Oán Sai Kiếp Đọa Bị Kẻ Điên Ám Ảnh
Chương 29:
Phong Lạc Dĩ
02/01/2025
Rất nhanh đã đến ngày yến tiệc, Lệ Vân Xuyên đương nhiên không từ chối yêu cầu của Giang Túy Miên.
Giang Túy Miên cải trang thành dáng vẻ thị nữ bình thường, đi theo Lệ Vân Xuyên vào cung.
Hôm nay Hoàng thượng thiết yến để chúc mừng quân Tây Bắc khải hoàn, hoàng thân quốc thích và văn võ đại thần đều có thể mang gia quyến tham dự, yến tiệc được tổ chức tại Bách Hoa Khinh điện, vừa thân thiện thoải mái lại không mất đi vẻ xa hoa.
Bên ngoài Khinh điện là Ngự Hoa viên với trăm hoa đua nở, tuy thời tiết giá rét, nhưng xung quanh Ngự Hoa viên luôn có hơi nước mờ ảo, đó là nước suối nóng được các thợ khéo dẫn đến đây, khiến cho giữa tiết đông giá, Ngự Hoa viên vẫn tỏa hương thơm ngát, hoa tươi rực rỡ.
Thậm chí ngồi từ xa trong đại điện huy hoàng cũng có thể ngửi thấy mùi hương hoa thoang thoảng.
Lệ Vân Xuyên tuy quan vị không cao, nhưng có thể theo phụ thân là Lệ Lịch ngồi dưới kim điện, đứng đầu bách quan.
Yến tiệc chưa bắt đầu, bên cạnh Lệ Lịch đã đầy quan viên vây quanh, đón chào tấp nập náo nhiệt.
Lệ Vân Xuyên đứng sau phụ thân cũng không tránh khỏi phải gật đầu chào hỏi, hàn huyên với mọi người.
Giang Túy Miên mặc trang phục thị nữ, trên đầu búi hai búi tóc cong cong, yên lặng cúi đầu đứng bên cạnh trông rất ngoan ngoãn.
Nàng tất nhiên hiểu phép tắc, nơi này không phải chỗ khác, mà là đại điện hoàng cung, tuy đã nhờ Lệ Vân Xuyên đưa nàng vào nhưng cũng không thể gây rắc rối cho hắn.
Có lẽ vì nàng quá an phận, Lệ Vân Xuyên tìm cơ hội thoát khỏi đám đông ồn ào, bưng một ly nước mượn cớ đi đến bên cạnh nàng.
“Mệt không?”
Giang Túy Miên khẽ ngẩng đầu, thấy hắn bưng ly nước đưa cho mình, trong mắt đầy sự quan tâm.
Nhưng lúc này xung quanh toàn là người, huống chi ngồi bên cạnh họ còn là nhóm Ngự sử Đô sát viện chuyên tấu việc giám sát bách quan, nếu để họ thấy có chút sơ suất, thì sẽ thành chuyện vô cớ để tấu.
Lúc này đám lão đầu đó vẫn đang nhìn chằm chằm vào Lệ Thừa tướng, như thể đã chớp được thời cơ để tấu một bản.
Giang Túy Miên vội cúi đầu xuống, khẽ nhắc nhở: “Lệ công tử, nô tỳ là thị nữ của công tử, công tử nên chú ý phép tắc.”
Lệ Vân Xuyên bất đắc dĩ, ngẩng đầu tự mình uống nước trong ly.
“Nếu mệt thì nói với ta, ta dẫn nàng ra ngoài dạo một chút, hoa trong Ngự Hoa viên đang nở rộ, bên ngoài không thể thấy được cảnh đẹp như vậy đâu.”
“Đa tạ Lệ công tử có lòng tốt,” Giang Túy Miên từ chối nhẹ nhàng, “chỉ là hiện giờ chúng ta vẫn đang ở trong yến tiệc cung đình.”
Lệ Vân Xuyên đáp: “Không sao đâu, ở đây đông người như vậy, huống chi hôm nay người được chú ý đâu phải là ta…”
Vừa dứt lời, từ cửa cung điện có tiếng thái giám the thé thông báo: “Triệu tướng quân vào điện!”
Câu nói vừa dứt, đại điện vốn ồn ào lập tức im bặt. Chỉ thấy mấy viên thái giám cung kính bước lên mở rộng cửa điện, đây là nghi thức chỉ dành cho hoàng thượng và một số người trong hoàng tộc cao quý.
