Chương 38:
Thẩm Nghiên Hy
04/08/2022
Tấm gương trước mắt bất ngờ vỡ vụn, từng mảnh kính rơi xuống vô tình tạo thành âm thanh không hề nhỏ, và cũng chính loạt âm thanh đó đã thành công thu hút sự chú ý của gã bảo vệ.
Gã nắm chắc con dao trên tay rồi từ từ đi ra bên ngoài, muốn đi tới phòng ngủ thì phải đi ngang qua gian phòng khách ngập tràn ánh sáng, vào thời điểm này gã vẫn chưa ý thức được bản thân mới chính là con mồi đang bị thợ săn nhắm trúng.
Bước từng bước lại gần phòng ngủ, đứng từ ngoài nhìn vào có thể thấy cánh cửa phòng chỉ khép một nửa, bên trong hoàn toàn không có ánh sáng.
Gã bảo vệ đưa tay nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sang một bên, để tránh tạo ra âm thanh làm kinh động đến Tiểu Vy, gã cố gắng di chuyển mỗi bước chân thật nhẹ nhàng.
Thấy chiếc điện thoại của cô vẫn còn nằm yên vị trên nền đất và bị hư hại rất nặng, tấm gương ở bàn trang điểm cũng chẳng còn được nguyên vẹn.
Bóng dáng Tiểu Vy tựa hồ đã biến mất khỏi căn phòng, trong lúc gã bảo vệ còn đang vô cùng hoang mang về sự biến mất kỳ lạ của cô. Thì đột nhiên cánh cửa phòng phía sau dần dần khép lại như có ai đó dùng lực tác động lên, vô tình đề lộ dáng người mảnh khảnh đang đứng ở ngay sau cánh cửa, người đó không phải ai khác ngoài Tiểu Vy.
Cô không hề biến mất như gã bảo vệ đã nghĩ, nhưng Tiểu Vy của hiện tại bỗng dưng giống như đã trở thành một người hoàn toàn khác, ánh mắt cuồng dại hận rằng không thể lao đến cắn xé người đàn ông trước mặt.
Khi gã bảo vệ dần nhận thức được là có người đang đứng nhìn chằm chằm vào mình từ đằng sau, vừa quay người lại liền đã bị Tiểu Vy lao đến dùng lực đẩy mạnh xuống dưới đất, vậy là cả hai người đã có màn vật lộn vô cùng kịch tính.
Gã bảo vệ mặc dù tuổi đã nằm ngoài ngũ tuần nhưng sức lực vẫn không thể xem thường. Tiểu Vy cũng chẳng chịu lép vế, do hiện tại cô đã bị quỷ nữ nhập thân nên nếu so về sức mạnh thì có đôi phần nhỉnh hơn
Ngay khi con dao trên tay gã bảo vệ bị cô hất văng ra, cũng chính là lúc đã phân rõ kẻ thắng người thua, gã bảo vệ vì quá hoảng sợ trước sự thay đổi bất thường này của cô nên đã trực tiếp vùng dậy bỏ chạy bạt mạng.
Vừa mở được cửa phòng, gã ta liền cảm nhận được sự đau nhói từ dưới chân chuyền lên đến đại não, thì ra con dao của gã đã sớm nằm trong Tiểu Vy, trên lưỡi dào vẫn còn lưu lại vết máu.
Gã bảo vệ liều mạng đi ra bên ngoài, miệng không ngừng kêu cứu, với một bên chân đang bị thương thì tốc độ di chuyển cũng giảm đi tương đối nhiều.
Ra đến cửa chính, gã cố gắng mở cánh cửa nhưng từ lâu cánh cửa đó đã được khoá lại cẩn thận, dù có làm cách nào thì cũng không thể mở ra.
“Không được qua đây, đừng qua đây.” Gã bảo vệ gào khóc trong tuyệt vọng khi thấy cô càng ngày càng đến gần mình cùng với con dao sáng loáng trên tay.
Bị rơi vào tình thế này, không biết gã ta còn nhớ nhiều năm về trước, chính gã cũng là người đã bỏ ngoài tai lời van xin khóc lóc của đứa bé, nhẫn tâm xuống tay tước đoạt đi sinh mạng bé nhỏ mà chẳng hề có chút do dự.
Ác giả, ác bảo, đây cũng coi như là nghiệp chướng mà gã ta phải gánh chịu, tự mình hại mình sao có thể trách được ai.
Tiểu Vy một tay siết chặt cổ gã bảo vệ, tay còn lại đâm liên tiếp những nhát dao trí mạng vào vùng bụng và cổ, mỗi một nhát dao giáng xuống dòng máu đỏ tươi liền bắn lên gương mặt trắng bệch của cô, bộ đồ trên người từ lâu đã bị vấy bẩn bởi chất dịch đỏ tanh tưởi.
Gã bảo vệ đau đớn nằm thở thoi thóp trên vũng máu, sinh mệnh cơ hồ ngàn cân treo sợi tóc. Nhưng nếu so với tội lỗi mà hắn đã gây ra thì việc này đâu có đáng là gì.
Tiểu Vy vẫn không chịu từ bỏ, trực tiếp dùng dao đâm thêm nhiều nhát lên gương mặt, đến khi hắn không còn thở, gương mặt cũng bị huỷ hoại, cô mới chịu dừng tay.
Gã bảo vệ đã phải hứng chịu tổng cộng là hai mươi bốn nhát dao oan nghiệt, tương ứng với hai mươi bốn nhát dao đã gây ra cho đứa trẻ năm đó.
—————————
Thanh Tùng sau khi đi được nửa đường, bỗng dưng trong lòng thấp thỏm lo lắng không yên, linh cảm có điều chẳng lành đã xảy ra, anh liền tức tốc quay ngược trở lại nơi Tiểu Vy đang sống.
Đi ngang qua khu vực bảo vệ, Thanh Tùng bỗng phát hiện ra không có ai ở đó, thời gian cấp bách nên anh đã tuỳ tiện chạy thật nhanh vào trong tòa chung cư.
Thời tiết bên ngoài bắt đầu chuyển biến càng lúc càng xấu, sấm chớp rền vang, mưa ngày một nặng hạt.
Thang máy vừa mở Thanh Tùng liền gấp gáp bước ra, đứng trước cửa căn hộ 506 của cô mà tim không ngừng đập loạn trong lồng ngực.
Anh tính nhấn chuông cửa, nhưng chợt nhận ra cánh cửa chỉ khép hờ chứ không hề đóng hoàn toàn. Vậy là anh đã lấy hết can đảm dùng tay đẩy cửa vào, cánh cửa vừa mở, Thanh Tùng vô cùng sững sờ trước cảnh tượng mình đang nhìn thấy.
Một vũng máu lớn xuất hiện ngay trước cửa ra vào, trên nền còn có thêm vệt máu lớn kéo dài vào bên trong.
Ban đầu anh còn nghĩ rằng số máu này chắc chắn là của Tiểu Vy, nhưng sau khi đi theo vệt máu kia tiến vào gian phòng khách, Thanh Tùng bất ngờ trông thấy xác gã bảo vệ đang nằm đó, gương mặt bị huỷ hoàn toàn, máu thịt lẫn lộn.
Bên cạnh xác ông ta là Tiểu Vy, cô ngồi co mình trong một góc, thân thể dính đầy máu., vẻ mặt tỏ ra vô cùng sợ hãi.
“Tiểu Vy, cậu không sao chứ?” Thanh Tùng mặc kệ chuyện đã xảy ra, điều làm anh bận tâm nhất lúc này chính là an nguy của cô.
“Tôi...tôi không có làm, tôi không có giết người!” Tiểu Vy trông thấy anh như vớ được phao cứu mạng, luôn miệng thanh minh cho bản thân, nước mắt bắt đầu rơi xuống ướt đẫm hai bên gò má.
“Tôi biết rồi, tôi tin cậu!” Thanh Tùng thấy cô như vậy càng thêm đau lòng, nhanh chóng vòng tay ôm lấy cơ thể đang run lên vì sợ.
“Cậu thật sự tin tôi sao?” Tiểu Vy áp mặt lên ngực anh, cô vẫn không thể tin ngay cả khi đã tận mắt trông thấy cảnh này, anh vẫn kiên quyết tin tưởng mình.
“Tôi tin cậu mà, tôi tin cậu sẽ không bao giờ làm ra chuyện này, nhưng hiện giờ việc tôi tin cậu hay không cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Hãy nghe lời tôi, mau chóng rời khỏi đây và hãy đến một nơi thật xa, đến một nơi không ai biết đến cậu!” Thanh Tùng nhẹ nhàng đẩy cô ra, dùng hai tay ghì chặt lấy vai cô và dặn dò.
“Vậy còn cậu thì sao?” Tiểu Vy nhìn anh đầy khó hiểu, rốt cuộc là anh đang muốn chứng minh điều gì?
“Không phải trước đây tôi đã từng hứa sẽ mãi bên cậu, che chở cho cậu mặc cho có xảy ra bất kỳ chuyện gì sao? Sau này dù cho không còn tôi ở bên cạnh, cậu vẫn nhất định phải sống cho thật tốt và phải cười nhiều hơn nữa, có biết không hả!” Anh đưa tay giúp cô lau khô hai hàng nước, trên môi vẫn giữ nụ cười ấm áp như ngày nào, nhưng giờ tại sao cô lại thấy chua xót đến vậy?
“Mau đi đi và tuyệt đối đừng bao giờ ngoảnh đầu lại!” Thanh Tùng biết thời gian đã không còn nhiều, vôi đỡ cô đứng dậy và đẩy cô ra xa.
Tiểu Vy đủ tỉnh táo để nhận ra rằng anh là đang muốn đổ hết mọi tội lỗi về mình, tội danh giết người không hề nhẹ và anh đang muốn thay cô gánh toàn bộ tội danh đó.
Tiểu Vy nhất thời cảm thấy sợ hãi, làm như lời Thanh Tùng đã nói, vội vàng quay người bỏ chạy và không ngoảnh đầu nhìn lại.
Nhưng đôi chân vừa bước đến cánh cửa, nhìn hành lang vắng lặng trước mắt, cô bỗng cảm thấy hình ảnh này rất giống với bản thân của trước đây, khi trông thấy mẹ bị bạo hành, cô cũng chỉ biết hèn nhát bỏ chạy, sau khi cả mẹ và gã ba dượng chết, cô đã không ngừng trốn tránh khỏi quá khứ đen tối đó.
Thanh Tùng đứng nhìn cái xác đang bốc mùi hôi tanh của máu, anh vội vàng cầm con dao bên cạnh lên để dấu vân tay của mình được in trên đó.
Đột nhiên cảm nhận được hơi ấm từ phía sau lưng truyền đến, thì ra Tiểu Vy đã quyết định ở lai đối mặt với hiện thực. Cô vòng hai tay ôm chặt lấy Thanh Tùng, như đang muốn tìm kiếm chút hơi ấm từ anh.
