Oán Sai Kiếp Đọa Bị Kẻ Điên Ám Ảnh
Chương 12:
Phong Lạc Dĩ
02/01/2025
Nàng khóc đến xé lòng, nhìn Giang Túy Miên khóc gọi: “Tỷ tỷ, cầu xin tỷ tỷ, cầu xin tỷ…”
Giang Túy Miên cuối cùng không đành lòng, bước lên chặn mấy người: “Các ngươi là người nào, giữa ban ngày ban mặt, sao lại cưỡng ép bắt người?”
“Chúng ta là người của quán rượu trong trấn, phụ thân say rượu của nàng ta đã bán nàng ta cho quán rượu chúng ta làm tửu nữ, giờ chúng ta đưa nàng ta về là lẽ đương nhiên!”
Đôi mắt tiểu cô nương khóc sưng như hạt đào, liên tục lắc đầu phản kháng.
Nàng trông chỉ mới mười bốn tuổi, vậy mà phải làm trò vui cho đám say rượu bẩn thỉu thô tục kia.
Quán rượu đó không phải chỗ sạch sẽ gì, thường mua những cô nương trẻ làm tửu nữ, Giang Túy Miên đã nghe nói từ lâu.
“Tiền bán thân của nàng ta bao nhiêu, ta chuộc thân cho nàng ta.”
Lời này vừa ra, dân chúng xung quanh đều vỗ tay tán thưởng.
Đại hán do dự một chút, giơ tay so đo: “Đủ năm lượng.”
Lộ Dư Hành chỉ nhếch môi cười lạnh.
Mạng dân nghèo hóa ra chỉ đáng năm lượng.
Giang Túy Miên lập tức đồng ý: “Được, năm lượng thì năm lượng, khế ước bán thân đâu?”
Đại hán móc từ trong ngực ra một tờ giấy: “Tiền trao cháo múc.”
Giang Túy Miên giả vờ mò mẫm trong ngực hồi lâu, sau đó quay đầu hỏi người đằng sau: “Có thể… cho ta mượn năm lượng bạc không?”
Lộ Dư Hành không ngờ nàng mặt dày đến thế, nhướng mày nhìn nàng: “Không có tiền còn muốn làm anh hùng?”
Giang Túy Miên hạ thấp giọng, ngữ khí khá là nịnh nọt: “Mạng người quan trọng, ngươi tạm cho ta mượn năm lượng, ta đổi ngân phiếu là có thể trả ngay cho ngươi.”
“Dùng tiền của ta để trả ta,” Lộ Dư Hành khẽ cười, “Nàng thật biết tính toán.”
Lời vừa dứt, quả nhiên hắn lấy ra một thỏi bạc nặng trịch, xem chừng không dưới năm lượng.
Hắn tùy ý ném đi, thẳng tay ném trúng trán của tên đại hán.
“Ái chà!”
Tên đại hán ôm đầu gào lên đau đớn, nhân lúc đó, Giang Túy Miên tiến lên giật lấy tờ giấy bán thân. Xem qua một lượt, nàng hỏi tiểu cô nương: “Muội tên là Thanh Đồng?”
Tiểu cô nương nước mắt lưng tròng, gật đầu xác nhận.
Giang Túy Miên giục: “Vậy còn không thả người?”
Mấy tên đại hán buông tay, Thanh Đồng như một chú chim sẻ kinh hãi, chạy thẳng tới nấp bên cạnh Giang Túy Miên, níu chặt lấy tay áo nàng, dù thế nào cũng không chịu buông.
Chờ đến khi mấy tên đại hán nhận bạc và rời đi, tiểu cô nương vẫn chưa hoàn hồn, đôi mắt đỏ hoe, vừa nấc nghẹn vừa rơi nước mắt.
Giang Túy Miên giúp nàng lau nước mắt, dịu dàng an ủi: “Được rồi, không sao nữa rồi. Muội cầm lấy giấy bán thân này, mau chóng về nhà đi.”
Thanh Đồng lại nhất quyết không nhận lại giấy bán thân của mình, cũng không chịu rời đi.
“Tỷ tỷ, người đã cứu muội, giấy bán thân của muội nên để tỷ giữ. Từ nay Thanh Đồng sẽ làm trâu làm ngựa, báo đáp ân tình của tỷ.”
“Sau này muội chỉ cần tránh xa phụ thân rượu chè của mình là được, không cần phải báo đáp ta.”
Giang Túy Miên vẫn nhét lại tờ giấy bán thân vào ngực tiểu cô nương, còn chỉnh lại cổ áo giúp nàng.
Nhưng Thanh Đồng vẫn không chịu đi, quỳ “phịch” một tiếng xuống đất, nước mắt lại rơi lã chã, to như hạt đậu.
“Tỷ tỷ là người tốt, nhưng muội không có tiền trả ân cứu mạng, mong tỷ đừng ghét bỏ muội. Muội ăn rất ít, lại có sức làm việc…”
Giang Túy Miên nhìn khuôn mặt nhỏ bé chỉ to bằng bàn tay, cổ tay gầy gò đến lộ cả xương của Thanh Đồng. Nàng cúi người đỡ Thanh Đồng dậy, thấy đôi mắt đỏ hoe đầy hy vọng của tiểu cô nương, nàng chỉ có thể dịu giọng, như dỗ dành trẻ nhỏ mà nói: “Chỉ cần sau này muội dựa vào đôi tay của mình để kiếm miếng ăn, sống bình an lớn lên, coi như đã báo đáp ta rồi.”
Nói xong, nàng mỉm cười với Thanh Đồng, đeo chiếc gùi trúc lên lưng rồi xoay người bỏ đi.
Ai ngờ tiểu cô nương này lại bướng bỉnh vô cùng, cứ lẽo đẽo đi theo từ xa, không gần không xa, sợ bị phát hiện, cứ như vậy theo mãi về đến đầu thôn.
Vì ở trấn trên bị lỡ việc một lúc, giờ trời đã tối đen.
Giang Túy Miên có chút mềm lòng, nghĩ nên khuyên Thanh Đồng quay về, bản thân nàng cũng không phải thiên kim tiểu thư, đâu cần đến người hầu kẻ hạ.
Đúng lúc đó, từ xa có mấy người hối hả chạy về hướng từ đường.
Những người đó vừa thấy Giang Túy Miên, cứ như gặp quỷ, hoảng loạn kêu lên.
“Giang Túy Miên? Cô nương, cô nương sao lại ở đây?!”
“Cô là người sống hay ma chết vậy?”
“Cô, cô thật sự chưa chết!”
“Chẳng lẽ, là ma chết đội mồ sống lại sao aaaaa——”
Những lời của họ lộn xộn, không rõ ràng, nhưng lại khiến lòng Giang Túy Miên chợt dậy sóng, tim đập mạnh đến lỡ nhịp.
Nàng nôn nóng nắm lấy tay một người, giọng hơi run nhưng cố giữ bình tĩnh hỏi: “Tô đại nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các người vừa nói gì?”
Tô đại nương rõ ràng đã chịu cú sốc lớn, ánh mắt tán loạn, nhìn Giang Túy Miên mà không thể tập trung, chỉ lẩm bẩm: “Chết cả rồi, tất cả chết cả rồi! Người nhà họ Dương chết cả rồi!”
Giang Túy Miên lập tức như bị sét đánh giữa trời quang, cả người như sụp đổ, giọng nói thốt ra run rẩy không thành tiếng. Đôi mắt nàng đỏ ngầu, trừng thật mạnh vào người trước mặt đang gần như phát điên.
“Đại nương… đại nương vừa nói gì?!”
Tô đại nương thét lên một tiếng đau đớn, cao giọng kêu: “Chính mắt ta nhìn thấy! Cả nhà ba người nhà họ Dương đều chết cả rồi!”
Giang Túy Miên cuối cùng không đành lòng, bước lên chặn mấy người: “Các ngươi là người nào, giữa ban ngày ban mặt, sao lại cưỡng ép bắt người?”
“Chúng ta là người của quán rượu trong trấn, phụ thân say rượu của nàng ta đã bán nàng ta cho quán rượu chúng ta làm tửu nữ, giờ chúng ta đưa nàng ta về là lẽ đương nhiên!”
Đôi mắt tiểu cô nương khóc sưng như hạt đào, liên tục lắc đầu phản kháng.
Nàng trông chỉ mới mười bốn tuổi, vậy mà phải làm trò vui cho đám say rượu bẩn thỉu thô tục kia.
Quán rượu đó không phải chỗ sạch sẽ gì, thường mua những cô nương trẻ làm tửu nữ, Giang Túy Miên đã nghe nói từ lâu.
“Tiền bán thân của nàng ta bao nhiêu, ta chuộc thân cho nàng ta.”
Lời này vừa ra, dân chúng xung quanh đều vỗ tay tán thưởng.
Đại hán do dự một chút, giơ tay so đo: “Đủ năm lượng.”
Lộ Dư Hành chỉ nhếch môi cười lạnh.
Mạng dân nghèo hóa ra chỉ đáng năm lượng.
Giang Túy Miên lập tức đồng ý: “Được, năm lượng thì năm lượng, khế ước bán thân đâu?”
Đại hán móc từ trong ngực ra một tờ giấy: “Tiền trao cháo múc.”
Giang Túy Miên giả vờ mò mẫm trong ngực hồi lâu, sau đó quay đầu hỏi người đằng sau: “Có thể… cho ta mượn năm lượng bạc không?”
Lộ Dư Hành không ngờ nàng mặt dày đến thế, nhướng mày nhìn nàng: “Không có tiền còn muốn làm anh hùng?”
Giang Túy Miên hạ thấp giọng, ngữ khí khá là nịnh nọt: “Mạng người quan trọng, ngươi tạm cho ta mượn năm lượng, ta đổi ngân phiếu là có thể trả ngay cho ngươi.”
“Dùng tiền của ta để trả ta,” Lộ Dư Hành khẽ cười, “Nàng thật biết tính toán.”
Lời vừa dứt, quả nhiên hắn lấy ra một thỏi bạc nặng trịch, xem chừng không dưới năm lượng.
Hắn tùy ý ném đi, thẳng tay ném trúng trán của tên đại hán.
“Ái chà!”
Tên đại hán ôm đầu gào lên đau đớn, nhân lúc đó, Giang Túy Miên tiến lên giật lấy tờ giấy bán thân. Xem qua một lượt, nàng hỏi tiểu cô nương: “Muội tên là Thanh Đồng?”
Tiểu cô nương nước mắt lưng tròng, gật đầu xác nhận.
Giang Túy Miên giục: “Vậy còn không thả người?”
Mấy tên đại hán buông tay, Thanh Đồng như một chú chim sẻ kinh hãi, chạy thẳng tới nấp bên cạnh Giang Túy Miên, níu chặt lấy tay áo nàng, dù thế nào cũng không chịu buông.
Chờ đến khi mấy tên đại hán nhận bạc và rời đi, tiểu cô nương vẫn chưa hoàn hồn, đôi mắt đỏ hoe, vừa nấc nghẹn vừa rơi nước mắt.
Giang Túy Miên giúp nàng lau nước mắt, dịu dàng an ủi: “Được rồi, không sao nữa rồi. Muội cầm lấy giấy bán thân này, mau chóng về nhà đi.”
Thanh Đồng lại nhất quyết không nhận lại giấy bán thân của mình, cũng không chịu rời đi.
“Tỷ tỷ, người đã cứu muội, giấy bán thân của muội nên để tỷ giữ. Từ nay Thanh Đồng sẽ làm trâu làm ngựa, báo đáp ân tình của tỷ.”
“Sau này muội chỉ cần tránh xa phụ thân rượu chè của mình là được, không cần phải báo đáp ta.”
Giang Túy Miên vẫn nhét lại tờ giấy bán thân vào ngực tiểu cô nương, còn chỉnh lại cổ áo giúp nàng.
Nhưng Thanh Đồng vẫn không chịu đi, quỳ “phịch” một tiếng xuống đất, nước mắt lại rơi lã chã, to như hạt đậu.
“Tỷ tỷ là người tốt, nhưng muội không có tiền trả ân cứu mạng, mong tỷ đừng ghét bỏ muội. Muội ăn rất ít, lại có sức làm việc…”
Giang Túy Miên nhìn khuôn mặt nhỏ bé chỉ to bằng bàn tay, cổ tay gầy gò đến lộ cả xương của Thanh Đồng. Nàng cúi người đỡ Thanh Đồng dậy, thấy đôi mắt đỏ hoe đầy hy vọng của tiểu cô nương, nàng chỉ có thể dịu giọng, như dỗ dành trẻ nhỏ mà nói: “Chỉ cần sau này muội dựa vào đôi tay của mình để kiếm miếng ăn, sống bình an lớn lên, coi như đã báo đáp ta rồi.”
Nói xong, nàng mỉm cười với Thanh Đồng, đeo chiếc gùi trúc lên lưng rồi xoay người bỏ đi.
Ai ngờ tiểu cô nương này lại bướng bỉnh vô cùng, cứ lẽo đẽo đi theo từ xa, không gần không xa, sợ bị phát hiện, cứ như vậy theo mãi về đến đầu thôn.
Vì ở trấn trên bị lỡ việc một lúc, giờ trời đã tối đen.
Giang Túy Miên có chút mềm lòng, nghĩ nên khuyên Thanh Đồng quay về, bản thân nàng cũng không phải thiên kim tiểu thư, đâu cần đến người hầu kẻ hạ.
Đúng lúc đó, từ xa có mấy người hối hả chạy về hướng từ đường.
Những người đó vừa thấy Giang Túy Miên, cứ như gặp quỷ, hoảng loạn kêu lên.
“Giang Túy Miên? Cô nương, cô nương sao lại ở đây?!”
“Cô là người sống hay ma chết vậy?”
“Cô, cô thật sự chưa chết!”
“Chẳng lẽ, là ma chết đội mồ sống lại sao aaaaa——”
Những lời của họ lộn xộn, không rõ ràng, nhưng lại khiến lòng Giang Túy Miên chợt dậy sóng, tim đập mạnh đến lỡ nhịp.
Nàng nôn nóng nắm lấy tay một người, giọng hơi run nhưng cố giữ bình tĩnh hỏi: “Tô đại nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các người vừa nói gì?”
Tô đại nương rõ ràng đã chịu cú sốc lớn, ánh mắt tán loạn, nhìn Giang Túy Miên mà không thể tập trung, chỉ lẩm bẩm: “Chết cả rồi, tất cả chết cả rồi! Người nhà họ Dương chết cả rồi!”
Giang Túy Miên lập tức như bị sét đánh giữa trời quang, cả người như sụp đổ, giọng nói thốt ra run rẩy không thành tiếng. Đôi mắt nàng đỏ ngầu, trừng thật mạnh vào người trước mặt đang gần như phát điên.
“Đại nương… đại nương vừa nói gì?!”
Tô đại nương thét lên một tiếng đau đớn, cao giọng kêu: “Chính mắt ta nhìn thấy! Cả nhà ba người nhà họ Dương đều chết cả rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.