Oán Sai Kiếp Đọa Bị Kẻ Điên Ám Ảnh
Chương 32:
Phong Lạc Dĩ
02/01/2025
Cảm nhận được sự mềm mại và mịn màng của đôi môi bị ép chặt trong lòng bàn tay, Lục Chiêu Hành khẽ nhấn mạnh hơn, ngón tay bóp nhẹ lấy phần má mềm mại, cố tình để lộ ra chút da thịt trắng nõn qua kẽ tay, làm người ta càng thêm thương tiếc.
Lục Chiêu Hành nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên môi mình:
“Suỵt.”
Tiếng rên rỉ trong cổ họng Giang Túy Miên lập tức im bặt. Ánh mắt nàng theo hắn nhìn ra ngoài hòn non bộ.
Không xa vị trí nàng vừa đứng, một đội lính gác đi ngang qua, hàng ngũ chỉnh tề.
Tự ý rời khỏi cung yến đã là đại tội, huống hồ nàng còn lẻn vào Ngự Hoa Viên. Nếu hoàng đế không vui, chém đầu nàng cũng không phải điều không thể.
Dẫu sao, nàng cũng chỉ là một nô tỳ hèn mọn nhất.
Giang Túy Miên nhìn đội lính gác đi qua, cố gắng dùng hai tay kéo cánh tay đang bịt miệng mình ra.
Nhưng Lục Chiêu Hành dường như đã nghiện trêu chọc nàng. Bàn tay nắm chặt má nàng không có ý định buông lỏng, ngược lại còn nhấn mạnh hơn trên đôi môi nàng.
Hơi nước từ hồ nước nóng lan tỏa xung quanh, hơi ấm mềm mại như bao bọc lấy hai người.
Trong lòng bàn tay, hắn cảm nhận được chút hơi ẩm, là hơi thở nóng bỏng thoát ra từ miệng nàng.
Gò má của Giang Túy Miên thực sự đau nhức, hít thở qua miệng cũng không thuận tiện.
Cơn tức trong lòng nàng vốn đã dâng trào, giờ lại càng không nhịn được mà giơ chân, định tung cú đá mạnh vào người trước mặt.
Nếu không thể giết chết hắn, làm hắn tuyệt tự cũng được.
Nhưng người đối diện phản ứng nhanh hơn nàng rất nhiều. Ngay khi nàng nhấc chân, hắn đã đoán được ý định của nàng. Chỉ cần đưa đầu gối chen vào giữa hai chân nàng, hắn dễ dàng chặn lại lực đạo từ cú đá, đồng thời ép chặt chân nàng giữa đầu gối và tảng hòn non bộ.
Chênh lệch chiều cao lớn, sức mạnh lại càng chênh lệch, nàng làm sao có thể chống lại?
Trong lòng Giang Túy Miên càng thêm tuyệt vọng, khóe mắt đỏ lên từng chút một.
Lục Chiêu Hành cúi đầu, đôi mắt chăm chú nhìn nàng, muốn thu vào từng biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt ấy.
Lâu như vậy không gặp, vì cớ gì vừa gặp đã ra tay tàn nhẫn như thế?
Hắn ở bên ngoài ra lệnh cho người khắp nơi tìm nàng, vì chuyện này đã giết không biết bao nhiêu thuộc hạ làm việc bất lực.
Còn nàng thì hay lắm.
“Vừa mới kết thân với phủ Thừa tướng, giờ lại muốn trèo lên phủ Tướng quân sao?”
Lục Chiêu Hành cúi người lại gần, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Trước kia sao ta không biết nàng lại thích bám vào quyền quý đến thế?”
Giang Túy Miên dù không thích cách hắn dùng từ, nhưng vẫn thẳng lưng đáp:
“Tiểu nữ nguyện ý bám vào người khác, thì có liên quan gì đến Thất hoàng tử điện hạ?”
“Có liên quan gì đến ta?” Lục Chiêu Hành nheo mắt, khóe môi cong lên lạnh lùng:
“Nàng nói xem, có liên quan gì đến ta.”
Giang Túy Miên bình tĩnh nói:
“Điện hạ đã muốn giấu đi thân phận, chính là không muốn để người ngoài biết chuyện trước kia. Tiểu nữ thuận theo ý ngài, cũng mong ngài ở bên ngoài làm như không quen biết tiểu nữ. Sau này chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
Đôi mắt Lục Chiêu Hành hơi híp lại, giọng nói trầm lạnh:
“Nàng muốn cắt đứt quan hệ với ta sao?”