“Tôi đã nói cậu không được ngoảnh đầu nhìn lại mà!” Thanh tùng bất gỡ tay cô ra, nghiêm nghị quát lớn, đây cũng có lẽ là lần duy nhất anh lớn tiếng với cô.
“Tôi hiểu cậu chỉ muốn tốt cho tôi, nhưng mà cậu nghĩ tôi có thể sống hạnh phúc trong khi phải tận mắt trông thấy cậu vì tôi mà mang tội danh giết người. Suốt những năm qua tôi đã không ngừng chạy trốn, nhưng giờ tôi đã quá mệt rồi, tôi không muốn phải trốn tránh nữa, tôi muốn dừng lại nghỉ ngơi và đối mặt với hiện thực này!”
“Cậu đang nói gì vậy hả? Chẳng phải ước mơ của cậu chính là phải đỗ đại học hay sao? Nếu bị cảnh sát bắt thì ước mơ của cậu sẽ không thể thành hiện thực được đâu!” Thanh Tùng không còn kiểm soát được cảm xúc chính mình, anh cũng bật khóc theo cô, người ta vẫn thường nói con trai chỉ rơi nước mắt trước người thân yêu nhất của mình. Đoạn cảm mà hai người dành cho nhau sâu đậm đến mức, người kia có thể hy sinh bản thân chỉ để người còn lại được sống hạnh phúc.
Đúng lúc từ ngoài cửa có một nhóm người bước vào, họ chính là cảnh sát ở sở cảnh sát thành phố. Người dẫn đầu không quá xa lạ đối với cô, đó chính là vị thanh tra trước đây từng thẩm vấn Tiểu Vy về cái chết của ba dượng.
“Trần Tiểu Vy, cô đã bị bắt vì tội giết người hàng loạt.” Vị thanh tra năm xưa nghiêm túc nói, ông ta đến vì hai vụ án mới xảy ra gần đây và sau khi nhìn thấy xác của gã bảo vệ thì ông ta càng có lý để dẫn cô đi.
“Không...người là do tôi giết, không có liên quan đến cô ấy!” Thanh Tùng hoảng loạn dùng chính thân mình ngăn đám cảnh sát lại.
“Đủ rồi Thanh Tùng, làm ơn đừng nói gì cả!” Gương mặt cô chợt tối sầm lại, di chuyển lên phía trước và không hề tỏ ý muốn trốn tránh việc này.
Thanh Tùng bất lực nhìn Tiểu Vy được cảnh sát dẫn đi, trước khi rời khỏi cô vẫn muốn nán lại hỏi anh một câu:
“Đã bao giờ....cậu thích tôi chưa?”
Thanh Tùng nhất thời đứng ngây người tại chỗ, chưa kịp nói ra câu trả lời thì cô đã bị cảnh sát đưa đi.
Bên ngoài mưa lớn như chút nước, những người dân sống quanh đó nghe tin cảnh sát đến áp giải tội phạm giết người thì liền lập tức tụ tập lại xem náo nhiệt.
Tiểu Vy ngay sau đó được cảnh sát dẫn ra, đối mặt trước lời xì xầm bàn tán về mình, Tiểu Vy vẫn tỏ ra bình tĩnh không hề cảm thấy lo lắng.
“Khoan đã, mấy người không thể dẫn cô ấy đi!” Thanh Tùng vẫn chưa chịu bỏ cuộc, anh vội lao về phía cô nhưng đã bị hai viên cảnh sát khác giữ lại.
Đứng dưới màn mưa lạnh lẽo, Tiểu Vy chầm chậm ngoảnh đầu nhìn về phía anh, miệng khẽ nở nụ cười, không phải là anh từng nói rất thích nhìn thấy cô cười sao, vậy thì bản thân sẽ cười nhiều hơn một chút, coi như đây là lời tạm biệt dành cho anh.
“Mau đi thôi!” Vị thanh tra thấy cô đang muốn kéo dài thời gian, có chút mất kiên nhẫn vội lên tiếng nhắc nhở.
“Không được, Tiểu Vy mau quay lại đi, các người không thể đưa cô ấy đi. Tiểu Vy mau quay lại đi!” Thanh Tùng gào khóc đến mức khàn giọng, nhanh chóng chạy theo sau chiếc xe cảnh sát đã đưa cô đi.
Nhưng sức lực có hạn, cuối cùng anh vẫn chẳng thể nào đuổi kịp trước xe đó, Thanh Tùng ngã gục trên đoạn đường lớn, anh tự cảm thấy bản thân quá vô dụng khi đã không bảo vệ được cô.
Ngồi trên xe cảnh sát, Tiểu Vy vẫn giữ nụ cười trên môi, biểu hiện kỳ lạ này khiến vị thanh tra cảm thấy vô cùng khó hiểu, rốt cuộc là cô đang cười vì chuyện gì.
“Chú có biết trên thế gian này điều trùng hợp tuyệt vời nhất là gì không?” Tiểu Vy bất giác quay sang bên cạnh hỏi vị thanh tra.
“Đó là gì?”
“Đó là khi mình thích ai đó và đồng thời người đó cũng thích mình!” Trả lời xong cô bỗng quay đầu nhìn ra bên ngoài qua lớp cửa kính. Nụ cười trên môi chợt vụt tắt, và thay vào đó là hai hàng lệ không ngừng tuôn rơi. Cô khóc vì biết rõ bản thân sẽ không bao giờ còn có cơ hội nghe thấy câu trả lời từ anh.
—————————
Tại trụ sở cảnh sát, cô được đưa vào phòng thẩm vấn giống như bao nhiêu tội phạm khác.
Ngồi đối diện với cô là vị tranh tra mà Tiểu Vy từng có cơ hội tiếp xúc trước đây, dường như ông ta rất nóng lòng kết tội cô từ vụ án của gã ba dượng.
“Chúng tôi đã thu thập đủ đoạn video ở hai nơi xảy ra án mạng, tất cả đều quay lại về sự xuất hiện của cô quanh khu vực đó. Cô còn điều gì muốn nói hay không?” Vị thanh tra dùng con dao dọc giấy của mình để gọt lại đầu cây viết chì, hành động này như một thói quen.
“Nếu như tôi nói không phải do mình làm thì các người có chịu tin hay không?” Tiểu Vy hướng đôi mắt vô hồn nhìn vị thanh tra, cô sớm biết dù cho bản thân có nói gì đi nữa thì ngoài Thanh Tùng ra sẽ không có bất kỳ ai chịu tin mình.
“Hai năm trước cô từng nói bản thân không làm, đến hai năm sau cô vẫn một mực phủ nhận hành vi của mình, nhưng chúng tôi đã có đủ bằng chứng kết tội cô rồi.” Vị thanh tra vội gập tập hồ sơ lại rồi rời đi, bỏ mặc cô ngồi đó sám hối về hành động giết người hàng loạt của mình.
Cánh cửa phòng thẩm vấn vừa khép lại, một viên cảnh sát khác đã tiến gần vị thanh tra thuật lại tình hình:
“Báo cáo ngoài trụ sở có một người liên tục đòi gặp Trần Tiểu Vy!”
“Nói lại với người đó, nghi phạm đang trong quá trình thẩm vấn, bất cứ ai cũng không được gặp!”
Thanh Tùng kiên nhẫn đứng chờ ở bên ngoài, toàn thân đã bị mưa làm cho ướt sũng, cơ thể bắt đầu có dấu hiệu sốt nhẹ, nhưng anh tuyệt nhiên sẽ không rời khỏi đây khi vẫn chưa nhìn thấy Tiểu Vy.
Ở bên trong phòng thẩm vấn, Tiểu Vy ngồi một mình nghĩ lại một số chuyện trước đây, khi còn nhỏ được mẹ chăm sóc rất chu đáo, mỗi khi ốm sẽ được mẹ ân cần đút từng muỗng cháo ấm nóng, khi lạnh sẽ được mẹ ôm ngủ.
Đột nhiên toàn bộ ánh đèn xung quanh chớp tắt, chớp mở, điều này đã thu hút sự chú ý từ cô. Vị thanh tra đứng bên ngoài nhìn vào cũng vô tình phát hiện ra điểm bất thường này.
Ông ta đã cố gắng mở cửa nhưng dường như cánh cửa đã bị khoá từ bên trong, lúc này con dao dọc giấy trên bàn đã biến mất, chỉ trong nháy mắt liền nằm trong tay cô.
Tiểu Vy vô thức đưa lưỡi dao kề sát cổ của mình, đây không phải là điều mà cô muốn làm, nhưng cơ thể giống như đã không còn nghe theo sự sai khiến của cô nữa.
Vị thanh tra chứng kiện việc này càng ra sức phá cửa, đột nhiên ông ta trông thấy phía sau lưng Tiểu Vy xuất hiện thêm một người phụ nữ mặc đồ, chính người đó đang thao túng mọi hành động của cô.
“Làm ơn....xin cô hãy tha cho Thanh Tùng!” Biết rằng bản thân sẽ không thể thoát khỏi lời nguyền của lệ quỷ, nên cô không cầu xin bất kỳ điều gì cho mình, cô chỉ mong lệ quỷ có thể buông tha cho Thanh Tùng, bởi cô sợ rằng lệ quỷ sẽ làm tổn hại đến người thân yêu còn lại của mình.
Hai năm trước, anh đã hứa sẽ nguyện một đời bảo vệ cô. Hai năm sau cô dùng chính mạng sống để báo đáp ân tình đó.
Lưỡi dao rọc giấy sắc nhọn lạnh lùng cứa lên cổ cô tạo thành một đường thẳng tắp, huyết dịch từ đó tuôn chảy không ngừng.
Khi vị thanh tra vừa mở được cánh cửa thì cũng là lúc tận mắt nhìn thấy Tiểu Vy nằm bất động trên vũng máu, đồng tử mở to, nhãn cầu đã sớm chuyển sang màu đỏ tươi, một giọt huyết lệ chầm chậm lăn dài nơi khoé mắt. Cuối cùng sau tất cả, đây chính là kết cục mà cô đáng được nhận hay sao?
Thanh Tùng đứng đợi bên ngoài mà lòng như lửa đốt, đột nhiên chuỗi vòng hạt trên tay vô duyên vô cớ đứt ngay trước mắt anh.
Thanh Tùng đứng ngẩn người nhìn từng hạt châu màu hổ phách rơi vương vãi trên nền đất, rồi lại hướng mắt nhìn về phía trụ sở cảnh, đôi mắt bất giác đỏ hoe, dường như anh đã cảm nhận được sự mất mát mà Tiểu Vy mang lại.
“Đừng khóc, cũng đừng rơi nước mắt vì một người như tôi. Trần Tiểu Vy tôi sẽ không bao giờ chết, mà chỉ là quay trở về nhà, trở về nơi vốn dĩ thuộc về mình! Thanh Tùng, tôi không thể giữ lời hứa năm xưa với cậu, nhưng tôi mong cậu có thể giúp tôi làm một chuyện, đó chính là hãy thay tôi sống một cuộc đời thật có ý nghĩa! Bởi vì trước đây tôi chưa từng có được cuộc sống cho riêng mình. Thanh Tùng! Dù tôi có ở bất kỳ nơi đâu vẫn sẽ thật lòng chúc cậu một đời bình an!”
————————END——————-a
Gã nắm chắc con dao trên tay rồi từ từ đi ra bên ngoài, muốn đi tới phòng ngủ thì phải đi ngang qua gian phòng khách ngập tràn ánh sáng, vào thời điểm này gã vẫn chưa ý thức được bản thân mới chính là con mồi đang bị thợ săn nhắm trúng.
Bước từng bước lại gần phòng ngủ, đứng từ ngoài nhìn vào có thể thấy cánh cửa phòng chỉ khép một nửa, bên trong hoàn toàn không có ánh sáng.
Gã bảo vệ đưa tay nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sang một bên, để tránh tạo ra âm thanh làm kinh động đến Tiểu Vy, gã cố gắng di chuyển mỗi bước chân thật nhẹ nhàng.
Thấy chiếc điện thoại của cô vẫn còn nằm yên vị trên nền đất và bị hư hại rất nặng, tấm gương ở bàn trang điểm cũng chẳng còn được nguyên vẹn.
Bóng dáng Tiểu Vy tựa hồ đã biến mất khỏi căn phòng, trong lúc gã bảo vệ còn đang vô cùng hoang mang về sự biến mất kỳ lạ của cô. Thì đột nhiên cánh cửa phòng phía sau dần dần khép lại như có ai đó dùng lực tác động lên, vô tình đề lộ dáng người mảnh khảnh đang đứng ở ngay sau cánh cửa, người đó không phải ai khác ngoài Tiểu Vy.
Cô không hề biến mất như gã bảo vệ đã nghĩ, nhưng Tiểu Vy của hiện tại bỗng dưng giống như đã trở thành một người hoàn toàn khác, ánh mắt cuồng dại hận rằng không thể lao đến cắn xé người đàn ông trước mặt.
Khi gã bảo vệ dần nhận thức được là có người đang đứng nhìn chằm chằm vào mình từ đằng sau, vừa quay người lại liền đã bị Tiểu Vy lao đến dùng lực đẩy mạnh xuống dưới đất, vậy là cả hai người đã có màn vật lộn vô cùng kịch tính.
Gã bảo vệ mặc dù tuổi đã nằm ngoài ngũ tuần nhưng sức lực vẫn không thể xem thường. Tiểu Vy cũng chẳng chịu lép vế, do hiện tại cô đã bị quỷ nữ nhập thân nên nếu so về sức mạnh thì có đôi phần nhỉnh hơn
Ngay khi con dao trên tay gã bảo vệ bị cô hất văng ra, cũng chính là lúc đã phân rõ kẻ thắng người thua, gã bảo vệ vì quá hoảng sợ trước sự thay đổi bất thường này của cô nên đã trực tiếp vùng dậy bỏ chạy bạt mạng.
Vừa mở được cửa phòng, gã ta liền cảm nhận được sự đau nhói từ dưới chân chuyền lên đến đại não, thì ra con dao của gã đã sớm nằm trong Tiểu Vy, trên lưỡi dào vẫn còn lưu lại vết máu.
Gã bảo vệ liều mạng đi ra bên ngoài, miệng không ngừng kêu cứu, với một bên chân đang bị thương thì tốc độ di chuyển cũng giảm đi tương đối nhiều.
Ra đến cửa chính, gã cố gắng mở cánh cửa nhưng từ lâu cánh cửa đó đã được khoá lại cẩn thận, dù có làm cách nào thì cũng không thể mở ra.
“Không được qua đây, đừng qua đây.” Gã bảo vệ gào khóc trong tuyệt vọng khi thấy cô càng ngày càng đến gần mình cùng với con dao sáng loáng trên tay.
Bị rơi vào tình thế này, không biết gã ta còn nhớ nhiều năm về trước, chính gã cũng là người đã bỏ ngoài tai lời van xin khóc lóc của đứa bé, nhẫn tâm xuống tay tước đoạt đi sinh mạng bé nhỏ mà chẳng hề có chút do dự.
Ác giả, ác bảo, đây cũng coi như là nghiệp chướng mà gã ta phải gánh chịu, tự mình hại mình sao có thể trách được ai.
Tiểu Vy một tay siết chặt cổ gã bảo vệ, tay còn lại đâm liên tiếp những nhát dao trí mạng vào vùng bụng và cổ, mỗi một nhát dao giáng xuống dòng máu đỏ tươi liền bắn lên gương mặt trắng bệch của cô, bộ đồ trên người từ lâu đã bị vấy bẩn bởi chất dịch đỏ tanh tưởi.
Gã bảo vệ đau đớn nằm thở thoi thóp trên vũng máu, sinh mệnh cơ hồ ngàn cân treo sợi tóc. Nhưng nếu so với tội lỗi mà hắn đã gây ra thì việc này đâu có đáng là gì.
Tiểu Vy vẫn không chịu từ bỏ, trực tiếp dùng dao đâm thêm nhiều nhát lên gương mặt, đến khi hắn không còn thở, gương mặt cũng bị huỷ hoại, cô mới chịu dừng tay.
Gã bảo vệ đã phải hứng chịu tổng cộng là hai mươi bốn nhát dao oan nghiệt, tương ứng với hai mươi bốn nhát dao đã gây ra cho đứa trẻ năm đó.
—————————
Thanh Tùng sau khi đi được nửa đường, bỗng dưng trong lòng thấp thỏm lo lắng không yên, linh cảm có điều chẳng lành đã xảy ra, anh liền tức tốc quay ngược trở lại nơi Tiểu Vy đang sống.
Đi ngang qua khu vực bảo vệ, Thanh Tùng bỗng phát hiện ra không có ai ở đó, thời gian cấp bách nên anh đã tuỳ tiện chạy thật nhanh vào trong tòa chung cư.
Thời tiết bên ngoài bắt đầu chuyển biến càng lúc càng xấu, sấm chớp rền vang, mưa ngày một nặng hạt.
Thang máy vừa mở Thanh Tùng liền gấp gáp bước ra, đứng trước cửa căn hộ 506 của cô mà tim không ngừng đập loạn trong lồng ngực.
Anh tính nhấn chuông cửa, nhưng chợt nhận ra cánh cửa chỉ khép hờ chứ không hề đóng hoàn toàn. Vậy là anh đã lấy hết can đảm dùng tay đẩy cửa vào, cánh cửa vừa mở, Thanh Tùng vô cùng sững sờ trước cảnh tượng mình đang nhìn thấy.
Một vũng máu lớn xuất hiện ngay trước cửa ra vào, trên nền còn có thêm vệt máu lớn kéo dài vào bên trong.
Ban đầu anh còn nghĩ rằng số máu này chắc chắn là của Tiểu Vy, nhưng sau khi đi theo vệt máu kia tiến vào gian phòng khách, Thanh Tùng bất ngờ trông thấy xác gã bảo vệ đang nằm đó, gương mặt bị huỷ hoàn toàn, máu thịt lẫn lộn.
Bên cạnh xác ông ta là Tiểu Vy, cô ngồi co mình trong một góc, thân thể dính đầy máu., vẻ mặt tỏ ra vô cùng sợ hãi.
“Tiểu Vy, cậu không sao chứ?” Thanh Tùng mặc kệ chuyện đã xảy ra, điều làm anh bận tâm nhất lúc này chính là an nguy của cô.
“Tôi...tôi không có làm, tôi không có giết người!” Tiểu Vy trông thấy anh như vớ được phao cứu mạng, luôn miệng thanh minh cho bản thân, nước mắt bắt đầu rơi xuống ướt đẫm hai bên gò má.
“Tôi biết rồi, tôi tin cậu!” Thanh Tùng thấy cô như vậy càng thêm đau lòng, nhanh chóng vòng tay ôm lấy cơ thể đang run lên vì sợ.
“Cậu thật sự tin tôi sao?” Tiểu Vy áp mặt lên ngực anh, cô vẫn không thể tin ngay cả khi đã tận mắt trông thấy cảnh này, anh vẫn kiên quyết tin tưởng mình.
“Tôi tin cậu mà, tôi tin cậu sẽ không bao giờ làm ra chuyện này, nhưng hiện giờ việc tôi tin cậu hay không cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Hãy nghe lời tôi, mau chóng rời khỏi đây và hãy đến một nơi thật xa, đến một nơi không ai biết đến cậu!” Thanh Tùng nhẹ nhàng đẩy cô ra, dùng hai tay ghì chặt lấy vai cô và dặn dò.
“Vậy còn cậu thì sao?” Tiểu Vy nhìn anh đầy khó hiểu, rốt cuộc là anh đang muốn chứng minh điều gì?
“Không phải trước đây tôi đã từng hứa sẽ mãi bên cậu, che chở cho cậu mặc cho có xảy ra bất kỳ chuyện gì sao? Sau này dù cho không còn tôi ở bên cạnh, cậu vẫn nhất định phải sống cho thật tốt và phải cười nhiều hơn nữa, có biết không hả!” Anh đưa tay giúp cô lau khô hai hàng nước, trên môi vẫn giữ nụ cười ấm áp như ngày nào, nhưng giờ tại sao cô lại thấy chua xót đến vậy?
“Mau đi đi và tuyệt đối đừng bao giờ ngoảnh đầu lại!” Thanh Tùng biết thời gian đã không còn nhiều, vôi đỡ cô đứng dậy và đẩy cô ra xa.
Tiểu Vy đủ tỉnh táo để nhận ra rằng anh là đang muốn đổ hết mọi tội lỗi về mình, tội danh giết người không hề nhẹ và anh đang muốn thay cô gánh toàn bộ tội danh đó.
Tiểu Vy nhất thời cảm thấy sợ hãi, làm như lời Thanh Tùng đã nói, vội vàng quay người bỏ chạy và không ngoảnh đầu nhìn lại.
Nhưng đôi chân vừa bước đến cánh cửa, nhìn hành lang vắng lặng trước mắt, cô bỗng cảm thấy hình ảnh này rất giống với bản thân của trước đây, khi trông thấy mẹ bị bạo hành, cô cũng chỉ biết hèn nhát bỏ chạy, sau khi cả mẹ và gã ba dượng chết, cô đã không ngừng trốn tránh khỏi quá khứ đen tối đó.
Thanh Tùng đứng nhìn cái xác đang bốc mùi hôi tanh của máu, anh vội vàng cầm con dao bên cạnh lên để dấu vân tay của mình được in trên đó.
Đột nhiên cảm nhận được hơi ấm từ phía sau lưng truyền đến, thì ra Tiểu Vy đã quyết định ở lai đối mặt với hiện thực. Cô vòng hai tay ôm chặt lấy Thanh Tùng, như đang muốn tìm kiếm chút hơi ấm từ anh.
“Tôi đã nói cậu không được ngoảnh đầu nhìn lại mà!” Thanh tùng bất gỡ tay cô ra, nghiêm nghị quát lớn, đây cũng có lẽ là lần duy nhất anh lớn tiếng với cô.
