việc tra hỏi, bởi từ trước cho tới giờ cô chỉ có anh là bạn, nay lại bỗng xuất hiện thêm người bạn nữa, chẳng phải rất đáng nghi sao?
“Cậu hỏi làm gì? Đó không phải chuyện của cậu!” Cô bắt đầu cảm thấy vô cùng ngột ngạt và tù túng khi có người cứ liên tục tra xét quyền riêng tư của mình. Dự tính sẽ quay người bỏ đi ngay sau đó nhưmg đã bị anh nhanh tay hơn kéo lại.
“Tôi xin lỗi, chỉ tại vì lo cho cậu nên tôi mới...!”
Một lần nữa cô lại bị câu nói này làm cho mềm lòng, quả thực từ trước đến giờ Thanh Tùng đối với cô rất tốt, chỉ là do bản thân cô đã quá nhạy cảm nên mới thành ra như vậy.
Bất chợt Tiểu Vy chú ý đến chuỗi vòng hạt mà bà lão tặng cho mình, chuỗi vòng này đã tồn tại qua rất nhiều thập kỷ, chắc hẳn vận khí rất tốt, sẵn tiện gặp Thanh Tùng ở đây, chi bằng tặng lại nó cho anh, mong sao vật này sẽ mạng lại may mắn cho anh.
Đó cũng coi như là lời cảm ơn trong suốt thời gian qua anh đã luôn bên cạnh, bảo bọc che trở cô.
“Mau đeo vào đi!” Tiểu Vy không hề lượng lựa, vội tháo chuỗi vòng đưa cho anh và rồi nhanh chân bỏ đi trước, tránh việc để anh trông thấy vẻ mặt ngại ngùng của mình.
Thanh Tùng vốn là người thông minh, nhưng khi nhận được món quà đầu tiên từ Tiểu Vy thì đã không tránh khỏi việc đứng ngây ngốc tại chỗ. Nhìn thân ảnh nhỏ bé đi dần thu nhỏ lại khỏi tầm mắt, xong lại liếc nhìn chuỗi vòng hạt màu hổ phách, trên môi bất giác vẽ thành một đường cong hoàn mỹ.
“Tiểu Vy! Cậu đồng ý tha thứ cho tôi rồi phải không?” Thanh Tùng thầm vui mừng trong lòng lập tức hét lớn.
Bước chân gấp gáp đột nhiên dừng lại vì câu nói này của anh, Tiểu Vy từ đầu đến cuối không hề quay đầu, thật ra cô cũng đang mỉm cười, nhưng lại không để anh biết điều đó.
Tiểu Vy tiếp tục bước đi, bỏ lại anh ở phía sau, chẳng biết rằng có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng hai người có thể đứng đối diện với nhau và nói chuyện một cách bình thường như thế này.
Có những lời chưa kịp nói ra, sau này chưa chắc đã còn cơ hội!
Âm thanh thông báo của thang máy vừa vang lên, Tiểu Vy liền từ bên trong bước ra, như thường lệ, để đi đến được căn hộ cua mình thì cô phải đi qua căn hộ 313.
Đang mải lục tìm chìa khoá bên trong chiếc balo, đôi chân vô thức dừng lại trước cửa căn hộ 313 từ lúc nào chẳng hay, sau khi tìm thấy chìa khoá thì đột nhiên bên trong căn hộ 313 chuyền đến tiếng khóc yếu ớt của trẻ con, chính xác hơn là một bé trai.
Thoạt đầu Tiểu Vy còn cho rằng chắc vì đứa trẻ nghịch ngợm nên bị ba mẹ quở trách, đó cũng là điều thường thấy ở mỗi gia đình.
Nhưng càng nghe lại càng cảm thấy mọi chuyện không ổn, tiếng khóc cứ mãi âm ỉ không dứt, cô bèn di chuyển đến bên cánh cửa, tò mò áp tai lên cánh cửa lắng nghe động tĩnh.
“Mẹ ơi....cứu....con!” Rõ ràng bên trong căn hộ có đứa trẻ đang kêu cứu, với giọng điệu vô cùng yếu ớt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.