Chương 9:
Thẩm Nghiên Hy
04/01/2022
Sau khi đã rũ bỏ toàn bộ đất còn sót lại trên quần áo, Tiểu Vy tiếp tục cất bước chở về nhà.
Đi băng qua con đường lớn, cuối cùng cô cũng về đến chung cư, lúc này Tiểu Vy bắt đầu cảm thấy cơ thể dường như không được khoẻ cho lắm, nhưng vì bản tính chủ quan nên cũng chẳng hề bận tâm đến việc sức lực của bản thân đang dần đạt đến giới hạn.
Tiểu Vy đi ngang qua phòng bào vệ, vô tình nhìn vào bên trong một lát, cô thấy căn phòng hoàn toàn không có người, chắc có lẽ bác vảo vệ đã đi kiểm tra an ninh xung quanh nên không có mặt ở đây. Tiểu Vy chẳng thể quản nhiều việc như vậy, liền dùng tấm thẻ để mở cửa sảnh chính, cánh cửa vừa được mở thì cô liền lập tức đi vào.
Tiểu Vy kiên nhẫn đứng chờ thang máy đang di chuyển xuống tầng một, Khi cửa thang máy vừa mở, cô tình cờ chạm mặt bác bảo vệ đang từ bên trong thang máy đi ra, trên tay ông ấy còn đang cầm xác của mấy con quạ đen đã chết cứng từ lâu.
Nhìn thấy vậy, gương mặt cô dần trở nên biến sắc, tim bắt đầu đập loạn vì lo lắng, những con quạ này lại làm cô liên tưởng đến việc hôm qua bản thân đã bị một con quạ không khống chế được phương hướng mà tấn công.
Trông bộ dạng bất an và lo lắng của cô, bác bảo vệ liền lên tiếng giải thích cho việc này:
“Dạo gần đây không hiểu vì sao hay có mấy con quạ bay đến rồi chết ở đây, cô đừng sợ nha!”
“Dạ....không sao!” Nói rồi Tiểu Vy dè chừng đứng nép mình sang một bên để nhường đường cho bác bảo vệ.
Khi ông ấy đi khỏi, Tiểu Vy liền khẩn trương bước vào thang máy rồi khởi động thang máy lên tầng chín.
Chẳng mấy chốc thang máy đã đến nơi, cô mới thở phào nhẹ nhõm như gạt bỏ được gánh nặng vô hình đang đè nén trong lòng.
Tiểu Vy đi ngang qua căn phòng 313, ban đầu có vẻ như chưa quen nên còn lo sợ, nhưng sau khi qua lại rất nhiều lần, không thấy có điều kỳ lạ nào xảy ra, cô cũng yên tâm hơn được phần nào và cho rằng bản thân đã lo lắng dư thừa.
Tiểu Vy bước vào phòng với một tâm trạng vô cùng mệt mỏi, không còn quan tâm đến những thứ đang diễn ra xung quanh mình, cô bất lực nằm lăn ra chiếc ghế sofa êm ái, hôm nay đã phải trải qua rất nhiều chuyện, bây giờ cô chỉ muốn nhắm mắt lại và ngủ một giấc thật là ngon.
Thời gian cứ vậy mà trôi qua trong yên lặng, từ khi mặt trời trên đỉnh đầu, đến khi mặt trời chuẩn bị lặn, Tiểu Vy vẫn mê mệt ngủ quên trời, quên đất.
Bỗng nhiên gương mặt Tiểu Vy khẽ nhăn lại đầy thống khổ, từng giọt mồ hồi xuất hiện lấm tấm trên gương mặt nhợt nhạt, đôi môi khô nứt nẻ luôn lẩm bẩm câu gì đó nhưng lại không thể phát ra thành tiếng. Nhìn biểu hiện trên có thể dễ dàng đoán được Tiểu Vy đã gặp phải cơn ác mộng vô cùng đáng sợ và bản thân đang cố gắng thoát khỏi nó.