“Tôi hiểu cậu chỉ muốn tốt cho tôi, nhưng mà cậu nghĩ tôi có thể sống hạnh phúc trong khi phải tận mắt trông thấy cậu vì tôi mà mang tội danh giết người. Suốt những năm qua tôi đã không ngừng chạy trốn, nhưng giờ tôi đã quá mệt rồi, tôi không muốn phải trốn tránh nữa, tôi muốn dừng lại nghỉ ngơi và đối mặt với hiện thực này!”
“Cậu đang nói gì vậy hả? Chẳng phải ước mơ của cậu chính là phải đỗ đại học hay sao? Nếu bị cảnh sát bắt thì ước mơ của cậu sẽ không thể thành hiện thực được đâu!” Thanh Tùng không còn kiểm soát được cảm xúc chính mình, anh cũng bật khóc theo cô, người ta vẫn thường nói con trai chỉ rơi nước mắt trước người thân yêu nhất của mình. Đoạn cảm mà hai người dành cho nhau sâu đậm đến mức, người kia có thể hy sinh bản thân chỉ để người còn lại được sống hạnh phúc.
Đúng lúc từ ngoài cửa có một nhóm người bước vào, họ chính là cảnh sát ở sở cảnh sát thành phố. Người dẫn đầu không quá xa lạ đối với cô, đó chính là vị thanh tra trước đây từng thẩm vấn Tiểu Vy về cái chết của ba dượng.
“Trần Tiểu Vy, cô đã bị bắt vì tội giết người hàng loạt.” Vị thanh tra năm xưa nghiêm túc nói, ông ta đến vì hai vụ án mới xảy ra gần đây và sau khi nhìn thấy xác của gã bảo vệ thì ông ta càng có lý để dẫn cô đi.
“Không...người là do tôi giết, không có liên quan đến cô ấy!” Thanh Tùng hoảng loạn dùng chính thân mình ngăn đám cảnh sát lại.
“Đủ rồi Thanh Tùng, làm ơn đừng nói gì cả!” Gương mặt cô chợt tối sầm lại, di chuyển lên phía trước và không hề tỏ ý muốn trốn tránh việc này.
Thanh Tùng bất lực nhìn Tiểu Vy được cảnh sát dẫn đi, trước khi rời khỏi cô vẫn muốn nán lại hỏi anh một câu:
“Đã bao giờ....cậu thích tôi chưa?”
Thanh Tùng nhất thời đứng ngây người tại chỗ, chưa kịp nói ra câu trả lời thì cô đã bị cảnh sát đưa đi.
Bên ngoài mưa lớn như chút nước, những người dân sống quanh đó nghe tin cảnh sát đến áp giải tội phạm giết người thì liền lập tức tụ tập lại xem náo nhiệt.
Tiểu Vy ngay sau đó được cảnh sát dẫn ra, đối mặt trước lời xì xầm bàn tán về mình, Tiểu Vy vẫn tỏ ra bình tĩnh không hề cảm thấy lo lắng.
“Khoan đã, mấy người không thể dẫn cô ấy đi!” Thanh Tùng vẫn chưa chịu bỏ cuộc, anh vội lao về phía cô nhưng đã bị hai viên cảnh sát khác giữ lại.
Đứng dưới màn mưa lạnh lẽo, Tiểu Vy chầm chậm ngoảnh đầu nhìn về phía anh, miệng khẽ nở nụ cười, không phải là anh từng nói rất thích nhìn thấy cô cười sao, vậy thì bản thân sẽ cười nhiều hơn một chút, coi như đây là lời tạm biệt dành cho anh.
“Mau đi thôi!” Vị thanh tra thấy cô đang muốn kéo dài thời gian, có chút mất kiên nhẫn vội lên tiếng nhắc nhở.
“Không được, Tiểu Vy mau quay lại đi, các người không thể đưa cô ấy đi. Tiểu Vy mau quay lại đi!” Thanh Tùng gào khóc đến mức khàn giọng, nhanh chóng chạy theo sau chiếc xe cảnh sát đã đưa cô đi.
Nhưng sức lực có hạn, cuối cùng anh vẫn chẳng thể nào đuổi kịp trước xe đó, Thanh Tùng ngã gục trên đoạn đường lớn, anh tự cảm thấy bản thân quá vô dụng khi đã không bảo vệ được cô.
Ngồi trên xe cảnh sát, Tiểu Vy vẫn giữ nụ cười trên môi, biểu hiện kỳ lạ này khiến vị thanh tra cảm thấy vô cùng khó hiểu, rốt cuộc là cô đang cười vì chuyện gì.
“Chú có biết trên thế gian này điều trùng hợp tuyệt vời nhất là gì không?” Tiểu Vy bất giác quay sang bên cạnh hỏi vị thanh tra.
“Đó là gì?”
“Đó là khi mình thích ai đó và đồng thời người đó cũng thích mình!” Trả lời xong cô bỗng quay đầu nhìn ra bên ngoài qua lớp cửa kính. Nụ cười trên môi chợt vụt tắt, và thay vào đó là hai hàng lệ không ngừng tuôn rơi. Cô khóc vì biết rõ bản thân sẽ không bao giờ còn có cơ hội nghe thấy câu trả lời từ anh.
—————————
Tại trụ sở cảnh sát, cô được đưa vào phòng thẩm vấn giống như bao nhiêu tội phạm khác.
Ngồi đối diện với cô là vị tranh tra mà Tiểu Vy từng có cơ hội tiếp xúc trước đây, dường như ông ta rất nóng lòng kết tội cô từ vụ án của gã ba dượng.
“Chúng tôi đã thu thập đủ đoạn video ở hai nơi xảy ra án mạng, tất cả đều quay lại về sự xuất hiện của cô quanh khu vực đó. Cô còn điều gì muốn nói hay không?” Vị thanh tra dùng con dao dọc giấy của mình để gọt lại đầu cây viết chì, hành động này như một thói quen.
“Nếu như tôi nói không phải do mình làm thì các người có chịu tin hay không?” Tiểu Vy hướng đôi mắt vô hồn nhìn vị thanh tra, cô sớm biết dù cho bản thân có nói gì đi nữa thì ngoài Thanh Tùng ra sẽ không có bất kỳ ai chịu tin mình.
“Hai năm trước cô từng nói bản thân không làm, đến hai năm sau cô vẫn một mực phủ nhận hành vi của mình, nhưng chúng tôi đã có đủ bằng chứng kết tội cô rồi.” Vị thanh tra vội gập tập hồ sơ lại rồi rời đi, bỏ mặc cô ngồi đó sám hối về hành động giết người hàng loạt của mình.
Cánh cửa phòng thẩm vấn vừa khép lại, một viên cảnh sát khác đã tiến gần vị thanh tra thuật lại tình hình:
“Báo cáo ngoài trụ sở có một người liên tục đòi gặp Trần Tiểu Vy!”
“Nói lại với người đó, nghi phạm đang trong quá trình thẩm vấn, bất cứ ai cũng không được gặp!”
Thanh Tùng kiên nhẫn đứng chờ ở bên ngoài, toàn thân đã bị mưa làm cho ướt sũng, cơ thể bắt đầu có dấu hiệu sốt nhẹ, nhưng anh tuyệt nhiên sẽ không rời khỏi đây khi vẫn chưa nhìn thấy Tiểu Vy.
Ở bên trong phòng thẩm vấn, Tiểu Vy ngồi một mình nghĩ lại một số chuyện trước đây, khi còn nhỏ được mẹ chăm sóc rất chu đáo, mỗi khi ốm sẽ được mẹ ân cần đút từng muỗng cháo ấm nóng, khi lạnh sẽ được mẹ ôm ngủ.
Đột nhiên toàn bộ ánh đèn xung quanh chớp tắt, chớp mở, điều này đã thu hút sự chú ý từ cô. Vị thanh tra đứng bên ngoài nhìn vào cũng vô tình phát hiện ra điểm bất thường này.
Ông ta đã cố gắng mở cửa nhưng dường như cánh cửa đã bị khoá từ bên trong, lúc này con dao dọc giấy trên bàn đã biến mất, chỉ trong nháy mắt liền nằm trong tay cô.
Tiểu Vy vô thức đưa lưỡi dao kề sát cổ của mình, đây không phải là điều mà cô muốn làm, nhưng cơ thể giống như đã không còn nghe theo sự sai khiến của cô nữa.
Vị thanh tra chứng kiện việc này càng ra sức phá cửa, đột nhiên ông ta trông thấy phía sau lưng Tiểu Vy xuất hiện thêm một người phụ nữ mặc đồ, chính người đó đang thao túng mọi hành động của cô.
“Làm ơn....xin cô hãy tha cho Thanh Tùng!” Biết rằng bản thân sẽ không thể thoát khỏi lời nguyền của lệ quỷ, nên cô không cầu xin bất kỳ điều gì cho mình, cô chỉ mong lệ quỷ có thể buông tha cho Thanh Tùng, bởi cô sợ rằng lệ quỷ sẽ làm tổn hại đến người thân yêu còn lại của mình.
Hai năm trước, anh đã hứa sẽ nguyện một đời bảo vệ cô. Hai năm sau cô dùng chính mạng sống để báo đáp ân tình đó.
Lưỡi dao rọc giấy sắc nhọn lạnh lùng cứa lên cổ cô tạo thành một đường thẳng tắp, huyết dịch từ đó tuôn chảy không ngừng.
Khi vị thanh tra vừa mở được cánh cửa thì cũng là lúc tận mắt nhìn thấy Tiểu Vy nằm bất động trên vũng máu, đồng tử mở to, nhãn cầu đã sớm chuyển sang màu đỏ tươi, một giọt huyết lệ chầm chậm lăn dài nơi khoé mắt. Cuối cùng sau tất cả, đây chính là kết cục mà cô đáng được nhận hay sao?
Thanh Tùng đứng đợi bên ngoài mà lòng như lửa đốt, đột nhiên chuỗi vòng hạt trên tay vô duyên vô cớ đứt ngay trước mắt anh.
Thanh Tùng đứng ngẩn người nhìn từng hạt châu màu hổ phách rơi vương vãi trên nền đất, rồi lại hướng mắt nhìn về phía trụ sở cảnh, đôi mắt bất giác đỏ hoe, dường như anh đã cảm nhận được sự mất mát mà Tiểu Vy mang lại.
“Đừng khóc, cũng đừng rơi nước mắt vì một người như tôi. Trần Tiểu Vy tôi sẽ không bao giờ chết, mà chỉ là quay trở về nhà, trở về nơi vốn dĩ thuộc về mình! Thanh Tùng, tôi không thể giữ lời hứa năm xưa với cậu, nhưng tôi mong cậu có thể giúp tôi làm một chuyện, đó chính là hãy thay tôi sống một cuộc đời thật có ý nghĩa! Bởi vì trước đây tôi chưa từng có được cuộc sống cho riêng mình. Thanh Tùng! Dù tôi có ở bất kỳ nơi đâu vẫn sẽ thật lòng chúc cậu một đời bình an!”
————————END——————-a
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.