Chương 116: Cướp thần thê (1)
Đao Thượng Phiêu
19/09/2024
Hoài Ngọc là người tập võ, nhĩ lực xa không thể so sánh, đã sớm nghe được tiếng “tiểu muội” này, chỉ là không có suy nghĩ nhiều, lúc này Thẩm Gia vừa hỏi, mới phát giác thanh âm này có chút giống Thẩm Như, chỉ là Thẩm Như ở tận Giang Nam, như thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở Bắc kinh?
Hắn quay đầu đi tìm nguồn gốc của âm thanh.
Phố dài người đến người đi, buôn bán, trả giá, trong quán trà uống trà bày Long Môn trận, các loại thanh âm ồn ào tụ hợp cùng một chỗ, cấu thành quấy nhiễu cực lớn.
Hoài Ngọc ngưng thần lắng nghe, lỗ tai bắt được tiếng kêu cứu yếu ớt lẫn trong đó: “Tiểu muội... cứu ta…”
“Bên này!”
Lục Tiện dẫn đầu đuổi theo một hướng, Hoài Ngọc cất bước đuổi theo.
“Đi báo quan!”
Thẩm Gia hướng Hoài Vân hô một tiếng, liền nhấc chân đuổi theo Hoài Ngọc, một bên kêu: “Hoài Ngọc! Chờ một chút! Mang ta theo!”
Hoài Ngọc đành phải quay trở lại, ôm lấy nàng, chạy như bay.
Hắn và Lục Tiện đều là cao thủ học võ, rất nhanh đuổi theo một chiếc xe ngựa thảm xanh, một cô nương thò đầu ra từ trong cửa sổ xe, trâm cài tán loạn, khóc đến mặt đầy nước mắt: “Tiểu muội!”
Thẩm Gia lần này thấy rõ ràng, con ngươi cả kinh thiếu chút nữa rớt ra: “Thẩm Như?! Sao tỷ ấy lại ở chỗ này?”
Hoài Ngọc lớn tiếng nói: “Ta làm sao biết!”
Một bàn tay tái nhợt từ trong xe ngựa vươn ra, nắm tóc sau đầu Thẩm Như, kéo người trở về.
Thẩm Gia nhìn cũng cảm thấy da đầu đau nhức, vội vàng vỗ vai Hoài Ngọc: “Chàng mau cứu tỷ tỷ!”
Hoài Ngọc nói: “Đừng ở bên tai ta ồn ào! Ta đây không phải đang cứu sao”
Người lái xe hung hăng quất m.ô.n.g ngựa một roi, xe ngựa tăng tốc, lái vào một ngõ nhỏ.
“Tiện ca!”
Hoài Ngọc hô lớn một tiếng, ra dấu tay với Lục Tiện.
Lục Tiện gật gật đầu, xoay người đi đường nhỏ, vòng đến đầu ngõ chặn đánh.
Hoài Ngọc đem Thẩm Gia đặt trên mặt đất, cảnh cáo nàng: “Nàng ở yên đây chờ ta, không được chạy loạn!”
Thẩm Gia nào chịu nghe hắn, chờ hắn vừa đi, cũng đuổi theo.
Xe ngựa chạy vào ngõ nhỏ chợ gạo, tên như ý nghĩa, cả ngõ nhỏ này đều là cửa hàng lương thực, ngõ nhỏ vốn chật hẹp, đột nhiên xông vào một chiếc xe ngựa đấu đá lung tung, sợ tới mức mọi người đều thét chói tai né tránh hai bên, hiện trường người ngã ngựa đổ, loạn cào cào.
Trong xe ngựa, Thẩm Như không ngừng giãy dụa: “Buông ta ra!”
Trần Thích nắm chặt cổ tay nàng, sắc mặt khó coi đến cực điểm: “Sao? Thấy người trong lòng tới cứu, liền kích động như vậy?”