Trong giấc mơ, Tiểu Vy thấy mình quay trở về căn nhà cũ mang đầy hồi ức không vui. Cô đứng trên bậc cầu thang, chứng kiến toàn cảnh mẹ của mình và gã ba dượng đang cãi nhau rất căng thẳng, trong lúc cự cãi, mẹ của cô không tiết chế được cảm xúc liền đã động tay, động chân với gã ta.
Với bản tính ngông cuồng của mình, gã cũng chẳng thể nào chịu đứng yên để cho người phụ nữ không biết an phận kia liên tiếp đánh mình, vậy là trong lúc rằng co qua lại, gã ta đã vô tình đẩy mẹ của cô ngã lăn xuống từng bậc cầu thang, kết quả là bà đã chết ngay tại chỗ, đôi mắt trừng mở to hướng về phía gã ta, cái chết đầy oan khuất này đã khiến cho mẹ của cô không thể nào nhắm mắt.
Tiểu Vy nước mắt lưng tròng, thật ra những chuyện này cô đều đã tận mắt nhìn thấy cách đây hai năm về trước, chỉ là khi gặp lại viễn cảnh này, cô vẫn không thể nào chấp nhận đây lại là sự thật.
“Mẹ.....mẹ!!!!” Tiểu Vy bất lực gào khóc trong tiềm thức. Cùng lúc đó cô chợt tỉnh giấc, thoát khỏi cơn ác mộng, tất cả mọi thứ chỉ là mơ, nhưng hai hàng nước mắt còn đọng trên gương mặt của cô lại là thật.
Tiểu Vy mệt mỏi ngồi dậy, dùng tay lau đi dòng nước mắt chưa kịp khô. Không gian xung quanh vô cùng tĩnh lặng, cộng với việc mặt trời đã lặn từ lâu, ánh sáng mờ ảo của mặt trăng chiếu xuyên qua lớp cửa kính cũng chẳng thể nào làm sáng tỏ mọi thứ, chỉ càng làm tăng thêm vẻ mị hoặc của gian phòng khách.
Thật ra Tiểu Vy cảm thấy bầu không khí này không có gì là không tốt, nó giúp cho cô nghĩ đến một số chuyện mà bản thân đã từng trải qua.
Nói đến cái chết của mẹ, Tiểu Vy cho rằng tất cả là lỗi tại mình, nhiều năm về trước, đứa em cùng mẹ khác ba với cô bỗng dưng mắc bệnh căn bệnh hiểm nghèo và đột ngột qua đời khi vẫn còn rất nhỏ.
Mẹ của cô đã rất sốc trước sự thật nghiệt ngã này, bà dường như trở thành một con người khác, ít nói hơn, ít biểu lộ cảm xúc và luôn tự nhốt mình trong phòng như một người mắc hội chứng tự kỷ.
Có người mẹ nào lại không thương con? Có người mẹ nào không đau lòng khi tận mắt thấy con mình chết đi mà bản thân lại bất lực chẳng thể làm gì.
Tiểu Vy hiểu hết đạo lý đó, nhưng lại không có cách nào giúp mẹ vượt qua nỗi mất mát to lớn này, bởi vì ngay cả chính cô cũng rất đau lòng khi đứa em trai duy nhất đã ra đi mãi mãi. Tuy rằng Tiểu Vy rất căm hận gã ba dượng cầm thú đó, nhưng không phải vì vậy mà cô đem lòng ghét bỏ luôn đứa em cùng mẹ khác ba của mình.
Ông trời vốn muốn trêu đùa tạo hoá, mẹ của cô vẫn chưa thể thoát khỏi nẫu đau mất đi đứa con, thì bà đã chết lặng khi phát hiện ra người đàn ông từng đầu ấp tay gối với mình lại đi cưỡng đoạt thân thể đứa con gái mà bà hết lòng yêu thương và đặt nhiều kỳ vọng.