Trăm quan đều khiêm cung cúi đầu, xếp hàng hai bên đại điện, cung kính đón người sắp bước vào.
Tiếp đó, Triệu Thuấn trong triều phục hiên ngang bước vào điện. Nhiều năm chinh chiến sa trường, khí chất ngạo mạn bất trị trên người ông càng thêm rõ rệt, đặc biệt lần này lại lập công trở về, ngay cả hoàng thượng cũng đích thân thiết yến tiếp đãi, vinh dự cao quý như vậy từ khi lập quốc đến nay chưa mấy người có được.
Hai người theo sát phía sau Triệu Thuấn, người có diện mạo và khí chất giống Triệu Thuấn là Triệu Lang, còn người kia trông cực kỳ trầm ổn, khuôn mặt tuấn tú không giống người từ sa trường trở về với thân hình cao lớn, chính là trưởng tử của Triệu Thuấn – Triệu Đường.
Hôm nay trong yến tiệc còn có gia quyến của các quan, trong đó không thiếu những tiểu thư độ tuổi thích hợp, dung mạo xinh đẹp. Thấy Triệu Đường thân hình cao lớn oai vệ nhưng diện mạo lại tuấn tú nho nhã, họ đều không kìm được xao xuyến, mặt đỏ bừng thì thầm to nhỏ.
Nếu ai có thể cưới được Phó tướng quân Triệu Đường trẻ tuổi đầy triển vọng, thật là phúc khí tuyệt vời.
Từ khi ba phụ tử nhà họ Triệu bước vào đại điện, ánh mắt Giang Túy Miên đã dõi theo Triệu Đường, không thể dời đi chút nào.
Người khác nhìn thấy, chỉ nghĩ tiểu tỳ nữ này sao dám nhìn ngắm Phó tướng Triệu. Nhưng Giang Túy Miên biết, xa cách mười năm, Đường ca ca của nàng đã không còn nhận ra nàng nữa.
Thuở đó họ còn nhỏ, nàng luôn quấn quýt bên Đường ca ca, đòi hắn làm ngựa chiến cõng nàng đi đánh giặc.
Triệu Đường chỉ xoa đầu nàng, dịu dàng nhìn nàng cười.
Hắn còn nói gì nữa nhỉ?
À phải rồi, hắn còn nói, tiểu cô nương không thể ra chiến trường, nhưng khi nàng lớn lên, hắn có thể cưới nàng, rồi đưa nàng ra chiến trường.
Nhưng hắn cũng như phụ thân mình, đều đã thất hứa.
Lồng ngực Giang Túy Miên nặng trĩu, như bị đè một tảng đá ngàn cân, khiến nàng không thở nổi.
Khoảng cách giữa họ giờ đây quá đỗi xa vời.
Hắn là phó tướng quân lập được chiến công hiển hách, tương lai xán lạn.
Còn nàng chỉ là một tỳ nữ đứng trong góc tối, không dám bước ra ánh sáng.
Rung động thuở thiếu thời ấy, cũng nên theo mười năm tháng ngày trôi qua mà tan biến đi.
Sau khi ba phụ tử họ Triệu vào chỗ ngồi, các quan viên khác trong điện mới dám tự do đi lại. Những đại thần chưa kịp chào hỏi Lệ Lịch lúc trước, giờ đây đều đứng trước mặt Triệu Thuấn, nâng chén rượu với vẻ mặt nịnh bợ.
Lệ Vân Xuyên thấy khóe mắt Giang Túy Miên không biết từ lúc nào đã đỏ hoe, ánh mắt luôn dán chặt vào vị trí đối diện, hắn bỗng hiểu ra điều gì đó.
“Nàng đến dự yến tiệc hoàng cung, là vì Phó tướng Triệu sao?”
Giang Túy Miên như bừng tỉnh khỏi hồi ức, đôi mắt ngấn lệ nhìn về phía Lệ Vân Xuyên, ánh mắt đầy uất ức không cam lòng, nhưng lại sợ hãi rụt rè, nhìn mà khiến người ta đau lòng.
“Nàng không sao chứ?” Lệ Vân Xuyên hỏi.
Giang Túy Miên vội vàng dùng tay áo lau khóe mắt, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Không sao.”
“Trước đây các ngươi quen biết nhau sao?” Lệ Vân Xuyên hỏi.
Giang Túy Miên không trả lời, nhưng nước mắt vừa rồi của nàng đã nói lên tất cả.
Lệ Vân Xuyên lại nói: “Đã là người quen cũ, sao không lên trước nhận nhau?”
“Không cần đâu,” Giang Túy Miên đáp, “tiểu nữ và huynh ấy, giờ đã không còn là người cùng đường nữa.”
Giang Túy Miên cải trang thành dáng vẻ thị nữ bình thường, đi theo Lệ Vân Xuyên vào cung.
Hôm nay Hoàng thượng thiết yến để chúc mừng quân Tây Bắc khải hoàn, hoàng thân quốc thích và văn võ đại thần đều có thể mang gia quyến tham dự, yến tiệc được tổ chức tại Bách Hoa Khinh điện, vừa thân thiện thoải mái lại không mất đi vẻ xa hoa.
Bên ngoài Khinh điện là Ngự Hoa viên với trăm hoa đua nở, tuy thời tiết giá rét, nhưng xung quanh Ngự Hoa viên luôn có hơi nước mờ ảo, đó là nước suối nóng được các thợ khéo dẫn đến đây, khiến cho giữa tiết đông giá, Ngự Hoa viên vẫn tỏa hương thơm ngát, hoa tươi rực rỡ.
Thậm chí ngồi từ xa trong đại điện huy hoàng cũng có thể ngửi thấy mùi hương hoa thoang thoảng.
Lệ Vân Xuyên tuy quan vị không cao, nhưng có thể theo phụ thân là Lệ Lịch ngồi dưới kim điện, đứng đầu bách quan.
Yến tiệc chưa bắt đầu, bên cạnh Lệ Lịch đã đầy quan viên vây quanh, đón chào tấp nập náo nhiệt.
Lệ Vân Xuyên đứng sau phụ thân cũng không tránh khỏi phải gật đầu chào hỏi, hàn huyên với mọi người.
Giang Túy Miên mặc trang phục thị nữ, trên đầu búi hai búi tóc cong cong, yên lặng cúi đầu đứng bên cạnh trông rất ngoan ngoãn.
Nàng tất nhiên hiểu phép tắc, nơi này không phải chỗ khác, mà là đại điện hoàng cung, tuy đã nhờ Lệ Vân Xuyên đưa nàng vào nhưng cũng không thể gây rắc rối cho hắn.
Có lẽ vì nàng quá an phận, Lệ Vân Xuyên tìm cơ hội thoát khỏi đám đông ồn ào, bưng một ly nước mượn cớ đi đến bên cạnh nàng.
“Mệt không?”
Giang Túy Miên khẽ ngẩng đầu, thấy hắn bưng ly nước đưa cho mình, trong mắt đầy sự quan tâm.
Nhưng lúc này xung quanh toàn là người, huống chi ngồi bên cạnh họ còn là nhóm Ngự sử Đô sát viện chuyên tấu việc giám sát bách quan, nếu để họ thấy có chút sơ suất, thì sẽ thành chuyện vô cớ để tấu.
Lúc này đám lão đầu đó vẫn đang nhìn chằm chằm vào Lệ Thừa tướng, như thể đã chớp được thời cơ để tấu một bản.
Giang Túy Miên vội cúi đầu xuống, khẽ nhắc nhở: “Lệ công tử, nô tỳ là thị nữ của công tử, công tử nên chú ý phép tắc.”
Lệ Vân Xuyên bất đắc dĩ, ngẩng đầu tự mình uống nước trong ly.
“Nếu mệt thì nói với ta, ta dẫn nàng ra ngoài dạo một chút, hoa trong Ngự Hoa viên đang nở rộ, bên ngoài không thể thấy được cảnh đẹp như vậy đâu.”
“Đa tạ Lệ công tử có lòng tốt,” Giang Túy Miên từ chối nhẹ nhàng, “chỉ là hiện giờ chúng ta vẫn đang ở trong yến tiệc cung đình.”
Lệ Vân Xuyên đáp: “Không sao đâu, ở đây đông người như vậy, huống chi hôm nay người được chú ý đâu phải là ta…”
Vừa dứt lời, từ cửa cung điện có tiếng thái giám the thé thông báo: “Triệu tướng quân vào điện!”
Câu nói vừa dứt, đại điện vốn ồn ào lập tức im bặt. Chỉ thấy mấy viên thái giám cung kính bước lên mở rộng cửa điện, đây là nghi thức chỉ dành cho hoàng thượng và một số người trong hoàng tộc cao quý.
Trăm quan đều khiêm cung cúi đầu, xếp hàng hai bên đại điện, cung kính đón người sắp bước vào.
Tiếp đó, Triệu Thuấn trong triều phục hiên ngang bước vào điện. Nhiều năm chinh chiến sa trường, khí chất ngạo mạn bất trị trên người ông càng thêm rõ rệt, đặc biệt lần này lại lập công trở về, ngay cả hoàng thượng cũng đích thân thiết yến tiếp đãi, vinh dự cao quý như vậy từ khi lập quốc đến nay chưa mấy người có được.
Hai người theo sát phía sau Triệu Thuấn, người có diện mạo và khí chất giống Triệu Thuấn là Triệu Lang, còn người kia trông cực kỳ trầm ổn, khuôn mặt tuấn tú không giống người từ sa trường trở về với thân hình cao lớn, chính là trưởng tử của Triệu Thuấn – Triệu Đường.
Hôm nay trong yến tiệc còn có gia quyến của các quan, trong đó không thiếu những tiểu thư độ tuổi thích hợp, dung mạo xinh đẹp. Thấy Triệu Đường thân hình cao lớn oai vệ nhưng diện mạo lại tuấn tú nho nhã, họ đều không kìm được xao xuyến, mặt đỏ bừng thì thầm to nhỏ.
Nếu ai có thể cưới được Phó tướng quân Triệu Đường trẻ tuổi đầy triển vọng, thật là phúc khí tuyệt vời.
Từ khi ba phụ tử nhà họ Triệu bước vào đại điện, ánh mắt Giang Túy Miên đã dõi theo Triệu Đường, không thể dời đi chút nào.
Người khác nhìn thấy, chỉ nghĩ tiểu tỳ nữ này sao dám nhìn ngắm Phó tướng Triệu. Nhưng Giang Túy Miên biết, xa cách mười năm, Đường ca ca của nàng đã không còn nhận ra nàng nữa.
Thuở đó họ còn nhỏ, nàng luôn quấn quýt bên Đường ca ca, đòi hắn làm ngựa chiến cõng nàng đi đánh giặc.
Triệu Đường chỉ xoa đầu nàng, dịu dàng nhìn nàng cười.
Hắn còn nói gì nữa nhỉ?
À phải rồi, hắn còn nói, tiểu cô nương không thể ra chiến trường, nhưng khi nàng lớn lên, hắn có thể cưới nàng, rồi đưa nàng ra chiến trường.
Nhưng hắn cũng như phụ thân mình, đều đã thất hứa.
Lồng ngực Giang Túy Miên nặng trĩu, như bị đè một tảng đá ngàn cân, khiến nàng không thở nổi.
Khoảng cách giữa họ giờ đây quá đỗi xa vời.
Hắn là phó tướng quân lập được chiến công hiển hách, tương lai xán lạn.
Còn nàng chỉ là một tỳ nữ đứng trong góc tối, không dám bước ra ánh sáng.
Rung động thuở thiếu thời ấy, cũng nên theo mười năm tháng ngày trôi qua mà tan biến đi.
Sau khi ba phụ tử họ Triệu vào chỗ ngồi, các quan viên khác trong điện mới dám tự do đi lại. Những đại thần chưa kịp chào hỏi Lệ Lịch lúc trước, giờ đây đều đứng trước mặt Triệu Thuấn, nâng chén rượu với vẻ mặt nịnh bợ.
Lệ Vân Xuyên thấy khóe mắt Giang Túy Miên không biết từ lúc nào đã đỏ hoe, ánh mắt luôn dán chặt vào vị trí đối diện, hắn bỗng hiểu ra điều gì đó.
“Nàng đến dự yến tiệc hoàng cung, là vì Phó tướng Triệu sao?”
Giang Túy Miên như bừng tỉnh khỏi hồi ức, đôi mắt ngấn lệ nhìn về phía Lệ Vân Xuyên, ánh mắt đầy uất ức không cam lòng, nhưng lại sợ hãi rụt rè, nhìn mà khiến người ta đau lòng.
“Nàng không sao chứ?” Lệ Vân Xuyên hỏi.
Giang Túy Miên vội vàng dùng tay áo lau khóe mắt, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Không sao.”
“Trước đây các ngươi quen biết nhau sao?” Lệ Vân Xuyên hỏi.
Giang Túy Miên không trả lời, nhưng nước mắt vừa rồi của nàng đã nói lên tất cả.
Lệ Vân Xuyên lại nói: “Đã là người quen cũ, sao không lên trước nhận nhau?”
“Không cần đâu,” Giang Túy Miên đáp, “tiểu nữ và huynh ấy, giờ đã không còn là người cùng đường nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.