Vừa dứt lời, đỉnh đầu “Bịch” một tiếng vang thật lớn, hai người theo bản năng ngẩng đầu.
Hoài Ngọc quỳ một gối trên nóc xe, quát phu xe: “Còn không mau dừng lại! Phố xá sầm uất phóng ngựa, đả thương người không tính! Muốn đi đại lao uống chén trà sao?!”
Xa phu thấy hắn từ trên trời giáng xuống, sớm đã sợ tới mức mặt đen sì, quay đầu nhìn về phía trong xe.
“Công tử......”
“Không cần để ý đến hắn!”
Trần Thích vén rèm đi ra, nhìn Hoài Ngọc trên nóc xe.
“Họ Trần kia!” Hoài Ngọc nhìn thấy gã liền ngẩn ngơ, “Ngươi muốn làm gì?!”
Trần Thích lạnh lùng cười, khoanh tay đứng trên càng xe: “Tại hạ còn muốn hỏi Vương gia muốn làm gì?”
“……”
Hoài Ngọc bị gã hỏi đến á khẩu không trả lời được, khóe mắt chợt lóe lên.
Thẩm Như tóc tai bù xù từ trong xe chui ra, lại bị Trần Thích ôm lấy cổ sau, nàng quay đầu cắn một miếng lên cổ tay gã, Trần Thích bị đau thu tay lại, Thẩm Như gắt gao nhìn chằm chằm mặt đất.
Hoài Ngọc nhìn ra nàng muốn làm gì, mí mắt giật mạnh, vội vàng hô to: “Đừng nhảy!”
Đã muộn, Thẩm Như liều lĩnh từ trên xe ngựa nhảy xuống.
Hoài Ngọc thầm mắng một tiếng thô tục, nhảy xuống từ nóc xe, vào thời khắc cuối cùng bắt được tay Thẩm Như, hai người lăn vài vòng trên mặt đất.
Thẩm Gia vừa vặn chạy tới, thấy một màn như vậy, sợ tới mức bước chân trì trệ, tiếp theo nhanh chóng chạy tới.
“Hoài Ngọc!”
Hoài Ngọc ngã đến choáng váng hoa mắt, từ dưới đất ngồi dậy, lắc lắc đầu, thấy Thẩm Gia sợ khóc, luôn miệng an ủi nàng: “Ta không sao, đừng khóc.”
Hắn ngoại trừ trên mặt lau ra vài vết máu, không bị thương gì, Thẩm Gia thở phào nhẹ nhõm, trên mặt mang theo nước mắt, lại đi thăm Thẩm Như.
Thẩm Như hai mắt nhắm nghiền, nằm trên mặt đất.
Thẩm Gia trong lòng run sợ đẩy nàng, sợ nàng đã chết.
“Nàng ấy cũng không sao, chỉ ngất thôi.”
Hoài Ngọc lo lắng nhất vẫn là chiếc xe ngựa kia, không để ý tới đầu còn choáng váng, đứng dậy muốn đuổi theo, cũng may lúc này Lục Tiện cũng đã từ cuối ngõ chạy tới, đại mã kim đao đứng ở giữa đường, mắt thấy sắp đụng phải người, xa phu vội vàng ghìm cương ngựa, chiếc xe ngựa này vẫn chạy nhanh, đột nhiên bị dừng gấp, đúng là cả chiếc xe ngựa đều lật nghiêng vào trong cống nước bẩn.
Trong phút chốc, khói bụi tràn ngập, thùng xe ngã chia năm xẻ bảy.
Sau khi ngựa thoát cương, chạy như điên về phía trước, người đi đường hoảng sợ chạy trốn, một hàng binh đang tuần tra của Ngũ thành binh mã ti vội vàng chạy tới, thấy con ngựa điên này, lại nhanh chóng né sang bên cạnh, vừa trốn liền lộ ra Hoài Vân đi theo cuối cùng, ngựa điên vung vó về phía nàng!