Tức nước vỡ bờ, chuyện đã đi đến bước đường này bà không thể nào nhẫn nhịn được nữa. Mẹ cô muốn tố cáo bộ mặt ác quỷ của gã ba dượng trước mặt cảnh sát, nhưng với bản tính độc ác của mình thì gã đâu thể để điều đó xảy ra
Trong lúc hai bên cự cãi qua lại, chẳng biết vô tình hay cố ý, gã ta đã dùng lực hất mạnh cánh tay khiến cho mẹ của cô mất thăng ngã xuống cầu thang.
Tiểu Vy nhìn thấy hết sự việc vừa diễn ra, cô hoảng loạn đứng nép vào một góc tường và rồi bật khóc trong sự bất lực.
Biết mình vừa gây ra một tội ác trời không dung, đất không tha, nhưng gã ba dượng không những không sợ hãi hay ân hận, ngược lại gã ta còn dùng lời lẽ hăm doạ nếu như cô nói chuyện này cho người ngoài biết thì gã sẽ chôn sống cô, mặc cho cô tự sinh, tự diệt.
Tiểu Vy hiểu rõ gã ta là kẻ thừa thủ đoạn, việc giết chết cô chỉ là một chuyện dễ như trở bàn tay, không còn sự lựa chọn nào khác, Tiểu Vy đành chấp nhận thoả hiệp với gã, nhưng trong đầu cô đã nung nấu một ý định trả thù.
Vậy là tin đồn mẹ của cô không may qua đời vì ngã cầu thang được tung ra và chủ nhân những tin đồn đó không ai khác ngoài gã ba dượng.Trong tang lễ gã luôn tỏ ra đau khổ trước di ảnh mẹ cô, những người đến viếng thăm cũng vô cùng thương cảm cho gã ta.
Tiểu Vy lặng lẽ đứng trong góc khuất, gương mặt không biểu lộ cảm xúc nhìn chằm chằm vào thân ảnh của gã, hai tay nắm chặt thành quyền, cô cảm thấy gã đàn ông này thật đáng ghê tởm, tại sao có thể trơ trẽn đến mức đứng trước di ảnh của mẹ cô và diễn như bản thân là kẻ bị hại, trong khi đó hắn lại chính là thủ phảm gây ra cái chết đầy oan ức của bà.
——————————
Đúng lúc này tiếng chuông điện theo vang lên âm điệu quen thuộc làm gián đoạn suy nghỉ trong đầu cô. Tiểu Vy nhấc chiếc điện thoại lên nhìn một lát, nét mặt bắt đầu có chút thả lỏng:
“Alo, chị Tuệ Mẫn!” Tiểu Vy nhanh chóng bắt máy, đầu dây bên kia chuyền đến một mớ âm thanh hỗn tạp, tiếng nhạc lớn xập xình cùng với tiếng hò reo cổ vũ khiến cô không thể nào nghe rõ được giọng nói của Tuệ Mẫn.
“Tiểu Vy....em nghe thấy chị nói gì không?” Lúc này Tuệ Mẫn đang tham ra một bữa tiệc nhỏ ở trong câu lạc bộ, khó khăn lắm mới tìm được nơi ít người qua lại để tiện cho việc nói chuyện.
“Em nghe thấy rõ hơn rồi!”
“Ở đó mọi chuyện có ổn không? Em đã thích nghi được chưa?” Tuệ Mẫn bỗng dưng trở nên ân cần, quan tâm hỏi thăm tình hình hiện tại của cô.
“Dạ ở đây tốt lắm, em cũng dần quen rồi!”
“Vậy thì tốt, chị chỉ sợ em không quen ở đó thôi. À mà em đang ở cùng với bạn hả?” Tuệ Mẫn bất chợt nhắc đến bạn của cô, điều này làm cho Tiểu Vy thêm phần khó hiểu. Chẳng phải cô đang ở một mình hay sao?
“Dạ đâu có, tại sao chị lại hỏi vậy?” Tiểu Vy trả lời bằng chất giọng vô cùng nghiêm túc, chuyện này hiển nhiên không thể đem ra để đùa giỡn được.
“Chị nghe thấy bên cạnh em dường như có tiếng thì thầm của ai đó, hay là do chị nghe lầm?” Tuệ Mẫn bắt đầu đem lòng hoài nghi chính mình, không lẽ đúng là do bản thân đã nghe lầm sao?
