Oán Sai Kiếp Đọa Bị Kẻ Điên Ám Ảnh
Chương 34:
Phong Lạc Dĩ
02/01/2025
Yến tiệc trong cung chưa kết thúc, hoàng thượng đặc biệt ban ân để mọi người cùng thưởng hoa dưới ánh trăng. Lúc này, cửa chính của cung điện đã mở toang, văn võ bá quan và gia quyến nối nhau bước ra, tản ra thưởng ngoạn khắp Ngự Hoa Viên.
Thấy tình hình như vậy, Giang Túy Miên ngược lại cảm thấy bình tĩnh hơn.
Lúc trước Ngự Hoa Viên vắng lặng, nàng không biết cách thoát thân. Giờ lại thành cơ hội tốt.
Tiểu Chương không tìm thấy nàng, lại thấy Lệ Vân Xuyên đã bước ra khỏi cung điện, liền định quay về bẩm báo xem có cần gọi thêm người giúp tìm kiếm hay không.
Giang Túy Miên bất ngờ lên tiếng:
“Ta ở đây.”
Lục Chiêu Hành khựng lại, nghe thấy nàng hạ giọng, nhón chân ghé sát tai hắn, nói nhỏ:
“Điện hạ tốt nhất đừng gây động tĩnh, nếu kinh động đến hoàng thượng và bá quan thì không hay.”
Nói xong, nhân lúc Lục Chiêu Hành buông lỏng cảnh giác, nàng nhanh chóng thoát khỏi hắn, chạy ra ngoài.
Tiểu Chương thấy Giang Túy Miên hốt hoảng chạy ra từ phía sau hòn non bộ, như thể có ai đó đuổi theo. Thở hổn hển, nàng nói với hắn:
“Mau đi, mau đi.”
Tiểu Chương không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn theo nàng chạy về phía đám đông.
Lệ Vân Xuyên đang cùng phụ thân hầu bên cạnh hoàng thượng, không thể rời đi. Thấy Giang Túy Miên trở lại, hắn mới thở phào nhẹ nhõm:
“Vừa rồi cô nương đi đâu? Ta sai người tìm vài lần mà không thấy, cung quy nghiêm ngặt, ta còn tưởng đã xảy ra chuyện.”
Giang Túy Miên đáp:
“Không có gì, Ngự Hoa Viên quá rộng, tiểu nữ vô ý đi lạc, nên mới chậm trễ một chút.”
Lệ Vân Xuyên cười:
“Xem ra sau này phải đưa cô nương vào cung dạo nhiều hơn, để tránh lần sau lại lạc đường.”
Giang Túy Miên vội nói:
“Công tử tha cho tiểu nữ đi. Tiểu nữ nhát gan sợ phiền phức, không thích hợp dạo chơi trong cung.”
Lệ Vân Xuyên hạ giọng hỏi:
“Vậy cô nương còn muốn gặp riêng Triệu Phó tướng để hàn huyên không?”
Giang Túy Miên đáp:
“Không cần, công tử cứ coi như tối nay tiểu nữ chỉ đến để mở mang tầm mắt, không có ý gì khác.”
Thấy nàng không mấy nhiệt tình, Lệ Vân Xuyên nói:
“Được, vậy cùng thưởng hoa cho vui.”
Triệu Thuấn cũng theo thánh giá, cùng Lệ Lịch hầu chuyện với hoàng thượng. Triệu Đường và Triệu Lang nghiêm chỉnh đứng bên cạnh, tuân thủ quy củ.
Triệu Đường khí chất thanh cao, phong thái như hạc giữa trời xanh.
Còn Triệu Lang thì đứng không ngay ngắn, nhìn Lệ Vân Xuyên và Giang Túy Miên đứng gần nhau, cách một hàng người mà nháy mắt, làm điệu bộ trêu chọc.
Lệ Vân Xuyên khẽ lắc đầu, ra hiệu hắn không nên hành xử cợt nhả ở chốn trang nghiêm.
Triệu Đường cũng nhận ra Triệu Lang đang ra dấu với Lệ Vân Xuyên, sắc mặt hơi thay đổi, nghiêng đầu thấp giọng nhắc nhở:
“Ngươi lại muốn chọc phụ thân tức giận sao?”
Triệu Lang rụt cổ:
“Đại ca, ta không có…”
Triệu Đường không đổi sắc:
“Tốt nhất ngươi bớt tiếp xúc với Lệ Vân Xuyên. Ta nghe nói hắn gần đây có qua lại với Lục Chiêu Hành. Ngươi quên lời phụ thân căn dặn rồi sao?”