Tân Di và Đỗ Nhược đều hô to: “Công chúa! Mau tránh đi!”
Hoài Vân làm sao không muốn trốn, chỉ sợ tới mức cứng đờ tại chỗ, hai chân không thể động đậy, xuất phát từ bản năng nhắm mắt lại.
Lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lục Tiện lật lên lưng ngựa, cánh tay kéo dây cương, kéo mạnh, ngựa điên phát ra tiếng hí, giơ lên móng trước, cao hơn một người, dừng lại ở vị trí cách Hoài Vân một li.
Đau đớn trong tưởng tượng không đến, Hoài Vân mở mắt, nhìn thấy một nam tử ngồi cao trên lưng ngựa, eo bụng gầy gò cao ngất, kéo dây cương, ngược sáng nhìn nàng: “Công chúa, không sao chứ?”
Ánh mặt trời chiếu lên vai hắn, tựa như mạ lên hắn một tầng kim quang.
Hoài Vân đỏ mặt, lắp bắp nói: “Không... không sao.”
Đám binh tốt thấy Hoài Ngọc, quỳ một gối xuống hành lễ: “Tham kiến điện hạ!”
“Khỏi tham kiến! Mau cứu người!”
“Vâng!”
Cũng may thời điểm xe ngựa lật đổ, người đi đường đều tránh đi, không có thương tổn đến người vô tội, chỉ có tên xa phu kia xui xẻo ngã gãy cổ, nằm tại chỗ tức giận, các binh tốt vội vàng đem Trần Thích bên trong kéo ra.
Bên này Thẩm Như còn hôn mê bất tỉnh, nhưng dù sao nàng cũng là nữ tử, không thể tùy ý mạo phạm, binh tổng dẫn đầu não khẽ động, sai thuộc hạ đem ván cửa một cửa hàng lương thực dỡ xuống, làm cáng cứu thương tạm thời.
Trần Thích từ trong xe bò ra, trán bị đập mạnh, m.á.u chảy như suối, thấy bọn họ muốn mang Thẩm Như đi, bỏ qua hai tên binh tốt đỡ hắn, tiến lên ngăn cản.
“Các ngươi muốn đưa phu nhân ta đi đâu?”
Hắn quay đầu đi tìm nguồn gốc của âm thanh.
Phố dài người đến người đi, buôn bán, trả giá, trong quán trà uống trà bày Long Môn trận, các loại thanh âm ồn ào tụ hợp cùng một chỗ, cấu thành quấy nhiễu cực lớn.
Hoài Ngọc ngưng thần lắng nghe, lỗ tai bắt được tiếng kêu cứu yếu ớt lẫn trong đó: “Tiểu muội... cứu ta…”
“Bên này!”
Lục Tiện dẫn đầu đuổi theo một hướng, Hoài Ngọc cất bước đuổi theo.
“Đi báo quan!”
Thẩm Gia hướng Hoài Vân hô một tiếng, liền nhấc chân đuổi theo Hoài Ngọc, một bên kêu: “Hoài Ngọc! Chờ một chút! Mang ta theo!”
Hoài Ngọc đành phải quay trở lại, ôm lấy nàng, chạy như bay.
Hắn và Lục Tiện đều là cao thủ học võ, rất nhanh đuổi theo một chiếc xe ngựa thảm xanh, một cô nương thò đầu ra từ trong cửa sổ xe, trâm cài tán loạn, khóc đến mặt đầy nước mắt: “Tiểu muội!”
Thẩm Gia lần này thấy rõ ràng, con ngươi cả kinh thiếu chút nữa rớt ra: “Thẩm Như?! Sao tỷ ấy lại ở chỗ này?”
Hoài Ngọc lớn tiếng nói: “Ta làm sao biết!”
Một bàn tay tái nhợt từ trong xe ngựa vươn ra, nắm tóc sau đầu Thẩm Như, kéo người trở về.
