Oanh Tạc Bắc Kinh

Chương 4: Kẻ Thù Dai

Tiểu Yết

24/09/2015

Về đến ký túc xá, Ngao Yên liền lấy thuốc bôi lên mấy vết xước của cô rồi dán băng cá nhân lại giúp. Còn Mạc Dung thì đi mua thức ăn tối cho bọn cô. May mắn, Giai Lạc chỉ là bị mấy vết thương ngoài da ở tay và chân, không nặng nề gì hết.

Bôi thuốc xong, Ngao Yên ngước mắt nhìn cô chăm chú - " Giai Lạc, nghĩ thử xem có phải là cậu đã đắc tội gì với Lệ Vũ Đình không ? Nếu không cô ta tại sao lại hiếp đáp cậu như vậy. Vũ Đình tuy là vênh váo, hống hách nhưng cô ta không tự nhiên mà đi gây sự với cậu hai lần như vậy đâu ? " .

Giai Lạc nghe cô bạn nói mà nhíu mày lắc đầu - " Mình từ lúc bước chân vào cái trường này, chưa bao giờ gây sự với ai cả, nói chi đến Lệ Vũ Đình ".

Cô thực sự nghĩ không ra. Trước đây cô và Vũ Đình còn chưa giáp mặt trực tiếp, còn chưa nói chuyện. Ngay cả khi dù rất ghét cô ta nhưng Giai Lạc chưa bao lên diễn đàn trường nói xấu cô ta câu nào làm sao mà gây sự được chứ ?

Nghe Ngao Yên nói, cô cũng cảm thấy có lý. Trong trường này có vô số kẻ đáng ghét, có những kẻ còn trực tiếp ghét Lệ Vũ Đình ra mặt, cùng hợp lại lập hội anti cô ta nhưng Vũ Đình cũng không thèm quan tâm đến mà lại đi kiếm một kẻ không đáng như cô để gây sự. Quả nhiên có điều không được bình thường ở đây.

Chợt....

Cung Giai Lạc nhớ ra rồi ! Tại sao cô không nhớ ra chuyện đó ? Giai Lạc hình như hiểu lờ mờ được tại sao Vũ Đình gây sự với cô rồi. Cô bắt đầu, từ từ hồi tưởng lại...

Hai tháng trước, khoảng thời gian mà Giai Lạc vừa vào nhập học. Vào một buổi tối, cô đi ra ngoài mua đồ ăn vặt và trên đường khi trở về ký túc xá cô đã nhìn thấy một cảnh tượng ngay bên đường gần ký túc xá.

" Bốp ! "

Một cái tát mạnh giáng xuống mặt của cô gái xinh đẹp. Cô ta liền ôm lấy bên má đang đỏ ửng lên của mình mà khóc nức nở - " Cha..."

Người đàn ông đứng tuổi đối diện có mái tóc muối tiêu, mặc một bộ đồ vét sang trọng, cả người toát lên vẻ uy nghiêm đến đáng sợ. Ông ta tức giận quát mắng đứa con gái - " Còn dám nói. Một là mày quay về giúp tập đoàn làm việc không thì tự thân mày cùng với giấc mơ ca hát vớ vẩn gì đó của mày ôm nhau mà sống. Muốn tao đầu tư cho mày thì trước hết hãy trở thành một người đáng để đánh bóng tên tuổi, bản thân có giá trị để kiếm ra tiền đi đã. Ta không ngu mà phung phí tiền đầu tư vào những thứ không có lãi. Đừng có làm phiền cha mày vì những thứ không đâu này nữa ! ".

Nói xong, người đàn ông quay người bước vào phía sau chiếc xe màu đen sang trọng và chiếc xe lăn bánh đi thẳng ra đường lớn rồi mất khuất. Cô gái vẫn còn đứng đó ôm mặt khóc nức nở.

Giai Lạc đứng bên đường nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền không thể tin được trên đời lại có một người cha như vậy. Xem tiền còn quan trọng hơn cả con mình. Đã vậy còn muốn biến con mình thành công cụ sinh lãi, lại còn hung dữ đánh con gái ngay giữa đường, may là đường ban tối vắng vẻ không có người nếu không cô gái đó sẽ xấu hổ không còn gì. Đúng là người cha không có nhân tính.

Đang mơ màng suy nghĩ, bỗng dưng Giai Lạc nhận ra cặp mắt của cô gái đó đang ngước lên nhìn cô. Cô ta ban đầu kinh ngạc sau đó trừng mắt tức giận khi phát hiện có người nhìn thấy hết cảnh tượng vừa rồi. Cung Giai Lạc giật mình một chút, sau đó cuối gầm mặt chạy một mạch về ký túc xá bỏ lại cô gái ở đằng sau.

Sau này, khi nhìn thấy cô gái đó ở trong khuôn viên trường thì Giai Lạc mới biết cô ta chính là Lệ Vũ Đình. Cô còn nghe Mạc Dung nói cô ta là tiểu thư con nhà giàu, cha cô ta rất cưng chiều cô ta, Vũ Đình muốn gì đều được đó nên không ai dám động vào cô ta. Lúc đó, Giai Lạc chỉ cảm thấy thực nực cười. Lâu ngày, cô quen bén đi chuyện xa xưa này không còn nhớ tới nữa.

Chỉ là cô không ngờ nha. Lệ Vũ Đình kia chỉ vì tự ái trong lòng, tức giận vì bị cô thấy hết một màn xấu hổ của mình mà đem lòng gây thù với cô, rắp tâm hiếp đáp cô cho bằng được. Giai Lạc lắc đầu không thể hiểu nỗi.

Không suy nghĩ vớ vẩn nữa, Giai Lạc ôm lấy laptop lên mạng để tìm người xả giận. Đem những chuyện vừa diễn ra kể cho tên kia nghe.

#Adeline : Ta bỏ, không làm nữa !

#Boy Bánh Bèo : Này, không được nha. Sao nhà ngươi chẳng có tí kiên nhẫn nào hết vậy ?

#Adeline : Bạn bè bị đối xử như vậy mà ngươi còn kêu ta nhẫn nhục sao ?! Tức chết được mà !

#Emy Trần : Boy Bánh Bèo ngươi nghĩ sao mà để em yêu ta bị như vậy. Adeline ngươi cho con nhỏ đó lên đường ngay !

#Boy Bánh Bèo : Con kia, cấm nhà ngươi xúi bậy. Adeline, coi như ta cầu xin ngươi đó, ráng đi gần hết năm nhất là được rồi.

#Adeline : ==

#Boy Bánh Bèo : Please... Tour du lịch một tuần ok ?

#Adeline : ==

#Boy Bánh Bèo : Hai tuần !

#Adeline : ==

#Boy Bánh Bèo : Dubai, hai tuần !!!



# Adeline : Vậy mới được chứ =))))

#Boy Bánh Bèo : Ta hận ngươi ==

#Adeline : Hạ thiếu gia thật hào phóng :))

#Emy Trần : Ta đi nữa.

#Boy Bánh Bèo : Cút phẩy !

( phẩy vào u ≧﹏≦ )

#Amy Trần : @#$$&&@

Cung Giai Lạc hí hoáy gõ bàn phím, miệng cười toe toét. Lại nhìn qua Mạc Dung đang nhai bánh snack nhóp nhép bên bàn, cô nàng liền liếc qua nhìn cô - " Đây là đâu mà cậu lại dùng Facebook chứ ? "

" Không dùng Face chứ dùng gì ?"

Giai Lạc ngạc nhiên hỏi.

" Dùng Weibo đi, ở đây chẳng ai xài Facebook cả. Tạo một cái đi để mình còn kết bạn "

Mạc Dung vừa nhét bánh vào miệng vừa trả lời.

Giai Lạc nhún vai, nghĩ cũng phải - " Được rồi, mình sẽ tạo một cái xem sao ".

Cô quay lại màn hình laptop, đã có tin nhắn mới của Emy Trần.

# Emy Trần : Adeline, thiệt là nhà ngươi dễ dàng bỏ qua vậy sao ? Rốt cục " Nữ hoàng chiêu trò " của ta biến đâu mất rồi hả ?!

# Adeline : Rồi ai cũng sẽ khác.

#Amy Trần : Amy Trần không thích điều này.

#Adeline : =.=" Không thích ? Kệ nhà ngươi chứ .

#Amy Trần : !!!!

#Amy Trần : Còn cái tên bánh bèo kia đi đâu rồi không biết ?!

#Boy Bánh Bèo : Chờ tí, ta đang viết truyện, xảy ra thêm tình huống mới.

#Amy Trần : "..."

********Dải phân cách cutoe lạc lối*******

Sáng chủ nhật hôm sau, Giai Lạc nướng một giấc đến mười giờ. Ngao Yên và Mạc Dung đánh thức cỡ nào cũng không chịu dậy. Hai cô nàng đành rủ nhau ra ngoài ăn sáng trước rồi mua đồ về cho cô ăn.

Lúc Giai Lạc tỉnh giấc thì phòng cũng không có một ai. Cô vươn vai một cái đi vào nhà tắm vệ sinh rửa mặt. Rồi đột nhiên Giai Lạc chợt sực nhớ ngày mai phải nộp bài luận cho tên phó giáo sư kia nên lập tức thay đồ, ôm máy laptop đến thư viện của trường.

" Chết thật, mình quên khuấy đi mất. Chỉ còn một ngày làm sao mà kịp đây ! " - Cô vừa than thở vừa đâm đầu chạy. Vì chưa kịp ăn gì nên Giai Lạc chỉ mua một ly cà phê sữa để uống lót dạ.

" Bốp... "



Bỗng nhiên, Cung Giai Lạc va vào ai đó khiến cả người thụt lùi về sau. Nhưng mà ly cà phê nóng của cô thì đã hất đổ lên người đối diện. Vừa ngước mặt lên, đập vào mắt cô là một nụ cười tỏa nắng quen thuộc, tất nhiên là không kém phần ám khí. Giai Lạc đột nhiên thấy lạnh nữa rồi nha.

Giai Lạc giật mình hoảng hốt, liền liên tiếp cúi đầu - " Em xin lỗi, xin lỗi. Thực sự xin lỗi thầy ! "

Vì quá hoảng hốt nên Giai Lạc đánh rơi luôn cả cái ly trên tay đang còn một ít cà phê xuống đất. Và bao nhiêu cà phê còn lại đã đổ hết lên đôi giày da của Lâm Ngạn. Cung Giai Lạc cô đứng hình lần hai !

" Bạn hình như rất thích vấy bẩn lên người khác, phải không bạn Cung Giai Lạc ? " - Lâm Ngạn khóe môi giật giật. Không khó nhìn ra anh ta là đang rất khó chịu.

Giai Lạc nghe nói giáo viên mà nhớ rõ tên học sinh chỉ qua một lần gặp thì chỉ có hai trường hợp : một là học sinh đó quá xuất sắc hai là quá tồi tệ, còn cái nữa là một là giáo viên muốn quan tâm học sinh đó hai là muốn áp bức học sinh đó đến chết. Không biết là Lâm Ngạn quăng cô vào cái dạng gì.

" Em... Thật sự không có cố ý.... Hay thầy để em lau cho " - Giai Lạc bối rối không biết nên làm gì, cô rút cái khăn trong túi áo ra lau áo cho anh ta.

Nhưng vừa chạm vào áo đã bị Lâm Ngạn đẩy ra - " Tôi không sao. Bạn hình như là đang vội ? ".

Cô bắt đầu thấy khâm phục người đàn ông này rồi đó. Một lượng cà phê nóng như vậy mà vẫn bình tĩnh như thường. Không biết là dưới lớp áo sơ mi đó, anh ta có bị phỏng hay không nữa. Nếu thật sự bị phỏng, Giai Lạc nghĩ mình sẽ bị đám nữ sinh kia lột da mất. Trước tiên, chắc chắn là Mạc Dung sẽ xông vào bóp chết cô.

" À vâng, em định đến thư viện mượn sách " - cô ngập ngừng trả lời.

Lâm Ngạn mặt không biến sắc, cười cười - " Vậy sao ? Nhưng hình như tôi nhớ là chủ nhật thư viện không có mở cửa ".

Chết thật, cô lại quên mất hôm nay thư viện đóng cửa. Toi rồi, toi rồi , phải làm sao đây ? Bài tự luận của cô phải làm như thế nào đây ?

" Thế bạn đã làm xong bài tự luận chưa, bạn Cung Giai Lạc ? " - Lâm Ngạn khoanh tay trước ngực tiếp tục hỏi.

" Dạ.... Tất nhiên là rồi " - Giai Lạc lắp bắp trả lời. Cô thực sự muốn đem câu nói vừa rồi nuốt vào trong bụng để tiêu hóa nhưng đã trễ mất rồi. Cô làm sao có thể khai thật là mình chưa làm chữ nào chứ. Đành phải cắn lưỡi mà nói dối thôi.

Anh ta nhướn mày - " Tốt, vậy chiều nay gửi bài luận qua e-mail của tôi. Buổi học trước tôi đã viết e-mail của mình lên bảng. Tôi nghĩ chắc bạn cũng đã ghi lại rồi "

Nói xong Lâm Ngạn quay mặt đi thẳng để cô một mình đứng như trời trồng.

" Cái gì ? Chiều nay ?! Làm sao mà mình viết kịp chứ ? " - Giai Lạc muốn đập đầu vào tường ngay lập tức. Cái tên phó giáo sư xấu xa đó, rốt cục là cô đã làm gì nên tội ? À mà Cung Giai Lạc cô thực sự có tội nhưng dù sao cô cũng đã xin lỗi rồi mà, có cần chấp nhặt vậy không ?

Giai Lạc lại bực bội quay về ký túc xá.

********Dải phân cách cutoe lạc lối*******

" Cậu đi đâu thế ? Sao mà vừa về mặt lại hầm hầm như muốn giết người vậy ?" - thấy Giai Lạc vừa bước vào phòng, Mạc Dung liền hỏi.

Phải ! Giai Lạc cô đây đúng là đang muốn giết người đây. Xin thề, nếu ngay bây giờ cô mà biết được địa chỉ của tên phó giáo sư kia, không chừng cô sẽ cầm xăng đến đốt nhà anh ta. Đốt ! Đốt ! Đốt cháy rụi ! Đốt luôn cả anh ta trong đó ! ( Yết : Mô phật =.=)

Nhưng Giai Lạc lại kiềm nén cơn giận xuống, cười gượng với cô bạn cùng phòng - "Mình tính đến thư viện mượn sách nhưng quên mất hôm nay thư viện lại đóng cửa nên đành phải trở về "

Nói xong, Giai Lạc cầm lấy cái bánh bao mà Ngao Yên đã mua cho cô để ăn sáng. Rồi mở laptop ra, ráng nặn chất xám mà viết bài luận. Nhưng mà nó còn khó hơn cô nghĩ, ngồi suốt cả tiếng đồng hồ mà Giai Lạc chẳng nghĩ ra được gì.

Cô đột nhiên nhớ ra một người chị họ của mình từng học khoa quản trị kinh doanh, mà còn đi du học qua Trung Quốc giống như cô. Vậy là gặp được cứu tinh rồi, nếu như vậy thì cô không cần phải dịch bài qua tiếng Trung.

Cung Giai Lạc ngay lập tức liên lạc qua Facebook của người chị họ đó. Chị ấy nghe xong cũng vui vẻ gửi bài qua cho cô. Thế là Giai Lạc đem chỉnh sửa một chút cho khác đi rồi đề tên mình lên trên.

" Phù ! Cuối cùng cũng xong " - Cung Giai Lạc thở phào nhẹ nhõm. Đúng là mừng hết lớn

Khi Giai Lạc vừa làm xong thì cũng đã tới giấc chiều. Cô bấm nút send gửi bài qua cho tên phó giáo sư xấu xa kia.

Cung Giai Lạc nghĩ sao trên đời lại có kẻ thù dai như tên phó giáo sư đó chứ ?!

Sau đó cô đóng laptop lại, rồi đánh một giấc. Phải ngồi trước máy tính suốt mấy tiếng đồng hồ khiến Giai Lạc buồn ngủ híp cả mắt. Mặc kệ bụng đói, bây giờ cô phải đi ngủ trước cái đã.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Oanh Tạc Bắc Kinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook