Chương 2:
Thẩm Nghiên Hy
06/08/2022
"Rốt cuộc người đàn ông mà cha con nhắc tới là ai?" Thấy Xuân Hoa vẫn còn nhận thức, người mẹ nhẹ nhàng dò hỏi về chuyện của cô.
"Anh ấy là....Tuấn Minh!" Trong nhà có lẽ người mà cô tin tưởng nhất chính là mẹ, nên đã không ngần ngại nói ra toàn bộ sự thật.
Người mẹ nghe xong động tác lập tức dừng lại giây lát, bà vô cùng thương yêu Xuân Hoa và cũng chính vì xuất phát từ sự yêu thương, nên bà không thể chấp nhận để cô ở bên cạnh người con trai đó.
Giai cấp quá khác biết, bà chỉ sợ con gái của mình sau này sẽ phải chịu lời đàm tiếu từ những người xung quanh, họ sẽ đặt điều nói rằng con gái bà vì muốn bay cao trở thành phượng hoàng mà không từ bất kỳ thủ đoạn, chưa kể gia đình của Tuấn Minh chắc chắn sẽ không chấp nhận một đứa con dâu không học thức lẫn địa vị.
"Xuân Hoa! Mẹ nghĩ con nên cắt đứt mọi quan hệ với con trai nhà họ Trần!"
Xuân Hoa nghe những lời này từ mẹ, tâm tình phút chốc trở nên vô cùng kích động, vành mắt chợt đỏ hoe, chẳng phải trong nhà này mẹ là người hiểu cô nhất hay sao? Tại sao tất cả mọi người đều muốn chia cắt tình cảm của cô? Không lẽ việc bản thân toàn tâm, toàn ý yêu ai đó là sai trái hay sao?
"Con nhìn gia đình của mình đi, lấy cái gì để sánh với gia đình nhà họ? Trong chuyện này không phải chỉ cần nói đến tình yêu là đủ, mà còn phải môn đăng hộ đối!"
Người mẹ từ tốn giải thích, bà rất muốn cho con gái có một cuộc sống đủ đầy, nhưng số kiếp vốn đã được định sẵn là như vậy, dù cho không cam tâm nhưng bà chẳng thể làm gì hơn ngoài việc thở dài trong bất lực.
Tâm trạng của Xuân Hoa phút chốc sụp đổ hoàn toàn, cô chầm chậm quay mặt vào vách tường, cố che dấu hai hàng nước mắt đang không ngừng tuôn rơi.
Đêm đó cô đã suy nghĩ rất nhiều về những điều mẹ đã nói, từ trước tới giờ Xuân Hoa vẫn ngây thơ cho rằng chuyện tình cảm là thuộc về hai người, chỉ cần cô và Tuấn Minh yêu nhau thật lòng là đủ. Nhưng lại vô tình quên mất là anh vẫn còn gia đình, liệu họ có chấp nhận một người như cô? Và nếu như họ không ưng thuận, Tuấn Minh có thể vì cô mà trở mặt với gia đình của mình?
Hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu mà không có lời giải đáp. Đúng lúc này bên kia vách tường chuyền đến loạt tiếng huýt sáo, vừa nghe cô liền lập tức nhận ra tiếng gọi của Tuấn Minh.
Xuân Hoa cố nén cơn đau mà vết thương mang lại, chầm chậm bước xuống giường, nhân lúc cả cha và mẹ đều đang ngủ say, lén lút rời khỏi nhà từ cửa phía sau gian bếp.
Thành công thoát ra được bên ngoài, Xuân Hoa lập tức ráo riết đảo mắt nhìn quanh để tìm bóng hình quen thuộc. Tuấn Minh lúc này đứng từ xa ra hiệu gọi cô, Xuân Hoa không nghĩ nhiều liền đi theo anh. Hai người hội ngộ trước gốc cây cổ thụ cách nhà không xa, vừa nhìn thấy anh, cô đã vội nhào đến khóc lóc trong ấm ức.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tuấn Minh lo lắng vòng tay ôm chặt lấy cô vào lòng, dùng hơi ấm của mình để vỗ về, an ủi.
"Em bị cha đánh... đau lắm!" Đứng trước người mình yêu, Xuân Hoa cư xử như đứa trẻ con chưa hiểu chuyện, cô bắt đầu cho anh xem những vết thương vẫn chưa kịp lành.
"Tại sao ông ấy lại làm vậy?" Tuấn Minh trông thấy người cô đầy rẫy vết thương thì vô cùng đau lòng hỏi.
"Là vì cha và mẹ không muốn chúng ta ở bên nhau! Tuấn Minh, nếu như một ngày nào đó gia đình của anh không thích em và bắt buộc anh phải đưa ra sự lựa chọn, anh sẽ bỏ rơi em đúng không?"
"Tại sao em lại hỏi vậy? Phùng Xuân Hoa, anh yêu em và anh tuyệt đối sẽ không bao giờ từ bỏ người con gái mà mình yêu!" Tuấn Minh đặt hai tay lên vai cô kiên định trả lời.
Nghe được câu nói này từ anh, trong lòng cô cũng yên tâm hơn được phần nào, cuối cùng Xuân Hoa đã chọn cách chấp nhận tin tưởng, tin rằng anh là một người nói được sẽ làm được.
Kế đó Tuấn Minh đã đưa cô đến một con sông nhỏ chảy dài quanh làng, vầng trăng hình lưỡi liềm tỏa sáng trên bầu đêm vô tình lay động trên mặt nước gợn sóng, đàn đom đóm như những chiếc lồng đèn nhỏ mang đốm sáng yếu ớt tự do bay lượn, khung cảnh phải nói là vô cùng thơ mộng.
"Thật đẹp!" Xuân Hoa không kiềm lòng được liền mở lời cảm thán, đôi mắt to tròn ánh lên sự hứng thú.
Tuấn Minh mỉm cười nhìn cô không rời mắt, đối với Xuân Hoa khung cảnh ngoài kia thật đẹp, nhưng đối với anh, thứ đẹp nhất chính là nụ cười của cô.
"Xuân Hoa, anh yêu em!" Tuấn Minh bất ngờ hét thật lớn, hành động bộc phát này đã khiến cô vô cùng hoảng loạn vội vàng dùng tay bịt miệng anh lại.
"Lỡ người khác nghe được thì sao?"
"Vậy thì đã sao? Anh muốn cho tất cả mọi người biết là anh yêu em nhiều như thế nào!" Tuấn Minh dịu dàng nắm lấy bàn tay cô và nói ra những lời thật lòng.
Trái tym của thiếu nữ bất chợt rung động, Xuân Hoa thật sự đã chịu khuất phục trước tình cảm của anh, chầm chậm đặt lên lên môi Tuấn Minh một nụ hôn phớt qua, đây là lần đầu tiên mà cô chủ động làm điều này, ngay cả anh cũng phải đứng hình mất vài giây ngắn ngủi.
Khung cảnh lãng mạn, một nam, một nữ đang đắm chìm trong mộng tình của hai người, và rồi điều gì đến cũng phải đến, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời can ngăn của cha mẹ, Xuân Hoa đã cam tâm tình nguyện dâng hiến thứ quý giá nhất của người con gái cho anh.
Hai người cứ như vậy mà ở bên nhau suốt một đêm, khi tia nắng đầu tiên trong ngày in hằn lên gương mặt đầy mệt mỏi của Xuân Hoa, cũng là lúc cô biết quãng thời gian yên bình của cả hai đã kết thúc.
Trong sự luyến tiếc, Tuấn Minh nhẹ nhàng đặt lên trán cô nụ hôn chất chứa sự yêu thương.
"Hôm nay anh phải lên thị trấn để học, có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian dài mới quay trở về!"
Xuân Hoa vừa nghe đến đây liền có chút khẩn trương, cô lập tức ngồi bật dậy dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn anh.
"Tại sao anh lại không nói điều này với em sớm hơn?"
"Anh chỉ là không biết nên bắt đầu nói từ đâu, sợ rằng em sẽ không chấp nhận nổi sự thật này!"
Cô ngân ngấn nước mắt, khó khăn lắm mới kiềm lòng không khóc. Tuấn Minh nói đúng, sau khi biết tin động trời này cô nhất thời không có cách nào chấp nhận nổi. Xuân Hoa có cảm giác mình bị lừa dối, bị chính người mình yêu thương, tin tưởng nhất vứt bỏ.
"Em yên tâm, sau khi học xong nhất định anh sẽ quay về và xin cha mẹ để cưới em!"
Tuấn Minh nhanh chóng nắm lấy bàn tay đang không ngừng run rẩy của cô, nhưng sau đó liền bị cô không chút lưu tình hất ra, kể từ giây phút này lòng tin của cô đã triệt để sụp đổ, chẳng còn muốn nghe thêm lời hứa hão huyền từ anh. Xuân Hoa lập tức đứng dậy và chạy đi thật nhanh, bỏ lại anh ở phía sau đang không ngừng gọi tên mình.
Chẳng thể nhớ nổi bản thân đã chạy bao lâu, mọi thứ trước mắt bây giờ đã nhòe đi nhiều bởi nước mắt. Khi bản thân cách nhà không còn xa, nhưng Xuân Hoa lại không muốn cứ thế mà mang bộ dạng thảm hại này bước vào nhà, vậy nên cô đã lựa chọn một mình ngồi dưới gốc cây cổ thụ, nơi mà cô và anh đã từng gặp nhau.
Dựa lưng vào thân cây sần sùi mục nát, trong đầu bây giờ chỉ toàn xuất hiện hình bóng của Tuấn Minh. Cô vô cùng căm ghét anh, nhưng tại sao trái tim lại không ngừng vì anh màu quặn đau, rốt cuộc bản thân nên làm gì thì mới phải đây? Chấp nhận để anh rời đi, con bản thân sẽ ngốc nghếch chờ ngày hai người trùng phùng. Hay là từ bỏ tất cả mọi thứ có liên quan đến anh, bắt đầu lại cuộc sống không còn anh bên cạnh?
Bất giác Xuân Hoa chạm tay vào sợi dây chuyền mà Tuấn Minh đã tặng trước đó, khoảnh khắc này cô vô tình hiểu ra, vốn dĩ anh đã biết trước mình sớm muộn gì cũng sẽ phải rời đi nên mới tặng cô sợi dây chuyền này như một món quà kỷ niệm.
Cuối cùng cô cũng đưa ra sự lựa chọn của mình, lập tức đứng dậy chạy thật nhanh đi tìm anh, nghĩ rằng có lẽ giờ này anh sẽ không còn ở bến sông chờ mình, vì vậy đã quyết định sẽ đi đến nhà của anh một chuyến.
Tuy rằng khoảng cách giữa hai nơi khá xa, và trên đường đi cũng có không ít chướng ngại vật khiến cô nhiều lần bị vấp ngã, nhưng những điều này vẫn chưa đủ khiến cô dừng bước.
"Tuấn Minh, anh tuyệt đối phải chờ em!"
Mong muốn được nói lời tạm biệt đã làm cho ý chí của cô trở nên kiên định hơn bao giờ hết, Xuân Hoa mong mình sẽ đến kịp để Tuấn Minh có thể yên tâm mà rời đi.
Chẳng mấy chốc Xuân Hoa đã gần đến nhà của Tuấn Minh, nhìn căn nhà khang trang, rộng lớn trước mặt rồi lại nghĩ đến căn nhà cũ nát của mình, lần đầu tiên mà cô cảm thấy như cô và anh đến từ hai thế giới đối lập.
Ngay lúc này Tuấn Minh cùng với cha mẹ từ trong nhà bước ra, anh mặc một bộ tây phục trông vô cùng sang trọng, Xuân Hoa nhìn lại bộ dạng nhếch nhác của mình thì không tránh khỏi chột dạ, cô không dám tiến lại gần, chỉ đành âm thầm núp phía sau bức tường dõi theo.
"Con nhớ đi đường cẩn thận, khi tới nơi thì viết thư gửi về cho cha mẹ!" Bà lớn không nỡ để đứa con trai duy nhất của mình cứ thế mà rời đi, nhưng chẳng có cách nào giữa lại.
"Dạ con biết rồi, cha mẹ ở nhà xin giữ gìn sức khoẻ!"
"Ừm con cũng phải giữ gìn sức khoẻ đó!" Điền chủ Trần vỗ nhẹ vào vai anh như một lời chúc bình an.
Lúc này Tuấn Minh mới nhìn ngó xung quanh như đang tìm kiếm ai đó, Xuân Hoa một mình núp trong góc tường âm thầm rơi nước mắt, cô hoàn toàn không có đủ dũng khí bước ra gặp anh.
"Con đang kiếm ai vậy?" Mẹ thấy thái độ của anh vô cùng kỳ lạ liền tò mò hỏi.
"Dạ không có gì ạ!" Tuấn Minh mang vẻ mặt tràn đầy sự thất vọng leo lên xe, khi chiếc xe vừa lăn bánh cũng là lúc Xuân Hoa rời khỏi nơi ẩn nấp.
Vừa hay Tuấn Minh đã nhìn thấy cô qua chiếc gương chiếu hậu, anh định ra lệnh tài xế cho dừng xe, nhưng đã bị cái lắc đầu của Xuân Hoa ngăn lại. Cô cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo vẫy tay chào tạm biệt anh, thầm nghĩ dù cho hai người có cách xa nhau bao lâu, nhất định bản thân sẽ chờ ngày mà anh quay trở về.
Nhưng mọi chuyện có thật là sẽ đơn giản như vậy? Tương lai vốn là thứ không thể đoán trước, số phận sớm đã được định đoạt sẵn hai người từ giờ sẽ phải âm dương cách biết, đây có lẽ là lần cuối cùng mà hai người có thể nhìn thấy đối phương.
"Anh ấy là....Tuấn Minh!" Trong nhà có lẽ người mà cô tin tưởng nhất chính là mẹ, nên đã không ngần ngại nói ra toàn bộ sự thật.
Người mẹ nghe xong động tác lập tức dừng lại giây lát, bà vô cùng thương yêu Xuân Hoa và cũng chính vì xuất phát từ sự yêu thương, nên bà không thể chấp nhận để cô ở bên cạnh người con trai đó.
Giai cấp quá khác biết, bà chỉ sợ con gái của mình sau này sẽ phải chịu lời đàm tiếu từ những người xung quanh, họ sẽ đặt điều nói rằng con gái bà vì muốn bay cao trở thành phượng hoàng mà không từ bất kỳ thủ đoạn, chưa kể gia đình của Tuấn Minh chắc chắn sẽ không chấp nhận một đứa con dâu không học thức lẫn địa vị.
"Xuân Hoa! Mẹ nghĩ con nên cắt đứt mọi quan hệ với con trai nhà họ Trần!"
Xuân Hoa nghe những lời này từ mẹ, tâm tình phút chốc trở nên vô cùng kích động, vành mắt chợt đỏ hoe, chẳng phải trong nhà này mẹ là người hiểu cô nhất hay sao? Tại sao tất cả mọi người đều muốn chia cắt tình cảm của cô? Không lẽ việc bản thân toàn tâm, toàn ý yêu ai đó là sai trái hay sao?
"Con nhìn gia đình của mình đi, lấy cái gì để sánh với gia đình nhà họ? Trong chuyện này không phải chỉ cần nói đến tình yêu là đủ, mà còn phải môn đăng hộ đối!"
Người mẹ từ tốn giải thích, bà rất muốn cho con gái có một cuộc sống đủ đầy, nhưng số kiếp vốn đã được định sẵn là như vậy, dù cho không cam tâm nhưng bà chẳng thể làm gì hơn ngoài việc thở dài trong bất lực.
Tâm trạng của Xuân Hoa phút chốc sụp đổ hoàn toàn, cô chầm chậm quay mặt vào vách tường, cố che dấu hai hàng nước mắt đang không ngừng tuôn rơi.
Đêm đó cô đã suy nghĩ rất nhiều về những điều mẹ đã nói, từ trước tới giờ Xuân Hoa vẫn ngây thơ cho rằng chuyện tình cảm là thuộc về hai người, chỉ cần cô và Tuấn Minh yêu nhau thật lòng là đủ. Nhưng lại vô tình quên mất là anh vẫn còn gia đình, liệu họ có chấp nhận một người như cô? Và nếu như họ không ưng thuận, Tuấn Minh có thể vì cô mà trở mặt với gia đình của mình?
Hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu mà không có lời giải đáp. Đúng lúc này bên kia vách tường chuyền đến loạt tiếng huýt sáo, vừa nghe cô liền lập tức nhận ra tiếng gọi của Tuấn Minh.
Xuân Hoa cố nén cơn đau mà vết thương mang lại, chầm chậm bước xuống giường, nhân lúc cả cha và mẹ đều đang ngủ say, lén lút rời khỏi nhà từ cửa phía sau gian bếp.
Thành công thoát ra được bên ngoài, Xuân Hoa lập tức ráo riết đảo mắt nhìn quanh để tìm bóng hình quen thuộc. Tuấn Minh lúc này đứng từ xa ra hiệu gọi cô, Xuân Hoa không nghĩ nhiều liền đi theo anh. Hai người hội ngộ trước gốc cây cổ thụ cách nhà không xa, vừa nhìn thấy anh, cô đã vội nhào đến khóc lóc trong ấm ức.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tuấn Minh lo lắng vòng tay ôm chặt lấy cô vào lòng, dùng hơi ấm của mình để vỗ về, an ủi.
"Em bị cha đánh... đau lắm!" Đứng trước người mình yêu, Xuân Hoa cư xử như đứa trẻ con chưa hiểu chuyện, cô bắt đầu cho anh xem những vết thương vẫn chưa kịp lành.
"Tại sao ông ấy lại làm vậy?" Tuấn Minh trông thấy người cô đầy rẫy vết thương thì vô cùng đau lòng hỏi.
"Là vì cha và mẹ không muốn chúng ta ở bên nhau! Tuấn Minh, nếu như một ngày nào đó gia đình của anh không thích em và bắt buộc anh phải đưa ra sự lựa chọn, anh sẽ bỏ rơi em đúng không?"
"Tại sao em lại hỏi vậy? Phùng Xuân Hoa, anh yêu em và anh tuyệt đối sẽ không bao giờ từ bỏ người con gái mà mình yêu!" Tuấn Minh đặt hai tay lên vai cô kiên định trả lời.
Nghe được câu nói này từ anh, trong lòng cô cũng yên tâm hơn được phần nào, cuối cùng Xuân Hoa đã chọn cách chấp nhận tin tưởng, tin rằng anh là một người nói được sẽ làm được.
Kế đó Tuấn Minh đã đưa cô đến một con sông nhỏ chảy dài quanh làng, vầng trăng hình lưỡi liềm tỏa sáng trên bầu đêm vô tình lay động trên mặt nước gợn sóng, đàn đom đóm như những chiếc lồng đèn nhỏ mang đốm sáng yếu ớt tự do bay lượn, khung cảnh phải nói là vô cùng thơ mộng.
"Thật đẹp!" Xuân Hoa không kiềm lòng được liền mở lời cảm thán, đôi mắt to tròn ánh lên sự hứng thú.
Tuấn Minh mỉm cười nhìn cô không rời mắt, đối với Xuân Hoa khung cảnh ngoài kia thật đẹp, nhưng đối với anh, thứ đẹp nhất chính là nụ cười của cô.
"Xuân Hoa, anh yêu em!" Tuấn Minh bất ngờ hét thật lớn, hành động bộc phát này đã khiến cô vô cùng hoảng loạn vội vàng dùng tay bịt miệng anh lại.
"Lỡ người khác nghe được thì sao?"
"Vậy thì đã sao? Anh muốn cho tất cả mọi người biết là anh yêu em nhiều như thế nào!" Tuấn Minh dịu dàng nắm lấy bàn tay cô và nói ra những lời thật lòng.
Trái tym của thiếu nữ bất chợt rung động, Xuân Hoa thật sự đã chịu khuất phục trước tình cảm của anh, chầm chậm đặt lên lên môi Tuấn Minh một nụ hôn phớt qua, đây là lần đầu tiên mà cô chủ động làm điều này, ngay cả anh cũng phải đứng hình mất vài giây ngắn ngủi.
Khung cảnh lãng mạn, một nam, một nữ đang đắm chìm trong mộng tình của hai người, và rồi điều gì đến cũng phải đến, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời can ngăn của cha mẹ, Xuân Hoa đã cam tâm tình nguyện dâng hiến thứ quý giá nhất của người con gái cho anh.
Hai người cứ như vậy mà ở bên nhau suốt một đêm, khi tia nắng đầu tiên trong ngày in hằn lên gương mặt đầy mệt mỏi của Xuân Hoa, cũng là lúc cô biết quãng thời gian yên bình của cả hai đã kết thúc.
Trong sự luyến tiếc, Tuấn Minh nhẹ nhàng đặt lên trán cô nụ hôn chất chứa sự yêu thương.
"Hôm nay anh phải lên thị trấn để học, có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian dài mới quay trở về!"
Xuân Hoa vừa nghe đến đây liền có chút khẩn trương, cô lập tức ngồi bật dậy dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn anh.
"Tại sao anh lại không nói điều này với em sớm hơn?"
"Anh chỉ là không biết nên bắt đầu nói từ đâu, sợ rằng em sẽ không chấp nhận nổi sự thật này!"
Cô ngân ngấn nước mắt, khó khăn lắm mới kiềm lòng không khóc. Tuấn Minh nói đúng, sau khi biết tin động trời này cô nhất thời không có cách nào chấp nhận nổi. Xuân Hoa có cảm giác mình bị lừa dối, bị chính người mình yêu thương, tin tưởng nhất vứt bỏ.
"Em yên tâm, sau khi học xong nhất định anh sẽ quay về và xin cha mẹ để cưới em!"
Tuấn Minh nhanh chóng nắm lấy bàn tay đang không ngừng run rẩy của cô, nhưng sau đó liền bị cô không chút lưu tình hất ra, kể từ giây phút này lòng tin của cô đã triệt để sụp đổ, chẳng còn muốn nghe thêm lời hứa hão huyền từ anh. Xuân Hoa lập tức đứng dậy và chạy đi thật nhanh, bỏ lại anh ở phía sau đang không ngừng gọi tên mình.
Chẳng thể nhớ nổi bản thân đã chạy bao lâu, mọi thứ trước mắt bây giờ đã nhòe đi nhiều bởi nước mắt. Khi bản thân cách nhà không còn xa, nhưng Xuân Hoa lại không muốn cứ thế mà mang bộ dạng thảm hại này bước vào nhà, vậy nên cô đã lựa chọn một mình ngồi dưới gốc cây cổ thụ, nơi mà cô và anh đã từng gặp nhau.
Dựa lưng vào thân cây sần sùi mục nát, trong đầu bây giờ chỉ toàn xuất hiện hình bóng của Tuấn Minh. Cô vô cùng căm ghét anh, nhưng tại sao trái tim lại không ngừng vì anh màu quặn đau, rốt cuộc bản thân nên làm gì thì mới phải đây? Chấp nhận để anh rời đi, con bản thân sẽ ngốc nghếch chờ ngày hai người trùng phùng. Hay là từ bỏ tất cả mọi thứ có liên quan đến anh, bắt đầu lại cuộc sống không còn anh bên cạnh?
Bất giác Xuân Hoa chạm tay vào sợi dây chuyền mà Tuấn Minh đã tặng trước đó, khoảnh khắc này cô vô tình hiểu ra, vốn dĩ anh đã biết trước mình sớm muộn gì cũng sẽ phải rời đi nên mới tặng cô sợi dây chuyền này như một món quà kỷ niệm.
Cuối cùng cô cũng đưa ra sự lựa chọn của mình, lập tức đứng dậy chạy thật nhanh đi tìm anh, nghĩ rằng có lẽ giờ này anh sẽ không còn ở bến sông chờ mình, vì vậy đã quyết định sẽ đi đến nhà của anh một chuyến.
Tuy rằng khoảng cách giữa hai nơi khá xa, và trên đường đi cũng có không ít chướng ngại vật khiến cô nhiều lần bị vấp ngã, nhưng những điều này vẫn chưa đủ khiến cô dừng bước.
"Tuấn Minh, anh tuyệt đối phải chờ em!"
Mong muốn được nói lời tạm biệt đã làm cho ý chí của cô trở nên kiên định hơn bao giờ hết, Xuân Hoa mong mình sẽ đến kịp để Tuấn Minh có thể yên tâm mà rời đi.
Chẳng mấy chốc Xuân Hoa đã gần đến nhà của Tuấn Minh, nhìn căn nhà khang trang, rộng lớn trước mặt rồi lại nghĩ đến căn nhà cũ nát của mình, lần đầu tiên mà cô cảm thấy như cô và anh đến từ hai thế giới đối lập.
Ngay lúc này Tuấn Minh cùng với cha mẹ từ trong nhà bước ra, anh mặc một bộ tây phục trông vô cùng sang trọng, Xuân Hoa nhìn lại bộ dạng nhếch nhác của mình thì không tránh khỏi chột dạ, cô không dám tiến lại gần, chỉ đành âm thầm núp phía sau bức tường dõi theo.
"Con nhớ đi đường cẩn thận, khi tới nơi thì viết thư gửi về cho cha mẹ!" Bà lớn không nỡ để đứa con trai duy nhất của mình cứ thế mà rời đi, nhưng chẳng có cách nào giữa lại.
"Dạ con biết rồi, cha mẹ ở nhà xin giữ gìn sức khoẻ!"
"Ừm con cũng phải giữ gìn sức khoẻ đó!" Điền chủ Trần vỗ nhẹ vào vai anh như một lời chúc bình an.
Lúc này Tuấn Minh mới nhìn ngó xung quanh như đang tìm kiếm ai đó, Xuân Hoa một mình núp trong góc tường âm thầm rơi nước mắt, cô hoàn toàn không có đủ dũng khí bước ra gặp anh.
"Con đang kiếm ai vậy?" Mẹ thấy thái độ của anh vô cùng kỳ lạ liền tò mò hỏi.
"Dạ không có gì ạ!" Tuấn Minh mang vẻ mặt tràn đầy sự thất vọng leo lên xe, khi chiếc xe vừa lăn bánh cũng là lúc Xuân Hoa rời khỏi nơi ẩn nấp.
Vừa hay Tuấn Minh đã nhìn thấy cô qua chiếc gương chiếu hậu, anh định ra lệnh tài xế cho dừng xe, nhưng đã bị cái lắc đầu của Xuân Hoa ngăn lại. Cô cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo vẫy tay chào tạm biệt anh, thầm nghĩ dù cho hai người có cách xa nhau bao lâu, nhất định bản thân sẽ chờ ngày mà anh quay trở về.
Nhưng mọi chuyện có thật là sẽ đơn giản như vậy? Tương lai vốn là thứ không thể đoán trước, số phận sớm đã được định đoạt sẵn hai người từ giờ sẽ phải âm dương cách biết, đây có lẽ là lần cuối cùng mà hai người có thể nhìn thấy đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.