Thẩm Gia nhìn cũng cảm thấy da đầu đau nhức, vội vàng vỗ vai Hoài Ngọc: “Chàng mau cứu tỷ tỷ!”
Hoài Ngọc nói: “Đừng ở bên tai ta ồn ào! Ta đây không phải đang cứu sao”
Người lái xe hung hăng quất m.ô.n.g ngựa một roi, xe ngựa tăng tốc, lái vào một ngõ nhỏ.
“Tiện ca!”
Hoài Ngọc hô lớn một tiếng, ra dấu tay với Lục Tiện.
Lục Tiện gật gật đầu, xoay người đi đường nhỏ, vòng đến đầu ngõ chặn đánh.
Hoài Ngọc đem Thẩm Gia đặt trên mặt đất, cảnh cáo nàng: “Nàng ở yên đây chờ ta, không được chạy loạn!”
Thẩm Gia nào chịu nghe hắn, chờ hắn vừa đi, cũng đuổi theo.
Xe ngựa chạy vào ngõ nhỏ chợ gạo, tên như ý nghĩa, cả ngõ nhỏ này đều là cửa hàng lương thực, ngõ nhỏ vốn chật hẹp, đột nhiên xông vào một chiếc xe ngựa đấu đá lung tung, sợ tới mức mọi người đều thét chói tai né tránh hai bên, hiện trường người ngã ngựa đổ, loạn cào cào.
Trong xe ngựa, Thẩm Như không ngừng giãy dụa: “Buông ta ra!”
Trần Thích nắm chặt cổ tay nàng, sắc mặt khó coi đến cực điểm: “Sao? Thấy người trong lòng tới cứu, liền kích động như vậy?”
Vừa dứt lời, đỉnh đầu “Bịch” một tiếng vang thật lớn, hai người theo bản năng ngẩng đầu.
Hoài Ngọc quỳ một gối trên nóc xe, quát phu xe: “Còn không mau dừng lại! Phố xá sầm uất phóng ngựa, đả thương người không tính! Muốn đi đại lao uống chén trà sao?!”
Xa phu thấy hắn từ trên trời giáng xuống, sớm đã sợ tới mức mặt đen sì, quay đầu nhìn về phía trong xe.
“Công tử......”
“Không cần để ý đến hắn!”
Trần Thích vén rèm đi ra, nhìn Hoài Ngọc trên nóc xe.
“Họ Trần kia!” Hoài Ngọc nhìn thấy gã liền ngẩn ngơ, “Ngươi muốn làm gì?!”
Trần Thích lạnh lùng cười, khoanh tay đứng trên càng xe: “Tại hạ còn muốn hỏi Vương gia muốn làm gì?”
“……”
Hoài Ngọc bị gã hỏi đến á khẩu không trả lời được, khóe mắt chợt lóe lên.
Thẩm Như tóc tai bù xù từ trong xe chui ra, lại bị Trần Thích ôm lấy cổ sau, nàng quay đầu cắn một miếng lên cổ tay gã, Trần Thích bị đau thu tay lại, Thẩm Như gắt gao nhìn chằm chằm mặt đất.
Hoài Ngọc nhìn ra nàng muốn làm gì, mí mắt giật mạnh, vội vàng hô to: “Đừng nhảy!”
Đã muộn, Thẩm Như liều lĩnh từ trên xe ngựa nhảy xuống.
Hoài Ngọc thầm mắng một tiếng thô tục, nhảy xuống từ nóc xe, vào thời khắc cuối cùng bắt được tay Thẩm Như, hai người lăn vài vòng trên mặt đất.
Thẩm Gia vừa vặn chạy tới, thấy một màn như vậy, sợ tới mức bước chân trì trệ, tiếp theo nhanh chóng chạy tới.
“Hoài Ngọc!”
Hoài Ngọc ngã đến choáng váng hoa mắt, từ dưới đất ngồi dậy, lắc lắc đầu, thấy Thẩm Gia sợ khóc, luôn miệng an ủi nàng: “Ta không sao, đừng khóc.”