Cả cô và Tuệ Mẫn đều rơi vào trầm lặng, cùng lúc đó đường truyền tín hiệu điện thoại không được tốt, thoáng chốc Tiểu Vy đã không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ đầu dây bên kia.
“Alo....chị Tuệ Mẫn? Chị còn ở đó không?” Cô nhiều lần lên tiếng hỏi đối phương, nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng đến đáng sợ.
Tiểu Vy có hơi bất an trong lòng, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh bản thân bằng ý nghĩ, chắc là do tín hiệu không được tốt nên mới bị gián đoạn cuộc gọi như vậy.
Nhưng giây sau đó, từ trong điện thoại bỗng nhiên chuyền đến loạt âm thanh vô cùng kỳ dị, Tiểu Vy nghe thấy tiếng khóc thê lương của một người phụ nữ, cô dám khẳng định tiếng khóc đó không phải của chị Tuệ Mẫn.
Càng nghe càng cảm thấy sự việc này có gì đó không đúng, nhưng Tiểu Vy lại không có cách nào tách ra khỏi chiếc điện thoại, giống như đang có ma lực nào đó ép buộc cô phải nghe cuộc gọi này.
Đột nhiên tiếng khóc trở nên im bặt, một lần nữa không gian lại trở nên tĩnh lặng, Tiểu Vy hô hấp khó khăn, tim đập liên hồi, kiên nhẫn chờ đợi xem chuyện gì sẽ sảy ra tiếp theo.
Bất ngờ đầu dây bên kia vang lên tiếng động vô cùng lớn, làm cô giật mình vội vàng ném chiếc điện thoại ra xa, trên gương mặt vẫn còn hiện rõ sự hoang mang, âm thanh vừa rồi nghe như có vật gì đó rất nặng rơi từ trên cao xuống vậy.
Nếu miêu tả kỹ hơn về nó, thì âm thanh mà cô vừa nghe được giống như tiếng một người trưởng thành nhảy từ trên tầng cao xuống mặt đất, tạo nên chấn động vô cùng lớn.
Đi băng qua con đường lớn, cuối cùng cô cũng về đến chung cư, lúc này Tiểu Vy bắt đầu cảm thấy cơ thể dường như không được khoẻ cho lắm, nhưng vì bản tính chủ quan nên cũng chẳng hề bận tâm đến việc sức lực của bản thân đang dần đạt đến giới hạn.
Tiểu Vy đi ngang qua phòng bào vệ, vô tình nhìn vào bên trong một lát, cô thấy căn phòng hoàn toàn không có người, chắc có lẽ bác vảo vệ đã đi kiểm tra an ninh xung quanh nên không có mặt ở đây. Tiểu Vy chẳng thể quản nhiều việc như vậy, liền dùng tấm thẻ để mở cửa sảnh chính, cánh cửa vừa được mở thì cô liền lập tức đi vào.
Tiểu Vy kiên nhẫn đứng chờ thang máy đang di chuyển xuống tầng một, Khi cửa thang máy vừa mở, cô tình cờ chạm mặt bác bảo vệ đang từ bên trong thang máy đi ra, trên tay ông ấy còn đang cầm xác của mấy con quạ đen đã chết cứng từ lâu.
Nhìn thấy vậy, gương mặt cô dần trở nên biến sắc, tim bắt đầu đập loạn vì lo lắng, những con quạ này lại làm cô liên tưởng đến việc hôm qua bản thân đã bị một con quạ không khống chế được phương hướng mà tấn công.
Trông bộ dạng bất an và lo lắng của cô, bác bảo vệ liền lên tiếng giải thích cho việc này:
“Dạo gần đây không hiểu vì sao hay có mấy con quạ bay đến rồi chết ở đây, cô đừng sợ nha!”
“Dạ....không sao!” Nói rồi Tiểu Vy dè chừng đứng nép mình sang một bên để nhường đường cho bác bảo vệ.
