Oán Sai Kiếp Đọa Bị Kẻ Điên Ám Ảnh
Chương 5:
Phong Lạc Dĩ
30/12/2024
Giang Túy Miên vội vàng đưa tay đỡ lấy nhưng vì người kia quá nặng, thân hình mảnh mai của nàng bị sức nặng đè xuống, khiến một tiếng “bộp” vang lên, nàng đập mạnh vào cánh cửa.
Người này sao lại ngã không báo trước như vậy, lần nào cũng không có dấu hiệu gì.
Cảm giác bị đè đến khó thở, Giang Túy Miên cố gắng đẩy người kia ra hai lần, nhưng không may lại vô tình đẩy tay vào vết thương ở ngực hắn.
Một tiếng rên rỉ thấp kèm theo hơi thở khàn đặc vang lên khiến cơ thể nàng không khỏi run lên mấy cái.
Giang Túy Miên lập tức rút tay lại, cảm giác lòng bàn tay mình hơi dính dính, chắc là vết thương của hắn lại chảy máu rồi. Nàng thầm trách mình bất cẩn, không chú ý mà đụng phải vết thương của hắn, trong lòng dâng lên cảm giác hối hận. Nàng không đẩy hắn ra nữa mà lại ôm chặt lấy vòng eo thon gọn của hắn, cố gắng dùng sức chống đỡ cho cả hai.
Một làn hơi ấm đứt quãng phả vào tai nàng làm nàng cảm thấy nhột nhạt khó chịu. Nàng không thể không nghiêng mặt qua, đúng lúc đối diện với một đôi mắt phượng lạnh lùng, sâu thẳm.
Thì ra hắn chẳng ngất chút nào, còn tự nhiên dựa vào người nàng!
Hai tay Giang Túy Miên đang ôm eo hắn bỗng như bị bỏng, vội vàng rút về.
“Ngươi mau đứng vững lấy.”
Người trước mặt lảo đảo một chút mới đứng vững được, một tay đưa lên sờ vết thương ở vai trái, đôi mày đẹp nhíu lại, có lẽ là đã cảm thấy đau.
Đúng lúc đó, cửa chính bị đẩy ra từ bên ngoài, hai bóng người khoác áo tơi bước vào, toàn thân ướt sũng.
Giang Túy Miên thấy vậy, vội tiến lên hỏi: “Thúc phụ, thẩm thẩm, tình hình ruộng đồng thế nào? Còn cứu được mùa màng không ạ?”
Thẩm thẩm Triệu Lan thở dài: “Ta và thúc phụ con đã thông mấy mương nước ở ruộng, cơn mưa này có vẻ chưa dứt ngay được, chỉ mong đừng ngập úng hỏng đất là may không thì vụ mùa nửa năm sau sẽ bị ảnh hưởng hết, mấy thửa lúa mì thúc phụ con vất vả trồng cả nửa năm e là lại mất trắng mất.”
Dương Vọng Bình cất dụng cụ cuốc xẻng vào góc tường sau cửa, giọng trách móc: “Nói những chuyện này với con bé làm gì…”
Nhà nông trông trời ăn cơm, tuy cuộc sống không dễ dàng nhưng hai ông bà già chưa bao giờ để hai đứa trẻ xuống đồng làm việc, ngược lại còn bán cả nồi niêu để cho chúng đi học. Giang Túy Miên từ nhỏ đã thông minh hơn người, những thứ dạy ở trường từ nhỏ nàng đã đọc qua nên thường trốn lên núi hái thuốc rồi đem xuống phố bán để phụ giúp gia đình. Nàng còn học được ít nhiều về dược lý từ chủ tiệm thuốc trong phố, nên có thể chữa được những bệnh thông thường.
“Tôi chỉ muốn nói cho con bé biết tình hình thực tế ở ruộng đồng thôi, cứ giấu nó mãi nó cũng lo lắng.” Triệu Lan có vẻ ấm ức: “Đâu phải chỉ có mình ông thương con bé, Miên nhi gọi tôi một tiếng thẩm thẩm, tôi cũng xem nó như con gái ruột, sao ông cứ chê trách tôi hoài vậy.”
Dương Vọng Bình vội nói: “Được rồi được rồi, là tôi sai, được chưa? Miên nhi cũng lớn rồi, biết cũng chẳng sao.”
Hai vị trưởng bối thường hay cãi vã như vậy, Giang Túy Miên biết họ đều là vì lo cho nàng.
Nhưng giờ còn một chuyện lớn, nàng chưa biết mở lời thế nào.
Triệu Lan đã bước vào trong nhà, nhưng vừa đi được hai bước, bỗng phát hiện trong bóng đêm phía sau Giang Túy Miên hình như còn có một bóng người.
“Miên nhi, có khách đến sao?” Dù sao cũng là người có khí độ, Triệu Lan dù giật mình cũng không để lộ ra ngoài.
Giang Túy Miên kéo khóe môi, cười ngoan ngoãn một cách khác thường.
“Thúc phụ, thẩm thẩm, hôm nay con lên núi đã cứu được một người.”
Dương Nguyệt Anh đã nấu hai món ăn, còn nấu thêm một nồi cháo nóng. Nhưng hôm nay trên bàn ăn nhỏ dù nghi ngút khói chẳng ai động đũa.
Thường ngày là cảnh bốn người một nhà vui vẻ, giờ thêm một người nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Dương Vọng Bình phá vỡ sự im lặng trước, lên tiếng: “Mọi người dùng cơm đi.”
Mọi người lần lượt cầm đũa lặng lẽ ăn.
Dương Nguyệt Anh ôm bát cháo, mặt gần như chôn vào trong, thỉnh thoảng lại từ sau bát lén nhìn vị khách không mời một cái rồi lại vội vàng thu hồi ánh mắt.
Dương Vọng Bình xuất thân từ Đô sát viện, chút tâm tư nhỏ của ái nữ đương nhiên không thể qua mặt được ông.
Ông lên tiếng: “Vị công tử này, xin hỏi quý danh?”
“Tại hạ họ Lộ.” Giọng trầm thấp điềm tĩnh đáp.
“Lục?!”
Sắc mặt Dương Vọng Bình đột nhiên biến đổi, trong khoảnh khắc đặt đũa xuống, ánh mắt tràn đầy sự thù địch nghiêm trọng nhìn sang.
Triệu Lan cũng giật mình, không dám tin nổi mà ngẩng đầu lên, đôi mắt như rơm rớm đau đớn.
Không khí trên bàn ăn trong chốc lát lạnh đến cực điểm.
Giang Túy Miên nín thở trong lồng ngực, nhất thời không dám nuốt.
Dương Vọng Bình thay đổi giọng điệu, mang theo uy nghiêm như khi xét hỏi phạm nhân ngày xưa: “Công tử có biết họ Lục đã phạm húy của đương kim thiên tử không?”
Hiện nay thiên tử khi đăng cơ đã hạ lệnh chữ Lục là độc quyền của hoàng thất, thường dân không được tiếm dụng.
“Tại hạ là Lộ, chữ Lộ trong đường lộ, Lộ Dư Hành.”
Thì ra là đồng âm khác chữ.
Người này sao lại ngã không báo trước như vậy, lần nào cũng không có dấu hiệu gì.
Cảm giác bị đè đến khó thở, Giang Túy Miên cố gắng đẩy người kia ra hai lần, nhưng không may lại vô tình đẩy tay vào vết thương ở ngực hắn.
Một tiếng rên rỉ thấp kèm theo hơi thở khàn đặc vang lên khiến cơ thể nàng không khỏi run lên mấy cái.
Giang Túy Miên lập tức rút tay lại, cảm giác lòng bàn tay mình hơi dính dính, chắc là vết thương của hắn lại chảy máu rồi. Nàng thầm trách mình bất cẩn, không chú ý mà đụng phải vết thương của hắn, trong lòng dâng lên cảm giác hối hận. Nàng không đẩy hắn ra nữa mà lại ôm chặt lấy vòng eo thon gọn của hắn, cố gắng dùng sức chống đỡ cho cả hai.
Một làn hơi ấm đứt quãng phả vào tai nàng làm nàng cảm thấy nhột nhạt khó chịu. Nàng không thể không nghiêng mặt qua, đúng lúc đối diện với một đôi mắt phượng lạnh lùng, sâu thẳm.
Thì ra hắn chẳng ngất chút nào, còn tự nhiên dựa vào người nàng!
Hai tay Giang Túy Miên đang ôm eo hắn bỗng như bị bỏng, vội vàng rút về.
“Ngươi mau đứng vững lấy.”
Người trước mặt lảo đảo một chút mới đứng vững được, một tay đưa lên sờ vết thương ở vai trái, đôi mày đẹp nhíu lại, có lẽ là đã cảm thấy đau.
Đúng lúc đó, cửa chính bị đẩy ra từ bên ngoài, hai bóng người khoác áo tơi bước vào, toàn thân ướt sũng.
Giang Túy Miên thấy vậy, vội tiến lên hỏi: “Thúc phụ, thẩm thẩm, tình hình ruộng đồng thế nào? Còn cứu được mùa màng không ạ?”
Thẩm thẩm Triệu Lan thở dài: “Ta và thúc phụ con đã thông mấy mương nước ở ruộng, cơn mưa này có vẻ chưa dứt ngay được, chỉ mong đừng ngập úng hỏng đất là may không thì vụ mùa nửa năm sau sẽ bị ảnh hưởng hết, mấy thửa lúa mì thúc phụ con vất vả trồng cả nửa năm e là lại mất trắng mất.”
Dương Vọng Bình cất dụng cụ cuốc xẻng vào góc tường sau cửa, giọng trách móc: “Nói những chuyện này với con bé làm gì…”
Nhà nông trông trời ăn cơm, tuy cuộc sống không dễ dàng nhưng hai ông bà già chưa bao giờ để hai đứa trẻ xuống đồng làm việc, ngược lại còn bán cả nồi niêu để cho chúng đi học. Giang Túy Miên từ nhỏ đã thông minh hơn người, những thứ dạy ở trường từ nhỏ nàng đã đọc qua nên thường trốn lên núi hái thuốc rồi đem xuống phố bán để phụ giúp gia đình. Nàng còn học được ít nhiều về dược lý từ chủ tiệm thuốc trong phố, nên có thể chữa được những bệnh thông thường.
“Tôi chỉ muốn nói cho con bé biết tình hình thực tế ở ruộng đồng thôi, cứ giấu nó mãi nó cũng lo lắng.” Triệu Lan có vẻ ấm ức: “Đâu phải chỉ có mình ông thương con bé, Miên nhi gọi tôi một tiếng thẩm thẩm, tôi cũng xem nó như con gái ruột, sao ông cứ chê trách tôi hoài vậy.”
Dương Vọng Bình vội nói: “Được rồi được rồi, là tôi sai, được chưa? Miên nhi cũng lớn rồi, biết cũng chẳng sao.”
Hai vị trưởng bối thường hay cãi vã như vậy, Giang Túy Miên biết họ đều là vì lo cho nàng.
Nhưng giờ còn một chuyện lớn, nàng chưa biết mở lời thế nào.
Triệu Lan đã bước vào trong nhà, nhưng vừa đi được hai bước, bỗng phát hiện trong bóng đêm phía sau Giang Túy Miên hình như còn có một bóng người.
“Miên nhi, có khách đến sao?” Dù sao cũng là người có khí độ, Triệu Lan dù giật mình cũng không để lộ ra ngoài.
Giang Túy Miên kéo khóe môi, cười ngoan ngoãn một cách khác thường.
“Thúc phụ, thẩm thẩm, hôm nay con lên núi đã cứu được một người.”
Dương Nguyệt Anh đã nấu hai món ăn, còn nấu thêm một nồi cháo nóng. Nhưng hôm nay trên bàn ăn nhỏ dù nghi ngút khói chẳng ai động đũa.
Thường ngày là cảnh bốn người một nhà vui vẻ, giờ thêm một người nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Dương Vọng Bình phá vỡ sự im lặng trước, lên tiếng: “Mọi người dùng cơm đi.”
Mọi người lần lượt cầm đũa lặng lẽ ăn.
Dương Nguyệt Anh ôm bát cháo, mặt gần như chôn vào trong, thỉnh thoảng lại từ sau bát lén nhìn vị khách không mời một cái rồi lại vội vàng thu hồi ánh mắt.
Dương Vọng Bình xuất thân từ Đô sát viện, chút tâm tư nhỏ của ái nữ đương nhiên không thể qua mặt được ông.
Ông lên tiếng: “Vị công tử này, xin hỏi quý danh?”
“Tại hạ họ Lộ.” Giọng trầm thấp điềm tĩnh đáp.
“Lục?!”
Sắc mặt Dương Vọng Bình đột nhiên biến đổi, trong khoảnh khắc đặt đũa xuống, ánh mắt tràn đầy sự thù địch nghiêm trọng nhìn sang.
Triệu Lan cũng giật mình, không dám tin nổi mà ngẩng đầu lên, đôi mắt như rơm rớm đau đớn.
Không khí trên bàn ăn trong chốc lát lạnh đến cực điểm.
Giang Túy Miên nín thở trong lồng ngực, nhất thời không dám nuốt.
Dương Vọng Bình thay đổi giọng điệu, mang theo uy nghiêm như khi xét hỏi phạm nhân ngày xưa: “Công tử có biết họ Lục đã phạm húy của đương kim thiên tử không?”
Hiện nay thiên tử khi đăng cơ đã hạ lệnh chữ Lục là độc quyền của hoàng thất, thường dân không được tiếm dụng.
“Tại hạ là Lộ, chữ Lộ trong đường lộ, Lộ Dư Hành.”
Thì ra là đồng âm khác chữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.