Hắn ngoại trừ trên mặt lau ra vài vết máu, không bị thương gì, Thẩm Gia thở phào nhẹ nhõm, trên mặt mang theo nước mắt, lại đi thăm Thẩm Như.
Thẩm Như hai mắt nhắm nghiền, nằm trên mặt đất.
Thẩm Gia trong lòng run sợ đẩy nàng, sợ nàng đã chết.
“Nàng ấy cũng không sao, chỉ ngất thôi.”
Hoài Ngọc lo lắng nhất vẫn là chiếc xe ngựa kia, không để ý tới đầu còn choáng váng, đứng dậy muốn đuổi theo, cũng may lúc này Lục Tiện cũng đã từ cuối ngõ chạy tới, đại mã kim đao đứng ở giữa đường, mắt thấy sắp đụng phải người, xa phu vội vàng ghìm cương ngựa, chiếc xe ngựa này vẫn chạy nhanh, đột nhiên bị dừng gấp, đúng là cả chiếc xe ngựa đều lật nghiêng vào trong cống nước bẩn.
Trong phút chốc, khói bụi tràn ngập, thùng xe ngã chia năm xẻ bảy.
Sau khi ngựa thoát cương, chạy như điên về phía trước, người đi đường hoảng sợ chạy trốn, một hàng binh đang tuần tra của Ngũ thành binh mã ti vội vàng chạy tới, thấy con ngựa điên này, lại nhanh chóng né sang bên cạnh, vừa trốn liền lộ ra Hoài Vân đi theo cuối cùng, ngựa điên vung vó về phía nàng!
Tân Di và Đỗ Nhược đều hô to: “Công chúa! Mau tránh đi!”
Hoài Vân làm sao không muốn trốn, chỉ sợ tới mức cứng đờ tại chỗ, hai chân không thể động đậy, xuất phát từ bản năng nhắm mắt lại.
Lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lục Tiện lật lên lưng ngựa, cánh tay kéo dây cương, kéo mạnh, ngựa điên phát ra tiếng hí, giơ lên móng trước, cao hơn một người, dừng lại ở vị trí cách Hoài Vân một li.
Đau đớn trong tưởng tượng không đến, Hoài Vân mở mắt, nhìn thấy một nam tử ngồi cao trên lưng ngựa, eo bụng gầy gò cao ngất, kéo dây cương, ngược sáng nhìn nàng: “Công chúa, không sao chứ?”
Ánh mặt trời chiếu lên vai hắn, tựa như mạ lên hắn một tầng kim quang.
Hoài Vân đỏ mặt, lắp bắp nói: “Không... không sao.”
Đám binh tốt thấy Hoài Ngọc, quỳ một gối xuống hành lễ: “Tham kiến điện hạ!”
“Khỏi tham kiến! Mau cứu người!”
“Vâng!”
Cũng may thời điểm xe ngựa lật đổ, người đi đường đều tránh đi, không có thương tổn đến người vô tội, chỉ có tên xa phu kia xui xẻo ngã gãy cổ, nằm tại chỗ tức giận, các binh tốt vội vàng đem Trần Thích bên trong kéo ra.
Bên này Thẩm Như còn hôn mê bất tỉnh, nhưng dù sao nàng cũng là nữ tử, không thể tùy ý mạo phạm, binh tổng dẫn đầu não khẽ động, sai thuộc hạ đem ván cửa một cửa hàng lương thực dỡ xuống, làm cáng cứu thương tạm thời.
Trần Thích từ trong xe bò ra, trán bị đập mạnh, m.á.u chảy như suối, thấy bọn họ muốn mang Thẩm Như đi, bỏ qua hai tên binh tốt đỡ hắn, tiến lên ngăn cản.
“Các ngươi muốn đưa phu nhân ta đi đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.