Triệu Lang nói:
“Đại ca, ta không quên. Phụ thân đã bảo trong triều ngoài thái tử ra, các hoàng tử khác đều không có giá trị gì, nhất là thất hoàng tử Lục Chiêu Hành, vốn chẳng được hoàng thượng coi trọng. Phụ thân dặn chúng ta tránh xa hắn, kết giao nhiều hơn với thái tử, ta đều nhớ cả.”
Triệu Đường nghiêm mặt:
“Nhớ là tốt. Nếu quên, ta sẽ thay phụ thân dạy dỗ ngươi cho tử tế.”
“Vâng, đại ca.”
Từ nhỏ, Triệu Lang luôn bị Triệu Đường đè nén ở mọi mặt, dù lòng không cam, nhưng lúc này cũng chỉ biết nghe theo.
Khi mọi người trò chuyện, Giang Túy Miên lén nhìn về phía hòn non bộ nơi nàng vừa trốn.
Lục Chiêu Hành lúc này đang đứng bên bờ hồ nước nóng cạnh hòn non bộ, nói chuyện vui vẻ cùng Hộ Bộ Thượng Thư Ngụy Hành Chí. Đứng bên cạnh Ngụy Hành Chí chính là Ngụy Như Lệnh, tiểu thư Hộ Bộ Thượng Thư, vừa được hứa gả cho Triệu Đường.
Giang Túy Miên thu lại ánh mắt, ngoan ngoãn theo sát sau lưng Lệ Vân Xuyên, không dám rời nửa bước.
Một lúc sau, mọi người lại cùng hoàng thượng thưởng hoa. Lệ Lịch sau đó xin phép được rời đi trước. Hoàng thượng thấy ông tuổi đã cao, liền chuẩn cho lui.
Lệ Vân Xuyên dẫn theo Giang Túy Miên cùng cáo lui. Khi rời khỏi Ngự Hoa Viên, họ vô tình đi ngang qua trước mặt Lục Chiêu Hành.
Giang Túy Miên luôn cúi đầu, bước chậm theo sau Lệ Vân Xuyên, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt đang dừng trên người nàng.
Lục Chiêu Hành khẽ nheo đôi mắt phượng, vẻ mặt lộ rõ sự không vui, nhưng ngại đang ở chốn đông người nên không tiện phát tác.
Hắn lạnh lùng dõi theo bóng hai người dưới ánh trăng, đôi mắt băng giá như muốn đông kết lại.
Nàng thực sự nghĩ rằng leo lên được phủ Thừa tướng là có thể yên ổn sao?
Đúng là si tâm vọng tưởng.
Thấy tình hình như vậy, Giang Túy Miên ngược lại cảm thấy bình tĩnh hơn.
Lúc trước Ngự Hoa Viên vắng lặng, nàng không biết cách thoát thân. Giờ lại thành cơ hội tốt.
Tiểu Chương không tìm thấy nàng, lại thấy Lệ Vân Xuyên đã bước ra khỏi cung điện, liền định quay về bẩm báo xem có cần gọi thêm người giúp tìm kiếm hay không.
Giang Túy Miên bất ngờ lên tiếng:
“Ta ở đây.”
Lục Chiêu Hành khựng lại, nghe thấy nàng hạ giọng, nhón chân ghé sát tai hắn, nói nhỏ:
“Điện hạ tốt nhất đừng gây động tĩnh, nếu kinh động đến hoàng thượng và bá quan thì không hay.”
Nói xong, nhân lúc Lục Chiêu Hành buông lỏng cảnh giác, nàng nhanh chóng thoát khỏi hắn, chạy ra ngoài.
Tiểu Chương thấy Giang Túy Miên hốt hoảng chạy ra từ phía sau hòn non bộ, như thể có ai đó đuổi theo. Thở hổn hển, nàng nói với hắn:
“Mau đi, mau đi.”
Tiểu Chương không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn theo nàng chạy về phía đám đông.
Lệ Vân Xuyên đang cùng phụ thân hầu bên cạnh hoàng thượng, không thể rời đi. Thấy Giang Túy Miên trở lại, hắn mới thở phào nhẹ nhõm:
“Vừa rồi cô nương đi đâu? Ta sai người tìm vài lần mà không thấy, cung quy nghiêm ngặt, ta còn tưởng đã xảy ra chuyện.”
Giang Túy Miên đáp:
“Không có gì, Ngự Hoa Viên quá rộng, tiểu nữ vô ý đi lạc, nên mới chậm trễ một chút.”
Lệ Vân Xuyên cười:
“Xem ra sau này phải đưa cô nương vào cung dạo nhiều hơn, để tránh lần sau lại lạc đường.”
Giang Túy Miên vội nói:
“Công tử tha cho tiểu nữ đi. Tiểu nữ nhát gan sợ phiền phức, không thích hợp dạo chơi trong cung.”
Lệ Vân Xuyên hạ giọng hỏi:
“Vậy cô nương còn muốn gặp riêng Triệu Phó tướng để hàn huyên không?”
Giang Túy Miên đáp:
“Không cần, công tử cứ coi như tối nay tiểu nữ chỉ đến để mở mang tầm mắt, không có ý gì khác.”
Thấy nàng không mấy nhiệt tình, Lệ Vân Xuyên nói:
“Được, vậy cùng thưởng hoa cho vui.”
Triệu Thuấn cũng theo thánh giá, cùng Lệ Lịch hầu chuyện với hoàng thượng. Triệu Đường và Triệu Lang nghiêm chỉnh đứng bên cạnh, tuân thủ quy củ.
Triệu Đường khí chất thanh cao, phong thái như hạc giữa trời xanh.
Còn Triệu Lang thì đứng không ngay ngắn, nhìn Lệ Vân Xuyên và Giang Túy Miên đứng gần nhau, cách một hàng người mà nháy mắt, làm điệu bộ trêu chọc.
Lệ Vân Xuyên khẽ lắc đầu, ra hiệu hắn không nên hành xử cợt nhả ở chốn trang nghiêm.
Triệu Đường cũng nhận ra Triệu Lang đang ra dấu với Lệ Vân Xuyên, sắc mặt hơi thay đổi, nghiêng đầu thấp giọng nhắc nhở:
“Ngươi lại muốn chọc phụ thân tức giận sao?”
Triệu Lang rụt cổ:
“Đại ca, ta không có…”
Triệu Đường không đổi sắc:
“Tốt nhất ngươi bớt tiếp xúc với Lệ Vân Xuyên. Ta nghe nói hắn gần đây có qua lại với Lục Chiêu Hành. Ngươi quên lời phụ thân căn dặn rồi sao?”
Triệu Lang nói:
“Đại ca, ta không quên. Phụ thân đã bảo trong triều ngoài thái tử ra, các hoàng tử khác đều không có giá trị gì, nhất là thất hoàng tử Lục Chiêu Hành, vốn chẳng được hoàng thượng coi trọng. Phụ thân dặn chúng ta tránh xa hắn, kết giao nhiều hơn với thái tử, ta đều nhớ cả.”
Triệu Đường nghiêm mặt:
“Nhớ là tốt. Nếu quên, ta sẽ thay phụ thân dạy dỗ ngươi cho tử tế.”
“Vâng, đại ca.”
Từ nhỏ, Triệu Lang luôn bị Triệu Đường đè nén ở mọi mặt, dù lòng không cam, nhưng lúc này cũng chỉ biết nghe theo.
Khi mọi người trò chuyện, Giang Túy Miên lén nhìn về phía hòn non bộ nơi nàng vừa trốn.
Lục Chiêu Hành lúc này đang đứng bên bờ hồ nước nóng cạnh hòn non bộ, nói chuyện vui vẻ cùng Hộ Bộ Thượng Thư Ngụy Hành Chí. Đứng bên cạnh Ngụy Hành Chí chính là Ngụy Như Lệnh, tiểu thư Hộ Bộ Thượng Thư, vừa được hứa gả cho Triệu Đường.
Giang Túy Miên thu lại ánh mắt, ngoan ngoãn theo sát sau lưng Lệ Vân Xuyên, không dám rời nửa bước.
Một lúc sau, mọi người lại cùng hoàng thượng thưởng hoa. Lệ Lịch sau đó xin phép được rời đi trước. Hoàng thượng thấy ông tuổi đã cao, liền chuẩn cho lui.
Lệ Vân Xuyên dẫn theo Giang Túy Miên cùng cáo lui. Khi rời khỏi Ngự Hoa Viên, họ vô tình đi ngang qua trước mặt Lục Chiêu Hành.
Giang Túy Miên luôn cúi đầu, bước chậm theo sau Lệ Vân Xuyên, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt đang dừng trên người nàng.
Lục Chiêu Hành khẽ nheo đôi mắt phượng, vẻ mặt lộ rõ sự không vui, nhưng ngại đang ở chốn đông người nên không tiện phát tác.
Hắn lạnh lùng dõi theo bóng hai người dưới ánh trăng, đôi mắt băng giá như muốn đông kết lại.
Nàng thực sự nghĩ rằng leo lên được phủ Thừa tướng là có thể yên ổn sao?
Đúng là si tâm vọng tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.