“Tiểu nữ vốn chỉ là kẻ hèn mọn, lấy tư cách gì để kết giao với vị hoàng tử tôn quý như ngài, quả thực là vượt phận.”
“Vậy nàng với Triệu Đường thì không phải vượt phận sao?” Lục Chiêu Hành bật cười lạnh:
“Vừa nãy ở đại điện ta nhìn rất rõ, hoàng thượng ban hôn cho hắn xong, nàng đau lòng không Chịu nổi, thậm chí còn bất chấp nguy hiểm chạy ra ngoài gặp riêng hắn.”
Hắn đưa tay, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên.
Hơi ấm từ suối nước nóng bao quanh bốn phía, đầu ngón tay thon dài của hắn cũng như mang theo chút dịu dàng tan chảy từ băng tuyết.
Nhưng lời nói thốt ra lại lạnh lẽo đến thấu xương.
“Nàng thấp hèn đến vậy sao, không chờ được mà phải bám lấy hắn?”
Ánh mắt Giang Túy Miên tràn đầy không dám tin. Nàng chưa từng bị ai nhục mạ như thế.
Giọng điệu của Lục Chiêu Hành mang đầy sự chế giễu và khinh miệt, như muốn làm nàng đau đớn. Hắn cố tình đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong lòng nàng, thậm chí còn muốn xé toạc lồng ngực, moi lấy trái tim nàng ra xem liệu nàng có thật sự nghĩ như vậy.
Đôi mắt trong veo dần dần phủ một màn sương mờ, Giang Túy Miên cắn chặt môi, cố gắng nhịn để không khóc.
Không được rơi nước mắt trước mặt hắn.
“Tiểu nữ, không có.”
Nhìn nàng ấm ức đến mức này, trong lòng Lục Chiêu Hành bỗng trào lên một luồng cảm xúc u tối méo mó, gần như không thể kìm nén được.
Đôi mắt ngấn lệ tràn đầy đáng thương, đôi môi mềm mại đỏ thắm ánh lên chút ướt át, tấm lưng nhỏ bé mảnh khảnh dù sợ hãi đến run rẩy nhưng vẫn cứng cỏi, và đôi chân thon thả khẽ run nhẹ khi bị ép sát vào đá hòn non bộ.
Cổ họng Lục Chiêu Hành bỗng khô khốc đến lạ.
Lục Chiêu Hành nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên môi mình:
“Suỵt.”
Tiếng rên rỉ trong cổ họng Giang Túy Miên lập tức im bặt. Ánh mắt nàng theo hắn nhìn ra ngoài hòn non bộ.
Không xa vị trí nàng vừa đứng, một đội lính gác đi ngang qua, hàng ngũ chỉnh tề.
Tự ý rời khỏi cung yến đã là đại tội, huống hồ nàng còn lẻn vào Ngự Hoa Viên. Nếu hoàng đế không vui, chém đầu nàng cũng không phải điều không thể.
Dẫu sao, nàng cũng chỉ là một nô tỳ hèn mọn nhất.
Giang Túy Miên nhìn đội lính gác đi qua, cố gắng dùng hai tay kéo cánh tay đang bịt miệng mình ra.
Nhưng Lục Chiêu Hành dường như đã nghiện trêu chọc nàng. Bàn tay nắm chặt má nàng không có ý định buông lỏng, ngược lại còn nhấn mạnh hơn trên đôi môi nàng.
Hơi nước từ hồ nước nóng lan tỏa xung quanh, hơi ấm mềm mại như bao bọc lấy hai người.
Trong lòng bàn tay, hắn cảm nhận được chút hơi ẩm, là hơi thở nóng bỏng thoát ra từ miệng nàng.
Gò má của Giang Túy Miên thực sự đau nhức, hít thở qua miệng cũng không thuận tiện.
Cơn tức trong lòng nàng vốn đã dâng trào, giờ lại càng không nhịn được mà giơ chân, định tung cú đá mạnh vào người trước mặt.
Nếu không thể giết chết hắn, làm hắn tuyệt tự cũng được.
Nhưng người đối diện phản ứng nhanh hơn nàng rất nhiều. Ngay khi nàng nhấc chân, hắn đã đoán được ý định của nàng. Chỉ cần đưa đầu gối chen vào giữa hai chân nàng, hắn dễ dàng chặn lại lực đạo từ cú đá, đồng thời ép chặt chân nàng giữa đầu gối và tảng hòn non bộ.
Chênh lệch chiều cao lớn, sức mạnh lại càng chênh lệch, nàng làm sao có thể chống lại?
Trong lòng Giang Túy Miên càng thêm tuyệt vọng, khóe mắt đỏ lên từng chút một.
Lục Chiêu Hành cúi đầu, đôi mắt chăm chú nhìn nàng, muốn thu vào từng biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt ấy.
Lâu như vậy không gặp, vì cớ gì vừa gặp đã ra tay tàn nhẫn như thế?
Hắn ở bên ngoài ra lệnh cho người khắp nơi tìm nàng, vì chuyện này đã giết không biết bao nhiêu thuộc hạ làm việc bất lực.
Còn nàng thì hay lắm.
“Vừa mới kết thân với phủ Thừa tướng, giờ lại muốn trèo lên phủ Tướng quân sao?”
Lục Chiêu Hành cúi người lại gần, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Trước kia sao ta không biết nàng lại thích bám vào quyền quý đến thế?”
Giang Túy Miên dù không thích cách hắn dùng từ, nhưng vẫn thẳng lưng đáp:
“Tiểu nữ nguyện ý bám vào người khác, thì có liên quan gì đến Thất hoàng tử điện hạ?”
“Có liên quan gì đến ta?” Lục Chiêu Hành nheo mắt, khóe môi cong lên lạnh lùng:
“Nàng nói xem, có liên quan gì đến ta.”
Giang Túy Miên bình tĩnh nói:
“Điện hạ đã muốn giấu đi thân phận, chính là không muốn để người ngoài biết chuyện trước kia. Tiểu nữ thuận theo ý ngài, cũng mong ngài ở bên ngoài làm như không quen biết tiểu nữ. Sau này chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
Đôi mắt Lục Chiêu Hành hơi híp lại, giọng nói trầm lạnh:
“Nàng muốn cắt đứt quan hệ với ta sao?”
“Tiểu nữ vốn chỉ là kẻ hèn mọn, lấy tư cách gì để kết giao với vị hoàng tử tôn quý như ngài, quả thực là vượt phận.”
“Vậy nàng với Triệu Đường thì không phải vượt phận sao?” Lục Chiêu Hành bật cười lạnh:
“Vừa nãy ở đại điện ta nhìn rất rõ, hoàng thượng ban hôn cho hắn xong, nàng đau lòng không Chịu nổi, thậm chí còn bất chấp nguy hiểm chạy ra ngoài gặp riêng hắn.”
Hắn đưa tay, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên.
Hơi ấm từ suối nước nóng bao quanh bốn phía, đầu ngón tay thon dài của hắn cũng như mang theo chút dịu dàng tan chảy từ băng tuyết.
Nhưng lời nói thốt ra lại lạnh lẽo đến thấu xương.
“Nàng thấp hèn đến vậy sao, không chờ được mà phải bám lấy hắn?”
Ánh mắt Giang Túy Miên tràn đầy không dám tin. Nàng chưa từng bị ai nhục mạ như thế.
Giọng điệu của Lục Chiêu Hành mang đầy sự chế giễu và khinh miệt, như muốn làm nàng đau đớn. Hắn cố tình đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong lòng nàng, thậm chí còn muốn xé toạc lồng ngực, moi lấy trái tim nàng ra xem liệu nàng có thật sự nghĩ như vậy.
Đôi mắt trong veo dần dần phủ một màn sương mờ, Giang Túy Miên cắn chặt môi, cố gắng nhịn để không khóc.
Không được rơi nước mắt trước mặt hắn.
“Tiểu nữ, không có.”
Nhìn nàng ấm ức đến mức này, trong lòng Lục Chiêu Hành bỗng trào lên một luồng cảm xúc u tối méo mó, gần như không thể kìm nén được.
Đôi mắt ngấn lệ tràn đầy đáng thương, đôi môi mềm mại đỏ thắm ánh lên chút ướt át, tấm lưng nhỏ bé mảnh khảnh dù sợ hãi đến run rẩy nhưng vẫn cứng cỏi, và đôi chân thon thả khẽ run nhẹ khi bị ép sát vào đá hòn non bộ.
Cổ họng Lục Chiêu Hành bỗng khô khốc đến lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.