Khi ông ấy đi khỏi, Tiểu Vy liền khẩn trương bước vào thang máy rồi khởi động thang máy lên tầng chín.
Chẳng mấy chốc thang máy đã đến nơi, cô mới thở phào nhẹ nhõm như gạt bỏ được gánh nặng vô hình đang đè nén trong lòng.
Tiểu Vy đi ngang qua căn phòng 313, ban đầu có vẻ như chưa quen nên còn lo sợ, nhưng sau khi qua lại rất nhiều lần, không thấy có điều kỳ lạ nào xảy ra, cô cũng yên tâm hơn được phần nào và cho rằng bản thân đã lo lắng dư thừa.
Tiểu Vy bước vào phòng với một tâm trạng vô cùng mệt mỏi, không còn quan tâm đến những thứ đang diễn ra xung quanh mình, cô bất lực nằm lăn ra chiếc ghế sofa êm ái, hôm nay đã phải trải qua rất nhiều chuyện, bây giờ cô chỉ muốn nhắm mắt lại và ngủ một giấc thật là ngon.
Thời gian cứ vậy mà trôi qua trong yên lặng, từ khi mặt trời trên đỉnh đầu, đến khi mặt trời chuẩn bị lặn, Tiểu Vy vẫn mê mệt ngủ quên trời, quên đất.
Bỗng nhiên gương mặt Tiểu Vy khẽ nhăn lại đầy thống khổ, từng giọt mồ hồi xuất hiện lấm tấm trên gương mặt nhợt nhạt, đôi môi khô nứt nẻ luôn lẩm bẩm câu gì đó nhưng lại không thể phát ra thành tiếng. Nhìn biểu hiện trên có thể dễ dàng đoán được Tiểu Vy đã gặp phải cơn ác mộng vô cùng đáng sợ và bản thân đang cố gắng thoát khỏi nó.
Trong giấc mơ, Tiểu Vy thấy mình quay trở về căn nhà cũ mang đầy hồi ức không vui. Cô đứng trên bậc cầu thang, chứng kiến toàn cảnh mẹ của mình và gã ba dượng đang cãi nhau rất căng thẳng, trong lúc cự cãi, mẹ của cô không tiết chế được cảm xúc liền đã động tay, động chân với gã ta.
Với bản tính ngông cuồng của mình, gã cũng chẳng thể nào chịu đứng yên để cho người phụ nữ không biết an phận kia liên tiếp đánh mình, vậy là trong lúc rằng co qua lại, gã ta đã vô tình đẩy mẹ của cô ngã lăn xuống từng bậc cầu thang, kết quả là bà đã chết ngay tại chỗ, đôi mắt trừng mở to hướng về phía gã ta, cái chết đầy oan khuất này đã khiến cho mẹ của cô không thể nào nhắm mắt.
Tiểu Vy nước mắt lưng tròng, thật ra những chuyện này cô đều đã tận mắt nhìn thấy cách đây hai năm về trước, chỉ là khi gặp lại viễn cảnh này, cô vẫn không thể nào chấp nhận đây lại là sự thật.
“Mẹ.....mẹ!!!!” Tiểu Vy bất lực gào khóc trong tiềm thức. Cùng lúc đó cô chợt tỉnh giấc, thoát khỏi cơn ác mộng, tất cả mọi thứ chỉ là mơ, nhưng hai hàng nước mắt còn đọng trên gương mặt của cô lại là thật.
Tiểu Vy mệt mỏi ngồi dậy, dùng tay lau đi dòng nước mắt chưa kịp khô. Không gian xung quanh vô cùng tĩnh lặng, cộng với việc mặt trời đã lặn từ lâu, ánh sáng mờ ảo của mặt trăng chiếu xuyên qua lớp cửa kính cũng chẳng thể nào làm sáng tỏ mọi thứ, chỉ càng làm tăng thêm vẻ mị hoặc của gian phòng khách.
Thật ra Tiểu Vy cảm thấy bầu không khí này không có gì là không tốt, nó giúp cho cô nghĩ đến một số chuyện mà bản thân đã từng trải qua.
Nói đến cái chết của mẹ, Tiểu Vy cho rằng tất cả là lỗi tại mình, nhiều năm về trước, đứa em cùng mẹ khác ba với cô bỗng dưng mắc bệnh căn bệnh hiểm nghèo và đột ngột qua đời khi vẫn còn rất nhỏ.
Mẹ của cô đã rất sốc trước sự thật nghiệt ngã này, bà dường như trở thành một con người khác, ít nói hơn, ít biểu lộ cảm xúc và luôn tự nhốt mình trong phòng như một người mắc hội chứng tự kỷ.
Có người mẹ nào lại không thương con? Có người mẹ nào không đau lòng khi tận mắt thấy con mình chết đi mà bản thân lại bất lực chẳng thể làm gì.
Tiểu Vy hiểu hết đạo lý đó, nhưng lại không có cách nào giúp mẹ vượt qua nỗi mất mát to lớn này, bởi vì ngay cả chính cô cũng rất đau lòng khi đứa em trai duy nhất đã ra đi mãi mãi. Tuy rằng Tiểu Vy rất căm hận gã ba dượng cầm thú đó, nhưng không phải vì vậy mà cô đem lòng ghét bỏ luôn đứa em cùng mẹ khác ba của mình.
Ông trời vốn muốn trêu đùa tạo hoá, mẹ của cô vẫn chưa thể thoát khỏi nẫu đau mất đi đứa con, thì bà đã chết lặng khi phát hiện ra người đàn ông từng đầu ấp tay gối với mình lại đi cưỡng đoạt thân thể đứa con gái mà bà hết lòng yêu thương và đặt nhiều kỳ vọng.
Tức nước vỡ bờ, chuyện đã đi đến bước đường này bà không thể nào nhẫn nhịn được nữa. Mẹ cô muốn tố cáo bộ mặt ác quỷ của gã ba dượng trước mặt cảnh sát, nhưng với bản tính độc ác của mình thì gã đâu thể để điều đó xảy ra
Trong lúc hai bên cự cãi qua lại, chẳng biết vô tình hay cố ý, gã ta đã dùng lực hất mạnh cánh tay khiến cho mẹ của cô mất thăng ngã xuống cầu thang.
Tiểu Vy nhìn thấy hết sự việc vừa diễn ra, cô hoảng loạn đứng nép vào một góc tường và rồi bật khóc trong sự bất lực.
Biết mình vừa gây ra một tội ác trời không dung, đất không tha, nhưng gã ba dượng không những không sợ hãi hay ân hận, ngược lại gã ta còn dùng lời lẽ hăm doạ nếu như cô nói chuyện này cho người ngoài biết thì gã sẽ chôn sống cô, mặc cho cô tự sinh, tự diệt.
Tiểu Vy hiểu rõ gã ta là kẻ thừa thủ đoạn, việc giết chết cô chỉ là một chuyện dễ như trở bàn tay, không còn sự lựa chọn nào khác, Tiểu Vy đành chấp nhận thoả hiệp với gã, nhưng trong đầu cô đã nung nấu một ý định trả thù.
Vậy là tin đồn mẹ của cô không may qua đời vì ngã cầu thang được tung ra và chủ nhân những tin đồn đó không ai khác ngoài gã ba dượng.Trong tang lễ gã luôn tỏ ra đau khổ trước di ảnh mẹ cô, những người đến viếng thăm cũng vô cùng thương cảm cho gã ta.
Tiểu Vy lặng lẽ đứng trong góc khuất, gương mặt không biểu lộ cảm xúc nhìn chằm chằm vào thân ảnh của gã, hai tay nắm chặt thành quyền, cô cảm thấy gã đàn ông này thật đáng ghê tởm, tại sao có thể trơ trẽn đến mức đứng trước di ảnh của mẹ cô và diễn như bản thân là kẻ bị hại, trong khi đó hắn lại chính là thủ phảm gây ra cái chết đầy oan ức của bà.
——————————
Đúng lúc này tiếng chuông điện theo vang lên âm điệu quen thuộc làm gián đoạn suy nghỉ trong đầu cô. Tiểu Vy nhấc chiếc điện thoại lên nhìn một lát, nét mặt bắt đầu có chút thả lỏng:
“Alo, chị Tuệ Mẫn!” Tiểu Vy nhanh chóng bắt máy, đầu dây bên kia chuyền đến một mớ âm thanh hỗn tạp, tiếng nhạc lớn xập xình cùng với tiếng hò reo cổ vũ khiến cô không thể nào nghe rõ được giọng nói của Tuệ Mẫn.
“Tiểu Vy....em nghe thấy chị nói gì không?” Lúc này Tuệ Mẫn đang tham ra một bữa tiệc nhỏ ở trong câu lạc bộ, khó khăn lắm mới tìm được nơi ít người qua lại để tiện cho việc nói chuyện.
“Em nghe thấy rõ hơn rồi!”
“Ở đó mọi chuyện có ổn không? Em đã thích nghi được chưa?” Tuệ Mẫn bỗng dưng trở nên ân cần, quan tâm hỏi thăm tình hình hiện tại của cô.
“Dạ ở đây tốt lắm, em cũng dần quen rồi!”
“Vậy thì tốt, chị chỉ sợ em không quen ở đó thôi. À mà em đang ở cùng với bạn hả?” Tuệ Mẫn bất chợt nhắc đến bạn của cô, điều này làm cho Tiểu Vy thêm phần khó hiểu. Chẳng phải cô đang ở một mình hay sao?
“Dạ đâu có, tại sao chị lại hỏi vậy?” Tiểu Vy trả lời bằng chất giọng vô cùng nghiêm túc, chuyện này hiển nhiên không thể đem ra để đùa giỡn được.
“Chị nghe thấy bên cạnh em dường như có tiếng thì thầm của ai đó, hay là do chị nghe lầm?” Tuệ Mẫn bắt đầu đem lòng hoài nghi chính mình, không lẽ đúng là do bản thân đã nghe lầm sao?
Cả cô và Tuệ Mẫn đều rơi vào trầm lặng, cùng lúc đó đường truyền tín hiệu điện thoại không được tốt, thoáng chốc Tiểu Vy đã không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ đầu dây bên kia.
“Alo....chị Tuệ Mẫn? Chị còn ở đó không?” Cô nhiều lần lên tiếng hỏi đối phương, nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng đến đáng sợ.
Tiểu Vy có hơi bất an trong lòng, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh bản thân bằng ý nghĩ, chắc là do tín hiệu không được tốt nên mới bị gián đoạn cuộc gọi như vậy.
Nhưng giây sau đó, từ trong điện thoại bỗng nhiên chuyền đến loạt âm thanh vô cùng kỳ dị, Tiểu Vy nghe thấy tiếng khóc thê lương của một người phụ nữ, cô dám khẳng định tiếng khóc đó không phải của chị Tuệ Mẫn.
Càng nghe càng cảm thấy sự việc này có gì đó không đúng, nhưng Tiểu Vy lại không có cách nào tách ra khỏi chiếc điện thoại, giống như đang có ma lực nào đó ép buộc cô phải nghe cuộc gọi này.
Đột nhiên tiếng khóc trở nên im bặt, một lần nữa không gian lại trở nên tĩnh lặng, Tiểu Vy hô hấp khó khăn, tim đập liên hồi, kiên nhẫn chờ đợi xem chuyện gì sẽ sảy ra tiếp theo.
Bất ngờ đầu dây bên kia vang lên tiếng động vô cùng lớn, làm cô giật mình vội vàng ném chiếc điện thoại ra xa, trên gương mặt vẫn còn hiện rõ sự hoang mang, âm thanh vừa rồi nghe như có vật gì đó rất nặng rơi từ trên cao xuống vậy.
Nếu miêu tả kỹ hơn về nó, thì âm thanh mà cô vừa nghe được giống như tiếng một người trưởng thành nhảy từ trên tầng cao xuống mặt đất, tạo nên chấn động vô cùng lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.