Chương 10:
Thẩm Nghiên Hy
11/08/2022
"Cô là ai? Tới đây làm gì?" Ông lão cất giọng khàn đặc, ngữ điệu có vẻ như rất khó chịu vì sự có mặt của cô.
Tiểu Linh dè dặt thầm đánh giá người đối diện, gương mặt cau có, ánh mắt lờ đờ, thân hình gầy gò, hơi thở đứt quãng phảng phất mùi rượu nồng nặc, dù nhìn theo hướng nào cũng thấy ông lão giống một con sâu rượu. Dẫu vậy, với tư cách là hậu bối, cô không thể không kính nể vị trưởng bối như ông ta.
"Cháu là Trần Tiểu Linh!"
Nghe tới đây ông lão lập tức thay đổi sắc mặt và để chắc chắn điều mình vừa nghe là đúng liền hỏi lại:
"Cô là Trần Tiểu Linh, cháu gái của cậu chủ Tuấn Minh sao?"
"Dạ.... đúng vậy!" Tiểu Linh gật đầu khẳng định, cô biết gia đình ông bà cố nổi tiếng giàu có, nhưng để gọi ông nội là cậu chủ như những gia đình xuất thân danh gia vọng tộc thời xa xưa thì quá khoa trương rồi.
"Thời gian trôi qua thấm thoát đã hai mươi năm, giờ cô đã lớn và ra dáng thiếu nữ hơn xưa, suýt chút nữa là tôi không còn nhận ra cô nữa!" Khác hoàn toàn với vẻ khó chịu ban nãy, biểu tình lập tức trở nên vui vẻ mở cửa nghênh đón.
Tiểu Linh bước qua cánh cửa, trong đầu bỗng chốc hiện lên đoạn ký ức lúc nhỏ, nhưng mọi thứ vẫn còn khá mơ hồ. Tiến vào sâu hơn là khoảng sân rộng rãi, cây cối tuy nhiều nhưng vì không được chăm sóc tử tế nên đa phần là đã chết, lá cây héo úa phủ đây mặt đất. Tiềm thức cô lúc này vô cùng mơ hồ, nơi đây tạo cho cô cảm giác vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ:
"Cháu thật sự từng đến đây rồi sao?"
"Đúng vậy, hai mươi năm trước lúc đó cô mới chỉ năm tuổi, nên chắc không thể nhớ được nhiều. Tôi còn nhớ như in lúc đó là vào ngày bảy tháng bảy âm lịch, cô đến đây cùng với cha mẹ của mình và sau đó....!"
Nói được phân nửa, ông lão bỗng dừng lại, thái độ như đang muốn né tránh. Tiểu Linh đứng phía đối diện, biểu cảm ngập ngừng của ông lão căn bản không thể qua mắt cô. Tiểu Linh trực tiếp gặng hỏi:
"Sau đó thì sao?"
Ông lão biết sớm muộn gì cô cũng sẽ nhớ ra, thay vì vòng vo trốn tránh, ông ta chọn cách thuật lại toàn bộ sự việc của hai mươi năm trước:
"Hai mươi năm trước, cha mẹ đã đưa cô đến đây, nhưng không lâu sau liền tức tốc đưa cô rời đi, bộ dạng của họ lúc ấy giống như đang sợ hãi. Điều không may là trên đường trở về, gia đình ba người vô tình gặp phải tai nạn kinh hoàng, cha mẹ cô yểu mệnh không qua khỏi, còn cô phúc lớn, mạng lớn nên mới sống sót, kể từ đó chưa từng thấy cậu chủ Tuấn Minh đưa cô trở lại nơi này!"
Người đàn ông tên Tuấn Minh mà cô vừa quen đứng từ xa vô tình nghe thấy toàn câu chuyện. Thật khó tin một cô bé ngày hôm nay vẫn còn hồn nhiên nằm trong vòng tay cha mẹ, ngày hôm sau liền trở thành trẻ mồ côi. Rốt cuộc động lực to lớn nào đã giúp cô vượt qua quãng thời gian khó khăn đó?
Tiểu Linh đứng bất động, hai tay siết chặt lấy hũ tro cốt không ngừng run rẩy, đôi mắt đen láy ánh lên nét buồn thăm thẳm. Giờ thì mọi chuyện đã rõ, tại vì sao cô cảm thấy nơi này quá đỗi quen thuộc với mình như vậy. Ngay sau đó Tiểu Linh đã nhanh chóng vực dậy tinh thần, dẫu chẳng cần tiêu tốn quá nhiều thời gian, bởi vì dù sao chuyện xảy ra đã lâu, chìm đắm trong đau thương cũng đâu thể khiến cha mẹ quay về bên cô.
"Cảm ơn ông vì đã kể cháu nghe mọi chuyện, thật mỉa mai khi ngay đến nguyên nhân cái chết của cha mẹ, bản thân không hề có chút ấn tượng nào!" Cô bỗng nở nụ cười chua xót, tự giễu bản thân đã quá vô tâm.
"Cô đừng tự trách mình, dù sao khi đó cô vẫn chỉ là một đứa trẻ. Nhiều lúc lãng quên mất một số thứ sẽ khiến lòng ta thanh thản hơn, có thể vì không muốn cô nhớ lại ký ức đau buồn nên hai mươi năm qua cậu chủ không đưa cô quay trở lại nơi này!"
Ông lão hạ giọng an ủi, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó liền tiếp lời:
"Vậy ông nội của cô đâu? Tại sao không về cùng với cô?"
Nghe nhắc đến ông nội, Tiểu Linh bỗng có chút chần chừ đưa hũ tro cốt ra trước mặt. Ông lão nhìn hũ tro liền hiểu ra vấn đề, đôi mắt nhăn nheo in hằn dấu vết thời gian bất giác đỏ hoe.
Ông lão đã làm cho gia đình ông bà cố hơn bảy mươi năm, xuất thân bần hàn, là trẻ mồ côi không chốn dung thân, đến một cái tên gọi còn chẳng có, may mắn được ông bà cố rộng lượng thu nhận vào Trần gia làm việc, còn lấy chữ Vương dùng làm tên gọi. Kể từ đó tất cả mọi người đều gọi ông là Tiểu Vương, lớn tuổi hơn chút thì gọi lão Vương.
Lão Vương vô cùng biết ơn trước sự chiếu cố của điền chủ Trần và bà lớn, cho nên đối với người của Trần gia nhất mực trung thành, minh chứng rõ ràng nhất chính là dù đã trải qua gần một thế kỷ, lão Vương vẫn kiên trì ở lại đây trông nom Trần gia trang. Ông ta tâm niệm, sống là người Trần gia, dù có chết cũng làm ma của Trần gia.
"Sinh mạng của con người thật là vô thường, còn nhớ lần cuối cùng tôi gặp cậu chủ, khi đó ông ấy vẫn còn rất khoẻ mạnh, không ngờ đến ngày tái ngộ thì cố nhân chỉ còn là hũ tro cốt lạnh lẽo!" Lão Vương rơm rớm nước mắt nhận lấy hũ tro từ tay Tiểu Linh, lê tấm thân hao mòn theo năm tháng đến trước bàn thờ tổ tiên của Trần gia, đặt hũ tro lên xong thắp ba nén nhang.
"Cậu chủ, sao bao nhiêu năm cuối cùng cậu cũng quay trở về rồi!" Lão Vương đưa tay gạt vội dòng nước mắt. Hai cây nến đang cháy đột nhiên vô duyên vô cớ vụt tắt, ba cây nhang vừa thắp đã cháy hết hai, chỉ còn một cây là không thể cháy tiếp.
Chứng kiến hiện tượng lạ như vậy, sắc mặt lão Vương nhanh chóng thay đổi, theo quan niệm dân gian, nhang kỵ nhất hai ngắn một dài, đây đầy là điềm báo xấu, gia chủ chắc chắn sẽ không tránh khỏi nạn sát thân. Lão Vương lòng đầy bất an vô thức quay đầu nhìn Tiểu Linh.
Cô hiện tại vẫn chưa hay biết chuyện gì, vui vẻ cười nói với người đàn ông mình mới quen:
"Vừa rồi vẫn chưa có cơ hội cảm ơn anh, nếu như không nhờ anh thì chẳng biết bao giờ tôi mới đến được đây!"
"Không có gì, đây là việc tôi nên làm mà. Nếu sau này có cần giúp đỡ thì cứ đến nhà trưởng làng gặp tôi, bây giờ thì tôi phải về rồi!" Tuấn Minh hảo sảng nói, ánh mặt chợt trở nên ấm áp lạ thường khi vô tình đặt lên người cô.
"Cảm ơn anh nhiều lắm, tạm biệt!" Tiểu Linh nhiệt tình tiễn anh ra đến cửa xong phải tận mắt nhìn thấy anh rời đi mới yên tâm quay trở vào nhà.
Trần gia trang có tổng cộng ba gian, trong đó có một gian chính ở chính giữa dùng để tiếp khách, hai gian phụ bao gồm gian phía đông và gian phía tây dùng làm phòng ngủ cho chủ nhân và người làm. Nhưng từ lâu nơi này đã không còn được náo nhiệt như xưa, chỉ còn mình lão Vương ở đây, vì thế khung cảnh hoang tàn đi nhiều, khó có thể hình dung thời kỳ khang vượng của Trần gia cách đây một thập kỷ.
Lão Vương đưa cô đến một căn phòng nằm ở gian phía tây, và cũng là căn phòng cũ của ông nội khi còn sống. Đẩy cửa bước vào, Tiểu Linh hết sức ngỡ ngàng bởi vì căn phòng này quá đỗi sạch sẽ, khác hoàn toàn trong suy nghĩ của cô.
"Ngày nào tôi cũng dọn dẹp căn phòng này, nghĩ sẽ có lúc ông nội cô quay trở về, nhưng....!" Lão Vương đứng bên ngoài giải thích, qua lời nói cũng đủ hiểu ông ta là một con người tận tâm thế nào.
"Có lẽ cháu sẽ ở lại đây một thời gian, mong ông có thể chiếu cố nhiều hơn!"
"Cô... cô tính ở đây trong bao lâu?" Thái độ của lão Vương có chút khẩn trưởng, như đang lo sợ điều gì đó.
"Cháu chưa biết, có thể là một hay hai tuần gì đó. Có chuyện gì không ạ?" Tiểu Linh khó hiểu hỏi ngược lại, cảm giác hình như bản thân không được chào đón ở đây thì phải.
"À... không có gì, để tôi đi chuẩn bị ít đồ ăn, nhà tắm ở ngay bên cạnh, nếu cô cần gì thì cứ gọi tôi!" Lão Vương cố gắng lảng tránh sang chuyện khác, nhưng với một người tinh ý như Tiểu Linh vẫn dễ dàng nhận ra dường như lão Vương đang có điều muốn che dấu mình.
Sau khi lão Vương đi khỏi, Tiểu Linh liền mở vali lấy ra một số thứ cá nhân, bỗng nhiên bên trong tủ quần áo phát ra tiếng động, Tiểu Linh tò mò đi tới, càng đến gần âm thanh vọng ra càng rõ. Cô lấy can đảm trực tiếp mở cánh cửa tủ, từ bên trong bất ngờ có bóng đen nhảy vụt qua doạ cô suýt nữa ngã ra đất. Nhìn kỹ lại thì ra là một con mèo sở hữu bộ lông màu đen tuyền, con mèo nhảy lên cửa sổ tính bỏ chạy, nhưng trước đó còn ngoảnh đầu dùng cặp mắt màu xanh ngọc bích nhìn chằm chằm vào Tiểu Linh rồi mới rời đi.
Cô thở dài một hơi, từ bao giờ bản thân lại trở nên nhát gan như vậy? Đến một con mèo cũng có thể dễ dàng doạ nạt. Đem cất hành lý vào trong tủ quần áo, xong mở điện thoại kiểm tra một số email quan trọng, chợt phát hiện ra ở đây không hề có cột sóng, bởi vì xung quanh bốn bề đều là núi rừng, cho nên điều này chẳng có gì lạ, nhưng không thể sử dụng điện thoại cũng có phần hơi bất tiện, trong trường hợp muốn liên lạc với người bên ngoài căn bản là chẳng còn cách nào khác.
Tạm gạt bỏ chuyện này qua một bên, Tiểu Linh đặt điện thoại xuống giường, ngay sau đó thì đi ra khỏi phòng. Đúng lúc này màn hình điện thoại bất ngờ loé sáng thông báo có mail được gửi đến.
Tại một căn phòng khác, Tiểu Linh nhẹ nhàng mở cửa ngó vào trong xem xét xung quanh, thì ra đây là phòng tắm mà lão Vương nhắc đến, quả nhiên là nhà cổ, toàn bộ đồ đạc đều thật cũ kỹ, đến phòng tắm cũng mang hơi hướng cổ xưa. Cô bước vào bên trong rồi cẩn thận đóng cánh cửa lại, chậm rãi trút bỏ bộ đồ đang mặc trên người xuống, thuận tiện lấy ít nước từ trong chiếc lu lớn dội từ đầu đến chân. Làn nước trong suốt thẩm thấu qua làn da trắng sứ, tuy lạnh nhưng khiến tâm trạng thoải mái hơn rất nhiên.
Tiểu Linh dè dặt thầm đánh giá người đối diện, gương mặt cau có, ánh mắt lờ đờ, thân hình gầy gò, hơi thở đứt quãng phảng phất mùi rượu nồng nặc, dù nhìn theo hướng nào cũng thấy ông lão giống một con sâu rượu. Dẫu vậy, với tư cách là hậu bối, cô không thể không kính nể vị trưởng bối như ông ta.
"Cháu là Trần Tiểu Linh!"
Nghe tới đây ông lão lập tức thay đổi sắc mặt và để chắc chắn điều mình vừa nghe là đúng liền hỏi lại:
"Cô là Trần Tiểu Linh, cháu gái của cậu chủ Tuấn Minh sao?"
"Dạ.... đúng vậy!" Tiểu Linh gật đầu khẳng định, cô biết gia đình ông bà cố nổi tiếng giàu có, nhưng để gọi ông nội là cậu chủ như những gia đình xuất thân danh gia vọng tộc thời xa xưa thì quá khoa trương rồi.
"Thời gian trôi qua thấm thoát đã hai mươi năm, giờ cô đã lớn và ra dáng thiếu nữ hơn xưa, suýt chút nữa là tôi không còn nhận ra cô nữa!" Khác hoàn toàn với vẻ khó chịu ban nãy, biểu tình lập tức trở nên vui vẻ mở cửa nghênh đón.
Tiểu Linh bước qua cánh cửa, trong đầu bỗng chốc hiện lên đoạn ký ức lúc nhỏ, nhưng mọi thứ vẫn còn khá mơ hồ. Tiến vào sâu hơn là khoảng sân rộng rãi, cây cối tuy nhiều nhưng vì không được chăm sóc tử tế nên đa phần là đã chết, lá cây héo úa phủ đây mặt đất. Tiềm thức cô lúc này vô cùng mơ hồ, nơi đây tạo cho cô cảm giác vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ:
"Cháu thật sự từng đến đây rồi sao?"
"Đúng vậy, hai mươi năm trước lúc đó cô mới chỉ năm tuổi, nên chắc không thể nhớ được nhiều. Tôi còn nhớ như in lúc đó là vào ngày bảy tháng bảy âm lịch, cô đến đây cùng với cha mẹ của mình và sau đó....!"
Nói được phân nửa, ông lão bỗng dừng lại, thái độ như đang muốn né tránh. Tiểu Linh đứng phía đối diện, biểu cảm ngập ngừng của ông lão căn bản không thể qua mắt cô. Tiểu Linh trực tiếp gặng hỏi:
"Sau đó thì sao?"
Ông lão biết sớm muộn gì cô cũng sẽ nhớ ra, thay vì vòng vo trốn tránh, ông ta chọn cách thuật lại toàn bộ sự việc của hai mươi năm trước:
"Hai mươi năm trước, cha mẹ đã đưa cô đến đây, nhưng không lâu sau liền tức tốc đưa cô rời đi, bộ dạng của họ lúc ấy giống như đang sợ hãi. Điều không may là trên đường trở về, gia đình ba người vô tình gặp phải tai nạn kinh hoàng, cha mẹ cô yểu mệnh không qua khỏi, còn cô phúc lớn, mạng lớn nên mới sống sót, kể từ đó chưa từng thấy cậu chủ Tuấn Minh đưa cô trở lại nơi này!"
Người đàn ông tên Tuấn Minh mà cô vừa quen đứng từ xa vô tình nghe thấy toàn câu chuyện. Thật khó tin một cô bé ngày hôm nay vẫn còn hồn nhiên nằm trong vòng tay cha mẹ, ngày hôm sau liền trở thành trẻ mồ côi. Rốt cuộc động lực to lớn nào đã giúp cô vượt qua quãng thời gian khó khăn đó?
Tiểu Linh đứng bất động, hai tay siết chặt lấy hũ tro cốt không ngừng run rẩy, đôi mắt đen láy ánh lên nét buồn thăm thẳm. Giờ thì mọi chuyện đã rõ, tại vì sao cô cảm thấy nơi này quá đỗi quen thuộc với mình như vậy. Ngay sau đó Tiểu Linh đã nhanh chóng vực dậy tinh thần, dẫu chẳng cần tiêu tốn quá nhiều thời gian, bởi vì dù sao chuyện xảy ra đã lâu, chìm đắm trong đau thương cũng đâu thể khiến cha mẹ quay về bên cô.
"Cảm ơn ông vì đã kể cháu nghe mọi chuyện, thật mỉa mai khi ngay đến nguyên nhân cái chết của cha mẹ, bản thân không hề có chút ấn tượng nào!" Cô bỗng nở nụ cười chua xót, tự giễu bản thân đã quá vô tâm.
"Cô đừng tự trách mình, dù sao khi đó cô vẫn chỉ là một đứa trẻ. Nhiều lúc lãng quên mất một số thứ sẽ khiến lòng ta thanh thản hơn, có thể vì không muốn cô nhớ lại ký ức đau buồn nên hai mươi năm qua cậu chủ không đưa cô quay trở lại nơi này!"
Ông lão hạ giọng an ủi, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó liền tiếp lời:
"Vậy ông nội của cô đâu? Tại sao không về cùng với cô?"
Nghe nhắc đến ông nội, Tiểu Linh bỗng có chút chần chừ đưa hũ tro cốt ra trước mặt. Ông lão nhìn hũ tro liền hiểu ra vấn đề, đôi mắt nhăn nheo in hằn dấu vết thời gian bất giác đỏ hoe.
Ông lão đã làm cho gia đình ông bà cố hơn bảy mươi năm, xuất thân bần hàn, là trẻ mồ côi không chốn dung thân, đến một cái tên gọi còn chẳng có, may mắn được ông bà cố rộng lượng thu nhận vào Trần gia làm việc, còn lấy chữ Vương dùng làm tên gọi. Kể từ đó tất cả mọi người đều gọi ông là Tiểu Vương, lớn tuổi hơn chút thì gọi lão Vương.
Lão Vương vô cùng biết ơn trước sự chiếu cố của điền chủ Trần và bà lớn, cho nên đối với người của Trần gia nhất mực trung thành, minh chứng rõ ràng nhất chính là dù đã trải qua gần một thế kỷ, lão Vương vẫn kiên trì ở lại đây trông nom Trần gia trang. Ông ta tâm niệm, sống là người Trần gia, dù có chết cũng làm ma của Trần gia.
"Sinh mạng của con người thật là vô thường, còn nhớ lần cuối cùng tôi gặp cậu chủ, khi đó ông ấy vẫn còn rất khoẻ mạnh, không ngờ đến ngày tái ngộ thì cố nhân chỉ còn là hũ tro cốt lạnh lẽo!" Lão Vương rơm rớm nước mắt nhận lấy hũ tro từ tay Tiểu Linh, lê tấm thân hao mòn theo năm tháng đến trước bàn thờ tổ tiên của Trần gia, đặt hũ tro lên xong thắp ba nén nhang.
"Cậu chủ, sao bao nhiêu năm cuối cùng cậu cũng quay trở về rồi!" Lão Vương đưa tay gạt vội dòng nước mắt. Hai cây nến đang cháy đột nhiên vô duyên vô cớ vụt tắt, ba cây nhang vừa thắp đã cháy hết hai, chỉ còn một cây là không thể cháy tiếp.
Chứng kiến hiện tượng lạ như vậy, sắc mặt lão Vương nhanh chóng thay đổi, theo quan niệm dân gian, nhang kỵ nhất hai ngắn một dài, đây đầy là điềm báo xấu, gia chủ chắc chắn sẽ không tránh khỏi nạn sát thân. Lão Vương lòng đầy bất an vô thức quay đầu nhìn Tiểu Linh.
Cô hiện tại vẫn chưa hay biết chuyện gì, vui vẻ cười nói với người đàn ông mình mới quen:
"Vừa rồi vẫn chưa có cơ hội cảm ơn anh, nếu như không nhờ anh thì chẳng biết bao giờ tôi mới đến được đây!"
"Không có gì, đây là việc tôi nên làm mà. Nếu sau này có cần giúp đỡ thì cứ đến nhà trưởng làng gặp tôi, bây giờ thì tôi phải về rồi!" Tuấn Minh hảo sảng nói, ánh mặt chợt trở nên ấm áp lạ thường khi vô tình đặt lên người cô.
"Cảm ơn anh nhiều lắm, tạm biệt!" Tiểu Linh nhiệt tình tiễn anh ra đến cửa xong phải tận mắt nhìn thấy anh rời đi mới yên tâm quay trở vào nhà.
Trần gia trang có tổng cộng ba gian, trong đó có một gian chính ở chính giữa dùng để tiếp khách, hai gian phụ bao gồm gian phía đông và gian phía tây dùng làm phòng ngủ cho chủ nhân và người làm. Nhưng từ lâu nơi này đã không còn được náo nhiệt như xưa, chỉ còn mình lão Vương ở đây, vì thế khung cảnh hoang tàn đi nhiều, khó có thể hình dung thời kỳ khang vượng của Trần gia cách đây một thập kỷ.
Lão Vương đưa cô đến một căn phòng nằm ở gian phía tây, và cũng là căn phòng cũ của ông nội khi còn sống. Đẩy cửa bước vào, Tiểu Linh hết sức ngỡ ngàng bởi vì căn phòng này quá đỗi sạch sẽ, khác hoàn toàn trong suy nghĩ của cô.
"Ngày nào tôi cũng dọn dẹp căn phòng này, nghĩ sẽ có lúc ông nội cô quay trở về, nhưng....!" Lão Vương đứng bên ngoài giải thích, qua lời nói cũng đủ hiểu ông ta là một con người tận tâm thế nào.
"Có lẽ cháu sẽ ở lại đây một thời gian, mong ông có thể chiếu cố nhiều hơn!"
"Cô... cô tính ở đây trong bao lâu?" Thái độ của lão Vương có chút khẩn trưởng, như đang lo sợ điều gì đó.
"Cháu chưa biết, có thể là một hay hai tuần gì đó. Có chuyện gì không ạ?" Tiểu Linh khó hiểu hỏi ngược lại, cảm giác hình như bản thân không được chào đón ở đây thì phải.
"À... không có gì, để tôi đi chuẩn bị ít đồ ăn, nhà tắm ở ngay bên cạnh, nếu cô cần gì thì cứ gọi tôi!" Lão Vương cố gắng lảng tránh sang chuyện khác, nhưng với một người tinh ý như Tiểu Linh vẫn dễ dàng nhận ra dường như lão Vương đang có điều muốn che dấu mình.
Sau khi lão Vương đi khỏi, Tiểu Linh liền mở vali lấy ra một số thứ cá nhân, bỗng nhiên bên trong tủ quần áo phát ra tiếng động, Tiểu Linh tò mò đi tới, càng đến gần âm thanh vọng ra càng rõ. Cô lấy can đảm trực tiếp mở cánh cửa tủ, từ bên trong bất ngờ có bóng đen nhảy vụt qua doạ cô suýt nữa ngã ra đất. Nhìn kỹ lại thì ra là một con mèo sở hữu bộ lông màu đen tuyền, con mèo nhảy lên cửa sổ tính bỏ chạy, nhưng trước đó còn ngoảnh đầu dùng cặp mắt màu xanh ngọc bích nhìn chằm chằm vào Tiểu Linh rồi mới rời đi.
Cô thở dài một hơi, từ bao giờ bản thân lại trở nên nhát gan như vậy? Đến một con mèo cũng có thể dễ dàng doạ nạt. Đem cất hành lý vào trong tủ quần áo, xong mở điện thoại kiểm tra một số email quan trọng, chợt phát hiện ra ở đây không hề có cột sóng, bởi vì xung quanh bốn bề đều là núi rừng, cho nên điều này chẳng có gì lạ, nhưng không thể sử dụng điện thoại cũng có phần hơi bất tiện, trong trường hợp muốn liên lạc với người bên ngoài căn bản là chẳng còn cách nào khác.
Tạm gạt bỏ chuyện này qua một bên, Tiểu Linh đặt điện thoại xuống giường, ngay sau đó thì đi ra khỏi phòng. Đúng lúc này màn hình điện thoại bất ngờ loé sáng thông báo có mail được gửi đến.
Tại một căn phòng khác, Tiểu Linh nhẹ nhàng mở cửa ngó vào trong xem xét xung quanh, thì ra đây là phòng tắm mà lão Vương nhắc đến, quả nhiên là nhà cổ, toàn bộ đồ đạc đều thật cũ kỹ, đến phòng tắm cũng mang hơi hướng cổ xưa. Cô bước vào bên trong rồi cẩn thận đóng cánh cửa lại, chậm rãi trút bỏ bộ đồ đang mặc trên người xuống, thuận tiện lấy ít nước từ trong chiếc lu lớn dội từ đầu đến chân. Làn nước trong suốt thẩm thấu qua làn da trắng sứ, tuy lạnh nhưng khiến tâm trạng thoải mái hơn rất nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.