Chương 14: Là tôi sai
Hi Hòa Thanh Linh
27/11/2020
Trans: Z – Beta: Jung.
Tâm trạng của Ngụy Vũ Hoàn đang tốt đến bắn pháo hoa, từ lúc vào phòng họp đã cười như hoa gió mùa xuân.
Lý Tu Nhã nhìn không nổi, đôi mắt ngầm nhìn qua hắn, trực giác cho biết trạng thái hiện tại của Ngụy Vũ Hoàn có liên quan tới “kẻ trộm” ở dưới kia.
Thẩm Huyên là giám đốc của công ty, theo phép bắt đầu giới thiệu một số vấn đề quan trọng cần thương thảo trong hội nghị, Ngụy Vũ Hoàn ôm một ly trà Thiết Quan Âm, vừa uống vừa nghe, qua hai mươi phút, hắn vẫn chưa yên tâm, gửi một tin nhắn cho lái xe.
“Người vẫn còn ở đấy?”
“Vâng, vẫn còn, tôi đang trông chừng, Ngụy tổng cứ yên tâm.”
Khóe miệng hắn lại cong thêm mấy phần, cua nhỏ ơi cua nhỏ, đã bắt cậu vào lưới rồi thì chạy khó lắm.
Nội dung hợp tác với Huyên Điệp lần này, chủ yếu là bàn đến việc chung tay thu mua, đầu tư vào mấy công ty quản lý tư nhân lớn lớn nhỏ nhỏ ở thành phố S.
Tập đoàn Hoàn Vũ ngoài những hoạt động thương mại, ngày càng khuếch trương không ngừng, trải dài trên các lĩnh vực dịch vụ, bất động sản, du lịch, qua mấy chục năm, trở thành tập đoàn lớn số một trong nước. Nhưng ngành quản lý tư nhân cùng đầu tư thì Hoàn Vũ vẫn chưa đặt chân tới, ngược lại, nhân tài Huyên Điệp mới thành lập được sáu năm không ngừng vươn lên, kinh nghiệm phong phú.
Mấy năm trước, ngành quản lý tài sản cá nhân bắt đầu rộ lên trong nước, các công ty nọ bắt đầu mọc lên như nấm sau mưa. Nhưng thị trường vàng thau lẫn lộn, thiếu này thừa kia. Sau vài năm khôn sống kém chết, Huyên Điệp từ từ nở rộ. Lần này Thẩm Huyên hợp tác với Ngụy Vũ Hoàn, chính là một tính toán muốn mượn lực của Hoàn Vũ để trở thành lão đại trong giới quản lý tài sản.
Nhưng lần thu mua này lại vấp phải một khúc xương tương đối khó gặm… tập đoàn Hồng Thụy.
Hồng Thụy là một hiệu buôn uy tín lâu năm, người sáng lập Uông Đại Kỷ đã ngoài năm mươi, nghe nói trước kia là người tòng quân, đi theo tướng quân, sau khi xuất ngũ liền xuống biển kinh thương, dựa vào quan hệ có được từ thưở còn làm lính, từng một thời làm mưa làm gió ở thành phố S. Nhưng Uông Đại Kỷ cũng chỉ là một lưu manh không đọc sách, mặc việc trên thương trường như lang như hổ, nhưng thời đại thay đổi, phong cách thương nghiệp ngày nay cũng đổi theo.
Mấy năm nay, Hồng Thụy giống như khua chiêng gõ trống khuếch trương, lĩnh vực nào cũng đặt chân lên, nhưng thực sự không như dự tính, chẳng có gì là ổn cả. Hai đứa con trai của Uông Đại Kỷ đều là “hoàn khố” nổi danh trong giới thượng lưu của thành phố S, cả ngày không làm việc tử tế, miệng ăn núi lở, nếu cứ như thế, thì Hồng Thụy nhất định sẽ có ngày sụp xuống.
Nhưng mặc kệ thế nào, lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, Huyên Điệp muốn một mình chống Hồng Thụy thì hơi mơ.
Ngụy Vũ Hoàn nghe xong phần mở đầu, khoanh tay trước ngực hỏi Thẩm Huyên: “Cậu có ý kiến gì không?”
Anh trầm ngâm đáp: “Cho dù có Hoàn Vũ trợ giúp, thì đánh bừa vẫn khiến ta lưỡng bại câu thương. Không bằng nghĩ cách mượn danh khí của Hồng Thụy, khiến thanh danh của Huyên Diệp nổi lên trước đã.”
Ngụy Vũ Hoàn nhướn mày: “Cậu muốn làm bộ hợp tác với Hồng Thụy trước?”
Thẩm Huyên đáp: “Không sai, Huyên Điệp có thực lực, nhưng danh tiếng nhỏ; Hồng Thụy có danh tiếng nhưng vô năng. Nếu chúng ta có thể giữ được Hồng Thụy thì đương nhiên chặn được sóng dữ, lúc đó Huyên Điệp sẽ càng nổi tiếng hơn, rồi chậm rãi tằm ăn rỗi Hồng Thụy.”
Ngụy Vũ Hoàn nói: “Nhưng theo tôi được biết thì Uông Đại Kỷ rất tự phụ, không bao giờ nghe những lời hay của người khác. Hồng Thụy một mình lớn nhất, chưa từng quá phận ăn một bát canh, Hoàn Vũ là bị bên đó ép đây. Hiện tại lung lay sắp đổ, không biết bao người chờ bỏ đá xuống giếng, nhưng hiện tại lửa vẫn chưa cháy, vẫn là không ai có thể lay sụp.”
Đúng vậy, điểm trừ lớn nhất của Uông Đại Kỷ chính là không nghe người khác khuyên, nếu không tập đoàn lớn như thế, dồi dào nhân tài sẽ không rơi vào cục diện này.
Thẩm Huyên nói: “Thật ra không phải là không hợp lý, tôi có lén điều tra qua, mấy năm nay Uông Đại Kỷ cũng trợ giúp cho vài công ty nhỏ, nhưng ông chủ mấy công ty này đều có một điểm chung.”
Ngụy Vũ Hoàn hỏi: “Điểm chung gì?”
Anh cười đáp: “Biết uống rượu.”
Ngụy Vũ Hoàn: “…”
Thẩm Huyên nói: “Uông Đại Kỷ khác chúng ta, thời của ông đấy đều là uống càng nhiều rượu càng là anh hùng, chỉ cần nắm thóp được ông ta trên bàn rượu thì sẽ kính phục anh, cho anh là một nhân tài, thậm chí còn gọi anh là huynh đệ, cái gì cũng ok. Nhưng đau đầu là tửu lượng của ông ta rất tốt, nghe nói bụng rỗng có thể uống được rượu trắng thuần 60 độ, còn có thể mặt không đổi sắc trước mấy cái khoe khoang của anh.”
Mọi người nghe xong đều sợ ngây người, kể cả Ngụy Vũ Hoàn. Ông già nhà hắn cũng tự xưng là tửu lượng tốt, nhưng chưa từng thấy ông uống quá hai cân rượu trắng, hơn nữa nhiều nhất chỉ uốn mất loại rượu ngũ lương tầm 39, 52 độ gì đấy, uống nhiều quá sẽ bị tăng huyết áp.
Rượu ngũ lương đã khó chịu lắm rồi, chưa nói đến rượu trắng, những người uống với Uông Đại Kỳ đều là người trời!
Thẩm Huyên thở dài, nói: “Nếu tôi có thể tìm được người có tửu lượng tốt như ông ta thì chuyện này còn có tí khởi sắc, nếu không thể thì sẽ là tai nạn chết người, phải là một người mười chén không nháy mắt.”
Có người cảm thán bảo: “Phải đạt tới tiêu chuẩn tiếp rượu viên quốc gia đi?” Nhưng tiếp rượu viên quốc gia đều là nhân viên công vụ cấp quốc bảo, làm sao mà quản chuyện cá nhân được?
Ngụy Vũ Hoàn nghe xong, đột nhiên nheo mắt, hắn đột nhiên nghĩ tới cua nhỏ đang bị mình nhốt dưới xe.
Đêm đó, tuy Ngụy Vũ Hoàn uống đến mưa giật sấm chớp, nhưng vẫn còn chút tỉnh táo, câu nói Tạ Tiểu Giang nói hắn vẫn còn nhớ đến từng từ.
“Trước mắt đừng gạt biện pháp này.” Hắn vuốt cằm nói: “Tôi biết một người tửu lượng tốt, về hỏi cậu ta uống được bao nhiêu.”
Mắt Thẩm Huyên sáng rực lên: “Thật sao? Nếu có thì thật tốt! Uông Đại Kỷ tuổi cũng ngang với phụ huynh tôi, tôi không muốn xung đột với bậc tiền bối trên thương trường, hơn nữa ông ta quen biết rộng, người quen đều là những người trong ngành, có thể sống tốt tôi sẽ cố gắng không động chạm.”
Ngụy Vũ Hoàn gật đầu, theo bản năng lấy điện thoại ra, nhắn tin cho lái xe.
“Người vẫn còn?”
“… Vẫn còn thưa Ngụy tổng.”
Bắt đầu họp lúc ba giờ, đảo mắt đã tới giờ tan làm.
Thẩm Huyên mời Ngụy Vũ Hoàn đến nhà hàng dùng bữa, nhưng hắn liền từ chối: “Tôi không đi được.”, rồi chỉ qua những người mình mang theo: “Mấy người này mới là chủ lực chiến đấu khi khai hỏa, việc uống rượu thì tôi có thể tìm cho cậu, nhưng công việc thì vẫn là do họ.”
Thẩm Huyên nói: “Nhất định rồi, Huyên Điệp không phải ăn cơm trắng, mọi người thấy đúng không?”
Người của Thẩm Huyên liên tục gật đầu bắt tay, rất có sĩ khí.
Nếu Ngụy Vũ Hoàn không muốn tham gia tiệc thì Thẩm Huyên cũng không cưỡng ép, chỉ bảo cấp dưới đưa người của Hoàn Vũ đến nhà hàng.
Ngụy Vũ Hoàn bắt tay với Thẩm tổng: “Làm phiền Thẩm tổng chiêu đãi.”
Anh khách khí đáp: “Đâu có đâu có, việc phải làm.”
Lúc xuống dưới, Lý Tu Nhã nhỏ giọng hỏi Ngụy Vũ Hoàn: “Ngụy tổng, ngài thực sự không đi?”
“Mọi người cứ vui vẻ đi, tôi đi theo mọi người đều không thoải mái.” Hắn cười cười, bảo: “Còn nữa, dưới kia còn có người đợi tôi thẩm vấn.”
Lý Tu Nhã cảm thấy nụ cười của hắn lúc nhắc tới “kẻ trộm” có chút đặc biệt, liền không nhịn được hỏi: “Người kia rốt cuộc là ai?”
Có thể là do tâm trạng tốt, Ngụy Vũ Hoàn không muốn lừa anh, liền ghé vào tai anh nói: “Là tình nhân mới đó, thế nào, đáng yêu đúng không?”
Lý Tu Nhã: “…” quả nhiên!
Nhìn thân ảnh Ngụy Vũ Hoàn nhanh chân bước xuống chỗ để xe, Lý Tu Nhã nhíu mày, Ngụy Vũ Hoàn luôn thích những người tinh tế, có học thức, sao tự dưng lại đổi khẩu vị sang “nhân viên chuyển phát nhanh” vậy?
Bây giờ là mùa đông, vẫn ngày ngắn đêm dài, sắc trời đã tối sầm rồi.
Tạ Tiểu Giang bị nhốt trong xe, ban đầu rất khủng hoảng, sốt ruột, sau đó bình tĩnh lại, im lặng thấp thỏm bất an, tự mình xoắn xuýt hơn ba tiếng.
Thấy Ngụy Vũ Hoàn tới, cậu cố nén cơn tức giận đang dâng lên.
Hắn trực tiếp mở cửa hàng ghế sau, ngồi vào liền bảo lái xe: “Về khu A trung tâm thành phố” rồi mới nhìn sang Tạ Tiểu Giang.
Chỉ thấy đứa nhỏ kia đang sưng mặt, tay nắm chặt, rõ ràng đang tức giận, nhưng khóe miệng hơi méo lệch xuống dưới lại giống kiểu “bảo bối không vui” đáng yêu… Cái gương mặt chuyên để cười này thật không phù hợp để tức giận!
Ngụy Vũ Hoàn nhịn không được, cười hỏi: “Sao vậy, giận à?”
Tạ Tiểu Giang suýt nữa thì bắn lên khỏi chỗ ngồi, cậu quay đầu trừng hắn, ném lại xúc động muốn đánh người, hỏi: “Sao anh lại biết Tiểu Khê?”
Hắn cười, hừ một tiếng bảo: “Không phải cậu nói cho tôi biết sao, cậu bảo mình có một đứa em gái.”
… Nhưng cậu chưa từng bảo em gái mình tên là “Tiểu Khê!” Tạ Tiểu Giang gấp đến nỗi muốn điên, cậu cảm thấy cái tên Ngụy Vũ Hoàn này đúng là người xấu!
“Tôi chỉ lén ở nhà của anh thôi! Nhưng vốn là không có ai ở! Tôi không động không phá thứ gì! Anh có tiền như thế! Sao lại tính toán chi li vậy hả?!” Tạ Tiểu Giang không thể nhịn được nữa, bảo.
Ngụy Vũ Hoàn đột nhiên đề cao âm lượng dọa: “Ở chui nhà người ta phi pháp mà con mẹ nó câu còn đòi lý lẽ? Bây giờ tôi đưa cậu đến đồn cảnh sát, ở tù nửa năm cậu tin không?”
Hắn không nghĩ mình sẽ dọa dẫm như thế, nhưng không dạy dỗ đứa nhỏ này, phòng chừng cậu sẽ không biết trời cao đất rộng là gì.
Tạ Tiểu Giang trong nháy mắt như bóng cao su bị chọc thủng, rũ vai, vẻ mặt tôi không còn gì luyến tiếc nữa.
“Nếu cậu đã cảm thấy mình sai, vậy còn chạy cái gì?” Ngụy Vũ hoàn liếc nhìn cậu, cuối cùng mới hỏi được câu hỏi hắn luôn gào thét sau mỗi lần để xổng cậu.
Tạ Tiểu Giang bị nghẹn, có chút ngẩn người.
Ngụy Vũ Hoàn nói không sai, cậu luôn chạy là vì có tật giật mình, cậu khăng khăng rằng nếu họ Ngụy bắt được mình chắc chắn sẽ không cho cậu quả ngon, cho nên cậu sẽ không để mình đần ra ở đấy chờ chết.
Trong xe im lặng mấy phút liền, cậu đột nhiên nhỏ giọng nói: “Được rồi, là tôi sai.”
Ngụy Vũ Hoàn: “…”
Qua mấy giây, cậu lại nói tiếp: “Lần trước đá anh là sai, tôi nhận lỗi… Nhưng anh cũng mới đánh tôi mà, nếu anh không hết giận, tôi cho anh đánh thêm trận nữa, được không?”
Ngụy Vũ Hoàn không đáp, cười như không cười nhìn cậu.
Tạ Tiểu Giang đợi không nổi hắn đáp, gấp để độ mắt đỏ hoe, gương mặt búp bê nhìn qua như sắp khóc đến nơi, Ngụy Vũ Hoàn lập tức bị cậu đánh gục.
Tạ Tiểu Giang đang nghĩ cầu xin Ngụy Vũ Hoàn, chịu đánh, trả tiền thuê nhà, làm trò gì cũng được, đúng lúc đó lại thấy đối phương thốt lên: “Tôi sẽ không nộp cậu cho cảnh sát.”
Tạ Tiểu Giang giật mình, không tin nổi lời đối phương. Câu này ban nãy hắn cũng nói với Thẩm Huyên trong sảnh công ty, cậu còn tưởng người ta nói về người khác, không dám để trong lòng.
“Nhưng tôi khuyên cậu đừng có chạy.” Hắn bổ sung: “Đừng quên, tôi đã sai người theo dõi nhất cử nhất động của em gái cậu.”
Tạ Tiểu Giang: “…”
Tâm trạng của Ngụy Vũ Hoàn đang tốt đến bắn pháo hoa, từ lúc vào phòng họp đã cười như hoa gió mùa xuân.
Lý Tu Nhã nhìn không nổi, đôi mắt ngầm nhìn qua hắn, trực giác cho biết trạng thái hiện tại của Ngụy Vũ Hoàn có liên quan tới “kẻ trộm” ở dưới kia.
Thẩm Huyên là giám đốc của công ty, theo phép bắt đầu giới thiệu một số vấn đề quan trọng cần thương thảo trong hội nghị, Ngụy Vũ Hoàn ôm một ly trà Thiết Quan Âm, vừa uống vừa nghe, qua hai mươi phút, hắn vẫn chưa yên tâm, gửi một tin nhắn cho lái xe.
“Người vẫn còn ở đấy?”
“Vâng, vẫn còn, tôi đang trông chừng, Ngụy tổng cứ yên tâm.”
Khóe miệng hắn lại cong thêm mấy phần, cua nhỏ ơi cua nhỏ, đã bắt cậu vào lưới rồi thì chạy khó lắm.
Nội dung hợp tác với Huyên Điệp lần này, chủ yếu là bàn đến việc chung tay thu mua, đầu tư vào mấy công ty quản lý tư nhân lớn lớn nhỏ nhỏ ở thành phố S.
Tập đoàn Hoàn Vũ ngoài những hoạt động thương mại, ngày càng khuếch trương không ngừng, trải dài trên các lĩnh vực dịch vụ, bất động sản, du lịch, qua mấy chục năm, trở thành tập đoàn lớn số một trong nước. Nhưng ngành quản lý tư nhân cùng đầu tư thì Hoàn Vũ vẫn chưa đặt chân tới, ngược lại, nhân tài Huyên Điệp mới thành lập được sáu năm không ngừng vươn lên, kinh nghiệm phong phú.
Mấy năm trước, ngành quản lý tài sản cá nhân bắt đầu rộ lên trong nước, các công ty nọ bắt đầu mọc lên như nấm sau mưa. Nhưng thị trường vàng thau lẫn lộn, thiếu này thừa kia. Sau vài năm khôn sống kém chết, Huyên Điệp từ từ nở rộ. Lần này Thẩm Huyên hợp tác với Ngụy Vũ Hoàn, chính là một tính toán muốn mượn lực của Hoàn Vũ để trở thành lão đại trong giới quản lý tài sản.
Nhưng lần thu mua này lại vấp phải một khúc xương tương đối khó gặm… tập đoàn Hồng Thụy.
Hồng Thụy là một hiệu buôn uy tín lâu năm, người sáng lập Uông Đại Kỷ đã ngoài năm mươi, nghe nói trước kia là người tòng quân, đi theo tướng quân, sau khi xuất ngũ liền xuống biển kinh thương, dựa vào quan hệ có được từ thưở còn làm lính, từng một thời làm mưa làm gió ở thành phố S. Nhưng Uông Đại Kỷ cũng chỉ là một lưu manh không đọc sách, mặc việc trên thương trường như lang như hổ, nhưng thời đại thay đổi, phong cách thương nghiệp ngày nay cũng đổi theo.
Mấy năm nay, Hồng Thụy giống như khua chiêng gõ trống khuếch trương, lĩnh vực nào cũng đặt chân lên, nhưng thực sự không như dự tính, chẳng có gì là ổn cả. Hai đứa con trai của Uông Đại Kỷ đều là “hoàn khố” nổi danh trong giới thượng lưu của thành phố S, cả ngày không làm việc tử tế, miệng ăn núi lở, nếu cứ như thế, thì Hồng Thụy nhất định sẽ có ngày sụp xuống.
Nhưng mặc kệ thế nào, lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, Huyên Điệp muốn một mình chống Hồng Thụy thì hơi mơ.
Ngụy Vũ Hoàn nghe xong phần mở đầu, khoanh tay trước ngực hỏi Thẩm Huyên: “Cậu có ý kiến gì không?”
Anh trầm ngâm đáp: “Cho dù có Hoàn Vũ trợ giúp, thì đánh bừa vẫn khiến ta lưỡng bại câu thương. Không bằng nghĩ cách mượn danh khí của Hồng Thụy, khiến thanh danh của Huyên Diệp nổi lên trước đã.”
Ngụy Vũ Hoàn nhướn mày: “Cậu muốn làm bộ hợp tác với Hồng Thụy trước?”
Thẩm Huyên đáp: “Không sai, Huyên Điệp có thực lực, nhưng danh tiếng nhỏ; Hồng Thụy có danh tiếng nhưng vô năng. Nếu chúng ta có thể giữ được Hồng Thụy thì đương nhiên chặn được sóng dữ, lúc đó Huyên Điệp sẽ càng nổi tiếng hơn, rồi chậm rãi tằm ăn rỗi Hồng Thụy.”
Ngụy Vũ Hoàn nói: “Nhưng theo tôi được biết thì Uông Đại Kỷ rất tự phụ, không bao giờ nghe những lời hay của người khác. Hồng Thụy một mình lớn nhất, chưa từng quá phận ăn một bát canh, Hoàn Vũ là bị bên đó ép đây. Hiện tại lung lay sắp đổ, không biết bao người chờ bỏ đá xuống giếng, nhưng hiện tại lửa vẫn chưa cháy, vẫn là không ai có thể lay sụp.”
Đúng vậy, điểm trừ lớn nhất của Uông Đại Kỷ chính là không nghe người khác khuyên, nếu không tập đoàn lớn như thế, dồi dào nhân tài sẽ không rơi vào cục diện này.
Thẩm Huyên nói: “Thật ra không phải là không hợp lý, tôi có lén điều tra qua, mấy năm nay Uông Đại Kỷ cũng trợ giúp cho vài công ty nhỏ, nhưng ông chủ mấy công ty này đều có một điểm chung.”
Ngụy Vũ Hoàn hỏi: “Điểm chung gì?”
Anh cười đáp: “Biết uống rượu.”
Ngụy Vũ Hoàn: “…”
Thẩm Huyên nói: “Uông Đại Kỷ khác chúng ta, thời của ông đấy đều là uống càng nhiều rượu càng là anh hùng, chỉ cần nắm thóp được ông ta trên bàn rượu thì sẽ kính phục anh, cho anh là một nhân tài, thậm chí còn gọi anh là huynh đệ, cái gì cũng ok. Nhưng đau đầu là tửu lượng của ông ta rất tốt, nghe nói bụng rỗng có thể uống được rượu trắng thuần 60 độ, còn có thể mặt không đổi sắc trước mấy cái khoe khoang của anh.”
Mọi người nghe xong đều sợ ngây người, kể cả Ngụy Vũ Hoàn. Ông già nhà hắn cũng tự xưng là tửu lượng tốt, nhưng chưa từng thấy ông uống quá hai cân rượu trắng, hơn nữa nhiều nhất chỉ uốn mất loại rượu ngũ lương tầm 39, 52 độ gì đấy, uống nhiều quá sẽ bị tăng huyết áp.
Rượu ngũ lương đã khó chịu lắm rồi, chưa nói đến rượu trắng, những người uống với Uông Đại Kỳ đều là người trời!
Thẩm Huyên thở dài, nói: “Nếu tôi có thể tìm được người có tửu lượng tốt như ông ta thì chuyện này còn có tí khởi sắc, nếu không thể thì sẽ là tai nạn chết người, phải là một người mười chén không nháy mắt.”
Có người cảm thán bảo: “Phải đạt tới tiêu chuẩn tiếp rượu viên quốc gia đi?” Nhưng tiếp rượu viên quốc gia đều là nhân viên công vụ cấp quốc bảo, làm sao mà quản chuyện cá nhân được?
Ngụy Vũ Hoàn nghe xong, đột nhiên nheo mắt, hắn đột nhiên nghĩ tới cua nhỏ đang bị mình nhốt dưới xe.
Đêm đó, tuy Ngụy Vũ Hoàn uống đến mưa giật sấm chớp, nhưng vẫn còn chút tỉnh táo, câu nói Tạ Tiểu Giang nói hắn vẫn còn nhớ đến từng từ.
“Trước mắt đừng gạt biện pháp này.” Hắn vuốt cằm nói: “Tôi biết một người tửu lượng tốt, về hỏi cậu ta uống được bao nhiêu.”
Mắt Thẩm Huyên sáng rực lên: “Thật sao? Nếu có thì thật tốt! Uông Đại Kỷ tuổi cũng ngang với phụ huynh tôi, tôi không muốn xung đột với bậc tiền bối trên thương trường, hơn nữa ông ta quen biết rộng, người quen đều là những người trong ngành, có thể sống tốt tôi sẽ cố gắng không động chạm.”
Ngụy Vũ Hoàn gật đầu, theo bản năng lấy điện thoại ra, nhắn tin cho lái xe.
“Người vẫn còn?”
“… Vẫn còn thưa Ngụy tổng.”
Bắt đầu họp lúc ba giờ, đảo mắt đã tới giờ tan làm.
Thẩm Huyên mời Ngụy Vũ Hoàn đến nhà hàng dùng bữa, nhưng hắn liền từ chối: “Tôi không đi được.”, rồi chỉ qua những người mình mang theo: “Mấy người này mới là chủ lực chiến đấu khi khai hỏa, việc uống rượu thì tôi có thể tìm cho cậu, nhưng công việc thì vẫn là do họ.”
Thẩm Huyên nói: “Nhất định rồi, Huyên Điệp không phải ăn cơm trắng, mọi người thấy đúng không?”
Người của Thẩm Huyên liên tục gật đầu bắt tay, rất có sĩ khí.
Nếu Ngụy Vũ Hoàn không muốn tham gia tiệc thì Thẩm Huyên cũng không cưỡng ép, chỉ bảo cấp dưới đưa người của Hoàn Vũ đến nhà hàng.
Ngụy Vũ Hoàn bắt tay với Thẩm tổng: “Làm phiền Thẩm tổng chiêu đãi.”
Anh khách khí đáp: “Đâu có đâu có, việc phải làm.”
Lúc xuống dưới, Lý Tu Nhã nhỏ giọng hỏi Ngụy Vũ Hoàn: “Ngụy tổng, ngài thực sự không đi?”
“Mọi người cứ vui vẻ đi, tôi đi theo mọi người đều không thoải mái.” Hắn cười cười, bảo: “Còn nữa, dưới kia còn có người đợi tôi thẩm vấn.”
Lý Tu Nhã cảm thấy nụ cười của hắn lúc nhắc tới “kẻ trộm” có chút đặc biệt, liền không nhịn được hỏi: “Người kia rốt cuộc là ai?”
Có thể là do tâm trạng tốt, Ngụy Vũ Hoàn không muốn lừa anh, liền ghé vào tai anh nói: “Là tình nhân mới đó, thế nào, đáng yêu đúng không?”
Lý Tu Nhã: “…” quả nhiên!
Nhìn thân ảnh Ngụy Vũ Hoàn nhanh chân bước xuống chỗ để xe, Lý Tu Nhã nhíu mày, Ngụy Vũ Hoàn luôn thích những người tinh tế, có học thức, sao tự dưng lại đổi khẩu vị sang “nhân viên chuyển phát nhanh” vậy?
Bây giờ là mùa đông, vẫn ngày ngắn đêm dài, sắc trời đã tối sầm rồi.
Tạ Tiểu Giang bị nhốt trong xe, ban đầu rất khủng hoảng, sốt ruột, sau đó bình tĩnh lại, im lặng thấp thỏm bất an, tự mình xoắn xuýt hơn ba tiếng.
Thấy Ngụy Vũ Hoàn tới, cậu cố nén cơn tức giận đang dâng lên.
Hắn trực tiếp mở cửa hàng ghế sau, ngồi vào liền bảo lái xe: “Về khu A trung tâm thành phố” rồi mới nhìn sang Tạ Tiểu Giang.
Chỉ thấy đứa nhỏ kia đang sưng mặt, tay nắm chặt, rõ ràng đang tức giận, nhưng khóe miệng hơi méo lệch xuống dưới lại giống kiểu “bảo bối không vui” đáng yêu… Cái gương mặt chuyên để cười này thật không phù hợp để tức giận!
Ngụy Vũ Hoàn nhịn không được, cười hỏi: “Sao vậy, giận à?”
Tạ Tiểu Giang suýt nữa thì bắn lên khỏi chỗ ngồi, cậu quay đầu trừng hắn, ném lại xúc động muốn đánh người, hỏi: “Sao anh lại biết Tiểu Khê?”
Hắn cười, hừ một tiếng bảo: “Không phải cậu nói cho tôi biết sao, cậu bảo mình có một đứa em gái.”
… Nhưng cậu chưa từng bảo em gái mình tên là “Tiểu Khê!” Tạ Tiểu Giang gấp đến nỗi muốn điên, cậu cảm thấy cái tên Ngụy Vũ Hoàn này đúng là người xấu!
“Tôi chỉ lén ở nhà của anh thôi! Nhưng vốn là không có ai ở! Tôi không động không phá thứ gì! Anh có tiền như thế! Sao lại tính toán chi li vậy hả?!” Tạ Tiểu Giang không thể nhịn được nữa, bảo.
Ngụy Vũ Hoàn đột nhiên đề cao âm lượng dọa: “Ở chui nhà người ta phi pháp mà con mẹ nó câu còn đòi lý lẽ? Bây giờ tôi đưa cậu đến đồn cảnh sát, ở tù nửa năm cậu tin không?”
Hắn không nghĩ mình sẽ dọa dẫm như thế, nhưng không dạy dỗ đứa nhỏ này, phòng chừng cậu sẽ không biết trời cao đất rộng là gì.
Tạ Tiểu Giang trong nháy mắt như bóng cao su bị chọc thủng, rũ vai, vẻ mặt tôi không còn gì luyến tiếc nữa.
“Nếu cậu đã cảm thấy mình sai, vậy còn chạy cái gì?” Ngụy Vũ hoàn liếc nhìn cậu, cuối cùng mới hỏi được câu hỏi hắn luôn gào thét sau mỗi lần để xổng cậu.
Tạ Tiểu Giang bị nghẹn, có chút ngẩn người.
Ngụy Vũ Hoàn nói không sai, cậu luôn chạy là vì có tật giật mình, cậu khăng khăng rằng nếu họ Ngụy bắt được mình chắc chắn sẽ không cho cậu quả ngon, cho nên cậu sẽ không để mình đần ra ở đấy chờ chết.
Trong xe im lặng mấy phút liền, cậu đột nhiên nhỏ giọng nói: “Được rồi, là tôi sai.”
Ngụy Vũ Hoàn: “…”
Qua mấy giây, cậu lại nói tiếp: “Lần trước đá anh là sai, tôi nhận lỗi… Nhưng anh cũng mới đánh tôi mà, nếu anh không hết giận, tôi cho anh đánh thêm trận nữa, được không?”
Ngụy Vũ Hoàn không đáp, cười như không cười nhìn cậu.
Tạ Tiểu Giang đợi không nổi hắn đáp, gấp để độ mắt đỏ hoe, gương mặt búp bê nhìn qua như sắp khóc đến nơi, Ngụy Vũ Hoàn lập tức bị cậu đánh gục.
Tạ Tiểu Giang đang nghĩ cầu xin Ngụy Vũ Hoàn, chịu đánh, trả tiền thuê nhà, làm trò gì cũng được, đúng lúc đó lại thấy đối phương thốt lên: “Tôi sẽ không nộp cậu cho cảnh sát.”
Tạ Tiểu Giang giật mình, không tin nổi lời đối phương. Câu này ban nãy hắn cũng nói với Thẩm Huyên trong sảnh công ty, cậu còn tưởng người ta nói về người khác, không dám để trong lòng.
“Nhưng tôi khuyên cậu đừng có chạy.” Hắn bổ sung: “Đừng quên, tôi đã sai người theo dõi nhất cử nhất động của em gái cậu.”
Tạ Tiểu Giang: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.