Oan Nghiệt Nhân Duyên

Chương 102: Nữ tù nhân (1)

Đao Thượng Phiêu

19/09/2024

Ngô Đạo Thành đích thân cầm đèn lồng, cúi đầu khom lưng đi trước hành lang, cười nói: “Vị gia này, bên trong tối, dưới chân ngài cẩn thận một chút.”

Người phía sau nhàn nhạt ừ một tiếng, móng giày giẫm lên gạch, kẽo kẹt kẽo kẹt rung chuyển.

Ngô Đạo Thành nhìn không chớp mắt, dư quang lại len lén đánh giá hắn.

Vào đúng giờ Tý, vị khách không mời mà đến này tìm đến quý phủ của hắn, thần không biết quỷ không hay, nửa hạ nhân cũng không kinh động, Ngô Đạo Thành nửa đêm thức dậy uống nước, mới phát hiện bên giường im lặng ngồi một người, trong mắt hàm chứa hai điểm hàn khí, giống như quỷ mị nhìn chằm chằm hắn.

Ngô Đạo Thành sợ tới mức muốn kêu to, người nọ rút đao từ thắt lưng ra, kề lên cổ hắn, hỏi: “Ngươi muốn sống hay muốn chết?”

Ngô Đạo Thành đương nhiên là muốn sống.

Người nọ liền làm như không có việc gì thu đao, bảo hắn dẫn đường đi huyện nha đại lao một lần, xong việc sẽ có trọng thưởng.

Ngô Đạo Thành xuất thân cử nhân, ngay cả thi thử năm lần cũng không trúng, cả đời sống trong cảnh nghèo khó. Đến khoảng năm mươi tuổi, râu đã bạc trắng. mấy năm trước triều đình khai ân, cho hắn đi dạy bổ túc ở quê nhà, còn bổ sung cho hắn một chức quan huyện lệnh ở Sơn Dương, mọi người đều nói “lần này Ngô tiên sinh hẳn là gặp may mắn phải không?” Kỳ thật không phải vậy, chỉ có bản thân Ngô Đạo Thành mới hiểu được nỗi đau trong đó.

Sơn Dương là huyện trực thuộc Hoài An, lại là nơi phủ trị, phàm là từng làm quan địa phương đều biết, “Kiếp trước bất thiện, kiếp này tri huyện; Kiếp trước làm ác, tri huyện phụ Quách; Ác quán mãn doanh, phụ Quách kinh thành*.”

(*) 前生作恶,知县附郭;恶贯满盈,附郭省城 (Kiếp trước làm ác, tri huyện phụ Quách; Ác quán mãn doanh, phụ Quách kinh thành):

Là cách gọi khác của câu “三生不幸,知县附郭;三生作恶,附郭省城;恶贯满盈,附郭京城” (Tam sinh bất hạnh, tri huyện phụ Quách; Tam sinh làm ác, phụ Quách tỉnh thành; Ác quán mãn doanh, phụ Quách kinh thành).

Cái gọi là “知县附郭” (tri huyện Phụ Quách) chính là tri huyện cùng tri phủ ở cùng một tòa thành, như vậy nhất cử nhất động của hắn, đều phải bị kiềm chế, vô cùng mệt mỏi, hoàn toàn không có uy phong của ‘Quan phụ mẫu’.

附郭省城 (Phụ Quách tỉnh thành): chính là tri huyện, tri phủ, tuần phủ cùng tồn tại một thành.

附郭京城 (Phụ Quách kinh thành): Tổng đốc, Tuần phủ, tri phủ, tri huyện cùng ở trong một thành.

恶贯满盈 (Ác quán mãn doanh): tội ác đến cùng cực (nguồn: zhidao.baidu.com).

⇒ Nghĩa cả câu (theo ý hiểu của editor): Kiếp trước sống không tử tế, tội ác tày trời, kiếp này mới phải làm tri huyện để chịu sự sai khiến cùng đau khổ cùng cực của các quan tước cao hơn (tri phủ, tuần phủ, tổng đốc).

Tri huyện là người đứng đầu địa phương, nhưng nếu trên đầu ngươi có một tri phủ, vậy thì không tính là người đứng đầu, nếu thảm hơn một chút, đã là phủ trị, vẫn bị tỉnh trị, nhưng trên đầu có ba vị đại phật Bố chính sứ, Án sát sứ, Tổng đốc, lại đến khâm sai tuần phủ, tùy tiện duỗi một ngón tay là có thể nghiền c.h.ế.t ngươi, cái ghế này không thể nào ngồi thoải mái được.

(*) Bố chính sứ (chữ Hán: 布政使, tiếng Anh: Administration Commissioner), gọi tắt Bố chính, là vị trưởng quan ty Bố chính, trật Chánh tam phẩm văn giai. Là một ty thuộc bộ Hộ và lãnh trọng trách tại cấp dinh, trấn và tỉnh, ty Bố chính phụ trách các vấn đề tài chính, hành chính như thuế khóa, đinh điền, đê điều, hộ tịch lẫn trọng trách truyền đạt chính sách và chủ trương của triều đình.

Thời Nguyễn, sau cuộc cải cách hành chính năm Minh Mạng 12 Tân Mão 1831, Bố chính sứ là một trong bốn quan cấp tỉnh (Bố chính, Án sát, Đốc học, Lãnh binh) hợp thành một bộ tham mưu thân cận nhất của Tổng đốc để chỉ đạo hoạt động ở tỉnh và ở các cấp phủ, huyện, tổng, xã. Ở các tỉnh nhỏ hơn, Tuần phủ đứng đầu việc điều hành tỉnh, kiêm cả công việc của Bố chính sứ và chịu sự giám sát của Tổng đốc tỉnh lớn ở cạnh nhiệm sở (nguồn: vi.wikipedia.org).

Hoài An thuộc Nam Trực Lệ*, mặc dù không phải là nơi được tỉnh trông coi, nhưng nó cũng giống như Dương Châu, cũng là một thành phố phát triển mạnh mẽ nhờ hệ thống kênh đào.

(*) 直隶 (Trực Lệ): là một khu vực hành chính ở Trung Quốc, tồn tại từ thời nhà Minh đến khi bị giải thể vào năm 1928. Trực Lệ nghĩa là "trực tiếp bị kiểm soát" và biểu thị cho vùng đất nằm dưới quyền kiểm soát trực tiếp của triều đình trung ương Trung Hoa (nguồn: vi.wikipedia.org).

Đằng sau lưng là hồ Hồng Trạch, trong có sông Hoài Hà chảy qua, sau khi sông Hoàng Hà đổi tuyến, chảy chung một đường với sông Hoài Hà, Hoàng Hà cũng từ nơi này chảy về phía đông vào biển, lại bởi vì Hoàng Hà thường xuyên dâng đầy nước, nơi này liền lũ lụt liên tục, từ trước đến nay là trọng điểm phòng lũ, trị lũ.

Hoài An nằm ở vị trí cuối kênh đào, bắc giáp Từ Châu, nam giáp Dương Châu, được xưng ‘Nam thuyền Bắc mã, cửu tỉnh thông suốt’*, là nơi thủy vận tập trung phân tán, nơi đây nha môn lớn nhỏ san sát, quan viên như cá trích qua sông, Ngô Đạo Thành chỉ là thất phẩm huyện lệnh, chẳng qua gần đây Phù Phong Vương đi thuyền qua Hoài An, Tổng đốc thủy vận thiết yến chiêu đãi, quan viên có uy tín có mặt mũi của Hoài An thành đều đi hết cả, nếu không cũng không tới phiên tiểu quan như hắn.



(*) 南船北马, 九省通衢:

南船北马: thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là người miền Nam giỏi lái thuyền, người miền Bắc giỏi cưỡi ngựa.

九省通衢: miêu tả con đường lớn ‘tứ xung lục đạt’, cũng không đặc biệt chỉ một thành phố hoặc tỉnh nào đó. Miêu tả con đường giao thông thuận tiện, tương tự như con đường ‘bốn phương thông suốt’.

Huyện nha Sơn Dương là lãnh nha môn*, ngày thường cũng chỉ để ý chút chuyện nhỏ bắt trộm, xử án tố tụng, cũng không phải là vụ án lớn gì, đều là những vụ án nhỏ thăng đấu tiểu dân cãi nhau, trong lao giam cũng không phải là đại tặc gây họa một phương, đại bộ phận là tiểu mao tặc thuận tay dắt dê bị bắt vào.

(*) 冷衙门: là cơ quan chính phủ xa xôi, điều kiện gian khổ (nguồn: baike.baidu.com).

Người phía sau muốn tham quan tử lao, Ngô Đạo Thành hoàn toàn không hiểu vì sao, thầm nghĩ chẳng lẽ trong tử lao nhốt tri kỉ của hắn, nên tới cướp ngục? Vậy lát nữa hắn muốn thả người, mình nên thả hay không thả?

Ngô Đạo Thành sờ sờ đầu, thầm nghĩ vẫn là thả ra, thất trách chuyện nhỏ, tính mạng là chuyện lớn, chỉ có chút bổng lộc như vậy, c.h.ế.t lúc này có chút không đáng.

“Đến rồi.”

Ngô Đạo Thành dừng bước.

Tử lao cùng phòng giam bình thường cũng không có gì bất đồng, chỉ là bởi vì phạm nhân nơi này phải đợi đến sau thu vấn trảm, đại bộ phận đều bị giam nửa năm trở lên, có vài người thậm chí đã ở trong ngục đợi hơn ba năm, áo số trên người đều mài rách, lộ ra phía dưới là thân thể gầy trơ xương, bởi vì quá lâu không tắm, tản ra một mùi hôi thối.

Hoài Ngọc đi qua chiếu ngục, hoàn cảnh nơi đó so với nơi này khủng bố âm trầm gấp mấy trăm lần, cho dù tháng sáu nóng nực cũng âm hàn vô cùng.

Hắn liếc mắt nhìn phạm nhân tử hình đầu bù tóc rối trong phòng giam một cái, có người đang bắt rận, có người đang ngủ ngon, có người cười hì hì ngây ngô với hắn, còn có người vươn tay muốn kêu oan làm chủ với hắn, bị Ngô Đạo Thành nghiêm khắc quát lớn trở về.

Ở đây không có người mà hắn đang tìm.

“Có nữ tù nhân không?”

“A...... A?”

Ngô Đạo Thành sửng sốt một lát, phục hồi tinh thần: “Có...... có, mời đại nhân bên này.”

Nữ phạm nhân được giam giữ đơn độc, phòng giam ở chỗ sâu nhất hành lang, vừa quẹo qua một góc tường, Hoài Ngọc liền nghe thấy âm thanh không thích hợp.

“Ai cũng biết ngươi chưa chơi đủ, nhưng đã nửa canh giờ rồi, sớm không được rồi, mệt mỏi liền đi ra, ca ca cũng sẽ không chê cười ngươi!”

Tên được gọi là Phạm Nhị cười mắng nói: “Cút! Lão tử còn không có chơi đủ đâu! Đã nói cùng so sánh, ai ưu thế hơn thì chơi trước, ngươi hãy chờ đi, lão tử đêm nay đang cực kỳ hứng thú!”

Nữ nhân dưới thân không nhúc nhích, giống như một xác chết, Phạm Nhị không khỏi tụt hứng, một cái tát vào mặt nữ nhân kia.

“Mấy năm trước còn có thể kêu, hiện tại không hé câu nào, mất hứng!”

Hắn giơ tay chuẩn bị tát tiếp, phía sau truyền đến một tiếng gầm.

“Dừng tay!”

Hai gã ngục tốt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nam tử xa lạ mặc áo khoác tiến vào, không khỏi sửng sốt.



“Ngươi là ai a?”

Hoài Ngọc lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, lớn tiếng trách mắng: “Nơi triều đình cai quản là nơi để cho các ngươi làm loại chuyện xấu xa này sao?”

“Ơ…” Phạm Nhị từ trên người nữ phạm nhân đi xuống, cùng một tên cai ngục khác nói, “Đổng ca, chúng ta hôm nay mới gặp nhau hai lần mà nhỉ?” Xong quay sang hỏi Hoài Ngọc: “Tiểu tử, ngươi là tuần phủ, hay là tổng đốc a?”

Cai ngục họ Đổng kia cũng đứng lên, nói: “Cho hắn biết lợi hại đi!”

Hoài Ngọc nắm Tú Xuân Đao bên hông, ánh mắt đã động sát khí.

Đúng lúc này, Ngô Đạo Thành tụt lại phía sau một bước đầu đầy mồ hôi chạy vào: “Dừng tay! Không được làm càn! Hai người các ngươi mắt chó mù, còn không mau cút ra ngoài!”

“Đại nhân, vị này là ai? Vì sao đêm hôm khuya khoắt đến tử tù?”

“Hỗn trướng! Đây là chuyện các ngươi có thể hỏi thăm sao?” Ngô Đạo Thành gấp đến độ giậm chân, “Mau ra ngoài! Ra ngoài!”

Hai người Phạm, Đổng liếc nhau, người có thể làm cho tri huyện lão gia kính sợ như thế, chỉ sợ là một đại nhân vật, đại quan trong Hoài An thành bọn họ đều quen, chẳng biết lúc nào xuất hiện một nam tử trẻ tuổi chưa từng gặp mặt, xem ra đêm nay là quạ đen mổ con mắt, nhìn lầm rồi, hai người sợ tới mức ngay cả quần áo cũng không kịp mặc, làm trò hề lui ra ngoài.

“Chê cười rồi, chê cười rồi.”

Ngô Đạo Thành lau mồ hôi lạnh cười khan vài tiếng, liếc nhìn thấy nữ phạm nhân nằm trên cỏ khô toàn thân trần trụi, cứng ngắc bất động, mí mắt lại nhảy loạn một trận: “Lưu Doãn thị, còn không mau mặc quần áo vào!”

Nữ phạm nhân ngồi dậy, cởi trần truồng, cũng không tránh hai người trong ngục, giống như đã sớm mất đi lòng xấu hổ, thậm chí chủ động mở rộng hai đùi khô gầy, hướng Ngô Đạo Thành cười ha ha nói: “Ngô đại nhân, đã lâu không gặp, đêm nay ngài đến nhà, còn dẫn theo một vị khách, hai người các ngươi ai chơi trước? Theo ta thấy, vị khách quý này nếu như không vội, không bằng nhường Ngô đại nhân đi, ta và hắn quen biết lâu rồi, đương nhiên phải chiêu đãi hắn trước. Ngô đại nhân, còn thất thần làm gì? Cởi quần a.”

Da mặt Ngô Đạo Thành đỏ bừng: “Ngươi...... Ngươi nói hươu nói vượn! Bản quan khi nào thì cùng ngươi…”

“Đó là ta nhớ lầm, Ngô đại nhân là đại lão gia, mặc dù khinh thường ta là tử tù hôi thối nhưng vẫn chịu rút tiền cho ta. Ông trời ơi, ta cùng tên trượng phu như quỷ trước kia ngủ cùng nhau nhiều năm như vậy, không lấy một xu, không nghĩ tới vào huyện nha đại lao, ngủ một lần lại có thể kiếm được một lượng bạc, so với kỹ nữ Thiên Hương lâu kiếm được còn nhiều hơn!”

Nữ phạm nhân nói xong, lại cười khanh khách.

Mặt Ngô Đạo Thành từ đỏ chuyển tím, hiển nhiên nếu không phải Hoài Ngọc ở chỗ này, nhất định sẽ tiến lên hung hăng quất nàng hai cái bạt tai.

“Ngươi đi ra ngoài.”

“Đại nhân......”

“Đi ra ngoài.” Hoài Ngọc lại nói một lần.

Ngô Đạo Thành rất đắc ý, đành phải xoay người ra khỏi phòng giam.

Hoài Ngọc cất bước đi về phía nữ phạm nhân kia.

Nữ tử tù bắt lấy trong tóc mấy con bọ chét, bỏ vào trong miệng, cắn đến vang răng rắc, một bên vui mừng khôn xiết mà cười nói: “Quý khách muốn ăn một mình, ha ha…”

Lời còn chưa dứt, nụ cười cứng đờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Oan Nghiệt Nhân Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook