Oan Khuất Hoa Dã Quỳ

Chương 13:

Thẩm Nghiên Hy

15/08/2022

"Hình như trứng bị khét rồi!" Đối với trường hợp cười dở, mếu dở này Tiểu Linh có chút bất lực, dù gì lão Vưỡng cũng đã lớn tuổi, công việc hàng ngày không thể tránh khỏi có sơ xuất.

Lão Vương dường như vẫn còn hoài nghi lời cô nói, rõ ràng thứ lão ta thấy là thai nhi mình đầy máu tươi kia mà. Lão cẩn trọng bước tới, tận mắt nhìn miếng trứng đã hóa thành than mới chết sững người.

"Nếu ông không được khoẻ thì có thể đi nghỉ ngơi, nhưng việc đơn giản này cháu làm được!"

Tiểu Linh xắn tay áo chuẩn bị làm việc, nhưng lại bị lão Vương kịch liệt phản đối:

"Cô là chủ, tôi là người làm, sao có thể để cô đích thân làm những công việc chân tay này!"

"Thể kỷ bao nhiêu rồi mà ông vẫn còn giữ tư tưởng lạc hậu đó? Cháu chưa từng xem ông là người làm!"

Tiểu Linh kiên định giải thích, nhưng những đạo lý này lão Vương chẳng thể nào nghe lọt tai dù một chữ. Nhất quyết không để Tiểu Linh chạm tay vào công việc mà lão cho là thấp kém, xong quyết liệt đẩy cô ra khỏi căn bếp nghi ngút khói lửa. Vừa ra đến bên ngoài, cánh cửa trước mặt bỗng chốc đóng sầm lại. Tiểu Linh bất lực đứng nhìn, dùng lời lẽ thuyết phục không được, đến nước này cô chỉ đành thuận theo ý muốn của lão Vương.

Hướng mắt nhìn ra khoảng sân trống trải, trận gió lớn bắt đầu nổi lên, mây đen ùn ùn kéo tới đen kịt bầu trời, cơn mưa nặng hạt bất chấp trút xuống Trần gia trang. Nhìn những tấm ga trải giường trắng vẫn còn đang phơi trên chiếc sào tre, Tiểu Linh một lòng muốn phụ giúp nên không màng đến gió táp mưa sa, khẩn trương chạy ra cố gắng thu gom số ga trải giường càng nhanh càng tốt.

Trong lúc gỡ tấm cuối cùng xuống, Tiểu Linh đã sơ ý để gió lớn cuốn đi, bỗng tấm ga trải giường như bị vật gì đó cản lại. Nhìn kỹ hơn thì thấy khá giống hình dạng của một con người ở phía sau tấm ga trắng tinh. Tiểu Linh hoang mang đứng chôn chân tại chỗ, mặc cho làn mưa lạnh lẽo liên tục táp vào mặt đau rát. Đột nhiên bóng người bí ẩn mang theo tấm ga trải giường lao về phía cô bằng tốc độ kinh hồn. Tiểu Linh bị doạ vội lùi lại phía sau, chẳng may đụng trúng sào phơi đồ rồi trực tiếp ngã ra đất, sau cú va chạm sào tre nối đuôi nhau đồng loạt đổ rạp xuống và chẳng may đè trúng người cô.

Lão Vương nghe bên ngoài có tiếng động lớn, vội vàng từ trong bếp chạy ra kiểm tra. Thấy khung cảnh vô cùng hỗn loạn, ga giường rơi lã tả trên mặt đất, Tiểu Linh gặp phải tình cảnh chật vật hơn khi bị những thanh tre đè lên người.

Lào Vương không nghĩ nhiều lập tức chạy lại đỡ cô đứng dậy:

"Cô không sao chứ? Những việc này tôi có thể tự làm được mà!"

Tiểu Linh lúc này hoàn toàn không còn tâm trí để ý đến lời trách móc của lão Vương, ánh mắt sợ sệt nhìn quanh như đang tìm kiếm hình bóng của ai đó.

"Cô mau thay đồ đi, đừng để bản thân bị cảm lạnh!"



Tuyệt nhiên Tiểu Linh vẫn không chịu mở miệng trả lời, vòng tay ôm xiết lấy cơ thể đang run lên vì lạnh và bước đi, thỉnh thoảng ngoảnh đầu nhìn vào khoảng không vô định.

Bên trong phòng tắm, khi thay xong bộ đồ ướt nhẹp trên người, vừa quay lưng lại bỗng cô nghe thấy phía sau chuyền đến âm thành như có người cố tình gõ mạnh vào chiếc lu nước. Tiểu Linh hiếu kỳ tiến lên kiểm tra, nhìn thấy hình ảnh bản thân phản chiếu trên mặt nước, cô như bị chính mình hớp hồn, vô thức cúi xuống nhìn kỹ hơn.

Bất ngờ từ dưới mặt nước ngòi lên một cái đầu của người phụ nữ, theo phản xạ cô hoảng loạn lùi lại, không may vì nền đất quá trơn khiến cô chẳng may trượt chân ngã đập đầu vào bức tường, sự việc tiếp theo đó cô không còn nhớ gì cả, trước mắt chỉ còn lại màn đen vô tận.

Trong giấc mơ, Tiểu Linh bỗng quay trở về năm mình lên năm, cô ngồi trên xe, lặng lẽ thu mình vào một góc, đôi mắt to tròn đen láy rưng rưng nước mắt nhìn cha mẹ đang cãi nhau vô cùng gay gắt về một vấn đề nào đó. Vẫn như mọi khi, dù đã cố gắng nhưng cô căn bản chẳng thể nào nghe rõ câu chuyện giữa hai người họ.

Đúng lúc này, phía trước bỗng xuất hiện thân ảnh của một cô gái với bộ đồ trắng và mái tóc dài đứng bất động giữa quốc lộ, cha vì bất ngờ bẻ lái mà đã xảy ra tai nạn, chiếc xe đâm vào giải phân cách, cha mẹ toàn thân dính đầy máu tươi, tấm kính chắn gió vỡ vụn sau cú va chạm mạnh, từng mảnh kính tàn nhẫn ghim chặt vào mắt cha mẹ, hiện trường phải nói vô cùng thương tâm.

Tiểu Linh lập tức bừng tỉnh, gương mặt hoảng hốt, nước mắt rơi đầm đìa, cô đảo mắt nhìn quanh, nhận ra bản thân đang nằm trên chiếc giường quen thuộc. Bỗng phía sau đầu truyền đến cơn đau dữ dội, cô bất giác nhăn mặt đưa tay chạm vào vết thương, đoạn ký ức khi còn ở phòng tắm bỗng chốc ùa về, vết thương này là thật, vậy những thứ bản thân tận mắt trông thấy không phải giả.

Tiểu Linh chẳng thể nhớ nổi mình đã hôn mê bao lâu, đến khi tỉnh lại bầu trời ngoài kia đã tối đen như mực. Cô trực tiếp đi ra khỏi phòng, màn đêm buông xuống, Trần gia trang bất ngờ được nhuộm đỏ bởi những chiếc đèn lồng, khung cảnh tĩnh mịch, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng gió đang gào thét như ai oán.

"Ông Vương!" Tiểu Linh cất tiếng gọi, nhưng đổi lại chỉ là sự tĩnh mịch.

Đi đến phòng ngủ của lão Vương, cô đứng bên ngoài gõ cửa rất lâu mà vẫn không có lời hồi đáp, Tiểu Linh lấy làm lạ, chẳng lý nào mình gõ cửa lâu như vậy lão Vương lại không hề hay biết. Cô tuỳ tiện đẩy cửa bước vào, quả nhiên căn phòng trống rỗng, lão Vương không có ở đây. Nhưng thứ khiến cô bất ngờ hơn cả là trên bốn bức tường đều được dán kín những lá bùa màu vàng với những ký tự khó hiểu.

Tiểu Linh lòng đầy sự hiếu kỳ. Tại sao lão Vương lại sử dụng nhiều bùa chú như vậy? Rốt cuộc ý nghĩa của những lá bùa kia là gì? Và để giải đáp cho toàn bộ thắc mắc của mình, Tiểu Linh đã tự ý gỡ một tấm bùa xong nhanh chóng mang về phòng.

Đúng lúc này ở ven sông đầu làng, cách Trần gia trang không xa, lão Vương một tay cầm chai rượu đã vơi phân nửa, dáng đi xiêu vẹo, miệng không ngừng ngân nga bài đồng dao quen thuộc. Đột nhiên dưới ánh trăng trắng ngà, bất ngờ xuất hiện hình bóng cô gái đang ngồi ru con ở ven sông, mái tóc đen dài buông xõa che phủ gần hết gương mặt, một tay ôm con, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ vào người đứa trẻ, tiếng hát ru thê lương cất lên, nghe mà thấy nao lòng.

Đối với người bình thường, hình ảnh một người con gái với mái tóc đen dài ngồi hát ru con giữa đêm khuya thanh vắng quả thật vô cùng đáng sợ. Nhưng lão Vương thì lại khác, sẵn có men rượu trong người, lão ta liêu xiêu đi tới hỏi cô gái:

"Này cô, sao đêm khuya rồi lại ôm con ngồi đây?"

Tiếng hát ru bỗng im bặt, một lát sau cô gái mới lên tiếng đáp:



"Tôi đợi chồng tôi quay trở về!" Thanh âm êm ái tựa như làn gió thổi ngang qua, chất chứa bên trong lại là sự tủi hờn chẳng mấy ai thấu hiểu.

"Chồng cô đi đâu mà giờ chưa về?"

Lão Vương vẫn chưa nhận thức bản thân đang đối diện với thứ gì, tiếp tục dò hỏi đối phương, gương mặt phút chốc đỏ bừng vì hơi men. Chẳng biết có phải do lão ta đã uống quá nhiều hay không, trong mắt lão, hình ảnh cô gái khá mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện tựa như làn sương mờ ảo.

Cô gái nghe xong không đáp, lặng lẽ bế theo đứa nhỏ bước xuống dòng nước lạnh lẽo đang không ngừng chảy xiết. Lão Vương đứng trên bờ nhận thấy tình hình không ổn, vội vàng chạy theo sau:

"Cô đang làm gì vậy? Mau vào trong đi, nguy hiểm lắm!"

Lão vương chỉ còn cách vị trí cô gái đứng một sải tay, nước sông đã ngập đến đầu gối, sợ rằng tiến thêm một bước sẽ gặp lành ít dữ nhiều.

"Bảy mươi năm trước, tại Trần gia trang, chính ông là người đã tiếp tay với bà ta ép chết đứa con chưa kịp thành người của tôi, và đẩy tôi xuống cái giếng tối tăm đó. Từng chuyện xấu mà ông làm, chẳng nhẽ có thể quên dễ dàng vậy sao?"

Lão Vương chết điếng người, từng tội trạng mà cô gái kia kể ra không có cái nào là không phải do lão ta làm. Cũng vì tội ác năm xưa, mà lão ta luôn sống trong sự dằn vặt, hàng đêm đều mơ thấy ác mộng, mỗi ngày đều lấy rượu làm liều thuốc để có thể tạm thời quên đi quá khứ đen tối đó.

"Rốt cuộc cô là ai? Tại sao biết chuyện này?"

Cô gái bất ngờ cười một chàng dài, thanh âm lanh lảnh vang vọng như chuyền đến từ một thế giới khác. Đột nhiên cô ta quay đầu để lộ gương mặt đáng dần bị phân hủy của mình, ngay cả đứa trẻ trên tay cũng chỉ là bộ xương trắng. Lão Vương bị hình ảnh này dọa cho toàn thân mềm nhũn, cơ mặt cứng đơ không thốt lên lời. Bỗng nhiên lão ta bị cô gái đẩy xuống dòng nước chảy xiết, tuy vùng nước không sâu, nhưng dù cho láo ta cố gắng vùng vẫy thế nào cũng chẳng thể thoát ra, cuối cùng lão phải bỏ mạng lại ở dưới đáy sông, đây coi như cái kết thỏa đáng cho toàn bộ tội ác mà lão ta gây ra trong quá khứ.

Tiểu Linh sau khi từ phòng của lão Vương trở về, lập tức lấy điện thoại ra làm đủ mọi cách để có thể thu được sóng, may sao cột sóng vừa lên một vạch, cô gấp gáp lên mạng tìm kiếm thông tin về lá bùa trong tay. Vài phút sau, cô tìm thấy thông tin ghi chép của lá bùa trên một diễn đàn tâm linh, họ nói rằng đây là bùa trấn yểm ma quỷ, không để cho ma quỷ quấy phá.

Nhưng tại sao lão Vương phải dán lá bùa này trong phòng? Lại còn dán rất nhiều là đằng khác. Tiểu Linh vừa đọc được phân nửa, đột nhiên đèn điện trong nhà gặp phải sự cố kỳ lạ, bóng đèn nhấp nháy liên tục, cột sóng mà cô khó khăn lắm mới thu được cũng mất ngay sau đó. Bóng đèn chợt vụt tắt, không gian phút chốc bị màn đêm nuốt trọn. Tiểu Linh chỉ còn biết dựa vào ánh trăng lờ mờ bên ngoài khung cửa sổ để xác định phương hướng.

Bỗng nhiên cô vô tình bắt gặp hình bóng quen thuộc đang chập chững bước đi ở ngoài sân. Tuy tầm nhìn có hạn, nhưng Tiểu Linh vẫn nhận ra ngay là lão Vương, với dáng người lom khom gầy gò tuyệt đối không thể nhầm lẫn. Tiểu Linh chẳng suy nghĩ nhiều, tức tốc chạy ra khỏi phòng, miệng liên tục gọi tên lão Vương. Nhưng dường như lão ta hoàn toàn không nghe thấy cô gọi, nhanh chóng bỏ đi một mạch.

Tiểu Linh chợt khựng lại vài giây, cảm thấy thái độ của lão Vương hôm nay có chút kỳ lạ. Xong cô quyết định không gọi nữa mà âm thầm bám theo phía sau, xem rốt cuộc lão ta đang muốn làm gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Oan Khuất Hoa Dã Quỳ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook